*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lôi Tuyền về đến nhà, bạn cùng phòng với anh, A Vĩ, thì ra là nam hài bồi bàn lần trước La Đan gặp qua tại Dạ Sử, giật mình nhìn anh, kêu to lên:“Tuyền ca, lần này ngươi đi ra ngoài lại chộp được người nào? Rõ ràng tặng cho anh một bộ Tây trang quý báu như vậy? Thoát thai hoán cốt a, tuyệt không giống Lôi Tuyền mà ta nhận thức a.”
Lôi Tuyền dừng chân lại, chỉ chỉ vào mình:“Ngươi cũng hiểu ta mặc Tây trang nhìn giống hệt như những kẻ có tiền?” “Đúng vậy đúng vậy, là vị phú bà nào, tiết lộ một chút sao?” (Không phải phú bà, là phú ông a bé!^^)
Lôi Tuyền nhíu mày, cởi áo khoác quăng về phía A Vĩ: “Thử xem, ngươi thích mặc thì cho ngươi cũng được.” A Vĩ cười hì hì nói: “Không cần thử, chúng ta vẫn thường xuyên mặc đồ của nhau, chắc chắn vừa người. Nói thật, ngươi cho ta?” Lôi Tuyền ừ một tiếng, đi đến bên giường, quần cũng cởi ra, ném cho A Vĩ, nhấc chăn lên nằm vào. Nằm xuống thì eo tê rần, nhịn không được nhíu mày kêu rên một tiếng.
A Vĩ kỳ quái đi tới hỏi: “Làm sao vậy Tuyền ca, chẳng lẽ gặp phải biến thái lão bà?” Lôi Tuyền nghĩ nghĩ, gật đầu nói:“Đúng vậy, gặp phải biến thái!”
Khi Lôi Tuyền lần thứ hai đem La Đan định nghĩa thành biến thái, hắn đang nằm trên ghế sa lon trong văn phòng, tờ báo đậy trên mặt, đang cân nhắc xem phải làm thế nào mới có thể đưa Lôi Tuyền vào trong khuôn khổ.
Người này mặc dù đi “bán”, thế nhưng dường như tiền không quá có thể làm cho anh ta hành động trái với nguyên tắc của bản thân; Dùng sức mạnh a, trước tiên là hắn không có cái thói quen đó, thứ hai, hắn cũng không tất yếu phải làm chuyện mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng; Dùng thuốc với anh ta, khiến anh ta kìm lòng không được? Vừa rồi ở trong quán huấn luyện, bọn họ đã rất high*, nhưng dường như anh ta cũng vẫn bảo trì được tỉnh táo, loại người này, không dễ dàng bị thuốc điều khiển, hơn nữa, thuốc này chuyên dùng trên người nữ nhân, nếu dùng trên thân nam nhân sinh ra hiệu quả gì ai biết, vạn nhất tên kia dâm tính quá đáng, lại chỉ muốn chen vào người khác, hắn lại bị ăn ngược lại, chẳng phải thiệt thòi lớn? (* cao độ, kịch liệt)
Mẹ kiếp, chẳng lẽ thật không có biện pháp? Nghĩ đến đau đầu, La Đan cũng còn không nghĩ ra được kế sách gì khả thi, buồn bực hất tung tờ báo che trên mặt, mắng: “Chẳng phải chỉ là một gã tiếp viên sao, thử lại lần nữa, ta sẽ không tin hắn không chịu để cho ta làm!”
“Ơ, kẻ nào không có ánh mắt, không chịu để cho chúng ta La lão bản làm a?” Chẳng biết lúc nào Bành Phi vào được. La Đan trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi cũng không biết gõ cửa trước?”
Bành Phi cười hì hì nói: “Yên tâm, liền tiểu muội cũng không quản ngươi bên ngoài phong lưu khoái hoạt, ta lại càng không xen vào việc của người khác a. Cho nên cho dù ngươi ở trong này làm để ta gặp được cũng không cần sợ.”
La Đan bất đắc dĩ trừng hắn, đứng dậy ngồi vào sau bàn công tác: “Hôm nay cuối tuần, ngươi làm gì lại đến.” “Nghe nói La lão bản cuối tuần không ở nhà, ta đây số khổ, đương nhiên đuổi theo tới a.”
