Chỉ hai câu “Quân tử động khẩu bất động thủ, tiểu nhân động thủ bất động khẩu” khiến Giải Phong Tình đánh không được, mà không đánh cũng không xong.
Nếu không đánh, nữ nhân này ăn nói lỗ mãng như vậy, giờ không giáo huấn chỉ sợ sau này dạy không được, nhưng nếu đánh thì chẳng phải sẽ mang tiếng xấu là kẻ tiểu nhân hay sao?
Hắn nổi đầy gân xanh, khuôn mặt toàn bộ chuyển đen, từ nhỏ đến lớn chưa có ai nói vài câu đã khiến hắn phẫn nộ như vậy, nữ nhân vô tri này là người đầu tiên, hơn nữa cũng là người đầu tiên dám trêu ngươi hắn.
Hắn đã giơ tay lên, nếu không đánh thì tư thế bây giờ thật khó coi, nhưng nếu đánh càng làm cho phong thái của mình thiếu khoan dung độ lượng. Giải Phong Tình không đánh, nhưng thuận tay kéo hồng cân của Thu Ly xuống, không giận trái lại còn cười “Ta muốn xem tiểu nha đầu miệng mồm lanh lợi ngươi có cái bộ dáng như thế nào?”
Hồng cân vừa rơi xuống đất, tôi tớ cùng thân thích đứng phía sau toàn bộ kinh thán, bởi vì cô nương trước mặt tuy không mang tư thái nhu nhược như nữ tử, xem ra còn có chút nam hài tử khí khó hình dung, nhưng nhất mực nghiên tư diễm chất (tư chất xinh đẹp), không trát đầy phấn như các cô nương thành thân, nhưng lại càng tôn lên dung hoa của nàng thêm diễm lệ, căn bản là không cần phấn son dung tục tô vẽ.
Giải Phong Tình bất giác ngây ngẩn, hiển nhiên không ngờ nữ tử miệng lưỡi sắc sảo này lại là một quốc sắc thiên hương như vậy, không những thế còn có vẻ tuấn tú của nam tử, hai thứ khí chất dung hợp, tạo nên một vẻ mị hoặc liêu nhân khó tả, khiến hắn cũng như bao người khác trái tim khẽ run lên.
“Thế nào? Trông ta như thế này đây, không đắc tội với mắt ngươi chứ hả?”
Nghe nàng nói vẫn như cũ giọng điệu kiệt ngạo bất tuân, khiến bao si mê nhất thời trong lòng Giải Phong Tình cũng bởi thế mà tiêu tan thành mây khói. Huống chi hắn vốn không phải một người coi trọng nữ nhân, hắn cậy mạnh nói ra lời trái lương tâm “Dung chi tục phấn, trường cảnh điểu uế, quả nhiên là dung mạo vô diêm sửu nữ.”
(Tầm thường dung tục, tướng mạo chua ngoa, quả nhiên là dung mạo nhạt nhẽo vô vị)
Nếu là một mỹ nữ tự phụ nghe được câu nói thế này mà không liều mạng với hắn thì mới là lạ. Lời nhận xét của hắn có thể nói là vũ nhục nữ nhân thậm tệ. Thế nhưng Thu Ly không hề tức giận, nở nụ cười, chỉ bất quá dáng tươi cười này cũng không hiền hòa cho lắm.
“Ta có trông không đẹp mắt cũng không cần người ta phải bình thán, càng không mượn ngài xấu xí đầu trâu mặt ngựa, mặt xanh nanh vàng đây phán xét. Huống chi ta đẹp như vậy cũng phiền, đi trên đường có một đống kẻ thầm mến chạy theo muốn kết thân với ta, muốn cùng ta nói chuyện, còn thấy ta thì liền si ngốc sinh bệnh tương tư, những kẻ đó thật là phiền muốn chết.”
Hắn vừa chuyển chủ đề, ngữ khí càng thêm khinh nhu, có điều ác ý hàm xúc không giảm chút nào.
