Hắn biết rõ khách của Lôi Tuyền, phần đông là những quý bà giàu có đã trung tuổi, dù cho có là mỹ nhân lịch thiệp, trẻ trung đang chịu cảnh thanh xuân tịch mịch thì việc giao dịch tiền tài cũng hạn chế bọn họ tiến thêm một bước, từ quan hệ làm ăn sang chính thức kết giao. Thẳng đến hôm nay nhìn thấy cô gái trẻ ngoài cửa, hắn mới đột nhiên ý thức được, ngoài việc kiếm tiền, Lôi Tuyền cũng sẽ giống tất cả những nam nhân bình thường khác, có bạn gái.
Sự ý thức đột ngột này như một cái gai, trồi lên từ đáy lòng, nhắc nhở hắn, thì ra hắn và những quý bà đứng tuổi kia không hề khác nhau, trong lòng Lôi Tuyền, bọn họ chỉ là khách làm ăn mà thôi, người trở thành bạn gái của anh ta mới là người đặc biệt từ tận đáy lòng.
Trong khi hắn miên man suy nghĩ, Lôi Tuyền đã đi ra, mỉm cười hướng bọn họ gật đầu, đưa cô bé kia rời đi. Nụ cười mỉm khách khí, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh, lại một lần nữa làm La Đan đau đớn.
“Đan, đây là chuyện gì?” Đem hết thảy xem trong mắt, Uther dùng một loại thần sắc chờ xem kịch vui hỏi.
La Đan nảy nện một quyền hung dữ trên bồn rửa tay, cúi đầu buồn bực nói: “Uther, ta xong rồi.”
Ngẩng đầu nhìn qua hình bóng mình trong gương, La Đan thản nhiên nói: “Ta không hiểu tại sao lại mê luyến người kia, khi ta cùng nữ nhân trên giường, trong lòng lại nghĩ hắn mới có thể bắn, ta không biết có phải là ta đã biến thành đồng tính luyến ái hay không.”
Uther vỗ vỗ vai hắn: “Đồng tính luyến ái cũng không phải là gì ghê gớm, cái này ở nước ngoài mà nói là rất thông thường. Trời sẽ không sụp đổ xuống, ngươi cũng sẽ không chết.”
La Đan nở nụ cười lạnh với chính mình trong gương: “Đối với ta thì thật sự là xong rồi, ta con mẹ nó rõ ràng điên, buộc hắn để ta làm. Ta cho rằng như vậy có thể quên hắn, bây giờ khi nhìn thấy bạn gái hắn, đều mẹ nó phát ghen! Ta còn có thể làm thế nào quên được!”
Uther nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: “Trên cơ bản, ngươi là hỗn đản, cho nên chịu tội đáng đời. Nếu ta biết rõ ngươi yêu cầu ta hỗ trợ thu phục hắn là vì để cường bạo hắn, ta sớm đã đánh gục ngươi trước.” Hắn nhấc chân hung hăng đạp lên mông La Đan một cước, “Ngay cả ta cũng dám lừa gạt, thật sự là chán sống.” Đá xong, sửa sang lại quần áo, nhã nhặn rời khỏi...
La Đan nhìn qua khuôn mặt vặn vẹo trong gương, hắn biết rõ một cước này có thể làm cho hắn đau ít nhất nửa tháng. Lôi Tuyền nhìn thấy khuôn mặt này sẽ nhớ lại việc bị hắn buộc làm, nỗi đau của anh ta khi nào mới có thể tiêu tan?
Khi hắn trở về chỗ ngồi, ngoài ý muốn chứng kiến Uther đang cùng Lôi Tuyền đứng ở một góc nói chuyện gì đó, hắn chột dạ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lôi Tuyền, cúi đầu cầm lấy chén rượu.
“Sao đi lâu như vậy, phạt ngươi uống ba chén.” Bành Phi hương về phía hắn ra hiệu đại công cáo thành. Trần viện trưởng ngồi bên cạnh, xem ra điều kiện đã bàn luận thỏa đáng, mê mẩn ngắm nhìn một nữ chiêu đãi viên nóng bỏng, mặt đầy ý dâm.
Khi họ còn đang nói chuyện, Uther đã trở về chỗ ngồi, mặt cười meo meo, dường như cái gì đều không xảy ra, cũng không để ý La Đan, cùng Bành Phi nói chuyện phiếm, uống rượu.