Cợt nhả xong, Bành Phi lấy tập tài liệu trong tay đặt lên mặt bàn, hạ thấp giọng nói: “Đông Thuấn bên kia, đã thu phục. Ta sắp xếp người tìm phóng viên đài truyền hình vạch trần cho hắn, tiết mục đã làm xong, buổi tối ngày mai sau thời gian phát sóng tiết mục chính thì sẽ truyền phát tin (qua Đài phát thanh). Rất nhanh chúng ta có thể dùng lí do ‘Danh dự trên thường trường cực kém’ để tiến hành hợp đồng biện hộ.”
La Đan kích động đứng lên, vỗ vai Bành Phi: “Thật tốt quá, chuyện này hoàn thành, Đông Thuấn không chết cũng phải đại thương nguyên khí*. Chỉ là phải chú ý, đừng làm cho con cáo già nghĩ biện pháp đem hàng tuồn ra ngoài để thoát thân.” (* ý nói tổn thất nặng)
Bành Phi gật đầu: “Ta đã để cha nuôi của Linh Linh lưu ý, chỉ cần con cáo già nghĩ tuồn hàng, chúng ta sẽ chủ động tham gia đàm phán, đem giá tiền đè thấp, mùa này giữ hàng lâu không được, đàm phán qua lại, chỉ sợ hàng đã biến chất, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận giá thấp để đẩy hàng ra.”
La Đan cười nói: “Chờ cha nuôi của Linh Linh bắt được hàng, chế biến lại hảo, chúng ta lại mua trở về, chiếm được con số đại lợi nhuận, đến lúc đó lại tạ ơn ngươi.” “Cám ơn cái gì, đều nhanh thành người một nhà.” Bành Phi vỗ vỗ vai hắn,“Đi thôi, nể mặt ta ngày nghỉ còn chạy tới công ty, mời ta đi ăn cơm, cơm nước xong ta mang ngươi đi đổi mới địa phương*, vượt qua nhiều tỷ muội, ngươi tính tiền a.” (* ý nói đến chỗ “chơi” mới)
Buổi tối ngày thứ ba, Đài truyền hình quả nhiên truyền bá Đông Thuấn có quá trình sản xuất cực mất vệ sinh, mặc dù là chụp ảnh, chất lượng bức hình còn tương đối khá, đem những nơi làm cho người buồn nôn chụp lại được rõ ràng cực kỳ. Phần cuối, lời của người chủ trì cũng tương đương nghiêm khắc, các ban ngành có quan hệ cũng đã tham gia.
Tiết mục đó chấm dứt trong tiếng cụng ly của La Đan cùng Bành Linh Linh. Bành Linh Linh dựa vào hắn lắc đầu: “Anh và anh trai em cùng một chỗ thì càng ngày càng biến tệ.” Tay La Đan bắt đầu không an phận, mò vào trong quần áo nàng: “Chẳng phải em đã từng nói, đàn ông không xấu, đàn bà không yêu sao?” Bành Linh Linh thở hào hển nói: “Xấu đến trình độ như anh trai em thì chẳng ai còn dám yêu.” La Đan đưa mặt ghé sát vào nàng: “Xấu tới mức nào mới vừa vặn có thể làm cho phụ nữ yêu? Em nói xem...”
Vụ kiện Đông Thuấn quả nhiên rất thuận lợi thành công, hợp đồng huỷ bỏ, hơn năm trăm vạn tiền hàng đột nhiên không có nguồn tiêu thụ, một số lượng lớn nguyên liệu chồng chất, không thể không nghĩ cách sang tay. Chuyện còn lại, cha nuôi của Linh Linh đi đàm phán sẽ tốt hơn, La Đan thoáng cái lại nhàn rỗi. No bụng ấm cật sinh nhàn sự, chính là để nói hắn lúc này. Rảnh rỗi, La Đan lại nghĩ tới Lôi Tuyền.
“Ơ, tại sao là La lão bản a.”
“Tìm ngươi luyện quyền a, nhìn xem công phu của ngươi có tiến bộ có hay không.”
“Còn luyện quyền? Lần trước đều muốn luyện rơi ta nửa cái mạng.”
“Ngươi sợ?”
“Ta là sợ. Ta muốn không sợ, ta cũng thành biến thái.”
“Uy, ta chỉ cảm thấy, một cao thủ tịch mịch như ta vậy, chính cần một người cũng đồng thời là cao thủ như ngươi mới không cảm thấy “cao xử bất thắng hàn*” a, ngươi không nghĩ như vậy?” (* Ý nói càng đứng ở trên cao càng cô đơn lạnh lẽo)
“Tốt lắm tốt lắm, nói sau ta thật sự sợ ngươi. Bất quá đã nói, lần này ngoại trừ luyện quyền, thứ khác không phụng bồi.”
