DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
Quyển 1 - Chương 3

Công phu này của hắn ngang với võ công thượng thừa, chỉ là không ai thấy. Mà người duy nhất thấy là Lăng Quất Lục thì lại bởi chịu không nổi rượu, mắt nhắm chặt kêu lên “Đầu choáng váng quá”

“Luyện công phu này có thể giải rượu. Nào, tiểu quai (*), ta giúp ngươi cởi quần áo”

Lăng Quất Lục nắm chặt y phục. Hắn tuy đang choáng váng nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai cởi quần áo, làm sao để Thiệu Thánh Khanh thay mình làm được. Hắn thậm chí còn nghi ngờ “Vì sao phải cởi quần áo?”

“Võ công này rất phiền phức, phải thoát y mới luyện được” Thiệu Thánh Khanh còn cố ý nói kích “Hay là ngươi nói không giữ lời, vừa bảo muốn cùng ta luyện công giờ lại từ bỏ?”

Lăng Quất Lục không muốn bị nói là kẻ thất hứa, thế nhưng muốn hắn cởi quần áo hắn làm không được. Hắn đỏ mặt ngượng ngung, muốn đặt điều kiện “Có thể thoát để lại một chút hay không?”

“Không được, phải cởi toàn bộ”

Lăng Quất Lục nghe được bốn chữ “phải cởi toàn bộ”, suýt nữa từ trên giường té xuống đất. Nếu không phải Thiệu Thánh Khanh đỡ lấy hắn thì hắn đã rớt từ lâu rồi. Hắn cả kinh nói “Cởi sạch?”

“Ngươi không muốn sao?”

Lăng Quất Lục cố sức gật đầu, hắn tuyệt đối không muốn.

Thiệu Thánh Khanh nhìn hắn phản ứng khôi hài, cố ý nói “Không thì ngươi cởi giúp ta vậy”

Lăng Quất Lục mặt đỏ như bị lửa thiêu đốt. Hắn lên tiếng giọng phảng phất run trước giờ chưa từng có “Giúp… giúp ngươi cởi?”

Thiệu Thánh Khanh cầm tay hắn đem để vào nút cài áo, cố ý đưa đầu lại gần tai Lăng Quất Lục “Ngươi muốn tự cởi y phục, hay là muốn giúp ta cởi? Tùy ngươi chọn.”

Tai Lăng Quất Lục cực kì mẫn cảm, huống chi Thiệu Thánh Khanh mỗi câu nói lại nhẹ nhàng thổi vào, khiến hắn không chỉ mặt đỏ, đến tai lẫn cổ đều đỏ.

Hắn ngâm nga một âm thanh đến hắn cũng chưa từng nghe qua, thắt lưng cũng dường như mềm nhũn ra muốn ngả vào người Thiệu Thánh Khanh. Nếu không phải hắn đang bám vào mép giường, tự bình ổn thanh âm, chỉ sợ lúc này đã ngã vào trong lòng Thiệu Thánh Khanh rồi.

“Ta sao lại phát ra âm thanh này, nghe kì quái quá” Lăng Quất Lục bị chính thanh âm của mình làm cho phát sợ. Thanh âm đó hảo mị hảo kiều, hắn trước giờ chưa từng thốt ra.

Mà Thiệu Thánh Khanh nghe được thanh âm êm đẹp như vậy, hiển nhiên rất sung sướng, bởi vì là hắn khiến cho cái dáng vẻ khả ái trước mặt phát ra thanh âm ngọt ngào động nhân tâm như thế.

Hắn cúi đầu khẽ hôn tóc Lăng Quất Lục, cười nhẹ nói “Không sao, nghe tới làm cho toàn thân sảng khóai” Tiếp theo cười càng ám muội “Ngươi khiến ta phi thường muốn luyện công. Nào chúng ta nhanh lên một chút, mau giúp ta cởi quần áo”

Giúp Thiệu Thánh Khanh cởi quần áo thật rất quái lạ, thế nhưng so tự cởi thì vẫn tốt hơn. Huống chi Thiệu Thánh Khanh đã giúp hắn nhiều như vậy, hắn cũng đã nói muốn lấy thân báo đáp. Dù sao thì cũng chỉ là giúp hắn luyện công mà thôi, hẳn là sẽ không quá khó.

