Sầm Thiếu Hiên dùng thang máy của nhân viên đi đến tầng ngầm, sau đó dùng đường dành cho nhân viên ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi tới ký túc xá của nhân viên nằm ở phía sau.
Điều kiện ở đây cũng được coi là tốt, một phòng 4 người, mỗi tầng lầu đều có phòng tắm công cộng cùng WC, mỗi ngày đều có người làm vệ sinh sạch sẽ.
Sầm Thiếu Hiên nằm xuống giường của mình, nhắm hai mắt lại, cảm xúc cứ lên lại xuống, không thể giữ được bình tĩnh.
Hôm nay gặp lại ông chủ của công ty Kim Hâm, lúc trước bọn họ đã từng biết nhau. Có một lần phá án cậu phải tới gặp ông ta để tìm hiểu tình hình, qua cách nhìn của ông ta, cậu biết ông ta đã nhận ra cậu. Sau đó Lục Vân Phong tìm gặp mình, chỉ sợ cũng vì lý do đó. Bản thân cũng đã từng ghi bản sơ yếu lý lịch giả, coi như là phạm vào điều tối kỵ.
Cậu cười khổ. Nếu như cậu không làm giả sơ yếu lý lịch, sợ ngay cả nhân viên gác cổng cũng không thể làm.
Tại học viện hình cảnh cậu là cảnh sát chuyên nghiệp, mà cậu lại không thể cầm cái bằng đó để đi tìm việc. Cậu đã thử qua nhiều lần rồi, câu đầu tiên mà người ta nói với cậu: “Trước đây có làm qua chưa? Có kinh nghiệm làm việc chưa?” Thế nhưng ngoại trừ làm cảnh sát ra, cậu chưa từng làm qua việc gì khác. Một người 27 tuổi, không có kinh nghiệm công tác nào cả, căn bản không có công ty nào muốn mướn cậu.
Kỳ thực trong lúc đó cũng có mấy công ty nhỏ đồng ý mướn cậu, chẳng qua nhìn ánh mắt mà mấy ông chủ bà chủ dành cho cậu, cậu lại nhượng bộ rút lui trước. Dù cho chính mình trở thành tên vô dụng thế nào đi nữa, cũng không thể dùng sắc để mua cơm ăn.
Tại Khang thành mất hết 2 tháng, cậu thật sự không còn tiền để tiêu dùng nữa, mà cũng không thể quay về nhà, dù có hùng tâm vạn trượng thế nào, cậu cũng phải cúi đầu trước thực tại.
Bốn tháng trước, khách sạn Vân Phong tổ chức một cuộc tuyển dụng nhân viên quy mô lớn, cậu thu lại tất cả bằng cấp, làm giả sơ yếu lý lịch, tuy rằng tuổi có hơi lớn, nhưng dựa vào bề ngoài xuất chúng của bản thân, cuối cùng cũng làm được nhân viên gác cổng.
Trong quá trình huấn luyện, mỗi ngày đều phải ở chung với mấy thanh niên 20 tuổi, trong lòng cậu cảm thấy xấu hổ tột đỉnh, đến tận khi bắt đầu được lên ban chính thức, nỗi lòng của cậu mới dần dần bình ổn lại.
Vừa vào khách sạn liền được bao ăn bao ở, cũng nhờ vậy mà cuộc sống của cậu trở nên dễ dàng rất nhiều, tuy rằng người làm công ăn lương tháng không cao, nhưng bản thân cậu ngoại trừ đồ dùng thường ngày ra, hầu như không mua thêm cái gì khác, để dành tiền gửi về cho cha mẹ, để cho bọn họ thật sự tin rằng bản thân mình đã tìm được một công việc tốt, không lo lắng gì.
Hiện tại, chỉ sợ tiệc vui chóng tàn rồi. Cậu cay đắng nghĩ, trở mình, rồi chuẩn bị ngủ một giấc cho ngon. Nếu không qua ngày mai, sợ là cậu phải dọn ra ngoài, đến tầng hầm mà ngủ mất thôi.
Qua ngày hôm sau, Sầm Thiếu Hiên lên ca sáng. Cũng giống như lúc trước, 7h cậu đã có mặt ở trước cửa khách sạn, nhiệt tình chu đáo gật đầu chào những người khách ở đây hoặc những đồng nghiệp chung đang ra vào khách sạn.
Bộ phận nhân sự đến 9h mới làm, 9h30 cậu nhận được lệnh, muốn cậu hoàn tất thủ tục chuyển việc, lên tổng bộ báo danh.
