*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hương Nhã Tư toàn thân lạnh lẽo, trong phòng cũng không đốt đèn, cứ một mình ngồi ngơ ngác trên ghế.
Lâm Úc Hồng vào trong phòng, thấp giọng hỏi “Làm sao vậy Nhã Tư? Sao lại ngồi một mình trong bóng tối không châm đèn?”
Vừa nghe tới thanh âm của Lâm Úc Hồng, Hương Nhã Tư lập tức nhảy dựng lên, xoay người lại nhìn Lâm Úc Hồng, thân thể phát run.
Hắn vội nhào tới ôm Lâm Úc Hồng, run run hỏi “Úc ca ca, đó là giả, đúng không? Ngươi không cưới người khác đúng không? Ngươi mau nói cho ta biết đó là giả đi!” Nói đến đoạn sau, lệ rơi đầy mặt, thanh âm chợt cao chợt thấp giống như sắp tới ranh giới tan vỡ “Chuyện ta nghe được là giả, ngươi không thể nào đối xử với ta như vậy, đúng không?”
Đối với sự chất vấn của Hương Nhã Tư, Lâm Úc Hồng hơi lùi người lại, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc nói “Không sai, ta sắp thành hôn, đã định là ba ngày sau.”
Chân Hương Nhã Tư đã không thể chống đỡ được thân thể mình nữa, hắn vô lực trượt xuống bên chân Lâm Úc Hồng, Lâm Úc Hồng cũng không nâng hắn dậy.
Nước mắt của Hương Nhã Tư từng giọt từng giọt rơi xuống đất, hắn che mặt khóc lớn “Ngươi gạt ta, ta biết ngươi gạt ta.”
Trong giọng Lâm Úc Hồng không nghe ra tâm tình gì “Ta không lừa ngươi, cũng không cần phải lừa ngươi, ta sẽ thành thân, ta nghĩ có lẽ ngươi đã biết là thiên kim của Trần gia, bất kể là ai nói cho ngươi thì người đó nói chính là sự thực.”
Hương Nhã Tư bịt tai lại, lắc đầu quầy quậy “Ta không muốn nghe, ta tuyệt đối không muốn nghe.”
Lâm Úc Hồng kéo bàn tay che lỗ tai của hắn ra “Ngươi chín chắn một chút đi! Nhã Tư, bất kể ngươi có chấp nhận hay không, có muốn nghe hay không, việc đã đến nước này, thì ngươi phải tiếp thu.”
“Muốn ta tiếp thu?” Hương Nhã Tư gào khóc, muốn hắn tiếp thu, đó là chuyện không có khả năng!
“Rõ ràng ngươi đã hứa với ta sẽ không cưới tiểu thiếp, ngươi nói ngươi yêu ta!”
“Ta cũng không phải là nạp thiếp, Trần tiểu thư là nương tử ta cưới hỏi đàng hoàng, nhìn thấy nàng, ngươi còn phải gọi một tiếng tẩu tử, lại càng không cho phép ngươi vô lễ với nàng.”
“Nàng ta là nương tử của ngươi, vậy ngươi coi ta là cái gì?”
“Ngươi là người ta yêu, ta nói rồi ta sẽ không thay lòng.”
“Ta là người yêu dấu của ngươi?” Hương Nhã Tư vừa nói vừa cười, nghe ra so với khóc còn thương tâm hơn “Ta còn ở gian phòng ngay bên cạnh phòng của ngươi, nếu nàng cùng ngươi nói chuyện yêu đương, có đúng là ta phải làm bộ một điểm cũng không có nghe thấy? Lúc ngươi cùng nàng động phòng, có đúng là ta phải làm bộ một chút cũng không đố kị?”
Lâm Úc Hồng nắm lấy bờ vai của hắn “Ta nói rồi ta sẽ bất đắc dĩ hy sinh vì ngươi, đổi lại, ta cũng muốn xin ngươi vì ta làm một chút hy sinh nho nhỏ như thế, đây là chính miệng ngươi đáp ứng.”
Hương Nhã Tư lòng đau như cắt, dường như vào thời khắc này hắn mới nhìn ra vẻ hiểm độc xảo trá đặc biệt của Lâm gia trên mặt Lâm Úc Hồng.