“Ngài đây nói rất ung dung, hẳn là không phải gặp qua loại phiền não thống khổ đến cực điểm này. Dù sao tướng mạo như ngươi ven đường cũng hốt được một đống, bất quá ngươi cũng không vì thế mà sinh khó chịu, vì trời sinh ta tài tất có chỗ dùng, còn ngươi sinh ra không bị rơi xuống cống chết đuối, cũng không bị cục gạch từ trên trời rớt xuống đập chết, càng không bị thiên lôi đánh chết, đoán rằng nhất định là do tổ tiên tích âm đức, làm cho mạng ngươi không tuyệt. Thế nhưng nghe cách ăn nói ta cũng nhân tiện rút ra được một điều, các hạ đây thật đúng là số một thiên hạ, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ai ăn nói hèn hạ như vậy, thực sự là khiến ta cực kỳ bái phục.”
Thu Ly nói đến bốn chữ “cực kỳ bái phục” thì trầm bổng du dương, âm điệu càng như trân châu hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống bàn ngọc, hơn nữa cứ như thực sự tràn ngập ý kính nể, ý châm chọc chế giễu lại càng thâm sâu.
Giải Phong Tình tướng mạo đường đường, dáng vẻ càng oai hùng sáng sủa, hắn lại có tiền có quyền, từ nhỏ tới lớn huân nhiễm quý khí, khiến từ người hắn tản ra khí tức bất phàm, tuyệt nhiên không hề xấu xí thấp kém như lời Thu Ly nói. Nhưng Thu Ly lại nói khó nghe như vậy, so với hắn ban nãy lại càng thêm ác nghiệt, trả lại mấy lời châm biếm của hắn cả vốn lẫn lời, tự nhiên cũng khiến sắc mặt Giải Phong Tình từ xanh thành đen.
“Ngươi…”
Giải Phong Tình tiến về phía trước, sắc mặt hung ác đáng sợ, chỉ sợ thiên quân vạn mã cũng bị hắn dọa cho phải rút lui ba thước.
Nhưng Thu Ly vẫn như cũ không hề nhúc nhích, còn nhặt hồng cân trên mặt đất nhàn nhã quạt, cười nhạo nói “Ngươi là cái loại gì vậy? Không phải muốn đánh người thì là mắng người, ngươi ngoại trừ đánh chửi ra không còn trò nào khác sao?”
Hắn càng tăng vẻ đàm tiếu tự đắc, căn bản không quan tâm việc mình thế mỏng lực yếu đứng ở trong phòng giữa một đám nô tỳ Giải gia “Xem ra là một nam nhân cực kì thiếu sáng tạo, loại nam nhân như vậy gọi là gì ngươi có biết không?”
Thu Ly tự hỏi tự đáp cười rộ lên “Gọi là đầu óc thiếu dinh dưỡng. Nếu không phải ngươi có vài đồng tiền, nữ nhân nào thèm để ý loại người ăn nói nhạt nhẽo như ngươi. Đừng tưởng ngươi có chút tiền thì ra vẻ ta đây. Hừ, so với nữ nhân ngươi còn kém xa.”
Nói xong điều mình muốn nói, Thu Ly hạ phượng quan xuống, tiện tay ném xuống đất, tuyệt không nghĩ đáng tiếc.
“Ngươi đã không muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho ngươi, đôi bên vừa vặn nhất phách lưỡng tán, ta không rẻ mạt đến độ tới làm thê tử loại người như ngươi. Nếu muốn nói chuyện tiền nong, ta sẽ tự mình đi kiếm, không cần ngươi phải tâm bất cam tình bất nguyện (không cam tâm tình nguyện) bỏ ngân lượng ra. Ta đi, tạm biệt, có điều ta ở tại Miêu Cương, đường xá xa xôi, hắn là sẽ không gặp lại.”
Hắn cười nói thêm một đoạn cuối cùng “Bất quá cho dù ta có gặp lại ngươi ta cũng không phát hiện ra, dù sao tiện nhân cũng nhìn người rất kém, ngươi cũng không nhất định phải tới bắt chuyện với ta, bởi vì ta tuyệt đối không để ý đến ngươi.” Thu Ly nói xong bước đi không hề thay đổi phong thái tiêu sái của mình.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn rời đi, thế nhưng Giải Phong Tình không phải một nam nhân mềm yếu tùy ý để một kẻ được người ta mua về làm nhục xong còn phủi mông rời đi như vậy, hắn quát lớn “Đứng lại cho ta.”
