DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thực Vật Nhân
Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Vân Yên



Hít sâu một hơi, Tử Hủ lấy dũng khí tới gần một người nam nhân, anh cố nặn ra nụ cười tự cho là mị hoặc rồi nói: “Tiên sinh, ngài muốn sao?”

Người nam nhân kinh ngạc dừng bước, mắt mở to nhìn con người thanh tú trước mặt, lấy tay nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt của Tử Hủ: “Cười đến đau lòng như vậy, anh thật sự muốn bán?”

“Bộ dạng cũng không tệ lắm, nếu thật sự muốn làm thì đến hỗ trợ quán của tôi, anh thấy thế nào?” tỉ mỉ đánh giá Tử Hủ, nam nhân nở ra một nụ cười mị hoặc lòng người.

“Tử! Bảy người khách nữa chỉ tên, anh muốn đi thật à?” Một người phục vụ nam gọi giựt lại Tử Hủ đang từ phòng tắm bước ra. Vừa mới tẩy đi dấu vết tình dục trên cơ thể, Tử Hủ lại gật đầu, mỉm cười tái nhợt: “Tôi phải đi.”

“Anh vẫn không sao chứ? Đừng quá liều mạng….”

Khẽ vuốt chuỗi tử ngọc tủy(*) trong suốt trên lưng, Tử Hủ mỉm cười lắc đầu. Không sao cả, mình hiện tại đã là ‘Tử’ của quán này, cũng không còn là Đinh Tử Hủ nữa…

(*) Tử ngọc tủy: mình nghĩ đó là tên của một loại ngọc màu tím (- -“)

Lần trước ông chủ kêu đổi… Lấy bảo thạch (đá quý) đặt tên cho quán, mỗi người làm ở đây cũng lấy một loại bảo thạch mà tự đặt tên cho mình. Nhẹ phẩy mái tóc đã nhuộm thành màu tím nhạt, Tử Hủ cảm thấy tử ngọc tủy thật sự rất thích hợp với mình – hờ hững bi ai…

Nghe nói tử ngọc tủy có thể giúp người ta quên đi những chuyện không muốn nhớ đến, chỉ là….vì cái gì nỗi nhớ thương thống khổ trong lòng vẫn rõ ràng, vẹn nguyên đến vậy?…

Bất tri bất giác đã đi đến ghế lô, Tử Hủ mỉm cười ngọt ngào, thuần thục ngồi khóa trên hai chân của nam nhân, đem mặt vùi sâu vào lồng ngực của người đó cọ xát: “Lâu như vậy không đến, người ta rất nhớ nha….”

Khi yên lặng thì mang theo khí chất bi thương, lúc tiếp khách lại phóng đãng dâm mị, hơn nữa loại khách nào yêu cầu anh cũng sẽ không cự tuyệt, chính vì lẽ đó mà chỉ trong một năm, Tử Hủ đã trở thành một trong những viên ngọc quý không thể thiếu của quán.

Không một người nào trong quán có ý cạnh tranh với Tử Hủ, phần lớn cũng vì cách tiếp khách của anh thực sự khiến người khác cảm thấy đau lòng – hoàn toàn vứt bỏ tự tôn của mình mà phục vụ khách, không chút chú trọng đến thân thể của mình, anh ta nghĩ rằng mạng sống của bản thân có thể tùy tiện sử dụng như vậy sao?

Mọi người đều bảo rằng nhà của Tử Hủ chính là bệnh viện, đó chỉ là lời nói đùa nhưng cũng là sự thật. Mỗi tháng Tử Hủ ra vào bệnh viện rất nhiều lần, vừa làm xong lại vào, mới tỉnh dậy liền xin ra viện. Tử Hủ luôn luôn không phản kháng bất cứ điều gì nhưng sức chịu đựng của anh thì không ai bì kịp.

Bác sĩ Trầm của quán lắc đầu thở dài: “Tử ngọc tủy, rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ xong đời.”

