DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 11: Vĩ thanh

Mùa hạ sắp kết thúc, khí trời vẫn nóng nực như trước, nhưng cũng có chút khá hơn, chí ít là nhiều gió hơn và ánh mặt trời bớt phần chói chang gay gắt. Miễn không lựa giữa trưa mà ra khỏi nhà thì cũng không đến mức nóng té xỉu. Tây hồ gần thủy biên, có hơi nước làm dịu, nhiệt khí có phần dễ chịu hơn nên tự nhiên thành nơi thắng địa tránh nắng của đạt quan quý nhân. Vậy nên tới ngày hè, biển người tới Tây hồ không giảm mà còn tăng, cũng vì nguyên do trên.

Vì đạt quan quý nhân tới nhiều như vây, mà bố trang của Giải gia lại là cửa hiệu lâu đời tiếng tăm lừng lẫy tại Hàng Châu, vải vóc bán ra đều là thủ công tinh xảo, thậm chí có cả trân phẩm để tiến cống hoàng thượng, bởi vậy mùa hè khách nhân tới bố trang cũng nhiều lên. Có vài người là nhân sĩ nổi danh đương triều, Giải Phong Tình đương nhiên càng cần phải tiếp đãi ra trò, vậy nên hắn suốt ngày đều ở bố trang.

Hắn ở bố trang mặc dù là vì việc buôn bán nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến Thu Ly, hễ gặp phải mỹ nữ tuấn nam tiếp cận Thu Ly trong vòng ba bước thì trong lòng hắn tự nhiên tràn đầy lo lắng phấp phỏm, lo sợ Thu Ly bị người ta lừa đi mất.

Thu Ly đối với sự ghen tuông của hắn, không biết nên cười hay nên mắng, đành phải sẵng giọng “So với ta đẹp hơn thì đám bằng hữu ở Miêu Cương còn nhiều, ngươi cho rằng người khác thực sự nhìn thấy ta là mê ngay hay sao? Làm gì có chuyện như vậy!”

Giải Phong Tình mặc kệ, cho rằng so với Thu Ly đẹp hơn hắn chưa từng thấy qua người nào. Mà hắn tới bố trang thì cũng muốn Thu Ly đi cùng để theo sát trông coi Thu Ly. Thu Ly đối với hắn cũng chẳng có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là hàng ngày cùng tới bố trang, nhưng càng thêm say mê ái ý của Giải Phong Tình đối với hắn.

Ngày hôm đó khí trời đặc biệt nóng bức, trong điếm sóng người thưa thưa thớt thớt. Giữa trưa, ở cửa điếm bỗng bay tới một luồng hương thơm; mùi thơm đặc biệt như vậy, Giải Phong Tình biết ngay người có thể dùng loại mùi hương này trên người nhất định là nhân gia đại phú đại quý. Hắn lập tức đứng lên, đi tới cửa nghênh tiếp khách quý.

Kể cũng kỳ quái, khách quý vừa tới, mấy người khách hàng quen làm quan trong triều lập tức lui, hiển nhiên là không muốn tranh giành vải vóc với người kia, nhưng lại loáng thoáng có thể nghe được vài người nhỏ giọng nói:

“Xem thị vệ trông coi trước cửa Đức vương phủ, là người trong Đức vương phủ rồi.”

Sau một khắc, chỉ thấy đi vào là một cô nương đẹp như thiên tiên, nàng mi đại như sơn, thân hình tú lệ, trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành mang một nụ cười nhã nhặn đoan trang, đúng là kiểu người mà Giải Phong Tình thích nhất trước khi quen Thu Ly, không trách nổi hắn nhìn đến ngây người, tim đập bình bịch.

Cô nương kia ngước mắt lên, mỉm cười với hắn, tim Giải Phong Tình tựa hồ muốn nhảy ra ngoài. Tuy rằng hắn rất yêu Thu Ly, thế nhưng bất kì ai thấy một cô nương đẹp thế này thì tim đập loạn lên cũng là chuyện bình thường.

Dáng cười xinh đẹp tới độ không câu chữ nào có thể hình dung, mà thanh âm của cô nương này lại nhu hòa như trân châu viên lớn viên nhỏ rơi xuống bàn ngọc, tràn ngập hảo mỹ khiến cho thân tâm thư sướng.