Chần chừ một hồi Lăng Quất Lục mới đưa tay hướng tới y phục của Thiệu Thánh Khanh, run run cởi ra nút buộc thứ nhất, rồi cởi tiếp cái thứ hai, thứ ba, thứ tư. Chỉ là giúp nam nhân trước mặt cởi quần áo mà thôi không hiểu sao mặt hắn phát nóng lên, chính hắn cũng không hiểu nổi.

Cuối cùng cũng bỏ được áo khoác của hắn, Lăng Quất Lục thở phào nhẹ nhõm hỏi “Như vậy được chưa?”

“Chưa được!” Chỉ chỉ quần phía dưới, Thiệu Thánh Khanh cười tà nịnh “Còn quần nữa!”

Lăng Quất Lục cả kinh kêu lên “Cả… cả quần cũng muốn cởi sao?”

“Đương nhiên, quần không thoát làm sao luyện công được”

Để giúp đối phương luyện công, Lăng Quất Lục cắn răng bỏ qua nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, bàn tay run càng lợi hại hơn hướng tới dây lưng trên người Thiệu Thánh Khanh, cởi chỗ thắt ra, mặt đỏ lựng chậm rãi cởi quần đối phương ra. Nhưng hắn mới cởi được phân nửa, nam nhân anh tuấn trước mắt bỗng nhiên cầm tay hắn, cố sức đè hắn xuống.

Lăng Quất Lục càng hoảng sợ, không rõ Thiệu Thánh Khanh làm cái gì, lòng bàn tay bị đè truyền đến từng luồng nhiệt. Tối như vậy, hắn không biết là chỗ nào của đối phương, sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng. Thế nhưng một loại phản ứng bản nắng khiến hắn mồ hôi không ngừng toát ra, toàn thân ấm áp dễ chịu.

“Ngươi đỏ mặt? Tiểu quai?”

Lăng Quất Lục vừa thẹn vừa lúng túng, miệng mơ hồ nói “Không…”

“Để cảm tạ ngươi giúp ta cởi quần áo, giờ đổi lại ta giúp ngươi cởi có được không?”

Ngay cả nói cũng không nên lời, Lăng Quất Lục mau mau kéo tay thu lại, nhưng chỗ lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác nóng vừa nãy, khiến hắn toàn thân như bị thiêu đốt.

Đối phương đưa tay tới áo hắn, Lăng Quất Lục muốn ngăn lại, thế nhưng chỉ phất một cái tay hắn lại rơi xuống bên cạnh.

Hắn chỉ có thể khẩn trương nói “Ta không cởi!”

“Đương rồi, giờ không cởi, đợi lát nữa luyện công lúc nào cần cởi sẽ cởi.” Giọng Thiệu Thánh Khanh có chút ý trêu chọc. Hắn đưa mặt tới sát mặt Lăng Quất Lục “Tiểu quai, hiện tại chúng ta phải luyện công, nào, mở miệng ra”

“Mở miệng? Vì sao? Phải ăn cái gì sao?” Lăng Quất Lục hỏi luôn một tràng, khiến Thiệu Thánh Khanh rất muốn cười. Hắn vuốt nhẹ tóc Lăng Quất Lục cười nói “Tiểu quai à, cũng như là một loại ăn, nhưng không cần cắn, nào mở miệng ra”

Lăng Quất Lục không hiểu vì sao phải há miệng, nhưng vì để giúp người đã cứu hắn, hắn nghĩa vô phản cố (**) mồm há ra rất to, một mặt chăm chú hỏi “Như vậy đủ to chưa?”

