*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến thanh âm mở cửa, cậu cố sức nhảy dựng lên chuyển phương hướng, liền gặp Thiệu Tuấn Dương đã đi tới.
Thiệu Tuấn Dương nhìn thấy gối đầu trên sô pha vẫn là theo bản năng khựng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, đem áo khoác ngoài cởi ra, anh cũng lập tức ngồi xuống sô pha, đem gói to đang ôm trong tay đặt ở trên bàn trà, từ giữa lấy ra một chồng giấy đến.
“Lâm Tranh, ta đến trường học đem hồ sơ của ngươi tất cả sao chép lại một phần, cũng đi tra xét sự cố trước đó , chẳng qua mọi việc diễn ra quá nhanh, không thể quá rõ ràng, xin lỗi.”
Thiệu Tuấn Dương một bên sửa sang lại tư liệu vừa nói, trên mặt không có biểu tình gì cũng hiển lộ ra một tia mỏi mệt cùng áy náy.
Lâm Tranh trong lòng ấm áp, không nghĩ tới đối phương như thế vì chính mình xử lý việc này nhanh như vậy, lại cũng không khỏi có chút áy náy, nhẹ nhàng nói lời cám ơn.
Thiệu Tuấn Dương lật ra một trang trên báo, đặt ở trước mặt Lâm Tranh chỉ cho hắn xem,“Lúc trước sân bóng phát sinh sự cố động đất đã có đăng báo , nhưng chỉ nói bị thương mười mấy người, ta đi hỏi rồi, không thây có tên ngươi.”
Lâm Tranh nhìn mẩu tin chiếm một phần trên trang báo , còn có hiện trường hỗn loạn , cũng làm cậu lại lần nữa nhớ lại tình huống ngày đó, nếu mình chỉ có bị thương, cũng không thấy tin tức……
“Ta, ta chẳng lẽ mất tích?” Lâm Tranh kinh ngạc.
Thiệu Tuấn Dương cũng đồng dạng hoang mang,“Bởi vì không tìm được ngươi, tựa hồ cũng không có người biết ngươi xảy ra chuyện, ta trước cùng trường học giúp ngươi nghỉ bệnh dài ngày, trong khoảng thời gian này chúng ta lại nghĩ biện pháp điều tra .”
Lâm Tranh tự nhiên hiểu được, đi xem bóng đá cũng không phải việc gì lớn lao, cậu cũng không nói cho ai , vậy thì ai biết được . Vấn đề nằm ở chỗ, cứ như vậy, thân thể cậu bây giờ ở nơi nào chẳng phải là triệt để không rõ.
Tâm tình đột ngột tồi tệ , Lâm Tranh lại rầu rĩ nói một tiếng:“Cám ơn lão sư, xin lỗi đã mang đến phiền toái cho ngươi.”
“Không quan hệ, ngươi trước tiên cứ bình tĩnh lại đã.” Thiệu Tuấn Dương biết tâm tình cậu không tốt , lại duỗi tay sờ sờ gối đầu, thế nhưng chính mình trong lòng cũng vẫn như cũ khó có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Nghe vậy, Lâm Tranh dường như nhớ tới cái gì, hỏi:“Thiệu lão sư, ngươi là sống một mình sao?”
Thiệu Tuấn Dương gật gật đầu, Lâm Tranh lại hỏi:“Nhưng là, ta có thấy ngươi mang nhẫn……”
Hảo xấu hổ nga , cậu cảm thấy nếu cứ như thế này biểu lộ tất cả ra ngoài, chỉ sợ Thiệu lão sư sẽ biết tình cảm của mình mất (>_<)
Thiệu Tuấn Dương ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía tay phải chính mình rỗng tuếch, một hồi do dự mới nói:“Ta là độc thân, nhẫn chỉ là đánh lạc hướng mà thôi.”
Lâm Tranh nghe được trong lòng thấy rất kỳ lạ , lại cũng không tiếp tục hỏi , đối phương nếu làm như vậy chắc chắn là có nguyên do, không tiện cho người khác biết.
Thiệu Tuấn Dương đã ăn cơm trưa, Lâm Tranh dạng này tự nhiên cũng là không cần ăn, anh mở TV cho Lâm Tranh xem , còn chính mình thì đi vào trong phòng bận rộn làm việc.
Cố ý bật kênh truyền hình thể thao , nhìn trên TV đang tại phát tin trận đấu, Lâm Tranh cũng dần dần bị trận đấu hấp dẫn đi, trong lòng phiền muộn tạm thời bỏ ra sau đầu.
Buổi tối, Lâm Tranh buồn rầu không biết như thế nào nói chuyện này cùng cha mẹ , Thiệu Tuấn Dương nghĩ nghĩ nói:“Trường học là ta giúp ngươi xin nghỉ, chúng ta trước đem tất cả khả năng loại trừ nguy hiểm , ta sợ bị càng nhiều người biết, ngươi sẽ càng nguy hiểm.”
Nhắc tới nguy hiểm, Lâm Tranh lập tức nghĩ đến chẳng lẽ sẽ bị bắt đi làm cái gì vật thí nghiệm vân vân, vội vàng bối rối đáp ứng, cũng hiểu được trước hết không nói cho cha mẹ tương đối tốt , huống hồ từ khi học đại học trong nhà liền không quản chặt cậu , nhất thời sẽ không bị phát hiện.