Cuộc gặp mặt nặng nề kéo dài cho đến khi Trần viện trưởng chộp được một nữ hài tử mới chấm dứt, La Đan trở lại trong xe mới thở dài ra một hơi. Đưa mắt nhìn những người khác rời đi, hắn suy sụp ghé vào trên tay lái, không biết đi đường nào.
___
“Chuẩn muội phu*, đang nghĩ cái gì?” Bành Phi cười hì hì đẩy cửa đi đến. (* Em rể chính thức/ lý tưởng)
La Đan bất đắc dĩ trừng mắt liếc về phía vị hảo hữu vĩnh viễn sẽ không học được việc gõ cửa, đem báo biểu trong tay ném qua một bên: “Chuyện gì?”
“Biết rõ “Hoa Điền” mới nổi lên gần đây?”
“Biết rõ, mới đây đã thay đổi tổng tài, khí thế vô phùng, vài ngày trước vừa đá bay một đám nguyên lão, quảng cáo rầm rộ, một lần nữa thu hút rất nhiều ánh mắt.”
“Đúng vậy, ngươi có biết tổng tài mới này gần đây muốn làm gì?” Bành Phi mang một vẻ thần bí.
“Ngươi lại có tin tức gì?” La Đan hỏi.
“Luật sư Tương, người vẫn thường giải trí chung với ta lộ ra, người này dã tâm bừng bừng, không biết từ nơi nào lấy được một số lớn đầu tư, chuẩn bị mua Tứ gia công ty, nhảy lên trở thành long đầu xí nghiệp trong nghề.”
La Đan biến sắc: “Có chuyện này?”
“Đông gia vì bị chúng ta chơi một vố đau, đã quyết định hạ thấp sản lượng, Tam gia còn lại, nghe nói cũng đã có hai nhà có ý định. Nếu nhanh, ta phỏng chừng trong vòng ba tháng sẽ có tin tức.”
“Nếu như thu mua thành công, thượng du xuất hiện một cái xí nghiệp khổng lồ như vậy, chúng ta sẽ không ổn, chỉ sợ trong vòng một hai năm, đều sẽ bị hắn kiềm chế.” La Đan thần sắc ngưng trọng, lo lắng nửa ngày, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bành Phi: “Rút củi dưới đáy nồi, làm chút chân tay tại hạng mục đầu tư của hắn.”
Bành Phi cười cười: “Anh hùng cùng chung chí hướng a. Ta đã cho thăm dò từ nhiều nguồn, hy vọng còn kịp làm chút ít chân tay.”
La Đan gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Đừng quên cho Tương luật sư một phần hậu lễ, nói là ta cho con gái hắn làm quà sinh nhật.”
“Cái này không cần ngươi phân phó a, ta đã chuẩn bị cho tốt, ngươi chỉ cần ký giấy tờ là xong.” Bành Phi nháy mắt mấy cái.
“Chỉ cần trong giấy tờ không phát hiện vài điều khoản ngươi mượn làm cơ hội tặng bạn gái vòng cổ kim cương là ok.” La Đan cười cười.
Bành Phi đi, những việc lặt vặt khác lại theo nhau mà đến.
“La tổng, nơi này có vài phần văn kiện cần ký, ngài nhìn qua một chút.”
“La tổng, lúc mười giờ có cuộc họp, ngài muốn đi ra ngoài có cần thông báo với mọi người đổi ngày?”
“La tổng, bộ phận doanh tiêu mới nhận hai chủ quản cao cấp, cần ngài quyết định dùng người nào.”
“La tổng, phó tổng mới nhậm chức của Hoa Điền hẹn ngài ăn cơm, ngài xem có cần hoãn lại cuộc hẹn với Đông gia, dù thế nào đi nữa hắn cũng không chống đỡ được mấy ngày.”
“La tổng, ba giờ bộ phận sản xuất giao báo cáo kiểm thu.”
“La tổng......”
Quy luật vội vàng hằng ngày lại trở về như cũ, nhưng đã có thêm những cảm xúc lạ lẫm. Trong khoảng thời gian đây vốn nên nghiêm túc vắt hết óc dành cho công tác, hắn vô cùng hoài niệm bóng dáng một người, lớp y phục da bóng màu đen ôm chặt lấy một nguồn sức sống cuộn trào, một sinh mệnh mang sắc thái hoàn toàn bất đồng so với hắn.