Thu Ly mặc kệ hắn, tiếp tục đi ra cửa.
Giải Phong Tình lạnh nhạt “Bắt cô ta lại.”
Lệnh của chủ nhân không ai dám trái, tôi tớ không thể làm gì khác hơn là tiến lên.
Thu Ly không ai bảo hộ, không chút sợ hãi quay đầu lại, khí thế không thua gì Giải Phong Tình “Làm gì? Ngươi khó chịu thì tới Miêu Cương tìm ta tính sổ, đừng có ỷ ngươi là chủ nhân ở đây mà muốn tìm ta gây rối, càng chứng minh ngươi không chỉ là một tên tiện nhân, mà là một nao chủng” (kẻ hèn nhát bất tài)
Giải Phong Tình lạnh lùng tiến tới “Ngươi đi, vậy sính lễ của ta thì sao hả? Ngươi đã không muốn cưới thì cũng hợp ý ta. Có điều sinh ý mất có người làm, thâm hụt tiền sinh ý thì không ai gánh, ta không thể uổng phí bao nhiêu sính lễ cho ngươi để người ta ở sau lưng châm biếm ta là bổn qua” (dưa chuột ngu)
Thu Ly ngẩn ra. Hắn ở Miêu Cương cùng hai huynh đệ kết nghĩa mở Miêu Cương vạn sự thông, chuyên môn giúp người ta xử lý mấy việc khó khăn. Một hôm có ba vị cô nương tới khóc sướt mướt tìm bọn họ hỗ trợ, nói là cha các nàng muốn bán càng nàng tới Trung Nguyên thành thân, có điều trong lòng các nàng đã sớm có đối tượng, ngân lượng trên người cũng không có, chẳng biết làm thế nào mới tốt.
Hắn cực kỳ nhiệt tình, tự nhiên không thu xu nào, cùng hai huynh đệ kết nghĩa giúp đỡ ba cô nương kia đại giá, nguyên kế hoạch là lúc thành thân xong, thừa dịp tân lang cùng khách uống rượu thì trèo tưởng bỏ chạy quay về Miêu Cương gặp nhau.
Hắn bị gả tới đây, vừa vặn tân lang cũng không muốn cưới vợ, hắn hiển nhiên cũng có thể đường hoàng rời đi, vậy mà lại nói có chuyện sính lễ. Hắn chưa bao giờ biết có chuyện này, bảo sao có thể không sửng sốt.
“Làm sao vậy? Vừa nãy mồm năm miệng mười giờ biến đi đâu rồi? Giả bộ như không biết chuyện này? Kỳ thực sính lễ cũng không nhiều, tính ra chỉ khoảng bảy, tám trăm lượng bạc. Làm sao vậy? Đối với nhà bình thường mà nói đúng là một đống tiền, thế nhưng ngươi vừa nãy tả phúng hữu mạ (vừa châm biếm vừa mắng mỏ) khẩu khí xảo quyệt, đối với ngươi mà nói thì thế này chỉ là một chút tiền thôi có phải không?”
Bảy, tám trăm lượng đương nhiên là một đống tiền ý chứ. Mấy năm nay hắn mở Miêu Cương vạn sự thông kiếm tiền cũng chưa từng thấy con số lớn như vậy. Hiện tại hắn lại xuất môn tại ngoại, làm sao kiếm ra được từng đấy tiền đây? Cho dù muốn đi mượn, chỗ này hắn không quen biết ai, tìm ai mà vay tiền?”
Thu Ly xoay người hướng Giải Phong Tình thành thật “Ngươi nếu muốn đòi sính lễ thì không có khả năng đâu, hơn nữa ta cũng không có lý do gì phải trả lại sính lễ này cho ngươi. Ta không phải là người ngươi muốn kết hôn, chỉ là giúp người khác đại giá thôi, người đáng lẽ phải gả cho ngươi không phải ta. Hiện tại ta đã nói ra sự thật, có thể đi được chưa?”
