DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 9 - Chương 3

Hương Nhã Tư chịu mưa một đêm, cũng kêu khóc một đêm, thân thể khí huyết suy yếu, nhiễm phong hàn.

Đại phu đến khám xong kê vài vị thuốc cho hắn, còn bôi thuốc cho khuỷu tay bị trầy da. Đại phu đóng hộp thuốc lại nói “Hắn không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”

Sau đó, tổng quản tiễn đại phu về, lại sai người đi sắc thuốc, đút cho Hương Nhã Tư uống.

Bệnh của Hương Nhã Tư cũng không nặng, thế nhưng tổng quản mỗi ngày đều đưa thuốc bổ tới cho Hương Nhã Tư bồi bổ thân thể, ngược lại như thể bệnh của Hương Nhã Tư rất nghiêm trọng.

Người bình thường nhất định sẽ cảm tạ lòng tốt của tổng quản, nhưng Hương Nhã Tư từ lúc được ôm vào khách phòng xong một câu cũng không nói, mỗi ngày nhìn chằm chằm bức tường trắng bóng, tổng quản có hỏi han ân cần thế nào hắn cũng không đáp lại, càng đừng nói là có chút cảm kích.

Hơn nữa, nếu như ăn phải những thứ Hương Nhã Tư không thích, hoặc là thức ăn hắn chê tanh, chê thối, hắn liền không nói đến lời thứ hai ném thẳng xuống dưới giường, lạnh lùng nhìn phó tỳ dọn dẹp. Đập đồ mãi cũng sẽ có chút phong thanh truyền ra, tất cả mọi người biết Hương Nhã Tư khó hầu hạ, bất cứ thiếu gia nào khác ở Lâm gia cũng không khoa trương như vậy.

Việc hắn khó hầu hạ truyền ra, đương nhiên sẽ truyền cả về dáng vẻ diễm lệ liêu nhân của hắn. Dù hắn chưa từng cười, chỉ lạnh băng không nói lời nào, nhưng càng thể hiện vẻ mỹ diễm vô song của hắn. Các tôn tiểu thư của Lâm gia ở trong vùng cũng xem như là mỹ nhân có tiếng, thế nhưng chỉ sợ là đứng bên cạnh hắn so ra cũng không bằng.

Hương Nhã Tư càng không xuất hiện trước mặt người khác thì tiếng đồn về vẻ mỹ diễm của hắn lại càng nhiều, mấy thiếu gia háo sắc liền có ý nghĩ không đứng đắn, muốn nhìn một cái xem Hương Nhã Tư đó rốt cuộc đẹp tới mức nào, cho dù lúc nhỏ bọn họ đã từng thấy Hương Nhã Tư, nhưng Hương Nhã Tư đã rời Lâm gia mười năm, ai còn nhớ hắn bộ dáng như thế nào nữa.

Có điều, trước cửa phòng Hương Nhã Tư có không ít thủ vệ, như thể không cho người khác vào quấy rầy, vậy nên ngoại trừ tổng quản cùng phó tỳ có thể vào ra thì những người khác đừng nói là thấy mặt Hương Nhã Tư, đến hôm nay hắn mặc xiêm y màu gì cũng không biết. Vậy nên Hương Nhã Tư càng đẹp, càng liêu nhân thì càng trở thành bí ẩn lớn nhất của Lâm gia…

Lần đó mưa lớn, vẫn còn ẩm thấp, đến không khí cũng hàm chứa sự mát mẻ nồng đậm. Hôm nay mưa lại nhỏ đi, trong không khí chỉ còn chút cảm giác mát.

Sau khi Hương Nhã Tư bị đưa vào khách phòng xong giống như bị giam lỏng, hắn chẳng bao giờ ra khỏi cửa, phó dịch hầu hạ cũng không ai dám nói chuyện với hắn, còn Lâm Úc Hồng thì càng chẳng bao giờ tới nhìn hắn.