“Xin chào, ta là Lôi Tuyền.” Người đó cười nói.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, trở lại lúc ban đầu bọn họ mới gặp nhau, hắn nhất định sẽ nắm chặt lần đầu tiên gặp gỡ ấy, tiếu dung chân thành ấy, dùng tấm lòng của hắn, mà không phải tiền của hắn, kết giao với người này.
Tưởng niệm là một loại một khi lan tràn ra liền khó có thể thu lại được. Còn chưa tới lúc tan tầm, La Đan lần đầu tiên trốn việc, lái xe đi vào “Hoa phố” giữa ban ngày. Dừng xe ở một góc khuất phụ cận Dạ Sử, hắn dùng một biện pháp tối nhu nhược, đến xem Lôi Tuyền.
Trọn vẹn đợi hơn hai giờ, trời hoàn toàn tối, trước cửa Dạ Sử đã có không ít xe cao cấp ngừng lại, các phu nhân hoặc nửa che nửa đậy, hoặc thản nhiên hào phóng bắt đầu xuất nhập. La Đan giật mình phát hiện, lại có vài người quen biết của hắn cũng là khách ở đây, thật sự là nhìn người không thể xem bề ngoài a.
Rốt cục, một thân ảnh anh tuấn mặc áo sơ mi màu đỏ, quần Âu màu đen đã đi tới. Tùy ý cùng vài huynh đệ ở cửa ra vào bắt chuyện vài câu, kinh hồng thoáng cái đã biến mất.
La Đan đau đầu vuốt vuốt huyệt thái dương. Nam nhân thật sự là loại động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ a, tuy chỉ nhìn không đến một phút đồng hồ, nhưng Lôi Tuyền một thân trang phục phóng đãng lại mê người, lại đánh sâu vào thị giác của hắn quá lớn, cơ hồ trong nháy mắt phá tung phòng tuyến lý trí mà hắn đã xây dựng được từ trong những giáo huấn sinh động.
“Siêu cấp thẻ đỏ” Ý tứ của bốn chữ này, hôm nay hắn rốt cục được lĩnh giáo. Lôi Tuyền chỉ đi vào không đến 20", rõ ràng đã kéo một nữ nhân mang mũ sa che mặt cùng nhau đi ra.
Đây là lần đầu tiên La Đan chứng kiến Lôi Tuyền “Tiếp khách”, hắn cố gắng khắc chế chính mình, không để mình nhảy xuống xe chặt đứt bàn tay dâm đãng đang ve vuốt trên mông Lôi Tuyền của nữ nhân háo sắc kia. Nghĩ đến mấy nữ nhân vừa già vừa xấu sắp ôm thân thể hoàn mĩ của Lôi Tuyền lên giường, hắn đã cảm thấy tâm tình vặn vẹo loạn thất bát tao,, không cách nào bình tĩnh lại được.
Nhìn Lôi Tuyền mỉm cười ôm lấy “lão” nữ nhân kia, lịch sự mở cửa xe, dìu nàng đi lên, sau đó bản thân cũng ngồi lên, ô tô giũ bụi mà đi, La Đan kinh hoảng phát hiện ra một loại tâm tình chua xót chưa bao giờ có, hẳn là gọi là “Ghen”. Hắn, vì một người nam nhân, ăn dấm chua với một khách làng chơi! Nắm chặt bàn tay, hung hăng nện trên tay lái, tay và tim, cùng đau.
Không biết mình đang chờ cái gì, La Đan ngơ ngác ngồi trong xe hơn hai giờ, ngoài ý muốn chứng kiến Lôi Tuyền đã trở lại. Càng ngoài ý muốn chính là, anh ta rõ ràng thay đổi một bộ quần áo. Màu đen bó sát, bên hông cải một mảnh da trắng, tô đậm vóc dáng “tam giác ngược”* tiêu chuẩn của anh ta. (* Ngực nở eo thon a)
Thật đúng là mẹ nó chơi đùa phát điên khùng a, liền quần áo đều xé toang. Nhận ra điều này, La Đan con mắt đều đỏ cả lên.