Giải Phong Tình đâu chịu tin có loại sự tình này. Hắn cười lạnh “Khá thay, tính bỏ của chạy lấy người, lúc muốn đòi tiền ngươi thì ngươi lại biến thành kẻ giúp người khác đại giá, nói tất cả không liên quan tới ngươi, thế gian lấy đâu ra chuyện tốt thế? Nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi coi Giải gia ta là cái gì hả?
Hắn bảo tôi tớ vây quanh Thu Ly “Cho dù ngươi nói là sự thực, nói cách khác là ngươi trước lừa ta, sau lừa tiền tài của ta, trước mặt người khác nhục mạ ta, ba tội như vậy đủ để đưa ngươi lên quan phủ nói chuyện rõ ràng với huyện lão gia. Bắt lại cho ta, không cho đi!”
Thu Ly không ngờ tình huống lại thành như vậy. Hắn đứng im tại chỗ, nổi giận nói “Ta không chạy, ngươi không cần phải làm như bắt trộm như thế. Được, nếu ta đã bị kéo vào chuyện này thì ta sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi muốn ta trả sính lễ, được thôi, thế nhưng ta xa nhà, không có tiền để trả cho ngươi.
“Ý của ngươi là muốn ta cho ngươi quay về Miêu Cương, ngươi mang ngân lượng quay lại bồi thường? Thế nhưng Miêu Cương cách đây quá xa, ta làm sao biết ngươi không phải chỉ là nói ngoài miệng thế thôi, thoát một cái là không bao giờ quay lại, để ta mất cả chì lẫn chài?
Giải Phong Tình nói không sai, thế nhưng Thu Ly ở Miêu Cương là người nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám đối với hắn hoài nghi như thế.
Hắn vẻ mặt ngưng trọng nói “Ta lấy nhân cách của ta ra để đảm bảo, ta nhất định trở lại hoàn trả ngươi số tiền này.”
Giải Phong Tình cất tiếng cười to đầy châm biếm “Ngươi đại giá là lừa gạt Giải gia chúng ta, lấy đâu ra nhân cách để đảm bảo? Ngươi muốn ta tin tưởng nhân cách của ngươi không phải là trò cười hay sao?”
Thu Ly xanh mặt để hắn tùy ý sỉ nhục, chỉ vì đơn giản là đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Hắn toàn thân cứng ngắc nói “Vậy ngươi muốn ta phải làm thế nào?”
Giải Phong Tình chiếm được thế thượng phong, tiến tới vài bước, trên mặt đầy tiếu ý hiển nhiên là khoái trá vì trả được thù “Ta cũng không biết làm thế nào. Bảy, tám trăm lượng có thể mua hơn mười nô tỳ xinh đẹp nghe lời, hơn mười thị thiếp thiên kiều bá mị, hoặc một tân nương tử như ngươi. Dáng người của ngươi có được chừng đấy tiền không hả? Chỉ sợ ta bán ngươi vào kỹ viện thì với tư sắc của ngươi cũng phải hơn mười năm mới có thể kiếm được bảy, tám trăm lượng, nhưng e rằng ngươi vài tuổi nữa sẽ tuổi già xuống sắc, chưa kiếm được mấy trăm lượng đã không còn ai để ý tới ngươi nữa, ta đây chẳng phải là lỗ hay sao hả?” Chịu lời lẽ sỉ nhục vô lễ của hắn, hai mắt Thu Ly như đuốc quát lớn “Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng, không cần phải lăng mạ người khác như thế, ta không kiếm ra tiền không sai, nhưng không cho phép ngươi khinh rẻ nhân cách của ta.”
Ánh mắt Thu Ly như bắn ra hỏa quang kịch liệt, mỗi chỗ trên người đều như phun ra lửa, tràn ngập quang mang khó tả, thêm dáng vẻ xinh đẹp của hắn thì càng không phải nói là rung động lòng người như thế nào.