“Tất cả những chuyện này đều được an bài trước khi ta trở về rồi đúng không? Gian phòng, lời thề? Ta vẫn nghĩ ngươi không giống với những kẻ khác trong Lâm gia, kỳ thực ngươi cũng như bọn họ, trong lòng ngươi cũng coi thường ta, ngươi coi ta như kỹ nam miễn phí, đến lúc thỏa mãn rồi sẽ đi cưới cô nương khác.”
Sắc mặt Lâm Úc Hồng trầm xuống, người Lâm gia hạ lưu thế nào, thân là người trong Lâm gia hắn không thể không biết. Sự hình dung của Hương Nhã Tư trong lúc thương tâm khiến Lâm Úc Hồng vẻ mặt thoáng cái trở nên âm trầm. Hắn chỉ ra cửa, âm điệu lạnh lùng chứng minh hắn đang giận cực kỳ.
“Vậy ngươi muốn ta nói cái gì? Nhã Tư, ta chưa từng thấy có kỹ nam nào tiêu nhiều bạc giống như ngươi, mà ở trên giường ngươi cũng chả ra sao khiến kẻ khác thấy không thú vị, ta nếu muốn dưỡng loại kỹ nam như vậy, còn có thể nghĩ bán đi bồi tiền ý! Nếu ngươi nghĩ ta còn chưa đủ tốt với ngươi, ngươi có thể nghênh ngang mà bước ra khỏi Lâm gia, ta không có ngăn ngươi!”
Hương Nhã Tư khóc như mưa, tim hắn vào giờ khắc này thực sự tan nát. Buổi tối nghe tin, hắn vẫn còn ôm một mối hy vọng Lâm Úc Hồng sẽ làm sáng tỏ cho hắn, nhưng hiện tại biết trong lòng Lâm Úc Hồng mình chẳng có địa vị gì, bởi vì Lâm Úc Hồng lại còn muốn hắn đi, còn nói với hắn những lời khó nghe như vậy!
Hiện tại hắn có thể đi sao? Hương Nhã Tư liếc nhìn Lâm Úc Hồng, cho dù cõi lòng hắn tan nát, nhưng vẫn yêu Lâm Úc Hồng.
Hắn khóc xin lỗi “Úc ca ca, xin lỗi, ngươi đừng đuổi ta đi, ta thực sự rất rất yêu ngươi. Không có ngươi, ta sẽ không sống nổi, van ngươi đừng thành thân có được không? So với trước đây ta sẽ càng nghe lời ngươi hơn, van ngươi, ta thực sự không thể chịu đựng được việc ngươi cùng người khác một chỗ, bằng không ta nhất định sẽ thống khổ đến chết.”
“Nhã Tư, tình yêu của ngươi có thể biến được thành cơm để ăn không?” Giọng Lâm Úc Hồng càng âm trầm “Đồ đạc hàng năm ta đưa cho ngươi, y phục thật là đẹp ngươi mặc trên người, mỗi ngày đều được ăn ngon, có thể ngủ ở trong gian phòng yên tĩnh, nhẫn trên tay, nếu không có phú quý quyền thế hiện tại, ngươi nghĩ ta có thể cho ngươi sao? Nhã Tư, mấy thứ này ngươi nghĩ chỉ cần ‘yêu’ là có được sao? Giá trị của ‘yêu’ được mấy đồng, đấy là thứ duy nhất ngươi có thể cho ta, những cái khác ngươi có thể cho ta không?”
Hương Nhã Tư á khẩu không trả lời được. Hắn không quyền không thế, ăn nhờ ở đậu Lâm gia, thứ duy nhất hắn có thể cho Lâm Úc Hồng, chỉ có tình yêu say đắm cùng sự tín nhiệm. Thế nhưng những thứ đó không thể cho Lâm Úc Hồng sự giúp đỡ thực chất, Lâm Úc Hồng nói không sai.
Lâm Úc Hồng tương đối bình tĩnh, hiển nhiên hắn đã tính toán từ trước rồi “Trần tiểu thư là một tiểu thư khuê các, ta nghĩ nàng sẽ không đối xử quá tệ với ngươi, ngươi cũng không có vấn đề về con nỗi dõi có thể uy hiếp địa vị của nàng. Hơn nữa, ta muốn đứng vững vàng ở Lâm gia, cần phải có sự giúp đỡ của nàng. Cha nàng kinh doanh đường thủy, ta quản nghiệp rượu, khi kết hợp, càng có thể cho ngươi cuộc sống phú quý hơn.”