Càng quá phận chính là, vẫn chưa tới nửa giờ, rõ ràng lại có người dẫn anh ta đi ra ngoài. La Đan ảo não nhắm mắt lại, không nhìn tới nữ nhân căng quấn trên người Lôi Tuyền cùng bàn tay lại càng không quy củ của cô ả.
Lần này trở về, đã là nửa đêm, bước chân Lôi Tuyền không hề nhanh nhẹn nhẹ nhàng như trước, có chút mệt mỏi bước đi thong thả vào Dạ Sử. La Đan cơ hồ nhịn không được muốn tiến đến đỡ lấy anh ta, hỏi một chút anh ta có sao không, chính là, hắn lại có tư cách gì? Một kẻ so với bất luận khách làng chơi nào khác đều đã dày vò hạ nhục anh ta một cách quá đáng.
Nghĩ đến bản thân không có tư cách, La Đan nằm ngửa trên ghế ngồi, nhìn xuyên qua trần xe có cửa sổ, chán nản nhìn tinh không vuông chằn chặn vốn nên rất lãng mạn, bất tri bất giác đã ngủ.
Ngày hôm sau, tảng sáng, La Đan mới tỉnh lại khi toàn thân đau nhức, kéo kính chiếu hậu chiếu chiếu bộ dạng loạn thất bát tao của mình, cười khổ một tiếng, lái xe về nhà rửa mặt thay quần áo.
Đáng hận chính là, loại chuyện tự tìm tội chịu này, đến ngày hôm sau tan tầm, hắn như độc nghiện phát tác, không tự chủ được lại lái xe đến Dạ Sử.
Loạn thất bát tao qua bốn năm ngày, hôm nay sau khi Lôi Tuyền đi ra, hắn đang ngồi ở trên xe run rẩy, bỗng có người nhẹ gõ cửa sổ xe của hắn. Nghiêng đầu vừa nhìn, hắn nhận ra là A Vĩ, nam hài bồi bàn hồi trước đã gặp.
La Đan có một loại căng cứng của tiểu hài tử ăn trộm bị bắt quả tang, không được tự nhiên hạ cửa kính xe xuống.
A Vĩ cùng cười nói: “La tiên sinh, tôi có thể đi vào ngồi một lúc?”
La Đan bất đắc dĩ mở cửa xe mời cậu ta vào. Mới ngồi vào chỗ của mình A Vĩ liền đi thẳng vào đề hỏi: “La tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi một chút ngài cùng Tuyền ca là quan hệ như thế nào?”
Quan hệ như thế nào? La Đan cười khổ một tiếng, không biết đáp lại như thế nào. Hắn đã từng hy vọng cùng anh ta làm bằng hữu thì nay lại đã đáng xấu hổ thương tổn anh ta. Hắn hy vọng bản thân chỉ là một khách làng chơi mê luyến thân thể của anh ta thì nay lại phát giác mình đã không thể ly khai anh ta.
A Vĩ biết ý nói: “Tôi không có ý gì đặc biệt. Bởi vì Tuyền ca bình thường kết giao với ngoại giới không nhiều, gần đây nhất, tôi lại thấy hai người thường xuyên gặp mặt nên nghĩ hai người là bằng hữu a.”
La Đan từ chối cho ý kiến, ừ một tiếng, A Vĩ nói tiếp: “Nếu là bằng hữu thì tốt rồi nói. Ngài...có phải là cùng Tuyền ca có hiểu lầm gì đó, khiến hai người cùng không vui a? Tuyền ca gần đây rất không bình thường, tôi chưa gặp anh ấy liều mạng nhận khách như vậy bao giờ, mang thân thể của mình ra đùa giỡn, khuyên như thế nào cũng không nghe. Thông thường những người nhận “đi ra”, nào có ai mỗi ngày buổi tối đi đến hai ba chuyến, lại ngày ngày không nghỉ. Những nữ nhân kia đều đã bước vào tàn bạo chi năm, khẩu vị rất lớn, ít nhất làm ba lần, năm lần mới có thể thoả mãn một người. Những người khác nhận loại làm ăn này, làm một ngày ít nhất phải nghỉ ngơi một ngày mới được, có thể Tuyền ca anh ấy... Ngài cũng nhìn thấy, nếu anh ấy còn tiếp tục như vậy, sức lực rất nhanh cũng sẽ bị hao hết, rốt cuộc khôi phục không lại.”