Nàng thỏ thẻ “Vị công tử này, ta trên đường tọa kiệu qua đây thì thấy một dáng người quen quen, xin hỏi không biết có vị nào tên là Thu Ly ở đây không? Hoặc là người nào từ Miêu Cương tới?”

Nàng chưa hỏi xong, Thu Ly hiển nhiên ở bên trong đã nhìn thấy, vội vàng chạy ra, trên mặt tươi cười đầy vẻ khó tin “Ngươi sao lại ở đây? Đào Hoa!”

Đào Hoa trên mặt vẫn nụ cười đoan trang, ôn nhu hòa ái, đúng là hình tượng tiểu thư khuê các. Nàng nhẹ nhàng nói “Đúng vậy, ta ở bên trong kiệu thấy bóng dáng của ngươi, liền nhảy xuống, muốn xem ngươi thế nào lại tới Hàng Châu đây! Cha ta muốn ta tới Hàng Châu nghỉ mát, không ngờ lại gặp được ngươi, thật là khéo a!”

Giải Phong Tình không hề chớp mắt nhìn Đào Hoa. Vị cô nương tên là Đào Hoa này quả thực là hình mẫu lý tưởng mà hắn tha thiết mơ ước, ăn nói dịu dàng lại hiểu lễ tiết, so với Thu Ly quả là một trời một vực.

Thu Ly thấy hắn nhìn gái đến ngây người, không vui thụi vào bụng hắn một cái.

Giải Phong Tình thật sự là vô pháp lý giải. Theo lý Thu Ly có loại bằng hữu ôn nhu mỹ lệ thế này, nhẽ ra cận chu giả xích (gần chu sa thì người cũng đỏ thắm), cũng phải biến thành như vậy mới đúng. Thế nhưng vì sao cá tính Thu Ly động một chút là nổi điên với hắn?

Hắn thấp giọng nói “Đây là bằng hữu của ngươi, sao ngươi không học hỏi nàng một chút? Học tính ôn nhu đoan trang của nàng.”

Thu Ly như thể vừa nghe được cái gì buồn cười lắm, tức giận trả lời “Ta nếu học hỏi nàng xem ngươi có chịu được không? Chỉ sợ chưa nổi ba ngày sẽ thắt cổ tự vẫn luôn. Ta có khó đối phó thế nào bất quá chỉ khiến ngươi khó chịu mà thôi, ta dùng toàn là phương pháp chính đáng, thế nhưng… hừ hừ… nàng thì không như thế đâu.”

“Sao lại chịu không nổi? Ta là thích nhất loại như thế này đấy.” Giải Phong Tình vẻ mặt say sưa nhìn Đào Hoa, trong lòng đang suy nghĩ nên làm thế nào để biến Thu Ly thành như thế.

Thu Ly bĩu môi nhìn Đào Hoa, không khách khí nói “Đào Hoa, ngươi có nghe thấy không, hắn thích nhất là kiểu như ngươi đó.”

Đào Hoa che miệng cười, không khỏi e thẹn, nàng thấp giọng đáp “Công tử, ngươi quá khen, ta sao dám nhận? Cá tính ta kém cỏi, Thu Ly so ra tốt hơn nhiều; có điều nhân dịp hảo hữu tương hội, chúng ta tới một nơi thanh tịnh nói chuyện một chút có được không?”

Thấy nàng ăn nói như vậy thật là lễ độ, Giải Phong Tình càng thấy rằng cô nương này quả là người tính cách tốt nhất trên đời. Hắn vội nói “Ta có một nội đường cực kỳ thanh tịnh, không có tạp nhân quấy rối, Đào Hoa cô nương, mời đi.”

Giải Phong Tình vội vã dẫn Đào Hoa vào trong phòng.

Thu Ly vừa tiến vào nội thất, lập tức khóa cửa lại.

Đào Hoa cười hỏi “Thu Ly, cửa đóng rồi chứ?”

Giải Phong Tình còn nghĩ nàng hỏi kỳ quái, không ngờ Thu Ly còn vỗ ngực, vẻ mặt khoái trá nói:

“Yên tâm, tuyệt đối không để thị vệ vương phủ xông vào, ta đã khóa kỹ, không có tạp nhân nào tới quấy rầy chúng ta được.”

“Vậy đa tạ ngươi.”