Giải Phong Tình trợn mắt nhìn Thu Ly, trong mắt tràn đầy tức giận cùng kinh diễm “Theo như lời ngươi thì ta là một tên tiện nhân, chi bằng ngươi đảm đương vị trí tiện tỳ của tiện nhân đây xem ngươi có thể ti tiện đến mức nào. Để ta hảo hảo cải tạo ngươi một phen, để xem đến lúc đó ngươi còn có thể mồm mép như bây giờ không, còn có thể nói ra những lời khiến người khác ghét hay không?”
Thu Ly toàn thân cứng đờ, đơn giản bởi Giải Phong Tình không phải là nói suông thôi, bàn tay to lớn của hắn không chút lưu tình chế trụ mặt của Thu Ly, dùng khí lực đủ để bóp nát cằm khiến Thu Ly đau đến nhíu mày.
“Ngươi nghe rõ cho ta. Tuy rằng ngươi là tỳ nữ hầu hạ trong phòng ta, theo lý thuyết chính là thiếp, có điều mị sắc dung tục như ngươi ta nhìn thấy chướng mắt, vậy nên yên tâm ta tuyệt đối không có ý tứ gì với ngươi. Còn nữa, ngươi đừng ỷ ngươi có chút tư sắc đi thông đồng với hạ nhân, bằng không ta sẽ lấy gia pháp ra xử lí, tuyệt không khoan dung, nghe rõ chưa?”
Muốn hắn đi làm thị tỳ đương nhiên có chết hắn cũng không chịu. Thu Ly kêu lên “Buông tay ra cho ta. Làm thị tỳ của ngươi? Ta khinh! Ngươi là ai mà ta phải làm thị tỳ cho ngươi? Hơn nữa ta là một nam…”
Không để Thu Ly nói xong, Giải Phong TÌnh kéo tay hắn ra lệnh “Chuẩn bị khế ước bán thân cho tốt, ta muốn cô ta hôm nay phải điểm chỉ, tuyệt không được tùy tiện thả cô ta đi.”
Thu Ly tát cho hắn một cái.
Giải Phong Tình cũng không phải người bị đánh không trả đũa, cho dù đối phương là nữ hắn cũng đối xử như nhau, liền hướng tới một cái tát, ngăn trở tay của Thu Ly, không lưu tình chút nào xẹt qua mặt. Mặt Thu Ly lập tức bị hằn lên một vệt màu hồng.
Thu Ly không cam tâm tỏ ra yếu thế giơ chân đá lên giữa hạ thân Giải Phong Tình, lực đạo tuyệt đối đủ khiến cho nam tính của của một người bình thường phải chịu đau đớn muốn chết, Giải Phong Tình cũng không phải ngoại lệ. Thế nhưng Giải Phong Tình gạt được chân hắn ra, khiến hắn không dùng lực được, trái lại còn khiến mình đứng không vững.
Mà Giải Phong Tình cứ thế cố sức đẩy làm cho Thu Ly té xuống đất.
Nô bộc chưa từng thấy Giải gia xuất hiện chuyện kinh khủng như vậy, nói đến khế ước bán thân thì tay chân đều run rẩy.
Giải Phong Tình đem khế ước ném xuống, Thu Ly giãy dụa bò dậy nhưng chết cũng không chịu ấn tay lên.
Giải Phong Tình mở miệng uy hiếp “Ngươi nói ngươi là đại giá, vậy hẳn vốn là hảo bằng hữu với cô nương kia! Ngươi hôm nay không ký bán thân khế, ta sẽ đem ngươi lên quan phủ, bằng tiền tài quyền thế của ta lật tung Miêu Cương lên, đến lúc đó xem ngươi dùng toàn bộ mồm miệng của mình làm thế nào để xử lý?”
Không ngờ hắn đê tiện như thế, Thu Ly tức giận đỏ mặt tía tai. Cô nương kia hẳn đã cùng tình nhân bỏ trốn, nếu quan ti xuống tới gây chuyện ầm ĩ, mọi người sẽ bị vạ lây; việc buôn bán của hắn là giúp người ta giải quyết nghi nan, tuyệt đối không thể gây rối cho người khác. Hơn nữa hắn ở nhà của Thần tử Miêu Cương, đối với Thần tử nhất mực tôn kính, không thể gây phiền phức cho Thần tử được.
“Ta ký.”
