Chúc quang như đậu, ách tỳ tẩy trừ thân thể cho Phùng Ngọc Kiếm. Phùng Ngọc Kiếm biết Tống Dật Tương đang ở trên giường nhìn hắn không mảnh vải che thân ngồi trong mộc dũng lau người. Hắn đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa, đến xấu hổ cũng vì mấy ngày nay không được đối xử như con người mà tê liệt, giống như một người lúc muốn chết lại không thể chết, hết thảy hổ thẹn đều không còn quan trọng nữa.
Tống Dật Tương vung tay lên, hai ách tỳ liền đóng cửa phòng lui ra. Tống Dật Tương vuốt ve bờ vai của hắn, bờ vai trần trụi còn lại chút hơi nóng, trơn mềm non nhẵn. Tống Dật Tương cúi khuôn mặt tuyệt mĩ xuống, cắn mút vai hắn, tay kia bắt đầu dò tìm, vuốt ve chỗ ẩn mật trong nước ấm.
Để mặc hắn vuốt hắn cắn, Phùng Ngọc Kiếm biết đợi lát nữa sẽ còn có dằn vặt lớn hơn nữa. Tống Dật Tương thích làm nhục hắn, muốn thấy hắn thấp giọng cầu xin tha thứ, hắn không lên tiếng, Tống Dật Tương sẽ tức giận đến hỏa bạo tam trượng (lửa giận bốc cao ba trượng), còn có thể nghĩ ra phương pháp càng kinh khủng hơn để làm nhục hắn, muốn nhìn hắn mất hết tự tôn xin khoan dung, có như thế mới thỏa mãn.
Tính cho tới nay, hắn chưa từng cho Tống Dật Tương cảm thấy hả dạ, vậy nên Tống Dật Tương hận tới mức hầu như muốn đem hắn băm thành vạn mảnh. Tống Dật Tương biết Phùng Ngọc Kiếm mỗi lần bị xâm phạm, sẽ có khó kiềm chế được cảm giác buồn nôn, có thể thấy được hắn rất khó tiếp thu loại sự tình này, vậy nên mỗi đêm đều bắt Phùng Ngọc Kiếm ngủ cùng.
Phùng Ngọc Kiếm ngay từ đầu đã cực lực chống cự, nhưng bị Tống Dật Tương cưỡng ép dùng thuốc, sau khi bị nhét thuốc xong, hắn rất nhanh sẽ hân hoan đón nhận Tống Dật Tương giao hợp. Dược hiệu phát huy vừa nhanh lại vừa lâu, hắn không thể chống cự, thân thể liền quen dần với sự âu yếm của Tống Dật Tương.
Dùng thuốc một vài lần, thân thể Phùng Ngọc Kiếm trở nên rất mẫn cảm, từ đó về sau căn bản không cần dùng thuốc nữa, chỉ cần Tống Dật Tương chạm vào một cái, hắn sẽ có phản ứng. Tống Dật Tương rất hài lòng, hắn thích dùng lời lẽ làm nhục Phùng Ngọc Kiếm, càng thích nhìn Phùng Ngọc Kiếm vẻ mặt thống hận vì bất lực với chính thân thể mình, khiến hắn có cảm giác chiếm được thế thượng phong, tối nay càng như vậy.
“Nghe nói gần đây sáng sớm ngươi không còn nôn mửa nữa, đã quen rồi sao? Còn chưa được một tháng a, ngươi hóa ra so với những kỹ nữ tiếp khách kia còn phóng đãng hơn a.”
Bàn tay hắn vuốt ve dùng lực ấn mạnh, thân thể Phùng Ngọc Kiếm khẽ run, nhưng không phát ra âm thanh.
Tống Dật Tương cười nhẹ nói “Ngươi ngoan ngoãn xin lỗi ta, nói ngươi sai rồi, ngươi không nên nhục mạ ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Ngươi… nằm mơ đi thôi.”