“Cùng ăn cơm cũng có thể a?”
......
Vì vậy, luyện quyền xong rồi, La Đan thành công đem Lôi Tuyền lừa gạt đến nhà ăn, vừa ăn cơm, vừa nghĩ trong chốc lát tìm cái cớ gì giữ tên này lại.
“Cơm nước xong đi căng gió a, xe ta mới mua.” La Đan bắt đầu lợi dụ.
“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với xe máy.” Lôi Tuyền khiêu khích liếc mắt nhìn hắn.
“Đúng là xe máy, Honda RVT, 999.” La Đan âm thầm may mắn chọn đúng bảo bối. Chứng kiến ánh mắt động tâm của Lôi Tuyền, hắn cười trộm không thôi. Chờ một lát lên đường, hắn càng thêm cười trộm, xe máy có lợi thế hơn ô tô nhiều, hắn có thể danh chính ngôn thuận ôm tên này thật chặt.
Bất quá cho đến lúc thật sự lên đường, La Đan có điểm cười không nổi. Tiểu tử này không muốn sống a, có cần thiết phải chạy nhanh như vậy? Chạy nhanh như vậy, phải hết sức chăm chú, hắn đâu còn dám động thủ động cước, thực sự cần phải ôm chặt chẽ. Ai...
Đêm đã khuya, trên đường cao tốc vắng người, chỉ có một chiếc RVT màu đỏ mới tinh chạy như bay, bụi cỏ hai bên đường vùn vụt lui lại phía sau. Kích thích có thừa, nhưng không một chút phong tình. Cùng với ước nguyện ban đầu của La Đan kém quá xa.
La Đan ủ rũ ngồi sau lưng Lôi Tuyền, chợt nghe đằng sau truyền đến âm thanh động cơ ầm ĩ, không khỏi trong lòng vui vẻ, nhấc mũ bảo hiểm lên, lớn tiếng hướng Lôi Tuyền hô: “Có nhiều xe, chạy chậm một chút!”
Lôi Tuyền đang bão đến hưng phấn, không nghe thấy lời hắn, quay đầu lại hỏi “Cái gì?” “Đằng sau có rất nhiều xe, ngươi chạy chậm một chút, chú ý gặp chuyện không may!” La Đan lại gào khản cổ.
Lôi Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía sau, đoàn xe đã đến sát gần, có thể nhìn rõ thân ảnh. Sắc mặt anh đột nhiên biến đổi, quay đầu tăng lớn mã lực, càng thêm ra sức chạy như điên.
“Uy, ta nói chậm một chút, không phải bảo ngươi bỏ lại bọn họ!” La Đan không hiểu ra sao, đành phải đem nguyên nhân quy kết vì mũ bảo hiểm cách âm quá tốt, bên tai tiếng gió lại càng vù vù, Lôi Tuyền không nghe thấy lời của hắn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tiếp tục ngồi ở phía sau buồn bực.
Nhưng kỳ quái, Lôi Tuyền đã chạy xe đến tốc độ nhanh nhất, đúng là bộ dáng nghĩ cắt đuôi những người đằng sau, thế nhưng những thanh âm động cơ phía sau lại càng ngày càng gần. La Đan quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện, đằng sau lại là một đám xe máy, ống bô của mỗi chiếc xe đều thô to khác thường, rất hiển nhiên đều đã được tân trang lại.
Rõ ràng lại đụng phải một đám đua xe không muốn sống, hôm nay là ngày mấy a! Đàn xe máy càng ngày càng gần, La Đan phát giác không ổn. Những người kia không chỉ là đua xe đơn giản như vậy. Trên mỗi cỗ xe có hai người, tất cả đều vẽ màu lên mắt, trong tay đám người ngồi phía sau, không phải đung đưa ống thép thì cũng là quơ quơ xích sắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía xe của hai người họ.
“Băng đua xe đại lộ” Cái tên này lập tức bỗng xuất hiện trong đầu La Đan. Trước đây báo chí có đưa tin qua, đây là một nhóm người dùng đua xe để cá cược, lấy cướp bóc trên đại lộ làm vui thú, trên mặt bọn chúng đều vẽ hoa văn màu sắc sặc sỡ, trong tay có vũ khí, thường xuyên bão trên đường cao tốc, gặp xe qua lại liền chặn đường cướp bóc đánh người. Rất nhiều người bị đánh thành trọng thương, hoặc bị truy đuổi thành tai nạn xe cộ.