Nhìn hắn dáng vẻ vừa ngây thơ vừa ngốc ngếch, Thiệu Thánh Khanh nhịn không được cười lớn, cười đến thở không nổi, tiểu khả ái này thực sự rất thú vị.

“Ngươi làm rất khá, nhưng mở hơi quá, thu lại một chút xem nào.”

“Ờm” Lăng Quất Lục y lệnh hành sự, thu miệng lại một chút.

Thiệu Thánh Khanh lập tực đưa mặt tới gần, bàn tay nguyên vừa xoa tóc hắn giờ đè sau đầu hắn, đẩy Lăng Quất Lục về phía trước, chạm vào môi Thiệu Thánh Khanh. Lăng Quất Lục lấy làm kinh hãi, muốn lui về sau nhưng tay Thiệu thánh Khanh cứ áp hắn về phía trước, rồi bắt đầu liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng của hắn.

Lăng Quất Lục chưa kịp kêu lên, lưỡi Thiệu Thánh Khanh lập tức thô bạo tiến vào, khiến hắn cả kinh trợn mắt lên, toàn thân không cách nào nhúc nhích. Trước giờ chưa từng làm việc nào như này khiến hắn vừa sợ vừa thấy quái dị.

Còn chưa kịp làm ra cái phản ứng gì khác thì đã nghe thấy giọng Thiệu Thánh Khanh khàn khàn “Nhắm mắt lại, cảm nhận mùi vị nụ hôn của ta”

Thanh âm Thiệu Thánh Khanh khàn khàn làm hắn cảm thấy trong cơ thể tuôn dậy một luồng sóng mà hắn không thể nào khống chế được, dĩ nhiên theo lời Thiệu Thánh Khanh nhắm mắt lại. Hắn vừa nhắm mắt, Thiệu Thánh Khanh cảm xúc càng thêm mãnh liệt đem lưỡi tiến vào, nếm hương vị ngọt ngào của nhựa mật trong miệng hắn.

Đó là một loại cảm giác sung sướng không thể hình dung nổi. Lăng Quất Lục hô hấp càng nhanh hơn, bất giác túm lấy cánh tay Thiệu Thánh khanh.

Thiệu Thánh Khanh dụ dỗ “Chuyển động đầu lưỡi đi, hôn lại giống như ta vừa làm”

Lăng Quất Lục sợ hãi chuyển động đầu lưỡi đinh hương của mình, đụng chạm Thiệu Thánh Khanh một chút. Thiệu Thánh Khanh thanh âm tràn ngập nhiệt tình “Tốt, làm lại lần nữa, mạnh dạn hơn chút.”

Lăng Quất Lục di chuyển một lần nữa, lập tức bị lưỡi của Thiệu Thánh Khanh cuốn lấy. Trong miệng hắn đều là kích tình thoá dịch (***) của Thiệu Thánh Khanh. Hôn mãi đến lúc hắn thở không nổi Thiệu Thánh Khanh mới ly khai môi hắn.

Lúc này Lăng Quất Lục chỗng đỡ không nổi nữa, đã nửa nằm trong lòng Thiệu Thánh Khanh.

Thiệu Thánh Khanh đặt hắn phía dưới, lần này không hôn lên môi hắn, mà hôn cổ hắn. Lăng Quất Lục không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể ôm lấy vai Thiệu Thánh Khanh. Thiệu Thánh Khanh đem áo hắn cởi ra khiến hắn trên thân hoàn tòan xích lõa.

Lăng Quất Lục thân thể một màu mật ong sáng bóng, trong bóng tối chợt thêm nổi bật, động nhân đến cực điểm. Hắn đỏ mặt che lại thân thể mình, lắp bắp “Đừng cởi… kỳ lắm”

Thiệu Thánh Khanh trong mắt hừng hực dục hỏa, hắn không hề cười đùa, ánh mắt cực kì kinh diễm. Hắn không hiểu được vì sao hài tử nhỏ tuổi này trên giường lại có thể khiến người ta yêu mến đến thế, chỉ vài cái hôn mà khiến hắn dục hỏa dâng lên vô pháp khống chế.