Phùng Ngọc Kiếm bởi vì bị tình dục làm khó mà thanh âm run run, thế nhưng trong giọng lại mơ hồ thấy được nhiệt tình khát cầu. Tống Dật Tương rất muốn vung tay đánh một cái, nhưng hắn lại đem cú đánh đó đổi thành sự công kích trong nước vào chỗ ẩn mật yếu đuối của Phùng Ngọc Kiếm.
Phùng Ngọc Kiếm hai tay chống đỡ thành mộc dũng, hai chân đều run lên. Cử động của Tống Dật Tương không thể nói là ôn nhu được, khiến hắn trước mắt tối sầm, thân thể tựa như bị lưỡi dao sắc bén cắt thành hai nửa vô cùng khó chịu, cảm giác muốn nôn hình như đã dâng tới cổ họng.
“Ngươi có thể kêu lên, ngươi kêu càng dễ nghe, ta sẽ cho ngươi càng thoải mái, ngươi nếu chịu đựng không kêu, ta sẽ khiến ngươi thống khổ.” Tống Dật Tương nói là làm, thế nhưng Phùng Ngọc Kiếm cũng không bao giờ chịu khuất phục, tình cảnh thế này đã phát sinh vô số lần.
Tống Dật Tương kéo Phùng Ngọc Kiếm lên, thậm chí không cho hắn dựa lưng vào giường, chỉ tới gần giường đã bắt đầu tiết dục. Tay Phùng Ngọc Kiếm cố chống lên giường, răng cắn vào khăn trải giường, thế nào cũng không chịu phát ra âm thanh.
Động tác của Tống Dật Tương càng mạnh hơn, nước mắt Phùng Ngọc Kiếm từng giọt rơi xuống giường. Hắn không biết sự dằn vặt đau khổ hàng đêm này còn kéo dài tới bao giờ mới có thể thoát được.
***
Thân thể là rất nhỏ bé, đón nhận hết sự dằn vặt ban đêm kêu lên vì sung sướng. Ngay từ đầu, Phùng Ngọc Kiếm đã hay phát sốt, cả người ngay cả đứng cũng không đứng dậy được, lên cơn sốt cao, rồi khi vết thương trên người lành lại, Tống Dật Tương lại bắt đầu một trận giao hợp khác càng tàn khốc hơn.
Theo mỗi đêm giao hợp như thế, thân thể hắn dần dần quen với trọng lượng của nam nhân khi sính dục trên người hắn, hiện tại không cần dùng tới thuốc, hắn đối với sự âu yếm của Tống Dật Tương đều có phản ứng. Việc này từng khiến hắn liên tục nôn mửa, theo thời gian trôi qua, hình như hết thảy đều chết lặng, đến phản ứng đối với chính thân thể hắn cũng chết, hắn không chỉ không nóng rần lên, đến ban ngày cũng có thể đi lại làm chút việc.
Hôm nay mặt trời lên cao, hắn đã lâu không ra ngoài nắng, một mình chậm rãi bước ra đình viện phơi nắng. Trước đây, hắn cũng ở chỗ này luyện công, mồ hôi chảy liên tục, cho rằng mặt trời phi thường nóng. Mặt trời ngày hôm nay, so với mặt trời lúc đó cũng không có gì không giống, thế nhưng hắn thì đã biến đổi quá nhiều.
Đúng lúc có một tiểu hài tử chơi cầu lăn tới bên chân hắn, hắn không có cảm giác gì, cúi đầu nhìn quả cầu.
Một nữ hài tuổi còn nhỏ thở hổn hển chạy tới, hắn nhặt quả cầu lên, ném tới cho nữ hài, nữ hài cười đón lấy, lại ném lại cho hắn. Giống như lần đầu tiên gặp phải một người lớn sẵn lòng chơi với nó, nó còn kêu lên “Ném lại cho ta, ném lại cho ta.”
Hắn thuận theo yêu cầu của cô bé, đem quả cầu quăng lại, nữ hài lần này không đón được, xoay người lại nhặt cầu, cười ríu rít kêu loạn lên. Nhặt được cầu xong, lại đem ném lại cho hắn.