Thủ vệ trước cửa nói cho hay thì là bảo vệ hắn, chẳng thà nói là đang trông phạm nhân, không cho hắn ra ngoài xuất đầu lộ diện

Hương Nhã Tư cũng như thể mất hết sinh khí, tử khí trầm lặng, chẳng bao giờ yêu cầu được ra ngoài, vậy nên khách phòng hắn ở thật vắng vẻ thê lương.

Thế nhưng, chạng vạng hôm nay lại truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, thủ vệ trước cửa đầu tiên là lớn tiếng quát ngăn trở nhưng cuối cùng lại biến thành khúm núm, không bao lâu sau cửa bị mở ra.

Một nam nhân cao gầy đi vào, hắn một thân hoa y, trên cổ đeo ngọc bội, vốn là ngũ quan phân minh, nhưng bởi vì ánh mắt mê đắm mà ngũ quan biến thành cực kỳ quái dị.

Hắn vừa vào đã mắng to “Mắt chó của các ngươi mù rồi hả? Đến ta cũng dám ngăn, ta đây là trưởng tôn của Lâm gia, cũng là thiếu gia lớn nhất ở Lâm gia này, các ngươi…”

Hắn vốn đang chửi mắng luôn mồm, vừa nhìn tới Hương Nhã Tư ngồi trên giường thì mắt liền mở lớn, mất một lúc không nói nên lời. Một đại mỹ nhân yểu điệu như thế, đừng nói là nam nhân, đến nữ nhân hắn cũng chưa từng thấy qua.

Hương Nhã Tư thấy hắn đần mặt ra, liền khinh bỉ quay đầu đi chỗ khác.

Lâm Bá Hoành thấy Hương Nhã Tư quay đầu đi, nếu là người nào khác dám đối với Lâm đại thiếu gia như vậy mà hắn chưa cho nếm mùi đau khổ mới là kỳ lạ. Thế nhưng khi Hương Nhã Tư làm ra động tác này thì, dáng vẻ quả thực là liêu nhân, hắn căn bản quên mất đây là một hành động khinh thường.

Tóc đen như tơ buông xuống, mặc dù không thấy gương mặt đã xoay nghiêng đi, thế nhưng cái cổ nõn nà bởi vì quay đầu mà lộ ra, vừa trắng vừa mịn như đậu hũ, làm cho người ta thật muốn cắn một cái.

Lâm Bá Hoành nổi lòng háo sắc, cũng không quan tâm sắc mặt Hương Nhã Tư khó coi, liền đặt mông ngồi xuống bên giường Hương Nhã Tư, cầm tay Hương Nhã Tư, mũi tiến sát tới bên mặt hít sâu vào hương vị trên người Hương Nhã Tư.

Hắn giả vờ giả vịt nói “Tiểu biểu đệ, sao ngươi về cũng không nói một tiếng? Đại biểu ca muộn như thế này mới tới thăm ngươi, ngươi đừng để bụng a.”

Hương Nhã Tư lạnh lùng giãy ra khỏi tay hắn “Ai là biểu đệ của ngươi? Chúng ta không có quan hệ huyết thống, căn bản không phải thân thích.”

Tuy rằng Hương Nhã Tư nói lãnh đạm như thế, nhưng Lâm Bá Hoành không hề để tâm.

Người Lâm gia mặc dù gọi Hương Nhã Tư một tiếng ‘biểu thiếu gia’, nhưng Hương Nhã Tư quả thực không hề có quan hệ huyết thống với Lâm gia. Thế nhưng có quan hệ huyết thống hay không căn bản không quan trọng, Lâm Bá Hoành chỉ cảm thấy Hương Nhã Tư nói lạnh lùng như thế lại càng diễm mị phong tình, càng khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.

Hắn càng ngồi sát vào Hương Nhã Tư, một tay đã xấu xa vòng qua eo nhỏ nhắn của Hương Nhã Tư.

Hương Nhã Tư đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy tức giận “Không được ngồi lại gần nữa, ngươi thối muốn chết!”