La Đan choáng váng, quay đầu nhìn qua A Vĩ, vẻ mặt kinh nghi. A Vĩ cau mày nói tiếp: “Vốn chúng tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lo lắng suông cũng không có biện pháp. Chính là mấy ngày nay, mọi người phát hiện...phát hiện ngài mỗi ngày đều đến, cũng không vào cửa, chỉ ở tại trong xe nhìn xem, một đợi chính là một đêm, mọi người cân nhắc, có phải là ngài cùng Tuyền ca có cái gì hiểu lầm, khiến cho hai người đều như vậy kỳ kỳ quái quái. Ỷ vào tôi cùng ngài gặp qua hai lần, cho nên để cho tôi tới cùng ngài nói vài lời, thử xem có biện pháp gì giải quyết hay không. Tuyền ca tại Dạ Sử là anh trai của tất cả chúng tôi, xảy ra chuyện gì đều là anh ấy một vai gánh chịu, đi ra lăn lộn nhiều năm như vậy, chúng tôi chưa thấy qua có ai còn nhiệt tâm trượng nghĩa hơn so với Tuyền ca, chúng tôi ai cũng không mong anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Nhìn nhìn sắc mặt La Đan, A Vĩ bạo gan nói tiếp: “Tuyền ca là người tốt, chỉ là tính tình quật cường, không chịu được nhục. Lần trước em họ của Đông thành Đỗ lão đại nói Tuyền ca đoạt bồ của hắn, ngay trên bàn ăn đánh Tuyền ca một bạt tai, lại đùa giỡn bạn gái của Tuyền ca, kết quả hai mươi mấy người, trong đó đặc biệt là hắn, bị Tuyền ca lấy đao truy chém qua mấy cái ngã tư, cuối cùng chém thành trọng thương, cả đời đều không đứng lên nổi. Sự tình huyên náo lớn như vậy, khiến bên này Lisa tỷ phải tự mình đi chỗ Đỗ lão đại bồi tội, mới miễn cưỡng đem sự việc đè xuống. Sau chuyện này, huynh đệ đi ra lăn lộn không có người nào dám trêu Tuyền ca.”
Gặp ánh mắt La Đan có vẻ kỳ quái, A Vĩ vội vã giải thích: “Tôi kể những chuyện này, cũng không phải là muốn hù dọa ngài, chỉ là muốn nói, tính tình Tuyền ca có chút dữ dội, dễ dàng xúc động đắc tội với người, nhưng hắn thật sự là người tốt, chưa từng nghĩ tới hại ai, nếu thật sự cùng ngài có gì không thoải mái cũng nhất định là hiểu lầm. Ngài là đại nhân, đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng cùng Tuyền ca so đo. Nếu trong lòng anh ấy thực sự không có gì vướng bận thì anh ấy cũng sẽ bỏ mặc thân thể mình không màng tới như vậy.”
A Vĩ nhìn ra bên ngoài: “Có lẽ Tuyền ca sắp trở lại, tôi cũng không thể để anh ấy trông thấy tôi đi tìm ngài, bằng không hôm nay tôi không có một ngày tốt lành. Tôi về trước, những gì tôi nói mong ngài lo lắng một chút?”
La Đan thụ động gật gật đầu, cũng không để ý A Vĩ đẩy cửa xuống xe, cứ ngơ ngác ngồi, vẫn không nhúc nhích.
Cười cười, mỗi lần cũng chỉ là hướng hắn cười cười! Một bộ không thèm quan tâm, điềm nhiên như không! Bên dưới tiếu dung người ấy đã phải huy động đến những này kiên cường, tuy vô vị nhưng lại dựa vào thương tổn bản thân mà làm ra. Người ấy sẽ cầm đao truy chém kẻ đánh mình một bạt tai mấy cái ngã tư, lại không đối với kẻ đã cường bạo khuất nhục mình động thủ.La Đan rốt cuộc biết chính mình nghĩ về Lôi Tuyền sai nhiều quá. Hắn dựa vào lưng ghế, hung hăng đập đầu về phía sau, thì thào tự nói: “Ta con mẹ nó thực nên bị thiên đao vạn quả!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Sàng Bất Thuyết Ái
Chương 3-2
Chương 3-2