Nàng nói hai chữ trước vẫn thập phần ôn nhu uyển ước, nhưng đến phía sau thì, ngữ khí lập tức thay đổi, còn đặt mông ngồi ở ghế trên, tư thế quả thực không thể chỉ dùng hai chữ ‘thô lỗ’ để hình dung được. Nàng hầu như xắn váy lên tới đùi, vừa gạt tóc vừa tức giận trợn mắt quát tháo Giải Phong Tình.

“Uy, ngươi là cái loại gia chủ gì vậy, còn không châm trà sao? Thu Ly, ngươi thế nào lại đi chọn một kẻ thế này, hủ bại muốn chết toi, thấy nữ nhân thì nước miếng chảy ròng ròng, nếu không phải hắn với ngươi quen biết, ta đã sớm tặng hắn mấy cái tát rồi, loại người thối tha thế này, cho không ta còn chẳng thèm, mắt ngươi có mù không vậy!”

Giải Phong Tình thấy thế giương mắt nhìn miệng á khẩu, thiếu điều té xỉu tại chỗ. Nữ nhân thô lỗ như lưu manh này, cùng với người ở ngoài kia là một người sao?

“Ta van ngươi, ngươi ra dáng quận chúa một chút có được không hả? Mỗi lần thấy ngươi trước sau biến hóa nhiều như vậy làm ta chịu không thấu a.”

Đào Hoa nhướn lông mày, giận dữ kêu lên “Uy, ngươi nói phải nói cho đúng chứ, biết rõ ta là tiểu vương gia còn gọi là quận chúa, muốn chọc ta tức chết có phải không?”

“Toàn bộ thế gian đều chỉ biết đến có một Đào Hoa quận chúa, nào ai biết có một Đào Hoa tiểu vương gia. Hơn nữa mặt mũi ngươi như vậy, dứt khoát đi làm nữ nhân cho xong. Dù sao ngươi cũng đã làm hơn chục năm, đóng vai nữ nhân thì so với nữ nhân bình thường còn kiều mị hơn, ngươi không cảm thấy mình thực sự rất giống sao?”

Hai người ánh mắt giao nhau như tóe lửa, có thể thấy bọn họ ở Miêu Cương có lẽ cũng không thân thiết gì cho lắm, tha hương gặp nhau thù mới hận cũ đồng thời tuôn trào.

“Ui, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, ta làm nữ nhân chỉ là bất đắc dĩ thôi, là lão nương ta nghe cái tên Toán Mệnh Tiên chết tiệt nào đó, nói ta không làm con gái thì sống không lâu được. Một người nam nhân không được làm nam nhân đã đủ không may rồi, ngươi đừng mỗi lần đều dùng mấy lời này để khiêu khích ta, ta là thảm tới không thể thảm hơn được nữa, ngươi có hiểu không a?”

Đào Hoa nói xong tựa hồ lại muốn phát hỏa, song hắn lại xoay chuyển ánh mắt, nở nụ cười “Thu Ly, đừng chua ngoa như thế, có phải năm nay ngươi không tìm được thứ gì tốt để tới thọ lễ của Thần tử, cho nên mới đố kị ta a! Nói cho ngươi hay, năm nay ta phải đi trộm ngọc tỷ của hoàng đế tới tặng Thần tử, ngươi nói lễ vật này có thú vị không? Đừng tưởng năm nào ngươi tặng lễ vật đều hợp ý Thần tử thì ngươi mạnh hơn ta, năm nay ta chắc chắn xuất sắc hơn ngươi.”

Giải Phong Tình không dám tin điều mình vừa nghe.

Trộm ngọc tỷ?

Đó là trọng tội mất đầu a, cái người này lại nói chuyện giản đơn như thể uống trà chơi cờ thôi vậy.

Không ngờ Thu Ly chỉ ngoáy lỗ tai, không thành vấn đề nói “Coi như là có chút thú vị đi, bất quá xin hỏi một chút, thiên địch của ngươi hiện tại đang làm chức quan gì a?”

Sắc mặt Đào Hoa tối sầm, không đáp lại.

Thu Ly bóng gió “Làm sao vậy? Nói không nên lời à? Ngươi không phải nói ngươi sớm muộn cũng giết hắn hay sao? Người ta đã làm đến đại tướng quân, ngươi giết hắn kiểu gì đây a? Còn có thời gian rảnh tới Hàng Châu thăm thú, ngươi thực sự là nhàn đến độ mất mặt a! Đám người chúng ta ở Miêu Cương cũng chỉ có ngươi là khiến ta thấy xấu hổ, bởi vì ngươi mỗi lần nói ra đều không làm được.”