“Đừng che đi, ngươi cực kỳ xinh đẹp”

Lăng Quất Lục lắc đầu nói “Đừng, không được…”

Nhìn hắn dáng vẻ e lệ, Thiệu Thánh Khanh trong người dục hỏa thiêu đốt tới đỉnh điểm, cả đời chưa từng gặp qua người có thể khiến hắn lửa dục bốc cháy điên cuồng như vậy.

Mười tám năm phiêu bạt bên ngoài, không có phụ mẫu quản giáo tạo thành tính cách phóng đãng. Hắn từng chỗ nào cũng chơi bời, nữ sắc, nam sắc đều hưởng qua, thế nhưng chưa bao giờ gặp kẻ động lòng người như Lăng Quất Lục.

Đưa hắn lên giường, vốn chỉ muốn trêu cợt hắn một chút. Thế nhưng hiện tại nếu không có hắn, Thiệu Thánh Khanh vô pháp dẹp đi dục hỏa đang rục rịch trong người.

Đẩy bàn tay đang che khuất của Lăng Quất Lục ra, Thiệu Thánh Khanh cúi xuống hôn hồng nhụy (****) trên người hắn.

Lăng Quất Lục bị hôn như vậy, đỏ mặt hét “Không được, như vậy kì lắm!”

Lăng Quất Lục đột nhiên thở không nổi thét chói tai, bởi Thiệu Thánh Khanh đang cố sức cắn lấy đầu nhũ của hắn, lực đạo khiến Lăng Quất Lục có chút đau, nhưng cũng cảm thấy có một chút vui sướng không hình dung được bốc lên đầu, chấn động tâm trí miên man của hắn.

Thiệu Thánh Khanh thở dốc, hướng đầu về phía trước, lần thứ hai hôn lên đôi môi của hắn. Mà tay Thiệu Thánh Khanh cũng không rảnh rỗi, chậm rãi trượt xuống chỗ rất tư mật của Lăng Quất Lục. Hắn thỏa mãn phán hiện thiếu niên này không biết chuyện đời, bị hắn khơi dậy, căn nguyên tình dục của Lăng Quất Lục đã đứng thẳng, chờ đợi hắn âu yếm.

Cách một lớp khố, Thiệu Thánh Khanh chậm rãi xoa nắn hạ thân Lăng Quất Lục. Hắn không muốn tiến hành quá nhanh sẽ làm Lăng Quất Lục sợ. Hắn thành thạo hôn Lăng Quất Lục, mà dục vọng lại đang bị hắn cầm, khiến Lăng Quất Lục phát sinh một tiếng kêu sợ hãi.

Không cho Lăng Quất Lục cơ hội cự tuyệt, Thiệu Thánh Khanh hôn càng sâu, đụng chạm cái lưỡi mềm mại của hắn. Lăng Quất Lục thở dốc, ý thức chống cự phảng phất lập tức bị tan chảy hết.

Thiệu Thánh Khanh kéo tay hắn xuống phía dưới thân, thanh âm khàn khàn nói “Sờ ta”

Lăng Quất Lục không biết làm sao cho tốt, đành nghe lời xoa xoa phần thân dưới của Thiệu Thánh Khanh. Loại cảm giác đặc biệt này khiến thân thể Lăng Quất Lục càng phát nhiệt dữ dội hơn.

Thân thể nóng bỏng như truyền đến một luồng điện chạy khắp toàn thân Lăng Quất Lục, hạ thân trong tay Thiệu Thánh Khanh càng thêm dâng trào, khống chế không nổi mà bạo phát.