Hương Nhã Tư nhìn Lâm Úc Hồng đầy xa lạ, như thể hắn chưa từng gặp người này. Nước mắt hắn còn đang chảy liên tục, nhìn vào mắt hắn, thân ảnh Lâm Úc Hồng mơ mơ hồ hồ.
Hắn không cần phú quý! Không cần sống giàu có! Hắn chỉ cần Lâm Úc Hồng yêu một mình hắn.
“Tự ngươi suy ngẫm thật kỹ đi! Như thế nào có lợi với ngươi hơn, bản thân ngươi rõ ràng.” Hết lời, Lâm Úc Hồng xoay người rời đi, không nói thêm gì.
Thấy hắn bỏ đi, Hương Nhã Tư nhào tới bên giường khóc rống lên, trên người còn dấu răng của Lâm Úc Hồng lúc chiều, cảm giác hạnh phúc khi đó hiện tại thật giống như truyện cười. Lâm Úc Hồng từ đầu tới cuối đều lừa hắn, căn bản không hề yêu hắn, bằng không sẽ không đối đãi với hắn như vậy.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới phải rời khỏi Lâm Úc Hồng, vĩnh viễn không thể gặp nữa thì hắn lại không làm được, hắn thực sự không làm được. Hơn nữa, lúc nào sẽ chết hắn cũng không biết, trong khoảng thời gian có hạn, hắn luyến tiếc không muốn ly khai Lâm Úc Hồng.
“Ta nên làm thế nào đây? Thần tử, vì sao người không nói cho ta biết ta nên làm như thế nào.”
***
Hương Nhã Tư chẳng ăn được gì, cả ngày chỉ có nước mắt đầy mặt.
Lâm Úc Hồng không trở lại nhìn hắn, bởi vì Lâm Úc Hồng là tân lang, có rất nhiều việc cần làm.
Từ khi đôi bên thừa nhận ái ý, Lâm Úc Hồng chưa từng lạnh lùng với hắn như thế. Lâm Úc Hồng có thể toàn tâm toàn ý bận bịu lo hôn sự, từ lâu đã quên sự tồn tại của hắn.
Vào lần thứ hai phát tác, Hương Nhã Tư đau tới hôn mê bất tỉnh, không ai biết hắn đau đớn ngất xỉu, gian phòng này không có ai bước vào. Đợi tới khi hắn tỉnh lại, đèn đóm đã rực rỡ, Lâm Úc Hồng ngày mai sẽ thành tân lang quan.
Thần tử từng nói, hắn chỉ phát tác ba lần, còn không có được tình yêu của ái nhân sẽ chết; mà lần thứ hai rất gần với lần thứ ba, xem ra hắn cách tử kì không còn bao xa.
Hương Nhã Tư nhìn cái nhẫn đen trên tay, đem nó chăm chú áp vào ngực. Thời gian của mình không còn lại nhiều, hiện tại hắn đã biết Lâm Úc Hồng không yêu hắn, thế nhưng hắn lại yêu Lâm Úc Hồng, chỉ cần có thể có thêm chút thời gian ở chung, hắn sẽ không bỏ phí.
Đột nhiên, Lâm Úc Hồng đối với hắn làm chuyện như vậy, hắn nghĩ tất cả đều có thể tha thứ, hắn chỉ cần vào thời khắc cuối cùng có thể hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của mình là tốt rồi.
Hương Nhã Tư lau khô nước mắt, nhanh chóng ngồi vào trước gương, chải sơ mái tóc đen dài của mình, tận lực làm cho bản thân trông không quá khó coi. Đợi chuẩn bị xong, hắn lại lục tung gian phòng lên, tìm ra thứ có thể miễn cưỡng thay dùng. Tiếp đó, hắn đi vào trù phòng, làm mấy thứ điểm tâm sở trường, rồi mới bảo hạ nhân mời Lâm Úc Hồng tới phòng hắn.
Hắn đợi hồi lâu, đứng ngồi không yên, thức ăn đã nguội nhưng Lâm Úc Hồng vẫn không tới.
Ngay khi hắn cho rằng Lâm Úc Hồng sẽ không đến thì cửa phòng mở ra, Lâm Úc Hồng chậm rãi bước vào.
“Úc ca ca…”
Hắn nghênh đón, lôi kéo Lâm Úc Hồng sắc mặt không tốt cho lắm ngồi xuống ghế.