Giải Phong Tình vừa nghe hắn nói sẽ ký, trong mắt càng lộ ra vẻ đắc thắng.
Thu Ly không thèm để ý tới vẻ đắc ý của hắn, lạnh lùng nói “Ta có thể ký, thế nhưng muốn ta ký chung thân thì không có khả năng.”
“Ngươi còn dám mặc cả với ta? Ngươi kiếm không ra tiền, lại không chịu làm cả đời, làm sao đưa ta tiền hả?”
Thu Ly nói “Ta tự biết đầu óc ta không tệ, có thể tự mình kiếm tiền. Nếu để ta buôn bán kiếm ngân lượng thì chỉ phải chờ ta ở tích đủ bảy, tám trăm lượng cho ngươi xong, ta có thể đi không phải sao?”
Giải Phong Tình cho rằng Thu Ly nói căn bản là nực cười, một cô nương thì làm sao có thể kiếm được từng đấy tiền? Hắn vô vị gật đầu “Không sai, chỉ cần ngươi đưa ta tám trăm lượng ta sẽ để ngươi đi, bằng không ngươi cả đời đều phải làm nữ tỳ của Giải Phong Tình ta.”
“Ta ngoại trừ bên ngòai là hầu hạ ngươi còn phải làm cái gì nữa? Ngươi nếu đem ta ra hành hạ đến tối thì ta làm sao có thời gian đi làm việc buôn bán?”
Giải Phong Tình thấy nàng nhu nhược như vậy, hỏi thế kia căn bản là cầu xin tha thứ bởi nàng không muốn để cuộc sống nô tỳ của mình quá mức mệt nhọc. Hắn cười ban ơn “Nhìn ngươi yếu đuối như thế đại khái cũng chẳng làm được bao nhiêu, ta chỉ muốn ngươi nếu được truyền thì phải tới. Nếu ta ra ngoài làm việc, mọi thời gian đều là của ngươi, người ngoài không thể bắt ngươi làm gì, chỉ có ta mới có tư cách quản ngươi.”
Thu Ly thấy hắn ra vẻ ban ân huệ cho mình thật đáng ghét, nhưng tạm thời bỏ qua. Huống hồ nghe điều kiện của hắn cũng hợp lý, đem khế ước bán thân cầm lấy, vẻ không tin tưởng giao cho Giải Phong Tình “Ta muốn trong khế ước phải ghi rõ, bằng không ngươi chỉ nói miệng thì ta không phải mắc bẫy sao? Nghe nói người Trung Nguyên các ngươi chẳng thành thật gì.”
Giải Phong Tình để cho người khác ghi chú rõ xong Thu Ly mới ký.
Giải Phong Tình lập tức phân phó tổng quản “Dạy cho nô tỳ này hiểu biết trong nhà một chút, để tránh sau này ta gọi thì cô ta lại không biết ở chỗ nào.”
Thu Ly đối với hai chữ “nô tỳ” thấy cực kỳ phản cảm, trợn mắt nhìn Giải Phong Tình một cái mới để cho tổng quản dẫn đi.
Khi Giải Phong Tình quay lại xem cô mẫu của hắn thì bà lập tức bị hắn hung hăng nổi giận thành ra có chút lắp bắp.
“Sớm biết… cái lão thầy tướng kia nói không chính xác thì…”
“Về thôi, cô mẫu, xem ra ngày hôm nay không cần uống hỉ tửu nữa.” Thanh âm của hắn tuy rằng mềm mỏng nhưng tràn ngập áp lực khiến người ta không thể nói không.
Một đám thân thích vâng vâng dạ dạ, tan tác như điểu thú gặp quỷ.
Buổi tối tới rất nhanh, tỳ nữ sợ sệt đốt đèn lên.
Giải Phong tình vội vã vào phòng xem chiến lợi phẩm của hắn. ngay lập tức hỏi “Nữ nhân mau mồm mau miệng kia đâu?”
Tỳ nữ sợ hãi trả lời, dù sao chuyện ầm ĩ trong phòng khách lúc nãy quả thực đáng sợ “Tổng quản đem nàng ta đi… đi đổi y phục rồi ạ.”