Sắc mặt Đào Hoa càng lúc càng khó coi. Hắn đứng lên, chỉ vào Thu Ly oán giận nói “Uy, ngươi rốt cuộc là muốn giúp ta hay là hại ta a? Chúng ta ở Miêu Cương sống cùng nhau lâu như vậy nhưng ngươi toàn khiến ta chịu một đống bực bội! Ngươi có nghĩ tới hàng năm ta hiến bao nhiêu bạc cho Thần tử, cho các ngươi sống ở nhà Thần tử ăn uống không phải trả tiền, ngươi không cảm tạ ta thì thôi lại còn châm biếm ta!”

Thu Ly sửa lời hắn “Ui, ngươi nói sai rồi, ngươi ngẫm lại xem, ngươi hàng năm tới nhà Thần tử, chân tay lóng ngóng ăn tàn phá hại không ít đồ của Thần tử, bạc cũng không đủ bồi thường a! Còn nữa, cũng bởi vì đã từng có thời gian sống cùng nhau ta mới nói những lời này với ngươi. Những kẻ chỉ biết nịnh hót bên cạnh ngươi có cả đống, ta nói thật, ngươi với thiên địch của ngươi sau đó như thế nào?”

Đào Hoa cụt hứng ngồi xuống, vẻ mặt phiền não sắp phát điên đến nơi.

“Ta phải làm gì với hắn bây giờ, hắn thứ nhất không rượu chè, thứ hai không bại quang gia sản, thứ ba lại được Hoàng thượng trọng dụng, thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, hắn đang phòng thủ tại biên cương a, ta muốn giết hắn cũng chưa có cơ hội, có điều… hắc hắc!”

Đào Hoa cười đến rất mực đắc ý hiển nhiên là đã nghĩ ra mưu kế.

“Gần đây hắn không ở biên cương, Hoàng thượng gọi hắn về làm đầu lĩnh thị vệ, ta đang muốn hảo hảo trị hắn một phen, chờ ta trộm được ngọc tỷ xong… ha ha ha, ta sẽ chờ để nhìn hắn từ nhất phẩm đại quan biến thành chi ma tiểu quan (chức quan bé như hạt vừng). Nói chung ta nhất định phải cho hắn chết cực kỳ khó coi mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.”

Thu Ly vỗ vỗ vai hắn. Hai người hiện tại thoạt nhìn không giống kẻ thù, trái lại như là bằng hữu.

“Ui, Đào Hoa, thật tốt a, có điều Thần tử không phải cũng cho ngươi tin tức, ví như nói ngươi cần cùng người nào đó một chỗ mới có thể sống sót hả? Sao chưa nghe ngươi nói qua?”

Đào Hoa vuốt tóc nói “Ta biết thế nào được? Thần tử chỉ nói mỗi ‘đằng dạ’, ta cũng không hiểu là có ý tứ gì, ngươi có muốn giúp ta tra ra không?”

“Nghe rất giống tên của người thiên địch với ngươi, hắn không phải gọi là Lãng Đằng Dạ hay sao?”

Đào Hoa tức giận the thé nói “Ui, ngươi đừng có rủa ta, ngươi nói như thế khiến ta toàn thân lập tức nổi da gà. Ta cũng đâu phải tám đời thất đức gì, cùng cái loại người này thân tâm kết hợp, trời ạ, ta muốn ói…” Đào Hoa quả nhiên làm dáng vẻ như thể sắp ói ra.

“Không ổn, vừa nghĩ tới tên hỗn đản đó thì ta toàn thân khó ở. Xin ngươi đấy Thu Ly, ngươi không thể nói chuyện gì hay ho sao?”

Thu Ly đành đổi trọng tâm câu chuyện. Đào Hoa tựa hồ rất cao hứng gặp được hắn, hai người nói một canh giờ còn chưa xong, mà Giải Phong Tình ngay từ đầu đã bị Đào Hoa dọa cho chết khiếp, đến nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bọn họ nói chuyện hơn một canh giờ.

Bất quá trên cơ bản, hai kẻ kia nói về cái gì, hắn cũng không dám chọc mũi vào, bởi vì bọn họ nói chuyện tất thảy đều là cái gì ban đảo (kết bè cánh), hãm hại, dùng thủ đoạn đem cái tên đại tướng quân kia hại cho thật thê thảm.