Lâm Bá Hoành căn bản không chú ý tới Hương Nhã Tư vừa nói gì, bởi vì lúc Hương Nhã Tư quay đầu thì khuôn mặt mỹ lệ gần ngay trước mắt, xinh đẹp tới mức hầu như khiến người ta không thở nổi.

Hắn nhếch mép thành một nụ cười tà “Ngươi cũng biết ngươi cùng Lâm gia không có huyết thống quan hệ, vậy ngươi dựa vào cái gì ở lại Lâm gia?”

Giọng hắn trầm thấp, thế nhưng ánh mắt dơ bẩn như thể đem y vật của Hương Nhã Tư cởi hết ra, một tay hắn đã đặt trên nút cài áo của Hương Nhã Tư làm bộ muốn cởi bỏ.

“Vậy nên, ngươi hiện tại cũng nên tìm một người có thể dựa vào, chỉ cần theo đúng người, bảo đảm sau này sẽ được ăn ngon mặc đẹp. Ta là Lâm gia đại thiếu gia, ở Lâm gia còn ai lớn hơn ta? Ngươi chỉ cần theo ta, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết.”

Hương Nhã Tư trong lúc sinh bệnh không mang theo dao, bởi vậy không cách nào lấy ra để tự bảo hộ mình, nhưng hắn vừa nhìn Lâm Bá Hoành liền thấy buồn nôn, chỉ muốn đẩy người này ra.

“Cút cho ta!”

“Ngươi thực sự nghĩ ngươi là biểu thiếu gia gì đó sao? Sau này phải nhìn sắc mặt của chúng ta mà sống, ngươi hiện tại ngoan ngoãn,dù sao vẫn hơn sau này giống như mẹ ngươi ở kỹ viện kiếm tiền đúng không?”

Hương Nhã Tư nghe những lời vũ nhục mình như vậy, giận đến xanh mặt, thế nhưng Lâm Bá Hoành đã sờ loạn trên y phục hắn, xem ra hôm nay nếu không có được Hương Nhã Tư sẽ không buông tay. Hương Nhã Tư ra sức chống lại, có điều động tác hắn chống cự lại càng khiêu khích thú tính của nam nhân.

Lâm Bá Hoành khỏe hơn Hương Nhã Tư, hắn nắm chặt cánh tay muốn chống cự của Hương Nhã Tư, cởi y vật của Hương Nhã Tư ra.

Hương Nhã Tư lửa giận bừng bừng, lớn tiếng kêu “Ngươi dám chạm vào một cọng tóc của ta Úc ca ca nhất định sẽ làm thịt ngươi.”

Lâm Bá Hoành khinh miệt cười cười “Lâm Úc Hồng là cái thá gì? Luận thứ bậc trong nhà, hắn tuổi ít nhất, hơn nữa cha nương là cái loại gì, lừa người ngoài Lâm gia thì còn có thể, người trong nhà ai chẳng biết hắn chỉ là một tiểu tạp chủng mà thôi.”

Trong mắt Lâm Bá Hoành đầy sắc dục, hắn trắng trợn nhìn chằm chằm thân thể trắng mịn lộ ra ngoài của Hương Nhã Tư.

“Ta cũng không phải chỉ muốn chạm một cọng tóc của ngươi đâu, tiểu biểu đệ, ngươi còn đẹp hơn nữ nhân, hôm nay tuy rằng liều chết không theo, nhưng nói không chừng lại biết được chỗ tốt của nam nhân, sau này lại ước mỗi ngày ta đều tới cũng nên.”

Nghe Lâm Bá Hoành ăn nói hạ lưu dơ bẩn như vậy, Hương Nhã Tư chỉ muốn nôn mửa. Lâm Bá Hoành hình như rất thông thạo loại sự tình này, hắn cởi vạt áo của Hương Nhã Tư, đem cột tay Hương Nhã Tư vào đầu giường.