Có lẽ là cảm thụ được tâm tình hưng phấn của nữ hài, lần đầu tiên sau một thời gian dài, hắn thật lòng lộ ra một nụ cười. Hắn cùng với hài tử này chơi trò tiếp cầu một hồi lâu.
Hắn không biết đây là hài tử nhà ai, chỉ mơ hồ đoán được là của người trong phủ võ trạng nguyên nên mới xuất hiện ở chỗ này. Nó là hài tử của ai không hề quan trọng, quan trọng là cô bé cho hắn cảm giác như trở về lúc nhỏ vô ưu vô lự, khiến hắn quên hết cực khổ hiện tại.
***
Phó tướng đang đi theo Tống Dật Tương, đơn giản là vì Phùng tướng quân hiện tại bệnh nặng, rất ít khi ra khỏi phòng, mọi chuyện trong võ trạng nguyên phủ đa số do Tống Dật Tương một tay giải quyết. Tống Dật Tương nghe xong phó tướng bẩm báo từ đầu tới đuôi, giải quyết vài việc giấy tờ quan trọng, phó tướng vội vã đi theo sau hắn, ghi nhớ vào trong đầu.
Lúc vòng qua hành lang, có tiếng cười cao vút dị thường của tiểu hài tử, phó tướng càng nghe càng thấy quen, không khỏi có vài phần giật mình.
Tống Dật Tương cũng dừng lại một lát, khó hiểu hỏi “Sao lại có thanh âm này?”
Thân thể phó tướng run một chút, bởi vì tự mình dẫn theo người vào võ trạng nguyên phủ là một tội lớn, hắn lập tức thỉnh tội “Cửu điện hạ, tiện nội (vợ – cách xưng khiêm tốn) hôm nay thân thể không khỏe, tiểu hài tử nhất thời không nhờ được ai trông coi, ta mới mang nó đến cho trù nương (nữ đầu bếp) để ý, chắc là tiểu hài tử đi loạn, mới đi tới hậu viện, ta lập tức mang nó đi.”
Tống Dật Tương nhíu mày, trước giờ hắn không thích ồn ào.
Bước tiếp qua hành lang uốn lượn, từ nơi này có thể nhìn ra xa tới hậu viện. Phó tướng ở phía sau cũng ló đầu ra nhìn một chút, không khỏi đầy mặt mồ hôi lạnh, bởi vì đang chơi cầu cùng tiểu hài tử chính là Phùng Ngọc Kiếm bệnh mãi chưa khỏi.
Phó tướng sợ đến lập tức nói “Ta sẽ mang hài tử đi ngay, để Phùng tướng quân nghỉ ngơi.”
“Chờ một chút, đừng lên tiếng.”
Tống Dật Tương nhìn về phía đình viện. Phùng Ngọc Kiếm hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình, mặt hắn đầy mồ hôi, gương mặt tươi cười, nụ cười đó rực rỡ như ngọc trong bảo khố. Tống Dật Tương ở trong đại nội chưa từng thấy qua người nào có thể lộ ra một nụ cười thật tình không phòng bị như thế, trong lòng căng thẳng, nhịn không được nhẹ giọng hỏi “Phùng tướng quân thích trẻ con sao?”
“Mạt tướng không biết, chỉ nghe qua tướng quân nói muốn sớm ngày thành thân, sinh vài hài tử an ủi tiếc nuối của cha nương đã mất không được bế cháu.”
“Phùng tướng quân hiện hai mươi hai tuổi, cũng đã đến lúc nên thành thân. Ngươi đi phái người nói với Lâm phó tướng, bảo Lâm tiểu thư tới thăm Phùng tướng quân. Phùng tướng quân là hôn phu của nàng ta, sinh bệnh nằm liệt giường nhưng ta chưa từng thấy nàng có tình có nghĩa.”