Hiển nhiên Lôi Tuyền nhận ra bọn họ cho nên mới gia tốc chạy như điên. Chính là xe của hắn mặc dù là đại mã lực, nhưng lại có thể nào so nổi với những chiếc xe “dị hình” đã được cải tạo chuyên dành cho đua xe kia, chớp mắt đã thấy bị đuổi theo sát nút.
“Đỗ xe a, ngừng xe phần thắng còn lớn hơn chút ít!” La Đan lớn tiếng hét lên. Lôi Tuyền cũng chứng kiến, liều mạng tăng tốc độ đích xác không thể thắng băng đua xe, trầm giọng nói:“Chú ý!” Anh phanh gấp, chân trái xanh ra mặt đường, xe quăng mình lượn một nửa vòng cung, xoay ngang 180 độ, thẳng về phía băng đua xe, dừng lại. Lúc này, những chiếc xe kia cũng vừa trờ tới, vây thành hình dẻ quạt, u ám nhìn qua hai người bọn họ, phảng phất giống một đám sói tham lam nhìn con mồi.
Lôi Tuyền cởi mũ bảo hiểm, nhảy xuống xe, miệng khẽ nói: “Ta chặn đường bọn họ, ngươi cưỡi xe đi mau, theo lối rẽ vừa rồi rời khỏi đường cao tốc là an toàn.”
La Đan sợ run, ngồi yên trên xe nhìn thân ảnh anh tuấn tay không đi vào giữa bầy sói. (A a a a a... Lôi Lôi, hảo suất nga!!!Em ủng hộ anh a!!!!!) Cái này, gọi là nghĩa khí a. Hắn nhớ tới lần trước tại cửa sau của Dạ Sử, cũng là Lôi Tuyền nhiệt tâm giúp hắn đánh ngã tên tiểu tặc cướp bóc, trong nội tâm không khỏi nóng lên, nhảy xuống xe, đi qua cùng Lôi Tuyền đứng chung một chỗ.
Lôi Tuyền liếc mắt nhìn hắn, nhíu hạ lông mày, nhẹ nói: “Đừng xằng bậy.” Anh giương giọng hướng về phía một tên trông giống như thủ lĩnh băng đua xe nói: “Huynh đệ không biết là dưới quyền lão đại nào? Biết rõ nơi này là địa bàn của ai? Mọi người có phải là đã vượt qua giới tuyến?”
Tay cầm đầu cười hắc hắc,“Nguyên lai cũng là huynh đệ trên đường*, theo lý thuyết đầu lần gặp mặt, không thể không nể tình, đáng tiếc lão đại nhà ta cùng Lisa xú nữ nhân kia không vừa mắt nhau, sớm đã phân phó, phàm là người trên địa bàn của nàng, nhất định phải đánh chết cướp sạch! Đắc tội!” Vung tay lên, tất cả những người ngồi phía sau đều nhảy xuống xe, vẫy vẫy vũ khí trong tay, vọt tới. (* cùng là dân hắc đạo a.)
Lôi Tuyền lui về phía sau một bước, cùng La Đan lưng tựa lưng, trầm giọng nói: “Chú ý ứng phó, có cơ hội phải lập tức bỏ chạy.” Trong nháy mắt anh giơ chân đá ra một thanh ống thép đánh úp lại, tiếp tục một cú đá xoáy trúng đầu, tên cầm ống thép lập tức xụi lơ.
La Đan cũng không còn nói nhảm gì nữa, vươn tay bắt lấy một dây xích sắt vung tới, kéo mạnh về phía ngực mình, đối thủ đứng không vững một cái lảo đảo, bị hắn một đòn atemi chém vào cổ, ngã xuống đất ngất đi. Lôi Tuyền huýt sáo, cảm giác đã khá yên tâm, không đi để ý hắn nữa, chuyên tâm đối phó kẻ địch trước mắt.
Mười người vây quanh, trong nháy mắt đã bị đốn ngã bốn năm người, ưu thế lúc ban đầu thuộc về băng đua xe thoắt cái đã thay đổi. Tên thủ lĩnh ồ lên một tiếng: “Còn rất cứng a, tất cả đều lên cho ta!” Còn lại mười mấy tên phụ trách lái xe cũng đều ném xe vọt tới, đem hai người vây kín ở bên trong.