Hương Nhã Tư không chống lại được, mồ hôi lạnh đều lăn xuống thái dương, ướt cả tóc, hắn nhớ ra bên ngoài có thủ vệ, liền gào thét “Thủ vệ! Các ngươi đang làm gì? Mau vào! Thủ vệ, bắt hắn kéo ra ngoài!”

Nào ngờ, bên ngoài vô thanh vô tức, đừng nói tiếng người, đến tiếng côn trùng cũng không thấy, Hương Nhã Tư không khỏi lạnh cả tim gan.

Hương Nhã Tư rống to hơn nữa “Các ngươi không nghe thấy sao? Thủ vệ, mau vào đây cho ta!”

Hắn càng kêu khản giọng, bên ngoài càng an tĩnh, Lâm Bá Hoành thì cười đến sắp nghẹn thở.

“Tiểu biểu đệ, sao ngươi lai không hiểu chuyện như thế, Lâm Bá Hoành ta muốn làm việc, ai dám ngăn trở? Bọn họ đương nhiên từng người một ở bên ngoài gác cho chúng ta cả đêm, đêm nay chính là đêm ôn nhu của ngươi và ta.”

Hương Nhã Tư cố sức xé vải trói, nhưng không cách nào làm được. Lâm Bá Hoành thì lại không nhanh không chậm cởi y phục của hắn ra, từng thứ một bị vứt vào góc giường.

Hương Nhã Tư không ngừng ra sức giãy dụa, ngoại trừ làm trầy chính làn da non mịn của mình ra thì một chút tác dụng cũng không có.

Lâm Bá Hoành hình như rất thích nhìn hắn giãy dụa, bởi vậy tốc độ cởi y phục của Hương Nhã Tư cực kỳ chậm, mỗi khi cởi xong một thứ, Hương Nhã Tư sẽ vì giãy dụa mà chảy đầy mồ hôi. Hắn tóc tai rối bời, nhưng càng đẹp khiến người ta hồn phách bay mất phân nửa, còn Lâm Bá Hoành thì hưởng thụ biểu tình hoảng sợ của hắn.

“Mắng tiếp a, tiểu biểu đệ, ta đang đợi ngươi mắng ta nè.”

“Đồ đê tiện, tiểu nhân vô sỉ, hạ lưu!” Hương Nhã Tư nhổ vào mặt hắn một cái, biết hắn lấy sự kinh hoảng của mình làm vui…

Lâm Bá Hoành vuốt da thịt của Hương Nhã Tư, Hương Nhã Tư thì không ngừng phát sinh thanh âm căm ghét.

Đột nhiên, cửa bị mở, người vừa vào Hương Nhã Tư không nhận ra, thế nhưng hiển nhiên là Lâm Bá Hoành biết người này.

Lâm Bá Hoành kêu lên “Ngươi vào đây làm gì? Không thấy ta đang hưởng lạc hay sao?”

Người nọ cũng mặc vàng mang bạc, chỉ có điều mặt hắn thật là dài, giọng cũng kỳ dị, đôi mắt không ngừng nhìn Hương Nhã Tư xinh đẹp.

“Đại đường huynh, tất cả mọi người đều muốn gặp mỹ nhân này, rốt cuộc ngươi lại tới trước tiên, có điều ngươi xông vào thì bên kia phải ăn nói với bà nội thế nào đây?”

Lâm Bá Hoành trầm mặt, lập tức nở nụ cười “Đừng có lôi bà nội ra dọa ta, ta biết trong đầu ngươi có chủ ý gì, có điều ta phải nói rõ trước, ngươi muốn chơi cũng được, thế nhưng tiểu biểu đệ này xem ra là lần đầu tiên, lần đầu tiên của hắn xác định là ta lấy rồi, ta trước rồi tới phiên ngươi, thế nào?”

Người nọ từ lúc vào cửa đã nhìn Hương Nhã Tư một lượt từ đầu tới chân, trong đầu hắn cũng có ý định này “Đa tạ đường huynh, mỹ nhân này thật là đẹp, dù là chơi một đêm, sáng sớm mai bị bà nội quở trách, có vẻ cũng đáng giá.”