“Dạ, ta lập tức tới phủ phó tướng.” Phó tướng cũng thầm nghĩ Tống Dật Tương nói có lý, càng mừng rõ hắn còn suy nghĩ việc hôn nhân cho Phùng Ngọc Kiếm, lập tức lĩnh mệnh đi làm.
***
Lâm tiểu thư được mời tới, người trong phủ theo lệnh của Tống Dật Tương bày tiệc rượu thịnh soạn ở hoa viên. Những món trong tiệc rượu đều do ngự trù hao hết tâm tư làm ra, sắc hương vị đều đủ. Phùng Ngọc Kiếm là chủ nhân, Tống Dật Tương và phó tướng tất cả đều làm người tiếp khách.
Lâm tiểu thư yểu điệu đi tới, mặc dù không biết Tống Dật Tương là ai, thế nhưng trước đó cha nàng đã nói qua nghìn vạn lần không được đắc tội với Tống Dật Tương, nàng cũng mơ hồ đoán được Tống Dật Tương là con quan to.
Vừa nhìn thấy diện mạo tuấn mỹ không gì sánh nổi của Tống Dật Tương, Phùng Ngọc Kiếm ngồi cạnh như thể mộc đầu ngốc tử, không thể so được với phong thái tuấn mỹ của hắn. Nàng hư tình giả ý hướng Phùng Ngọc Kiếm hỏi thăm tình trạng bệnh, sau đó liền quấn quít lấy Tống Dật Tương gợi chuyện.
Phó tướng có chút không vừa mắt, rồi lại không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy thực sự là không nén được giận vì thể diện của Phùng Ngọc Kiếm. Nhưng Phùng Ngọc Kiếm thật kỳ quái là không có bất cứ phản ứng nào, trong tay ôm nữ nhi của phó tướng, ngoại trừ gắp thức ăn cho tiểu hài tử, trả lời vài câu với Lâm tiểu thư, thì không nói gì thêm.
Tống Dật Tương lúc đầu còn đối đãi có lễ nghĩa, cuối cùng hình như không kiên nhẫn được nữa, nhất là Lâm tiểu thư kia càng lúc càng ngồi sát lại phía hắn, hiển nhiên là muốn quyến rũ hắn, sắc mặt hắn liền ngưng trọng lại, liên tiếp ám chỉ Phùng Ngọc Kiếm mới là vị hôn phu của nàng, vị hôn phu đó là nhân tài xuất chúng thế nào.
Lâm tiểu thư như thể không nghe được những lời này, cuối cùng hỏi thăm chính là Tống Dật Tương đã có chính thê chưa.
Sắc mặt Tống Dật Tương đã cực kỳ khó coi, hắn lạnh giọng nói với Phùng Ngọc Kiếm “Đừng quan tâm mỗi tiểu hài tử trong tay ngươi nữa, hôn thê ngươi đang ở đây đó.”
Phùng Ngọc Kiếm không buông hài tử ra, còn nói với Lâm tiểu thư “Lâm tiểu thư, ta có bệnh trong người, sợ làm lỡ thanh xuân của nàng, nàng nếu đã có ý trung nhân, không cần để ý ta, xin cứ kết hôn.”
Lâm tiểu thư hí ha hí hửng, phó tướng thì giật mình tới nói không nên lời. Tướng quân sao có thể từ hôn vào lúc này, bệnh của hắn không phải bệnh nặng gì, dưỡng dăm bữa nửa tháng là khỏe thôi, làm gì mà phải từ hôn.
Lúc này Tống Dật Tương tức giận đập bàn “Phùng Ngọc Kiếm, ngươi đang làm gì.”
Phùng Ngọc Kiếm như thể không phát hiện biểu tình tức giận của Tống Dật Tương, đem hài tử bế trả lại cho phó tướng, quay sang giới thiệu với Lâm tiểu thư “Đây là Cửu điện hạ, là chưởng môn sư thúc phái ta, hắn chưa có chính thê, thị thiếp ta cũng không thấy. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, Lâm tiểu thư xin lỗi không tiếp.”