Quản lý phòng đại sảnh và tiền sảnh sau khi nghe xong, liền lập tức tới văn phòng Bộ phận nhân sự cãi nhau nửa ngày, nói rằng không muốn để cho cậu đi, việc này nháo đến tận tai ông tổng giám hành chính.
Tổng giám hành chính trực tiếp nói: “Đây là do chính ông chủ ra lệnh, các người không cần phản đối làm gì, vô dụng thôi.”
Trong khoảnh khắc, nhiều nhân viên của bộ khác đều biết tin.
Sầm Thiếu Hiên ở chỗ này nhân duyên rất tốt. Cậu có tướng mạo tuấn tú, vóc người hoàn mỹ, tính tình ôn hòa, vui với đồng nghiệp, cũng không tính toán được mất, trong công việc lại rất nỗ lực, nhiều lần được khách hàng khen ngợi, dù là quản lý hay nhân viên đều có ấn tượng tốt với cậu. Nghe cậu được điều đến tổng bộ, bộ tiền sảnh, bộ khách phòng, bộ nhà hàng, bộ quản lý đều chạy tới chỗ cậu, hỏi liên thanh xem cậu được điều đến tổng bộ để làm công việc gì.
Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, ôn hòa mà nói: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng phải đợi người ta sắp xếp đã.”
Vì vậy, mọi người đều quyết định tiễn cậu, nhân viên các bộ phận đều quyết định làm một buổi tiệc nhỏ, buổi tối mời Sầm Thiếu Hiên ăn lẩu, chơi một chút cho đã, chúc mừng cậu được thăng chức.
Sầm Thiếu Hiên đem đồng phục cùng vật dụng khác đến phòng kho, rồi làm xong thủ tục chuyển việc, lúc này mới lên xe taxi tới cao ốc Kim Sắc nằm ngay trung tâm thành thị. Tổng bộ tập đoàn khách sạn Vân Phong ngay ở đây, chiếm 28 tầng, vô cùng có khí thế.
Sầm Thiếu Hiên vừa ra thang máy, nhìn thấy bảng chữ vàng tên công ty ngay trước mặt, tiếp tân không biết cậu, nên vội vã nhiệt tình đón tiếp: “Tiên sinh, ngày lành.”
Sầm Thiếu Hiên khách khí mà nói: “Tôi đến tổng bộ báo danh.”
“À.” Nữ tiếp tân vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói rõ ràng. “Ngài đi từ đây, rồi quẹo phải, văn phòng đầu tiên chính là Bộ phận nhân sự.”
“Cám ơn.” Sầm Thiếu Hiên lễ phép khẽ gật đầu chào cô, rồi bước đi.
Cậu không hiểu cho lắm, nếu như muốn đuổi việc cậu, trực tiếp gửi thông báo đến văn phòng Bộ phận nhân sự trong khách sạn là được, sao lại muốn cậu đích thân đến tổng bộ làm gì? Nhưng cậu vẫn thẳng lưng, bước từng bước rất bình tĩnh. Chẳng qua là khấu trừ tiền lương tháng này của cậu rồi đuổi cậu đi, tay trắng là cùng thôi.
Quản lý bộ phận Nhân sự nhiệt tình đón cậu. Người phụ nữ 30 tuổi này tuy rằng lần đầu tiên gặp cậu, nhưng ấn tượng đầu tiên đối với cậu rất tốt, chuẩn bị xong thủ tục nhận chức, liền mỉm cười nói với cậu: “Chức vụ của cậu do chủ tịch an bài, tôi đưa cậu đến văn phòng của ngài, ngài muốn trực tiếp nói chuyện với cậu.”
Sầm Thiếu Hiên đứng dậy, khiêm tốn nói: “Dạ.”
Bọn họ chuyển qua đi cửa có lối trải thảm màu xám xanh, đi tới văn phòng chủ tịch hướng thẳng mặt ra phía sân rộng đầy hoa.
Thư ký riêng của chủ tịch – Diệp Oanh lập tức thông báo, thanh âm Lục Vân Phong vẫn thuần hậu ôn hòa như cũ: “Mời cậu ấy vào.”
Quản lý bộ phận Nhân sự mỉm cười nhìn cậu, rồi quay người rời đi.
Cô thư lý xinh đẹp cười, đẩy ra cửa phòng, ý mời cậu vào.
Sầm Thiếu Hiên bước chân hào hiệp đi vào trong phòng. Lập tức cửa đóng lại.