“Ư… không nên…” Lăng Quất lục khẽ gọi,  đầu óc bắt đầu lộn xộn. Thiệu Thánh Khanh biết hắn sắp đến đỉnh điểm, động tác tay nhanh hơn, sau một khắc Lăng Quất Lục liền phóng ra.

Ngực phập phồng liên tục, Lăng Quất Lục tòan thân không còn chút sức lực nào ngã xuống giường, thanh âm yếu ớt hỏi “Chúng ta luyện công đã xong chưa?”

Thiệu Thánh Khanh không trả lời, đầu hắn cúi xuống, tiếp tục hôn, Lăng Quất Lục để hắn tự nhiên làm. Thiệu Thánh Khanh lấy tay đưa vào cửa mật động ngọt ngào chưa từng tham phóng của Lăng Quất Lục, nhẹ nhàng tao quát.

Hạ khố của Lăng Quất Lục bị cởi, hiện giờ cũng xích lõa y như Thiệu Thánh Khanh. Thiệu Thánh Khanh đè trên thân thể hắn, ngón tay thoáng sử lực tiến vào.

“Đau quá!”

Bên trong Lăng Quất Lục vừa ấm vừa mềm, Thiệu Thánh Khanh nghĩ lát nữa chắc sẽ rất vui sướng, mắt thoáng chốc phát sáng.

Hắn càng thêm ôn nhu hôn Lăng Quất Lục, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Lăng Quất Lục hơi nhíu mày, hơi thở gấp gáp, mồ hôi tràn ra.

Hắn bắt lấy cánh tay Thiệu Thánh Khanh, nói không nên lời, mồ hôi nhỏ từng giọt. Một loại cảm giác vừa thống khổ vừa thoải mái từ nam nhân anh tuấn trước mặt truyền đến chỗ đó của hắn.

Thiệu Thánh Khanh mở hai chân hắn, rút tay ra. Lăng Quất Lục nhất thời thấy cơ thể dường như trở nên trống rỗng, trong nháy mắt bên dưới có một đại vật nóng bỏng xông vào bên trong hắn.

Không phải đau nhức, mà là cực kì đau nhức. Lăng Quất Lục phát khóc “Đau quá, đau quá!”

Thiệu Thánh Khanh càng chôn sâu vào, quát lên “Đừng lộn xộn, bằng không sẽ làm ngươi bị thương”

Lăng Quất Lục bị hắn quát như vậy, không dám loạn động nữa. Thiệu Thánh Khanh xoa đầu hắn, ngữ khí dịu dàng “Ngoan, đợi lát nữa sẽ thấy thỏai mái, ngươi đừng lộn xộn nữa”

Tiếp tục khẽ vuốt hạ thân đã phát tiết của Lăng Quất Lục, Thiệu Thánh Khanh nhẹ nhàng thúc tới, đụng chạm vào điểm mẫn cảm bên trong cơ thể Lăng Quất Lục, khiến thân thể hắn bỗng run rẩy một chút. Thiệu Thánh Khanh thấy hắn bất giác lộ ra mị thái, biết chỗ đó là chỗ nhạy cảm của Lăng Quất Lục, tiếp tục di chuyển hạ thân. Lăng Quất Lục Lăng Quất Lục khẽ rên, ứa nước mắt thở dốc, không biết vì sao lại có loại cảm giác này.

Thiệu Thánh Khanh lộ ra nụ cười thỏa mãn, mạnh mẽ đụng chạm bên dưới. Lúc này Lăng Quất Lục kéo tay hắn khẽ gọi “Thật khó chịu”

Miệng tuy rằng nói khó chịu nhưng hắn vẻ mặt đầy mị sắc, đến giọng nói cũng run run, một chút thuyết phục cũng không có.

Nhìn hắn dáng vẻ ngượng ngùng quyến rũ, Thiệu Thánh Khanh trong ngực một trận kích động, cúi xuống hôn Lăng Quất Lục, bao phủ đôi môi của hắn, hạ thân lần thứ hai dùng sức động lên.

“A……..”