Hắn đứng lên muốn đi, Tống Dật Tương tức giận đến tím đen cả mặt, còn Lâm tiểu thư thì biết hắn không chỉ là con quan lớn, mà chính là Cửu hoàng tử được sủng ái nhất hoàng gia, kinh hỉ tới không nói nên lời, vẫn còn bày đặt giả vờ bái kiến Cửu điện hạ.
Tống Dật Tương tức giận tới cực điểm, hét lên “Tiễn khách cho ta.”
Hắn không để ý tới Lâm tiểu thư, đi thẳng với gian phòng của Phùng Ngọc Kiếm. Phùng Ngọc Kiếm vừa bước chân vào cửa thì hắn đã bước ngay theo sau, kéo Phùng Ngọc Kiếm lại cho một cái tát.
“Ngươi làm gì vậy? Ta muốn ngươi đàm luận hôn sự, ngươi lại dám từ hôn?”
Phùng Ngọc Kiếm nở nụ cười, thân thể bị đánh đối với hắn mà nói từ lâu đã không còn cảm giác.
Hắn cười đến cổ quái như thế, Tống Dật Tương cả giận nói “Ngươi còn cười cái gì?”
“Ban đêm làm nhục ta còn chưa đủ, ban ngày còn muốn chà đạp ta như vậy, ngươi dáng vẻ tuấn mỹ như thế, nàng chú ý tới ngươi cũng là đương nhiên, ta còn phải mở lớn mắt nhìn ngươi sỉ nhục ta. Hôm nay ngươi tâm tình không tốt hả?”
“Ta không có làm nhục ngươi, ta là muốn ngươi vui…”
Hắn vốn muốn nói ‘muốn ngươi vui vẻ’, muốn người này lộ ra nụ cười hiếm có đó, tuyệt không hề có ý chà đạp. Thế nhưng hắn sao có thể mở miẹng nói hắn muốn xem nụ cười lúc vui của người kia, đơn giản là vì trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không được thấy người này cười như vậy.
“Thân thể như ta, sao có thể cùng người khác thành thân, sao có thể cùng người ta sinh nhi dục nữ.”
Phùng Ngọc Kiếm cởi y vật ra, trên người mỗi chỗ đều là hồng ngân và vết cắn, chỗ xanh chỗ hồng, bị người khác tàn bạo cắt mút, từ cổ tới chỗ tư mật đều có, chứng tỏ người đối với hắn làm ra chuyện này không cho hắn có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Phùng Ngọc Kiếm cười thảm, đơn giản là đến khóc cũng không khóc được nữa, ngoại trừ cười thảm ra còn có thể làm gì?
“Nam nhân chạm vào ta, ta sẽ có phản ứng, bị ngươi ôm, đến thanh âm cũng nhanh chóng không áp chế được, toàn thân run rẩy thầm nghĩ cầu ngươi nhiều hơn, mặc kệ có bao đau nhức có bao khó chịu, vẫn sẽ có khoái cảm kỳ dị xông lên não. Trước ta còn có thể tự lừa mình là bởi vì thuốc, hiện tại không có thuốc, phản ứng đối với ngươi vẫn như thế. Ta ngay cả lừa cũng không lừa được bản thân nữa, dù là người ta không ghét bỏ ta, ta cũng sợ ta sẽ làm lỡ dở một cô nương tốt, loại thân thể thấp hèn chỉ có thể cùng nam nhân quan hệ bất chính này sao có thể thành thân?”
Phùng Ngọc Kiếm cài nút áo lại, hắn nói khiến Tống Dật Tương á khẩu không trả lời được. Đây là lần đầu tiên Phùng Ngọc Kiếm nói đến chuyện trên giường của bọn họ, nhưng lại nói đầy vẻ kỳ lạ như thế. Phùng Ngọc Kiếm tự biết hắn ở trên giường không phải không chút động lòng, hơn nữa hầu như không nhịn được khoái cảm như vậy.