Giải Phong Tình đuổi tỳ nữ ra, không bao lâu thì thấy Thu Ly đến. Thu Ly đã thay hỉ phục ra, mặc nhất kiện phục trang của một tiểu tư. Giải Phong Tình thấy rất không vừa mắt trách mắng “Nữ hài tử lại mặc y phục của nam nhân thì ra cái thể thống gì hả?”
Thu Ly mặc kệ hắn, càng thờ ơ không thèm cùng tên đáng ghét này giải thích rằng hắn không phải nữ mà là nam. Hắn chỉ như nô bộc thấy chủ nhân cúi đầu xuống, hiển nhiên đã bị tổng quản dạy cho một ít lễ nghi cơ bản. Thế nhưng khí thế trên người hắn có thể sánh bằng bậc Vương gia, thậm chí còn cao ngạo hơn.
“Ta hiện tại là một nô bộc hèn mọn, xin hỏi chủ tử hiện tại muốn làm gì? Muốn ăn, ta đi bưng đồ ăn tới, muốn tắm rửa ta đi lấy mộc dũng (thùng gỗ), nếu muốn thải thì ta đỡ ngươi tới nhà xí.”
Hắn mỗi câu mỗi chữ đều hiển nhiên là khiêu khích. Giải Phong Tình thật không ngờ nàng hiện giờ là nô tỳ còn dám lớn mật như vậy, cả giận nói “Ngươi vừa nói cái gì?”
Thu Ly càng khiêu khích “Thế nào? Chủ tử, lẽ nào lời của ta quá văn vẻ, ngươi nghe không hiểu sao? Xin thứ lỗi cho ta đã đánh giá trí tuệ ngươi quá cao, ta hạ thấp trình độ của ta xuống một chút nha? Ta hỏi ngươi đã đói bụng chưa? Có muốn tắm không? Hay là muốn đi tiểu tiện đại tiện đây?”
Giải Phong Tình giận dữ, nhưng khi thấy Thu Ly cúi đầu vẻ mặt làm bộ phục tùng, liền nảy ra ý xấu. Thanh âm hắn ôn hòa xuống, cũng càng thêm châm chọc “Thế nào? Cảm giác làm nô tỳ ra sao hả? Có phải là rất đặc biệt hay không? Dù sao ta cũng chưa làm qua nô tỳ của người khác bao giờ, chắc hẳn tư vị phải rất mới lạ a? Ngươi hôm nay lần đầu làm nô tỳ hẳn là rất vui cho nên mới ăn nói mà không lựa lời? Nếu là như thế thì đại nhân ta sẵn sàng rộng lượng khoan dung cho ngươi.”
Thu Ly biến sắc hiển nhiên là tức giận khó nhịn.
Mà Giải Phong Tình thấy nàng càng tức giận thì càng đắc thắng, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng thêm đắc ý. Hắn ra lệnh “Đi lấy nước rửa chân cho ta. Nước ấm, không quá lạnh hay quá nóng, ta muốn ngươi cởi giày cho ta, rửa chân cho ta.”
“Chẳng biết ngươi đi nhà xí thì có hay không muốn ta chùi giúp? Đại thiếu gia.”
Đây là Thu Ly cố tình châm chọc, thế nhưng Giải Phong Tình nhướn mày, cười lạnh “Đề nghị như thế cũng tốt, ta còn đang suy nghĩ nên cho ngươi làm việc gì thấp hèn không ai muốn làm đây? Vậy mà ngươi lại tự mình nói ra một cái. Có điều bây giờ ngươi bớt nói, đi lấy nước lại đây cho ta.”
Thu Ly căm tức nhìn Giải Phong Tình, Giải Phong Tình cũng nhìn lại y như vậy, hai người đối mặt ánh mắt tràn ngập điện lưu cùng hỏa quang, cứ như sắp nổ tung đến nơi.
Giải Phong Tình không chút lưu tình quát “Còn không mau đi, mệnh lệnh của chủ tử mà không thèm nghe hả?”
Thu Ly không cam tâm rời đi, chỉ là hắn vẫn đứng thẳng lưng, tuyệt không để cho người ta chà đạp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 2
Quyển 3 - Chương 2