Hương Nhã Tư lúc này mới biết bọn chúng mặt người dạ thú muốn cùng nhau lăng nhục mình, hắn càng ra sức giằng dây trói, giọng mặc dù hơi run nhưng vẫn duy trì sự mạnh mẽ “Các ngươi còn không buông ta ra, sáng sớm mai ta sẽ trả lại các ngươi gấp bội!”

Nghe vậy, Lâm Bá Hoành cùng Lâm Trọng Nghiệp cười phá lên, Lâm Trọng Nghiệp thậm chí đã cởi dây lưng quần của Hương Nhã Tư xuống.

“Hương Nhã Tư, chúng ta đêm nay cùng ngươi, cùng lắm thì sáng mai cho ngươi báo đáp lại, thế nào?”

Nghe hắn nói hạ lưu như vậy, Hương Nhã Tư tức giận nhìn lại “Úc ca ca sẽ làm thịt các ngươi, hắn nếu như biết các ngươi dám chạm vào ta, các ngươi đừng mong còn có ngày yên ổn.”

Hương Nhã Tư hiện tại đã nửa người xích lõa, Lâm Trọng Nghiệp cởi quần của Hương Nhã Tư lại còn cởi phi thường chậm, để Hương Nhã Tư có thể thấy cảm giác nhục nhã khi vải vóc dần dần rời khỏi thân thể mình.

Lâm Trọng Nghiệp trào phúng nói “Lâm Úc Hồng đã xuất môn từ sớm rồi, ba ngày trước hắn đã vội vàng đi bàn chuyện khế ước, tính ra cũng phải sáng sớm mai mới về được, ngươi đến tin này cũng không biết, còn bấu víu quan hệ gì với Lâm Úc Hồng? Còn luôn mồm nói Lâm Úc Hồng sẽ làm thịt chúng ta, Hương Nhã Tư, ngươi đang hù dọa ai a!”

Lâm Bá Hoành càng nói càng thêm mỉa mai “Ai chẳng biết Lâm Úc Hồng là người vô cảm, đám thị thiếp của hắn đều là nay tới mai đi, bọn họ giúp hắn tìm thị thiếp đều là chọn một trong một vạn. Nữ nhân hắn còn chẳng ứng phó được, ngươi cho là hắn còn thấy ngươi vừa mắt? Hương Nhã Tư, Lâm Úc Hồng là có bà nội giúp đỡ, bằng không với dạng người thấp hèn như mẫu thân hắn, ai chẳng biết là…”

Nhưng vào lúc đó, cửa bị linh hoạt mở ra, Lâm Úc Hồng cất bước dài đi vào.

Nhãn thần của hắn vốn phi thường băng lãnh, lúc nhìn thấy Hương Nhã Tư gần như khỏa thân bị trói trên giường thì ánh mắt lại bắn ra hỏa quang hừng hực.

“Lâm Bá Hoành, Lâm Trọng Nghiệp, ta đếm tới ba, các ngươi nếu không cút đi thì ngày mai chuẩn bị ra đầu đường mà ở.” Hắn nói thật chậm, thanh âm cực kỳ trầm thấp, lửa giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào “Lâm Úc Hồng ta nói là làm được, cút cho ta, nhanh!”

Lâm Bá Hoành cùng Lâm Trọng Nghiệp thật không ngờ bị Lâm Úc Hồng bắt gặp, bọn họ cả kinh mục trừng khẩu ngốc.

Lúc cả hai còn chưa kịp nói gì thì Lâm Úc Hồng đã chỉ ra cửa “Một, hai…”

Lâm Úc Hồng còn chưa đếm tới ba, hai người kia tựa hồ cũng biết thế lực của Lâm Úc Hồng ở Lâm gia, vừa nãy ở sau lưng chửi Lâm Úc Hồng rất khó nghe, thế nhưng lúc thực sự gặp thì sợ như chuột thấy mèo.

Chỉ thấy bọn họ lao như bay ra ngoài, đến lời giải thích cũng không dám nói.

Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Úc Hồng chậm rãi bước tới bên giường. Hương Nhã Tư mặc dù vừa nãy đối mặt với Lâm Bá Hoành cùng Lâm Trọng Nghiệp thì biểu hiện mạnh mẽ, thế nhưng vừa thấy Lâm Úc Hồng đi tới bên người hắn thì một giọt nước mắt lớn như hạt đậu liền chảy ra viền mắt, bắt đầu khóc.

Lâm Úc Hồng giải khai cho cánh tay bị trói ở đầu giường của Hương Nhã Tư, cầm lấy chăn mềm che đi thân thể xích lõa của hắn.

Hương Nhã Tư ôm lấy thân thể hắn, không ngừng kêu khóc “Bên ngoài rõ ràng có người, ta cứ gọi mãi nhưng chẳng thấy ai vào giúp ta! Ngươi mà tới chậm chút nữa bọn họ đã thực sự khi dễ ta rồi.”

Tuy rằng trong lòng Lâm Úc Hồng phong ba cuộn trào mãnh liệt, nhưng hắn lạnh lùng đẩy Hương Nhã Tư ra, nổi giận mắng “Không phải ta đã bảo ngươi về Miêu Cương sao? Ngươi…”

Lâm Úc Hồng giơ tay lên định giáng xuống mặt Hương Nhã Tư một cái tát, Hương Nhã Tư ngẩng mặt, tay Lâm Úc Hồng dừng giữa không trung, không đánh tới.

Hương Nhã Tư khóc ròng nói “Ngươi đánh ta đi! Muốn đem ta kéo ra ngoài cũng được, ngươi không còn thương ta như trước nữa, không yêu ta như trước nữa, ngươi cứu ta làm gì? Để cho bọn họ khi dễ ta là được rồi…”

“Đừng nói lung tung nữa, cầm y phục mặc vào!”

Vừa nghĩ đến tình cảnh Hương Nhã Tư suýt bị bắt nạt, hắn lại không thể chịu đựng nổi. Hắn mà tới muộn một khắc nữa, Hương Nhã Tư sẽ bị đối xử thế nào dùng ngón chân để nghĩ cũng biết.

Lâm Úc Hồng tức giận không ngớt, bàn tay vốn dừng giữa không trung liền nắm lấy vai Hương Nhã Tư.

Lâm gia này căn bản không phải là nơi người ở, hắn sao có thể để Hương Nhã Tư đơn độc lạc ở đây, ngày hôm nay hắn may mắn cứu được Nhã Tư, thế nhưng ngày mai thì sao? Tháng sau thì sao?

Chỉ sợ từ hôm nay trở đi, diễm danh của Hương Nhã Tư sẽ bị Lâm Bá Hoành cùng Lâm Trọng Nghiệp truyền ra.

Đám con cháu hạ lưu của Lâm gia, hôm nay chưa được thỏa mãn thú tính, nói không chừng một hôm nào đó sẽ cùng bọn xấu bên ngoài cấu kết với nhau, thấy có cơ hội sẽ ra tay, hắn phòng được nhất thời, không phòng được vĩnh viễn, chỉ có thể để Hương Nhã Tư mau chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.

Lâm Úc Hồng vừa nhìn tới y vật bừa bộn bị nhét vào góc giường, cả trái tim lập tức thắt lại, hôm nay hắn trở về sớm một đêm, nếu về theo thời gian dự định thì có lẽ sẽ phải hối hận cả đời.

Hắn cầm vai Hương Nhã Tư, tiếp xúc ấm áp khiến toàn thân Hương Nhã Tư như thả lỏng. Hương Nhã Tư ôm lấy thắt lưng hắn, kinh hoảng, sợ hãi cùng vừa nãy suýt bị cưỡng bức tất cả đều biến mất.