Tống Dật Tương hẳn phải vừa ý vì sự thẳng thắn thành khẩn của Phùng Ngọc Kiếm, càng phải mừng vì mình rốt cuộc đã áp đảo được hắn, thế nhưng Tống Dật Tương không hề có cảm giác đắc ý, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Ngươi đã hài lòng chưa? Tống Dật Tương, ta đã hạ mình hướng ngươi mở miệng cầu xin tha thứ, ngươi để cho ta chết có được không?”
Phùng Ngọc Kiếm ngồi ở bên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần phiêu di, chứng tỏ hắn thật sự là kẻ vô dụng sống không bằng chết “Dù sao ta cũng đã thẳng thắn với ngươi, ngươi cũng đùa bỡn ta đủ rồi, ta là một nam nhân rất không thú vị như thế, đúng như ngươi nói, không có tư sắc không có dáng vẻ, hiện tại không có khả năng cưới vợ sinh con đẻ cái, ta cả đời này đã bị hủy, chỉ còn thiếu điều chưa chết thôi, ngươi giữ lại một phế nhân như ta để làm gì.”
Tống Dật Tương há miệng, nhưng không phát ra tiếng. Hắn đẩy cửa phòng ra ngoài, một cảm giác không tên trào dâng trong lòng, tới độ tim hắn vừa hoảng vừa loạn. Trái tim hắn chưa bao giờ hỗn loạn đến thế, chỉ cảm thấy không có chỗ để trốn, hắn phải đi làm một chuyện, chuyện gì cũng được, miễn là đem cái sự hoảng loạn kỳ quái này đè nén xuống.
***
Tống Dật Tương lao ra khỏi võ trạng nguyên phủ, đi tới trấn quốc phủ, tìm tiểu di mẫu của hắn.
Trấn quốc phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, còn không kịp hàn huyên, Tống Dật Tương đã yêu cầu “Di mẫu, con muốn dì giúp con tìm các quan viên trong triều, chỉ cần có nữ nhi chưa gả, bất luận là con vợ cả hay vợ lẽ đều được, phải nhu thuận thông minh, quan tâm thân thiết. Không cần tư sắc, chỉ cần có thể khiến Phùng Ngọc Kiếm động lòng, để hắn cười, khiến hắn vui, sinh con cho hắn.”
Trấn quốc phu nhân nhướn mày, cười lớn tiếng “Ngươi đang nói gì? Dật Tương, nếu là ngươi có khi dì còn hỏi thăm hộ, võ trạng nguyên Phùng Ngọc Kiếm là cái thứ gì, lại muốn ta lao sư động chúng (huy động “đàn em”:))) giúp hắn tìm nương tử? Ta ở đây có mấy vũ nữ, vốn muốn điều vào trong cung mua vui cho ngươi, ngươi nếu thích, cứ mang tới võ trạng nguyên phủ.”
“Chờ thêm một thời gian nữa đã, con muốn giúp Phùng Ngọc Kiếm tìm người thích hợp với hắn, dì nếu không chịu tìm thì con tự làm.”
Trấn quốc phu nhân thương yêu hắn, sao có thể để hắn làm mấy việc vặt vãnh này, miễn cưỡng nói “Được rồi, dì thấy tư sắc xinh đẹp cũng không đáng gả cho cái tên võ trạng nguyên xuẩn ngốc kia, phải đi tim vài người tâm tư nhu thuận, tìm xong dì sẽ đưa tới trạng nguyên phủ cho ngươi xem.”
Tống Dật Tương nghe lời bảo chứng của trấn quốc phu nhân xong, lập tức trở về võ trạng nguyên phủ, có điều hôm nay hắn không tới phòng Phùng Ngọc Kiếm ngủ mà ở phòng khách, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Những lời của Phùng Ngọc Kiếm cứ văng vẳng bên tai hắn.