Hắn gắp một ít thức ăn đặt vào bát Lâm Úc Hồng, run giọng nói “Ta chưa từng làm thức ăn cho ngươi ăn, ngươi ăn thử xem có ngon không.”
Lâm Úc Hồng không hề động đũa, nhưng nhìn thấy nước mắt của Hương Nhã Tư lại sắp rớt xuống, Lâm Úc Hồng mới nhận lấy đũa ăn vài miếng.
Hương Nhã Tư nín khóc mỉm cười “Ăn ngon không? Úc ca ca.”
Lâm Úc Hồng không nói ngon hay không, Hương Nhã Tư kéo ống tay áo hắn, tựa lên cánh tay.
“Đừng giận ta, Úc ca ca, ta không làm ầm làm ĩ lên đâu, van cầu ngươi, đừng giận ta nữa.”
Lúc này Lâm Úc Hồng mới nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, Hương Nhã Tư ôm lấy cổ Lâm Úc Hồng.
Hương Nhã Tư nói chân thành “Ta yêu ngươi, Úc ca ca, ta thực sự rất yêu ngươi, ngươi có yêu ta không?”
Lâm Úc Hồng nói ngắn gọn lại đanh thép “Ta yêu ngươi, thế nhưng việc hôn nhân này ta nhất định phải làm.”
Môi Hương Nhã Tư vặn vẹo, thế nhưng vẫn cong lên thành một nụ cười đầy nước mắt “Ta sẽ không phản đối nữa, ngươi an bài thế nào cũng được.”
Tiếp đó, Hương Nhã Tư lấy ra nến đỏ cùng hai chén rượu, đổ đầy rượu vào trong. Lâm Úc Hồng nhìn ra hắn muốn làm gì, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Hương Nhã Tư run rẩy nâng chén rượu lên “Úc ca ca, ngươi uống chén rượu giao bôi cùng ta có được không, chúng ta lén thành thân là được rồi, ta thực sự rất yêu ngươi, ta không thể mất ngươi. Tuy rằng đây chỉ là một nghi thức, thế nhưng là tâm nguyện nho nhỏ của ta, từ nhỏ ta đã mong muốn có thể gả cho ngươi, chúng ta uống chút rượu giao bôi là được.”
Lâm Úc Hồng hất chén rượu đi, phẫn nộ nói “Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Nhã Tư, ngươi sợ ngươi gây chuyện chê cười vẫn còn chưa đủ sao? Hay là ngươi thực sự điên rồi, ngớ ngẩn rồi?
Hương Nhã Tư vội vàng nhặt chén rượu lại, sốt ruột tới mức sắp phát khóc “Van cầu ngươi, Úc ca ca, chúng ta chỉ lén uống thôi, sẽ không có ai biết, sẽ không ảnh hưởng tới việc mai ngươi thành thân đâu, đây thực sự chỉ là tâm nguyện nho nhỏ của ta…”
Lâm Úc Hồng cầm lấy chén rượu trong tay hắn ném thẳng vào tường, tức giận không gì át được mắng “Nhã Tư! Ngươi làm ra cái bộ dạng đó để làm gì, ta không thể cùng ngươi thành thân, suy nghĩ của ngươi nếu còn tỉnh táo thì sẽ không làm cái việc ngu ngốc này!”
Nhìn cái chén vỡ thành nhiều mảnh giống như trái tim của hắn, nước mắt Hương Nhã tư cũng không ức chế nổi nữa mà chảy xuống “Ta có thể không cần y phục đẹp, không cần đồ tốt, không cần ngủ ở gian phòng tốt, chỉ cần ngươi thật tình yêu ta là đủ rồi.” Hắn vừa nói vừa khóc.
Lâm Úc Hồng giận đến nắm chặt tay “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Nhã Tư, hôm nay nếu ta chọn ngươi, ta sẽ bị đuổi khỏi Lâm gia, bà nội có thể khiến tổng quản trước ở trong vùng này không tìm được việc làm, tuyệt đối không phải là nói suông, bà có năng lực làm được như vậy. Sau khi ta bị đuổi ra ngoài, bà lại để ta sống dễ chịu sao, nếu không đem ta làm cho khổ sở thành ra kẻ tàn tật thì bà sẽ bỏ qua sao?”