Trước mắt hai người lập tức ngân quang loạn sáng ngời, tất cả đều đang vũ động ống thép cùng xích sắt, tình huống nguy cấp rất nhiều. Khá tốt là xích sắt loại này, trừ khi cao thủ sử dụng, nếu không sẽ không quá dễ dàng lấy ra quần ẩu, khống chế không tốt rất dễ dàng làm chính mình bị thương. La Đan cùng Lôi Tuyền, rất tâm hữu linh tê* đều đoạt một cây ống thép, chuyên chọn những tên vung mạnh khóa sắt để ra tay, ống thép chắn lại xích sắt, xích sắt rất dễ bắn ngược trở về, có thể đập trúng hơn vài người. (* = thần giao cách cảm)
Một hồi ác đấu qua đi, còn lại bảy tám tên bị người một nhà đập bể mặt mũi bầm dập cũng thông minh, đều ném khóa sắt, nhặt lên ống thép lại xông lên trước.
Dựa vào nhau thở dốc thoáng cái, vỗ vỗ đối phương đích vai cổ vũ lẫn nhau, La Đan cùng Lôi Tuyền trao đổi một ánh mắt, từ trong cái nhìn nhận được sự tin tưởng và thừa nhận của nhau, hai người một lần nữa lao ra.
Khi chỉ còn lại ba người, năm người, mắt thấy thắng lợi trong tầm tay thì, tên thủ lĩnh băng đua xe ngồi không yên, bỏ qua xe, trầm mặt sải bước đi tới. Đi ngang qua một tên thủ hạ quay cuồng ngã xuống đất, bắt lấy một sợi xích sắt, đi đến bên ngoài vòng chiến, gã vung tay lên, xích sắt liền rất có linh tính từ phía sau hướng về phía cổ của La Đan bay tới.
Lôi Tuyền nhìn thấy, kêu to chú ý, bất chấp hai cái ống thép đang hướng về phía mình đập tới, giơ tay đón lấy xích sắt. Xích sắt lập tức giống như rắn quấn ở trên ống thép, truyền đến sức kéo cực lớn, Lôi Tuyền lại nắm chắc không buông, ống thép bị túm được rời tay bay ra. Người này có lực đạo thật lớn, Lôi Tuyền thầm nghĩ, khá tốt nó quấn lên không phải là cổ La Đan. Trong khi tâm niệm chuyển động, hai cái ống thép đã chính diện nện xuống đầu anh, thời khắc nguy cấp, Lôi Tuyền chỉ phải giơ cánh tay bảo vệ đầu, hơi xoay người, dùng tay trái cùng vai trái gồng lên chịu đựng hai cú trọng kích.
La Đan nghe được tiếng gió phía sau tai cùng tiếng hét của Lôi Tuyền, có điều bất đắc dĩ trước mặt còn ba cái ống thép đánh úp lại, không có cách nào phân thần, đành phải đem sự việc ký thác Lôi Tuyền, trước hết tập trung tinh thần giải quyết địch nhân trước mắt. Chờ hắn liều mạng đem ba người trước mặt toàn bộ đánh ngã, quay đầu lại, không khỏi tim ngừng đập nửa nhịp.
Chỉ thấy Lôi Tuyền tay phải cuốn lấy thanh xích sắt của tên cầm đầu, đang đọ sức, tay trái dùng bàn tay trần ngăn cản hai cái ống thép tấn công, đã bị đập trúng mấy lần. La Đan run lên, biết rõ nếu như không phải vừa rồi vì bảo vệ hắn, người này cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh như vậy.
Phục hồi tinh thần lại vội vã tiến lên, giúp Lôi Tuyền đón lấy hai tên hỗn đản, lưu lại một gã thủ lĩnh, tin tưởng Lôi Tuyền sẽ không có vấn đề gì. Chờ hắn thu thập hai người kia, Lôi Tuyền rốt cục tung một cú phi cước hung hăng, đá tên thủ lĩnh văng lên mặt đất.