So với bị lo lắng, so với việc học bị chậm trễ .... vân vân .... một đống việc phiền lòng, trước mắt vấn đề lớn nhất, vẫn là hiện trạng chính mình ……
Thừa dịp Thiệu Tuấn Dương đi tắm rửa, Lâm Tranh yên lặng nhảy trở về trên giường, buồn bã không nói năng gì, quả nhiên gối đầu vẫn là nên đặt ở trên giường,thôi thì ngủ trước đã rồi tính sau.
Thiệu Tuấn Dương đã thay áo ngủ từ phòng tắm đi ra, thấy trên giường có hai cái gối đầu vẫn là có chút hoảng hốt, nhưng vẫn là bình tĩnh bước lên trên giường, an ủi Lâm Tranh vài câu.
Lâm Tranh không muốn anh làm lụng vất vả, lại cũng phiền não tình cảnh chính mình , mâu thuẫn tâm tư như vậy khiến cậu rất là khó chịu, nặng nề ngủ.
*
*
*
Hôm nay, Thiệu Tuấn Dương chỉ có một tiết, dạy xong trở về, vừa đến cửa lại nghe trong phòng một trận động tĩnh kỳ quái. Vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy TV vẫn bật như trước, đang phát tin tức thể thao, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng ‘gối đầu’ Lâm Tranh.
Thiệu Tuấn Dương vào nhà, lại nhìn đến cửa phòng ngủ đang đóng , không chút suy nghĩ liền phút chốc vọt vào,“Lâm Tranh?”
Lời vừa thốt ra , hắn liền sững sờ ở tại chỗ.
Giường chỉnh tề không có bất cứ vấn đề gì , nhưng là một bên tủ quần áo bị mở ra liền có điểm kỳ quái.
Bất quá này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm nằm ở cái kia…… Đứng ở trước tủ quần áo …… Một người……
Lưng bóng loáng, làn da non mịn , hai chân thon dài, đương nhiên ánh mắt hắn càng không bỏ qua bộ vị trung gian kia ──
“A a!” Đối phương quay đầu lại, nhìn anh, rồi kinh sợ quát to một tiếng, tiếp theo cả người chạy biến lên giường, vùi mình vào ổ chăn.
Thiệu Tuấn Dương đầu óc trống rỗng, hướng phía sau lui lại mấy bước, bỗng nhiên cảm giác được mũi mình có chút nóng , theo bản năng đưa tay lên sờ sờ, mặt đần ra nhìn đầu ngón tay một màu đỏ chói mắt ……
Thiệu Tuấn Dương, nam, hai mươi tám tuổi, giáo viên đại học , bởi vì thấy thân thể nam nhân trần trụi mà ── chảy máu mũi.
Bảo trì đầu óc thanh tỉnh , Thiệu Tuấn Dương chạy tới phòng bếp tùy ý dùng nước rửa trôi máu mũi, cảm giác không có việc gì nghiêm trọng liền quay lại phòng ngủ, nhìn trên giường hở ra khuôn mặt đỏ ửng mê người, anh nuốt nuốt nước miếng mới kêu:“Lâm…… Tranh?”
“Thiệu lão sư! ngươi trước đừng tới đây a a a!”
Trong chăn phát ra thanh âm kích động mà vô cùng xấu hổ, Thiệu Tuấn Dương bị tiếng kêu này làm cho lùi lại mấy bước , đứng ở cửa do dự nói:“Lâm Tranh, ngươi……”
Lâm Tranh oa tại trong chăn, thẳng đến mau ngộp thở chết, mới chậm rãi kéo chăn xuống , chỉ lộ ra bên ngoài đầu chính mình, cả người dính trên giường hướng phía ngoài cửa mà nhìn, nhút nhát nhỏ giọng kêu lên:“Thiệu lão sư……”
Thiệu Tuấn Dương lúc trước vì việc của Lâm Tranh tại trường học bận rộn trước sau, tất cả tư liệu liền đã xem, ảnh chụp của cậu đã nhìn vô số lần, bây giờ tận mắt nhìn khuôn mặt kia, tự nhiên nhận ra là giống ảnh chụp như đúc.
── Đúng là Lâm Tranh.
Thiệu Tuấn Dương bước nhanh tiến lên, Lâm Tranh sợ tới mức lại muốn lùi về chui vào trong chăn, anh nhanh chóng dừng bước nói:“Ngươi đừng hoảng, ta không đến gần, ngươi liền nói đã phát sinh việc gì , vì cái gì mà ……”
Lâm Tranh trước sờ sờ mặt mình, trước hết mở miệng đối Thiệu Tuấn Dương nói:“Lão sư, ngươi có thể hay không trước lấy gương cho ta?”
Thiệu Tuấn Dương lập tức hiểu được ý của cậu, chỉ là trong nhà trừ bỏ nhà tắm là có gương thì chẳng có chỗ nào có cả. Nghĩ nghĩ, anh đứng dậy chạy tới đem ra di động chính mình, mở ra máy ảnh chụp tự động đưa cho Lâm Tranh.
Lâm Tranh nơm nớp lo sợ vươn một bàn tay tiếp nhận, lo lắng nhìn về phía màn hình hiện lên khuôn mặt……
“A, ha ha……”
Trên màn hình di động hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, một hồi lâu sau Lâm Tranh ngây ngô cười ra vài tiếng, biểu hiện như vậy không khỏi làm cho Thiệu Tuấn Dương có chút lo lắng,“Lâm Tranh……”
*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
Chương 4
Chương 4