“Úc ca ca, ngươi thực sự không cần ta nữa sao? Ngươi thực sự không bao giờ yêu ta nữa sao? Mỗi ngày ta đều viết thư cho ngươi, ngươi có xem không? Trong lòng ta từ nhỏ tới lớn chỉ có mình ngươi, nếu ngươi không cần ta nữa, ta thực sự không biết làm sao cho phải, ta sắp phát điên rồi.”

Nước mắt thống khổ không ngừng đảo quanh viền mắt Hương Nhã Tư, giọng hắn vì khóc mà trở nên khàn khàn. Hắn che mặt, nhưng nước mắt vẫn liên tục từ kẽ ngón tay chảy ra, có thể thấy hắn thực sự khó có thể ức chế thống khổ cường liệt trong lòng.

“Ngươi có thể tưởng tượng nổi cái cảm giác, mỗi lần ta nghe người hầu nói ngươi lại có sủng thiếp mới, tim như sắp tan nát ra không? Ta chỉ cần nhắm mắt lại là hầu như có thể thấy hình ảnh ngươi hôn người khác, ta không muốn! Ngươi là của ta, ta không muốn nhường ngươi cho ai cả.”

Hương Nhã Tư nắm chặt vai Lâm Úc Hồng, khóc ướt y phục trước ngực hắn. Dáng vẻ hắn túm chặt lấy Lâm Úc Hồng như thể Lâm Úc Hồng là tấm gỗ duy nhất có thể cứu vớt sinh mệnh hắn.

“Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Ngươi nói ngươi muốn yêu ta suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ ta. Ta có chỗ nào không tốt, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ hết lòng sửa, đừng đuổi ta về Miêu Cương nữa. Ta yêu ngươi, Úc ca ca, ta thực sự rất yêu ngươi, van cầu ngươi, đừng không cần ta!”

Bờ vai của hắn bởi vì khóc lóc quá mức kích động mà không ngừng run, Lâm Úc Hồng thấy hắn khóc thương tâm như thế, chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ đẫm nước mắt của Hương Nhã Tư. Lâm Úc Hồng hít sâu một hơi mới có thể cất lời “Nhã Tư, ngươi lớn rồi, đừng trẻ con như vậy nữa. Trong lòng ta không có yêu hay không yêu gì cả, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, đâu biết cái gì là suốt đời suốt kiếp? Ngươi không có gì không tốt cả, chờ ta đứng vững ở vị trí chủ nhà, ta tự nhiên sẽ đón ngươi về, hiện giờ ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trở lại Miêu Cương đi, ngày mai đi luôn…”

Hương Nhã Tư kích động tới mức run rẩy, ra sức đẩy tay Lâm Úc Hồng ra.

“Ngươi không cần ta nữa? Lão thái bà thối kia đã thuyết phục ngươi, khiến ngươi không bao giờ thương ta, yêu ta nữa đúng không?”

Giọng Hương Nhã Tư vì thống khổ quá độ mà trở nên sắc nhọn “Có phải bà nói với ngươi ta là hài tử do kỹ nữ sinh ra, căn bản không xứng với Lâm gia? Có phải bà nói ta thấp hèn phóng đãng, tuổi còn nhỏ đã biết dùng mị nhãn câu dẫn ngươi? Có phải bà nói ngươi mà cùng một chỗ với ta bà lập tức sẽ đá ngươi ra khỏi Lâm gia? Bà ta nhất định chửi ta là loại đê tiện, mắng ta hạ lưu, khiến ngươi không bao giờ yêu ta nữa…”

“Không được phép nói thêm gì nữa!” Lâm Úc Hồng lớn tiếng quát.

“Vậy ngươi muốn ta nói gì?” Hương Nhã Tư hét trả lại hắn, phi thường kích động “Nói rằng bà phạt ta quỳ gối trước mặt bà, nói từng câu từng chữ là mẹ ta vô sỉ thế nào, nhận bao nhiêu ân huệ của khách, còn nói một ngày nào đó ta cũng sẽ giống như mẹ ta. Bà nói ngươi chỉ là nhất thời bị ta mê hoặc, chờ lúc ngươi lớn lên tự nhiên sẽ không thèm liếc nhìn ta, ngươi sẽ yêu nữ nhân thực sự, cưới vợ sinh con. Loại kỹ nữ vô sỉ phóng đãng như ta, ngoại trừ là đồ chơi của nam nhân ra thì cũng chẳng có sở trường gì khác…”

Lâm Úc Hồng đột nhiên tát hắn một cái rất mạnh.