Hắn túm chặt áo Hương Nhã Tư, ánh mắt lạnh lùng lộ ra sự nóng nảy “Nếu như bà khiến ta chỉ có thể làm khất cái, ngươi nguyện ý theo ta sao? Ngươi nguyện ý theo ta ăn xin ven đường mười năm? Đến khi bà chết, Lâm gia lại không có cách ghê tởm nào làm ta khổ sở sao?”
Hương Nhã Tư trong lúc ngạc nhiên, vô pháp trả lời, hai người nhìn nhau hồi lâu.
Đột nhiên, cửa bị mở ra.
Lâm lão phu nhân đi vào, bà thấy trong phòng hỗn độn, hơi giận nói “Như vậy làm sao con thành thân được? Hỉ phòng của con ở ngay bên cạnh, vạn nhất hắn ban đêm phát rồ lên, ở chỗ này nói năng lung tung, vừa khóc vừa kêu, khó mà đảm bảo được rằng Trần tiểu thư sẽ không nghe thấy.”
Nghe vậy, Lâm Úc Hồng nổi gân xanh, thế nhưng giọng vẫn lãnh tĩnh “Người đâu! Đem Hương Nhã Tư vào sài phòng, tới sáng sớm hôm sau mới thả ra.”
Hương Nhã Tư kinh ngạc tới vô pháp phản kháng, hắn không thể tin được Lâm Úc Hồng lại ra một mệnh lệnh như thế. Hắn bị mấy người phó dịch ép lôi đi.
Khi đi qua bên cạnh Lâm lão phu nhân, bà chỉ lạnh lùng nhìn gương mặt đầy lệ ngân của hắn “Ta đã sớm nói với ngươi, thừa dịp lúc còn trẻ đẹp thì vớt vát chút lợi ích cho mình, nam nhân một khi chơi chán thì ngươi chẳng còn giá trị gì nữa.”
Nước mắt Hương Nhã Tư khô lại chảy, chảy rồi lại khô, hắn có quay đầu lại nhìn thế nào cũng chỉ thấy thân ảnh lạnh lùng quay đầu đi của Lâm Úc Hồng mà thôi. Vào lúc này, hắn thấy một cách đầy đủ rằng Lâm Úc Hồng không hề yêu hắn, nhưng hắn yêu Lâm Úc Hồng quá sâu, quá nặng, không có cách nào giảm bớt đi được. Trước khi chết, hắn vẫn không thể hận Lâm Úc Hồng.
Hắn che mặt khóc, nghẹn ngào trả lời vấn đề lúc nãy Lâm Úc Hồng hỏi “Ta nguyện ý, có khổ thế nào ta cũng nguyện ý.” Hắn nguyện ý chịu khổ vì Lâm Úc Hồng, cho dù làm khất cái cũng chẳng sao, chỉ cần Lâm Úc Hồng yêu hắn thật lòng.
Lâm Úc Hồng nghe thấy câu trả lời này thì lấy tay đỡ trán, nhưng vẫn không quay đầu lại. Hắn nhíu mày, dường như trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời.
***
Lâm gia chăng đèn kết hoa, từng cái cửa đều dán một chữ ‘hỉ’.
Lâm lão phu nhân luôn nghiêm khắc hôm nay cũng nở nụ cười hiếm có, ai chẳng biết việc hôn nhân này không chỉ là trai tài gái sắc kết hợp, mà còn là hai gia tộc sát nhập. Với tình huống Trần gia chỉ có một cô con gái, Lâm Úc Hồng thành thân với nàng thì cũng bằng với tiếp nhận tài sản nhà nàng, người thắng lớn nhất đương nhiên là Lâm Úc Hồng.
Đồn rằng Lâm Úc Hồng sẽ là chủ nhà tiếp theo của Lâm gia, hôm nay hắn cùng Trần tiểu thư thành thân thì địa vị của hắn ở Lâm gia sẽ càng thêm vững chắc. Xem ra, đương gia đời sau của Lâm gia tuyệt đối là Lâm Úc Hồng. Bởi vì cuộc hôn nhân này làm vừa lớn vừa náo nhiệt, như đang tuyên bố về địa vì không gì lay chuyển được của Lâm Úc Hồng ở Lâm gia, người sáng suốt vừa nhìn đã biết cái nhà này về sau sẽ là vật trong tay Lâm Úc Hồng.
Ngày hôm nay, trên mặt Lâm Úc Hồng không có vẻ tươi cười.