Lòng hắn hoảng loạn, lúc đi trấn quốc phủ xong đã thoáng bình ổn xuống rồi, thế nhưng lúc này đêm khuya nhân tĩnh, tim lại rối loạn lên một cách khó hiểu.
***
Phùng Ngọc Kiếm giống như lần trước Lâm tiểu thư tới, ngồi ở chủ vị, còn Tống Dật Tương và trấn quốc phu nhân ở vị trí của khách, đang ngồi còn có vài vị tiểu thư không biết tên, tiểu thái trên bàn đá là những tuyệt phẩm do ngự trù dày công làm ra.
Phùng Ngọc Kiếm thân là chủ nhân, nhưng cúi đầu không nói chuyện, mọi ngươi cũng không biết phải nói gì. Trấn quốc phu nhân tựa hồ muốn tát một cái, Tống Dật Tương nhanh chóng mở miệng đánh tan sự yên lặng, hỏi về thân thế các tiểu thư.
Những cô nương này chưa từng gặp qua Tống Dật Tương, nhìn thấy hắn tuấn mỹ, đến nói cũng run, còn lén nhìn hắn, căn bản không ai liếc mắt hỏi han Phùng Ngọc Kiếm trầm mặc lấy một cái.
Trấn quốc phu nhân tức Phùng Ngọc Kiếm từ đầu tới cuối không nói câu nào, mình thì thiên tân vạn khổ dẫn những cô nương này tới mà chẳng thấy hắn nói lời cảm tạ.Tính tình bà từ trước tới giờ không tốt, hiện giờ khóe môi lại mang một nụ cười nhạt, lạnh lùng nói “Dật Tương a, cũng không phải dì nói, ngươi ngồi ở chỗ này, nhân phẩm tư cách cao hơn Phùng Ngọc Kiếm kia vạn lần, ai sẽ coi trọng Phùng Ngọc Kiếm xuẩn ngốc đây.”
Phùng Ngọc Kiếm bị vũ nhục cũng không dáp lại, sắc mặt Tống Dật Tương xấu đi, chỉ ngại đối phương là dì mình, không dám xấc xược mắng.
Phùng Ngọc Kiếm định đứng lên bỏ đi, Tống Dật Tương đè chân hắn xuống.
“Không cho phép đi.”
Phùng Ngọc Kiếm không động đậy nữa, Tống Dật Tương căm giận di mẫu của mình, dường như đang cảnh cáo di mẫu tốt nhất đừng có nói lung tung nữa. Trấn quốc phu nhân mặc dù tức, thế nhưng thấy nhãn thần của hắn liền biết hiện tại tâm tình của hắn cực kì không vui, vì vậy bà ngậm miệng lại, không nói thêm mấy lời châm chọc kiểu này nữa.
Tống Dật Tương nghe hết các cô nương giới thiệu thân thế xong, có một người ngồi ở góc tối, cha ruột có chức quan thấp nhất, hơn nữa thân phận lại là con thiếp. Nhìn các cô nương khác y phục hào quý, nàng thì mặc áo vải bình thường không có gì đặc sắc, đến tư sắc so với những cô nương ở đây cũng là tầm thường nhất, thậm chí không thể gọi là có tư sắc. Người thứ nhất Tống Dật Tương gạch tên chính là nàng.
Nàng vẫn ngồi trầm mặc, trầm mặc gần như Phùng Ngọc Kiếm. Mấy cô nương khác thì đánh bạo cười nói hỏi han Tống Dật Tương, Tống Dật Tương nói ngọt như mật, đùa cho các cô nương này đồng thanh cười hi hi.
Vị cô nương quần áo bình dân kia ngồi gần Phùng Ngọc Kiếm nhất, nàng thấp giọng nói “Phùng tướng quân, ta nghe người ta nói ngươi trong người khó chịu, gần đây đã khá hơn chưa?”
Phùng Ngọc Kiếm thấp giọng đáp lại “Ta không có bệnh gì, chỉ là gần đây có chút chán chường.”