Giải Phong Tình không biết đại tướng quân kia với Đào Hoa có thiên thù đại oán gì, có điều nghe ra thì hận ý của Đào Hoa với hắn quả không hề đơn giản, hơn nữa dường như có khuynh hướng càng lúc càng sâu.

Chờ bọn họ nói xong tận hứng thì trời đã tối, Đào Hoa nói phải đi. Thu Ly tiễn hắn ra đến cửa. Chỉ có điều vừa ra khỏi nội thất Đào Hoa lập tức biến thành dáng vẻ e thẹn, chuyển biến cực nhanh, khiến Giải Phong Tình không tài nào tiếp thu được. Mãi đến lúc Đào Hoa đi rồi Giải Phong Tình vẫn còn khiếp sợ không nói được gì.

Thu Ly cười: “Thế nào, ngươi còn muốn ta học hỏi hắn không? Hắn là kẻ hai mặt nổi tiếng ở Miêu Cương chúng ta, lúc mặc nữ trang thì tính tình này, đến lúc mặc nam trang thì tính tình kia, đùa bỡn thì khỏi nói đa dạng lại rất kinh khủng, có điều con người thật ra cũng không tệ lắm.”

Giải Phong Tình ôm lấy Thu Ly, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn bỗng nhiên nghĩ ông trời quả thực đối với hắn không tệ.

“May mà người ta gặp là ngươi, Thu Ly, bỗng nhiên ta nghĩ ta thật may mắn.”

Thu Ly vỗ nhẹ vào lỗ tai hắn “Đã bảo rồi mà, ta nếu như học theo hắn, không quá ba ngày ngươi sẽ thắt cổ tự sát. Có điều tên này nói được thì làm được, hắn khẳng định sẽ tặng ngọc tỷ. Vậy nên ta phải suy nghĩ một chút xem năm nay nên tặng cái gì thú vị cho Thần tử thì mới không thua hắn.”

Hắn đột nhiên biến đổi thần sắc, hướng Giải Phong Tình ngọt ngào nói: “Phong Tình, có phải ngươi nghĩ hắn rất đẹp không? Ngươi vừa nhìn thấy nhan sắc của hắn thì chỉ e đến tròng mắt cũng lăn xuống.”

Giải Phong Tình sắc mặt trắng bệch vội la lên “Không phải đâu, mà là hình tượng của hắn, vốn là loại ta thích nhất…”

Thu Ly không để hắn nói xóng, đi thẳng ra cửa, cười hết mực ngọt ngào”Ta biết, là ôn nhu hòa nhã đây mà! Ta đi giúp ngươi tìm một đống, ngươi có thể từ từ chọn…”

Giải Phong Tình bỗng nhớ tới lúc trước hắn cũng đi tìm một đám nữ nhân, để biểu hiện các nàng ôn nhu uyển ước tới cỡ nào liền đem y phục của hắn xé nát…

Sắc mặt hắn càng tái đi, gấp rút đuổi theo, cũng mặc xác việc làm ăn trong điếm, lon ton chạy theo Thu Ly sốt ruột nói “Thu Ly, ngươi biết rõ ta không phải có cái ý kia mà. Ta là nói ngươi hẳn biết ta yêu ngươi nhiều thế nào, yêu đến mức nguyện ý đào tâm đào phế (moi tim moi phổi:))), yêu đến độ ngươi bảo ta đi tìm cái chết thì ta sẽ đi chết ngay. Ta yêu ngươi như thế, ngươi phải tin tưởng ta a!”

Thu Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, làm như không nghe thấy, tiếp tục đi. Giải Phong Tình chỉ sợ hắn không thèm để ý đến mình nữa, không thể làm gì khác hơn là càng liều mạng giải thích, ái ngữ thành chuỗi không ngừng chạy ra. Thu Ly bước nhanh chân hơn, Giải Phong Tình nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, ái ngữ trong miệng nói ra càng lúc càng nhiều. Chỉ bất quá biểu hiện trên mặt Thu Ly khiến hắn mồ hôi lạnh chảy không ngừng.

“Thật mà, Thu Ly, ta nói tất cả đều là thật, ta có thể thề với trời, ngươi hãy nghe ta nói…”

Ánh mặt trời có chút cường liệt, trong gió có chút nóng. Trên mặt Thu Ly tuy là không có biểu cảm gì, thế nhưng trong lòng tiếu ý phiếm khai ngọt ngào rung động.

Đọc truyện chữ Full