Lâm lão phu nhân thản nhiên nói “Đi đón dâu đi, chờ sau khi động phòng, đã thành sự thực, Hương Nhã Tư không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, không có ai có thể dựa vào, lại ngốc đến mức chia lìa con sao? Không có ai lại ngu như vậy đâu.”
Lâm Úc Hồng không trả lời, hắn ngồi trên ngựa, mang theo đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp.
Lâm Úc Hồng mới xuất phát không lâu thì có phó dịch chạy tới bẩm báo với Lâm lão phu nhân.
Hắn sợ đến mức nói cũng lắp bắp “Bẩm… bẩm lão phu nhân, ngày hôm nay ta đưa cơm tới sài phòng, biểu, biểu thiếu gia… đã chết bất đắc kỳ tử rồi.”
Nghe vậy, Lâm lão phu nhân ném chén trà xuống, lập tức tới sài phòng xem xét.
Quả nhiên, thi thể Hương Nhã Tư đã cứng lại, chứng tỏ đêm qua bị nhốt vào sài phòng xong không lâu sau thì chết.
Phó dịch lần đầu tiên thấy thi thể sợ run lên “Làm sao bây giờ? Việc vui cùng tang sự không thể cùng một chỗ, có phải đi gọi Úc Hồng thiếu gia trở về, chọn một ngày khác không ạ?”
Lâm lão phu nhân tức giận bác bỏ “Đồ vô dụng! Hương Nhã Tư cho dù biến thành quỷ, nhưng hắn xuất thân thấp hèn thế nào, dính được vào thân chúng ta hay sao? Phá hư được việc tốt của Lâm gia sao?”
Bà căm hận trừng mắt nhìn thi thể Hương Nhã Tư “Hương Nhã Tư này bản lĩnh cũng thật lớn, đến lúc chết cũng phải khiến Úc Hồng đen đủi, còn chọn đúng ngày thành thân mà chết, ngươi muốn Úc Hồng không thể thành thân được chứ gì? Ngươi có thành quỷ cũng đừng mơ!”
Bà quyết định rất nhanh, hạ lệnh “Khóa chặt sài phòng lại, không cho phép ai vào, lại càng không được truyền việc này ra. Chờ Úc Hồng động phòng xong mới tuyên bố tin là người chết rồi, không cần phải vì cái tên nam kỹ thấp hèn này mà lỡ đại sự của Lâm gia.”
Phó dịch sợ quá chỉ dám gật đầu, vội vã khóa sài phòng lại lần nữa, coi như không có việc gì phát sinh. Có điều hắn thầm nghĩ rời sài phòng càng xa càng tốt, để tránh bị trùng sát tới.
***
Lâm gia khai tiệc vài trăm bàn, còn chưa bái đường, trong tiệc mừng đã toàn là sóng người, đa số là vì quan hệ với Lâm Úc Hồng mà tới, nhưng cũng có nhiều nguời là hàng xóm tới xem náo nhiệt, uống rượu mừng.
Lâm gia lần này bởi vì để biểu hiện long trọng, làm lưu thủy tịch*, người có mặt đều có thể ăn tới no nê, vậy nên hấp dẫn không ít người tới.
Lâm Úc Hồng đón tân nương về xong, bởi vì đường xá hơi xa nên để tân nương nghỉ ngơi, đợi giờ lành thì ra bái đường.
Thân là tân lang, hắn ra ngoài chiêu đãi khách nhân, có không ít người kính rượu hắn, hắn uống mấy chén, mặc dù nói năng thận trọng, nhưng có thể thấy khí thế toát ra có khả năng so sánh với Lâm lão phu nhân.
“Hừ hừ…” Một thanh âm già nua phát ra ngữ khí khinh bỉ.
Lâm Úc Hồng lạnh lùng nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, người đó là một lão nhân đầu đầy tóc bạc, trên mặt vẻ phẫn uất nhiều như nếp nhăn không thể đếm nổi.
Lâm Úc Hồng trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy quen mặt, không hề nhận ra hắn là ai. Sau đó, nhận ra xong, chỉ có điều người này mấy tháng trước cũng không có già nua như vậy, với niên kỷ của hắn thì không nên lọm khọm như thế, có thể thấy thời gian qua rất không như ý.
“Ta nghĩ ngươi đã sớm bệnh chết ven đường rồi chứ!” Lâm Úc Hồng lạnh lùng nói.