Cô nuơng kia tâm địa dịu dàng, thấy Phùng Ngọc Kiếm tinh thần không khá, nàng cũng thấp giọng nói “Ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi một chút, thế nào?”
Phùng Ngọc Kiếm lắc đầu “Nàng cứ ở đây nói chuyện với Cửu điện hạ, hắn nếu thích nàng, có khi còn thưởng cho nàng.”
“Người đó như tiên nhân trên trời, ta không xứng, Cửu điện hạ hình như cũng không thích ta. Tay của ta làm việc nặng nên hơi thô, nếu ngươi không ngại, ta đỡ ngươi vào phòng nghỉ ngơi, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm.”
Phùng Ngọc Kiếm ngẩng đầu lên nhìn vị cô nương thân phận thấp này. Nàng một thân bố y, sắc mặt quá vàng, xem ra tiêu hóa không tốt, diện mạo cực kỳ bình thường. Thế nhưng trong mắt nàng là vẻ quan tâm chân thành, làm hắn thấy ngực nóng lên. Hắn đã lâu rồi không được ai quan tâm, hơn nữa từ lời nói của nàng không nghe ra chút giả dối nào.
Cô nương kia sợ Phùng Ngọc Kiếm hiểu lầm, lập tức cúi đầu, lại ngẩng lên, vội vã nói “Tướng quân, ta không có ý trèo cao, cũng tại tỷ tỷ ta hôm nay bỗng nhiên bị bệnh không thể tới, cha ta lại dã đáp ứng với trấn quốc phu nhân sẽ đưa nữ nhi tới, tạm thời bảo ta đi, tỷ tỷ ta còn tức giận muốn chết. Huống hồ trong phủ tư cách ta thấp tiện nhất, ta tuyệt không dám trèo cao.”
Phùng Ngọc Kiếm đứng lên “Vậy làm phiền nàng đỡ ta vào nghỉ ngơi.”
Cô nương nâng Phùng Ngọc Kiếm dậy, trên mặt Phùng Ngọc Kiếm xuất hiện thái độ bình thản hiếm có.
Thấy bọn họ càng lúc càng đi xa, lòng Tống Dật Tương có chút quái dị, nhưng hắn cố kiềm chế cảm giác đó.
Còn trấn quốc phu nhân vừa bị Phùng Ngọc Kiếm cho ăn lãnh khí (tức là bị anh Kiếm làm cho tức giận), thấy hắn chọn một cô nương như vậy không khỏi cười mỉa mai “Cái tên Phùng Ngọc Kiếm này đặt mắt dưới lòng bàn chân sao? Một đám mỹ nữ như vậy cho hắn chọn, hắn ngược lại đi chọn một sửu nữ vô tư sắc nhất, ta thấy hắn là cẩu mắt mù, uổng phí ta thiên tân vạn khổ đi tuyển người, sớm biết hắn sẽ chọn cái loại như vậy, ta đi ven đường chọn một trong mấy khất nữ là xong, xem ra càng nghèo hèn thì càng hợp tâm ý hắn.”
Trấn quốc phu nhân mắng ác độc. Tống Dật Tương từ đầu đã loại bỏ cái cô nương tướng mạo bình thương kia, không ngờ Phùng Ngọc Kiếm hôm nay lại chỉ nói chuyện với cô nương đó, còn lần đầu tiên để nàng dìu hắn về phòng nghỉ ngơi.
Hắn không hiểu nàng có cái gì mà động được tâm Phùng Ngọc Kiếm, bởi vì trong mắt hắn thì di mẫu nói quả không sai, cô nương kia so với khất nữ cũng không kém là mấy.
Hiện tại hắn bỗng phát giác, thân thể hắn và Phùng Ngọc Kiếm giao hợp hơn trăm lần, nhưng không hề hiểu lòng người kia, không hề biết vì sao Phùng Ngọc Kiếm lại chọn cái cô nương mà mình khinh thường nhất này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 5 - Chương 7
Quyển 5 - Chương 7