Lăng Quất Lục bởi thấp giọng kêu nhỏ, đến lúc này nhịn không được phóng tứ kêu to lên, cuối cùng lại biến thành tiếng rên rỉ.

Hắn toàn thân rã rời, bị Thiệu Thánh Khanh ôm lấy, hai chân run hầu như không thể vòng được qua thân thể Thiệu Thánh Khanh nữa. Dục vọng điên cuồng trùng kích từng bộ phận bên trong hắn, khiến hắn nhịn không được thân thể vặn vẹo một cách phóng đãng, hưởng thụ khóai cảm Thiệu Thánh Khanh gây cho hắn.

Lăng Quất Lục cứ như vậy giãy dụa cuồng loạn, khiến Thiệu Thánh Khanh đang chìm đắm bên trong mềm mại của hắn hầu như điên cuồng. Cơ thể không ngừng co rút, cũng phát sinh âm thanh dã tính, biểu hiện hắn đang rất thích thú, vô pháp tự kiềm chế.

Mà trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười, nhìn đầu Lăng Quất Lục trên gối không ngừng lay động, thở không nổi, cố sức hô hấp. Nơi bọn họ đang gắn liền với nhau chảy ra nhựa mật, dính xuống chăn mềm bên dưới, Lăng Quất Lục quá sảng khóai mà chảy nước mắt.

Cảm giác đã tới điểm giới hạn, Thiệu Thánh Khanh hét lớn một tiếng, lập tức phóng ra bên trong thân thể con người đáng yêu này.

Hai người truyền cho nhau thân nhiệt ấm nóng. Thiệu Thánh Khanh đối với Lăng Quất Lục phi thường thỏa mãn. Nước cờ hắn an bài so với tưởng tượng tựu trung rất tốt, không chỉ giúp kế hoạch của hắn tiến hành thuận lợi, còn cho hắn ấm áp trên giường, biểu hiện khiến hắn điên cuồng.

Hắn khẽ vuốt gương mặt Lăng Quất Lục “Tiểu quai? Ngươi khỏe không?”

Lăng Quất Lục lần đầu tiên cảm thụ loại kích tình thế này, hắn lo sợ không yên hướng ánh mắt về phía Thiệu Thánh Khanh, nói ra tiếng lòng của mình “Ta cho là ta sắp chết, thở không nổi nữa”

Hắn quả là thành thật làm cho Thiệu Thánh Khanh cất tiếng cười to. Hắn cao hứng hôn lên môi Lăng Quất Lục.

“Tiểu quai, lời ngươi vừa nói chính là ca ngợi ta ngươi có biết hay không? Làm cho tình nhân ở trên giường thở không nổi mà dục tiên dục tử chính là mộng tưởng của mọi nam nhân”

“Ta…”

Nói chưa hết câu, Lăng Quất Lục đột nhiên phát hiện Thiệu Thánh Khanh tựa hồ rục rịch dục động, thoáng cái mặt đỏ hết lến, bắt đầu lắp bắp “Ngươi… thế nào…”

Thiệu Thánh Khanh hài lòng nói “Lời nói của ngươi khiến ta lại muốn luyện công lần nữa. Tiểu quai, ta hảo hảo yêu thương ngươi lần nữa, cho ngươi ngày mai không xuống giường được luôn”

“Thế nhưng ta mệt mỏi quá”

Thiệu Thánh Khanh khẽ hôn lên tai hắn, thấp giọng nói “Đợi lát nữa ngươi sẽ không còn thời gian để kêu mệt nữa. Đêm nay ta còn không có tận hứng, ta muốn ngươi khai tâm mà hét lên nữa kìa”

Sau một khắc, trong cơ thể Lăng Quất Lục nhiệt tình đã động lên. Lăng Quất Lục quả nhiên không có thời gian để nói mệt mỏi gì nữa, hắn bị Thiệu Thánh Khanh điên cuồng mãnh liệt thương yêu đến hôn mê. Mãi cho đến gần sáng sớm, nhiệt tình của Thiệu Thánh Khanh phát tiết được rồi mới để cho hắn ngủ.