Lâm Úc Hồng nói phi thường vô tình, bởi vì hắn vĩnh viễn nhớ kỹ tên hỗn trướng này đã để Lâm Bá Hoành cùng Lâm Trọng Nghiệp khi dễ Hương Nhã Tư. Nếu hôm đó hắn đến chậm một bước thì Hương Nhã Tư nhất định đã bị hai tên hỗn đản không bằng cầm thú đó làm nhục.
“Còn chưa nhìn thấy ngươi chết thì ta chưa chết đâu.” Cựu tổng quản Lâm gia trả lời cay nghiệt, đương nhiên là đem việc mình bị đuổi khỏi Lâm gia trút hết lên đầu Lâm Úc Hồng.
“Hừ! Ta đây ngược lại nhìn xem là ai chết trước!” Lâm Úc Hồng không muốn cùng hắn nói chuyện, đối với người như thế không cần phải lãng phí thời gian.
Hắn lớn tuổi hơn Lâm Úc Hồng, đương nhiên khả năng hắn chết trước Lâm Úc Hồng lớn hơn. Hắn tức giận đến run cả ngươi, nhưng không có cách nào với Lâm Úc Hồng. Bỗng nhiên, hắn mê đắm liếm môi.
“Hương Nhã Tư rất tuyệt đúng không? Ta vừa thấy dáng vẻ hắn dùng mị nhãn câu nhân đã biết tiểu đề tử phóng túng đó nhất định là trên giường cũng rất buông thả, có buổi tối ta đứng trước cửa nghe, hắn vừa kêu vừa khóc cầu ngươi tha hắn, kêu tới mức làm cho lửa đều bốc lên, thật muốn hung hăng lấy hắn ra hạ hỏa một lần. Hắn nhất định so với hồng bài của kỹ viện còn biết hầu hạ nam nhân hơn nhỉ?” Cựu tổng quản Lâm gia không chỉ lời nói dâm loạn, rất có vẻ kìm lòng không đặng mà hướng hạ thân vỗ một cái.
Lâm Úc Hồng tức không chịu nổi, nếu không phải hôm nay đang ở tiệc cưới của mình, không thích hợp gây sự, thì từ lâu hắn đã đuổi người này ra ngoài.
“Hắc hắc, ta cũng biết ngươi hưởng qua không ít ngon ngọt, Lâm Úc Hồng, lúc hắn sống chỉ hầu hạ mình ngươi, hiện nay đã chết, không động đậy gì cả, ta cũng muốn thử cái tư vị tiêu hồn này xem. Nếu không phải sài phòng đã sớm bị khóa lại, cái tên trông sài phòng không chịu để ta vào, thì ta đã sớm cùng Hương Nhã Tư phong lưu khoái hoạt một hồi rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Úc Hồng đại biến, bởi vì hắn nghe xong hoàn toàn không thể tin được.
“Nhã Tư đã chết?”
Cựu tổng quản Lâm gia cười nói “Sớm đã chết, cái đứa trông sài phòng còn bị dọa tới mức không ngừng thắp hương kia kìa.”
“Nói bậy!” Thế nhưng từ ánh mắt hưng phấn tới vẻ mặt không ngừng liếm môi xem ra cũng không phải là giả.
Lâm Úc Hồng thở gấp, hắn buông chén ruợu, chạy như bay ra khỏi bữa tiệc, còn đụng vào rất nhiều ngươi. Đến Lâm lão phu nhân ngồi bên kia cũng thấy hắn thần sắc bất thường, liền đứng lên.
Đầu Lâm Úc Hồng đau như muốn nứt ra, tim hắn đập loạn lên, vốn là chạy quá mau, tiếp sau đó căn bản chỉ dùng mũi chân.
Tới sài phòng, quả nhiên có người ở trước cửa thắp hương.
Lâm Úc Hồng hoàn toàn mất lý trí gào thét “Chìa khóa cửa đâu? Đưa ta, mau đưa cho ta!”
***
Lưu thủy tịch
*Lưu thủy tịch: ý vốn có là khi gặp việc hiếu hỉ, c hủ nhân đặt một cái bàn lớn ở ngoài cửa, gà vịt thịt cá đưa lên như nước chảy, khách nhân ăn xong một bát, lau lau miệng rồi lại đổi bát khác, cảm nhiễm tâm tình của chủ nhà, tất cả đều vui mừng – nghe giống buffet ha ‘ 3 ‘
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 9 - Chương 8
Quyển 9 - Chương 8