La Đan cơn giận còn sót lại không tiêu, tiến lên muốn đập gã thêm vài côn. Lôi Tuyền giữ chặt hắn: “Hỗn ở trên đường*, khuyên ngươi phải có lòng khoan dung, đi thôi.” Chiến đấu chấm dứt, tinh thần buông lỏng, Lôi Tuyền mới cảm giác cánh tay trái đau thấu trời, nhịn không được hít vào một hơi. La Đan đỡ lấy hắn, nghĩ nghĩ nói: “Ở phụ cận ta có một nhà trọ, hãy đi trước nghỉ ngơi một chút, mời bác sĩ, báo nguy** a.” (* lăn lộn trong giới hắc đạo; ** báo cảnh sát)
Lôi Tuyền nhíu nhíu mày: “Báo nguy cái gì, coi như xong, đi nghỉ ngơi thoáng cái a.” La Đan nhảy lên xe, đợi Lôi Tuyền ngồi xong, nhìn lướt qua chiến trường bừa bộn la liệt đầy mặt đất, nổ máy rời đi nơi thị phi này.
Mặc dù đã lâu không cóngười ở, vật nghiệp công ty vẫn quét dọn nhà trọ sạch sẽ, ngọn đèn chum màu vàng sáng lên, trong phòng cảm giác thật ấm áp.
La Đan giúp Lôi Tuyền cởi áo xem vết thương, cánh tay trái và vai trái bị bốn cái bị ống thép đánh trúng thành vết ứ đọng, đã sung huyết thành màu tím sậm, nhưng khá tốt không bị thương đến xương cốt. Cổ tay phải bị khóa sắt siết ra liên tiếp những vết trầy xước nhỏ, có chút thấm máu. Chứng kiến thương thế của anh không nghiêm trọng lắm, lúc này La Đan mới nhẹ nhàng thở ra.
Trầm mặc sau nửa ngày, có điểm không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng cũng là Lôi Tuyền mở miệng trước: “Chỉ cần cùng ngươi một chỗ, ta sẽ không có chuyện tốt. Nhìn ta đây ăn được bữa cơm thành ra thế này.” La Đan vốn cũng có chút tự trách, nếu như không phải hắn “không yên phận” mời Lôi Tuyền đi hóng gió, cũng sẽ không phát sinh việc này. Bị Lôi Tuyền vừa nói, càng thêm chột dạ, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Thật có lỗi...”
Lôi tuyền cười đấm nhẹ hắn một quyền: “Ta nói giỡn a, trị an không tốt mà thôi, ta sao có thể trách ngươi, ngươi là hảo tâm mời ta đi chơi sao, huống chi, Honda RVT của ngươi, ngồi lên thực sự rất thỏa mãn. Nếu ngươi cảm thấy áy náy không thôi, dứt khoát cho ta mượn chơi hai ngày coi như xin lỗi được rồi.” La Đan cười: “Đi tắm rửa a, sau đó ta xoa bóp cho ngươi chút rượu trị thương.”
Đã lâu không đến, vốn là rượu trị thương để phòng sẵn, hắn cũng nhớ không rõ trước đây ném tới chỗ nào, La Đan bốn phía tìm kiếm, đột nhiên nghe được trong phòng tắm ping một tiếng, hắn khẩn trương xông vào hỏi: “ Làm sao vậy?”
Lôi Tuyền cười cười: “Trượt tay mà thôi.” rồi chỉ chiếc bình sữa tắm rơi trên mặt đất. La Đan hiểu, cánh tay bị thương khiến Lôi Tuyền không thể nắm chắc. Đáy lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, hắn xúc động đi qua, nhặt lên bình sữa tắm, giúp Lôi Tuyền xoa lên người.
“Không cần, tự ta làm được.” Lôi Tuyền vỗ vỗ hắn, “Ngươi không cần phải áy náy, cho dù ta không biết ngươi, gặp được loại sự tình này, ta cũng sẽ hỗ trợ...” Lời còn chưa dứt, La Đan ném cái bình qua một bên, dang tay ôm chặt lấy Lôi Tuyền, ghé vào tai anh nhẹ giọng thở dài: “Ta như thế nào gặp được loại người như ngươi.”
Nước ấm áp xối xuống trên người hắn, dán lại trên người, một cái ôm làm hắn có cảm giác mình cách Lôi Tuyền thật gần. Hắn đột nhiên động tình cúi đầu hôn lên những vết thâm tím trên người Lôi Tuyền, cảm giác mình đang hôn thứ gì đó trân quý nhất trên thế giới.
“Uy, không đến mức a...” Lôi Tuyền kháng nghị lại bị hắn đè lại cánh tay bị thương, giây tiếp theo lại bị hắn ngẩng đầu hung hăng hôn.
Con xe Honda RVT, 999cc màu đỏ mà Đan Đan mang ra "câu" Lôi Lôi là cái này nè ^^, ngầu hông:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Sàng Bất Thuyết Ái
Chương 2-1
Chương 2-1