Mặt Hương Nhã Tư cũng bị đánh lệch đi, hắn dùng tay xoa gương mặt nóng rát, không thể tin được Lâm Úc Hồng lại đánh mình.

Giọng Lâm Úc Hồng phi thường lãnh tĩnh “Nhã Tư, chỉ cần còn ở cái nhà này, còn ở trên đất của Lâm gia, thì đừng để ta nghe được một câu ngươi nói xấu bà nội. Ngươi đi cũng được, không đi cũng được, nếu ngươi tiếp tục ở lại Lâm gia, ta đảm bảo với tư sắc của ngươi sớm muộn cũng sẽ thành một món đồ chơi của thiếu gia nhà này.”

“Ngươi cũng nghĩ như thế về ta? Nghĩ ta phóng đãng, vô sỉ? Vậy nên ngươi mới để lão thái bà thối kia đánh ta?” Hương Nhã Tư khóc đến mức gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, phẫn nộ cùng thương tâm khiến hắn khóc rống lên “Vậy nên ngươi không đến nhìn ta, ta về ngươi cũng không vui, ta đây mỗi ngày viết thư cho ngươi, có phải là khiến ngươi cười tới vỡ bụng không?”

“Ngươi muốn nói thế nào thì nói, ngày mai trở về Miêu Cương, nghe thấy chưa?”

“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi chết đi được, ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi…”

Hương Nhã Tư che lại miệng, khóc lớn tiếng, vừa rồi bị Lâm Bá Hoành cùng Lâm Trọng Nghiệp thô bạo cũng không thể khiến hắn đau lòng như thế. Cõi lòng hắn tan nát thành bốn năm mảnh, khóc tới đứt từng khúc ruột.

Lâm Úc Hồng bỗng nhiên đứng lên đi ra cửa.

Lòng hắn vốn vì Hương Nhã Tư thương tâm mà dao động, có điều hắn biết mình không thể dao động. Khi còn chưa được một mình nắm lấy quyền lớn thì chỉ có để Hương Nhã Tư rời khỏi nơi thị phi này mới là cách tốt nhất, cho dù là tổn thương Hương Nhã Tư hắn cũng cho rằng mình không làm sai.

Hắn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy Hương Nhã Tư phát sinh một tiếng rên thống khổ, nghe như đau nhức tận tâm phế, Lâm Úc Hồng ngớ ra một lúc.

Hắn từng nghe Hương Nhã Tư phát sinh thanh âm như thế, nhưng đó là vào nhiều năm trước, lúc Hương Nhã Tư bệnh nặng sắp chết mới phát ra âm thanh đó, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ cái thanh âm hầu như xé rách tâm phế của hắn này.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Hương Nhã Tư đã ngã xuống giường, đè lấy ngực ra sức thở dốc, gương mặt vốn hồng nhuận trở nên xanh tái, thống khổ khiến mặt hắn nhăn nhúm, vừa nhìn đã biết Hương Nhã Tư đang phải chịu tử vong dằn vặt, biểu tình giống y như năm xưa hắn bệnh chết.

Sự kinh hoàng lướt qua lòng Lâm Úc Hồng, trong đầu hắn trống rỗng, tiếp đó hắn đột nhiên như phát điên xông về phía giường.

Hắn tựa hồ hoàn toàn không thấy cái bàn chắn trước mặt, đâm vào mạnh tới mức khiến cái bàn lật đổ, tất cả các thứ trên bàn vỡ vụn.

Hắn hướng ra ngoài gào thét giọng không ngừng run “Tới đây… người đâu! Đi gọi đại phu cho ta, mau…”

Đọc truyện chữ Full