***

Sáng ngủ dậy, Thiệu Thánh Khanh thần thanh khí sảng. Đêm qua nhiệt tình của Lăng Quất Lục khiến hắn hết sức thỏai mái, cả đêm không ngủ hình như cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn hôn lên gương mặt Lăng Quất Lục rồi thay y phục ra ngoài hướng di nương thỉnh an.

Di nương thấy tân nương không tới, hỏi vài câu rồi không hỏi tiếp nữa. Thiệu Thánh Khanh biết người đứng trước cửa sổ hôm qua chắc chắn là tôi tớ của bà đã đem hết mọi chuyện, cả chuyện nên nói lẫn không nên nói, thông báo lại cho Lý di nương, cho nên hắn tự nhiên cũng không có gì để nói nữa.

Thỉnh an xong, hắn đi ra hoa viên tiếp tục việc xem hoa của hắn, mãi đến khi có người đi vào, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt tươi cười hỏi “Muội muội, sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Thiệu Thánh Tâm e lệ mỉm cười “Ca ca, chúng ta tuy là huynh muội nhưng trước đây chưa từng gặp mặt. Sau khi ngươi trở về cũng ít cùng người nói chuyện. Hôm qua ngươi thành hôn, ta có chút lễ vật muốn tặng nhưng lại không dám lấy ra trước mặt người khác”

Thiệu Thánh Khanh đứng lên, dáng vẻ vẫn tươi cười, có vẻ như rất hài lòng khi nhìn thấy muội muội này.

“Muội muội, ngươi hà tất phải khách khí như vậy. Chúng ta đều là người một nhà còn lễ vật cái gì, bị người ta nghe được sẽ cười cho. Có điều tâm ý của ngươi, ta đương nhiên nhận lấy”

Thiệu Thánh Tâm hài lòng gật đầu, lấy ra một túi gấm. Nàng chắc trời sinh e lệ, mới nói mấy câu đã đỏ mặt.

“Đây là ta cho người đi tìm về. Biết ca ca thích trồng hoa, đây là mầm hoa chỉ vực ngoại mới có, là một giống rất trân quý”

“Ngươi thật có lòng, muội muội, cảm tạ ngươi”

Thấy Thiệu Thánh Tâm vẫn đứng im tại chỗ, Thiệu Thánh Khanh hỏi “Làm sao vậy? Muội muội, ngươi còn việc gì sao?”

Thiệu Thánh Tâm tựa hồ do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng nàng cũng nói “Tuy rằng nương không thích ta tìm tới ngươi, người ngoài cũng cười ca ca, thế nhưng ta cả đời chỉ có một ca ca, tâm lý rất hài lòng. Ca ca, ngươi không nên để bụng lời người khác nói, ta sẽ ủng hộ ngươi”

Nói xong, Thiệu Thánh Tâm không còn ý tứ gì, lập tức quay đầu rời đi.

Thiệu Thánh Khanh thấy nàng ly khai, không khỏi lắc đầu thở dài “Di nương có một nữ nhi tốt như vậy, khó trách bà đề phòng ta như thế, ai!”

***

(*)quai=ngoan, đại khái các bạn có thể hiểu là “bé ngoan”, nhưng trong truyện mình không thể để thế:)) đọc chắc cũng buồn cười. Với cả sau này anh sẽ còn gọi em Tiểu Lục như thế dài dài…

(**)làm việc nghĩa không chùn bước =))))))))))))

(***)thóa dịch là nước bọt ý mà, nhưng trong tình cảnh đó muốn thêm chút hoa mỹ cho chữ kích tình (tình cảm nồng nhiệt:-“) nên mình để là thóa dịch đó ^^

(****)nhụy hoa màu đỏ @_______@ ai dà~

Đọc truyện chữ Full