Văn phòng này rất rộng, hứng ánh sáng rất tốt, một mặt dùng kính làm tường, thu gọn hết toàn bộ phong cảnh thành thị cùng sân rộng bên ngoài. Bên trong tu sửa trang nhã mộc mạc. Sau bàn lớn đều là giá sách, bên trong đặt rất nhiều sách. Trên bàn lớn có một máy vi tính kiểu mới, màu đen tuyền hòa cùng với màu bàn khiến chúng tương hỗ cho nhau, mang tính trầm ổn. Trên tường còn có một bức tranh màu nước 4 mét 2, vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống, rất có khí thế, những dãy núi chập chùng nối tiếp, mây lượn lờ ngay sườn núi, ngay bên cạnh có tám chữ rồng bay phượng múa: “Vân thượng chi phong ngạo thị thiên hạ”, đó là bút kí của một họa sĩ nổi tiếng.
Lục Vân Phong mặc bộ âu phục màu xanh đen, áo sơmi màu xanh da trời, cravat xanh ngọc, anh khí bừng bừng. Anh vốn cao to, hai vai rất rộng, hơn nữa thường thường đi gym tập thể lực, vóc người cân xứng kiện mỹ, bộ âu phục hàng hiệu trên người càng tôn thêm vóc người cùng khí chất cho anh.
Sầm Thiếu Hiên y theo quy định mà khách sạn huấn luyện, hai chân cách bằng vai, hai tay đặt ở sau, tay trái cầm cổ tay tay phải, khom người chào anh, thanh âm nhu hòa: “Lục tổng, ngày lành.”
Lục Vân Phong đứng lên từ ghế chủ tịch, vươn tay với cậu: “Mời ngồi!”
Sầm Thiếu Hiên nhìn thủ thế đó của anh, lập tức hiểu anh đang muốn bắt tay với cậu, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng tỏ ra tự nhiên bắt tay với anh.
Lục Vân Phong chẳng khác gì đối tác hay quan viên chính phủ, nhiệt tình mà nắm chặt tay một chút, ngay lập tức buông ra, ngồi xuống.
Sầm Thiếu Hiên cũng không do dự, ngồi vào ghế dựa bằng da đối diện bàn lớn.
Trước mặt Lục Vân Phong đầy các tư liệu văn kiện, nhưng không có hồ sơ nhân sự của Sầm Thiếu Hiên. Anh mỉm cười nhìn người thanh niên tuấn dật trước mặt, nói: “Sầm tiên sinh, công ty chúng tôi có một bộ phận Bảo an, phụ trách toàn bộ công tác bảo an của các khách sạn trực thuộc, nhưng hiện tại chưa tìm được người quản lý phù hợp, hiện tại tạm thời người quản lý là người của bộ phận Hành chính. Chẳng qua, bọn họ đều là người thường, trong công việc này cũng chưa nằm được rõ ràng. Tôi muốn hỏi một chút ý kiến của cậu, có hứng thú với chức vị này không?”
Sầm Thiếu Hiên càng thêm bất ngờ, nhất thời không biết nói sao.
Lục Vân Phong kiên trì chờ, cũng không có biểu thị sốt ruột gì.
Sầm Thiếu Hiên không rõ rốt cuộc ý tứ của anh là gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Lục tổng, ngài thực sự là muốn nhận tôi làm việc này?”
Lục Vân Phong gật đầu: “Đúng vậy, tôi thực sự muốn cậu làm việc này.”
Sầm Thiếu Hiên quyết định lấy tịnh chế động, vì vậy nói: “Nếu như Lục tổng tín nhiệm tôi, tôi đồng ý nhận công việc này.”
“Tốt.” Lục Vân Phong cười nói. “Công việc của cậu rất nhiều, cũng rất nặng nề. Tại thành này chúng tôi có 2 khách sạn cá nhân, 3 khách sạn hợp tác kinh doanh, rải rác khắp 8 thành khác có 9 khách sạn. Ngoài ra còn có 4 khách sạn đang xây dựng, 6 khách sạn sắp khai trương, đều ở bên ngoài. Hiện tại lại làm kinh doanh khách sạn với đối tác nữa, cậu phải kiểm tra cho kỹ từng cái từng cái một, nếu cần có thể nhờ quản lý trực thuộc địa phương hỗ trợ, rồi lập tức điều chỉnh lại cho tốt. An toàn của khách sạn vô cùng quan trọng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu có khách hàng xảy ra sự cố gì tại khách sạn của chúng tôi, đều trở thành đả kích trầm trọng lên chữ tín của công ty. Toàn bộ tư liệu, bộ phận Hành chính sẽ chuyển hết về cho cậu.”
Sầm Thiếu Hiên gật đầu: “Tôi hiểu!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Gió Nổi Lên
Chương 2
Chương 2