Công việc của Tử Hủ thật sự làm cho cuộc sống được cải thiện hơn rất nhiều, Tử Hủ lấy tiền liên danh hộ khẩu cùng Huỳnh, trừ bỏ phí tổn trong công việc, anh cũng sẽ không sử dụng tiền thừa, cũng chưa bao giờ quản chuyện Huỳnh rốt cuộc đã sử dụng bao nhiêu tiền.

Từ sau khi anh tiếp nhận công việc này, Huỳnh cũng chưa từng chạm qua anh… Hai người căn bản không có thời gian gặp mặt. Mấy tháng đầu hai người tìm cách trốn tránh nhau, càng về sau Huỳnh dần dần ít ở lại trong nhà, anh cũng bởi vì công việc mà chẳng mấy khi về.

Đến bây giờ, muốn gặp mặt cũng không thể…

Như vậy thực tốt, dù sao mình chỉ cần kiếm tiền là đủ rồi, như vậy có thể cho Huỳnh một cuộc sống vô ưu vô tư. Buổi sáng Huỳnh còn phải đi học mà… Một ngày nào đó Huỳnh sẽ gặp được người bạn gái thật tốt, hảo hảo mà sống.

Mình chính là sinh mệnh của Huỳnh, là một đoạn nhạc đệm buồn cười mà thôi…



Vĩnh Huỳnh hiếm khi về nhà, lúc về lại nghe trong thư phòng có tiếng động. Cậu nhẹ nhàng đến gần, theo khe cửa nhìn thấy Tử Hủ đang ngồi trên xích đu, nhắm hai mắt ngâm khẽ bài ca yêu thích trước kia…

“Make me cry make me smile

make me feel the love is true

oh i love you yes i love you i always do”

Nhẹ nhàng mỉm cười, Tử Hủ không hề phát hiện Huỳnh đang đứng bên ngoài, nhắm mắt lại chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Nghe được tiếng hít thở vững vàng của Tử Hủ, Huỳnh đẩy cửa bước vào. Dưới ánh mặt trời, Tử Hủ mong manh như hóa thành cát bụi, phiêu tán trong không khí…

Không kiềm được, Huỳnh đưa tay xoa mặt Tử Hủ… Bắt đầu từ khi nào lại gầy thành cái bộ dạng này… Nước mắt ấm áp mà đau đớn khẽ rơi trên tay Huỳnh, Huỳnh nhẹ nhàng lau đi cho Tử Hủ, lệ từng giọt từng giọt lại trào ra nơi khóe mắt.

Tuy rằng thanh âm rất khẽ, rất mỏng manh nhưng Huỳnh cũng nghe được thực rõ ràng: ” Huỳnh……Tôi yêu cậu…..Đừng chán ghét tôi……”

Cốc nhẹ lên trán Tử Hủ, Huỳnh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi anh, từng chút, từng chút một, càng hôn lại càng sâu, thậm chí còn đưa đầu lưỡi khẽ liếm. Hai đôi môi dính sát vào nhau, Huỳnh đem lưỡi tiến vào trong miệng Tử Hủ khuấy đảo, hôn đến khi Tử Hủ không thở được…

“ân, hừ….” Tử Hủ đang ngủ không hề hay biết, khiến cho dục vọng của Huỳnh khơi mào, nụ hôn dần dần rơi xuống, bắt đầu tiến công xương quai xanh…

“Ân….” mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc Tử Hủ nhìn rõ người trước mặt rốt cuộc mới tỉnh táo lại hoàn toàn: “Huỳnh, cậu về lúc nào?….”

Huỳnh không nói gì, bắt đầu xả ra quần áo của Tử Hủ. Tử Hủ nhớ tới cuộc sống mỗi ngày của mình, trong lúc đó đều chu toàn cho nhiều người nam nhân khác nhau, bất luận là ai đi chăng nữa, chỉ cần có tiền là có thể thượng anh…Mình thực ô uế, tâm cũng thực bẩn….Từ Hủ dùng sức đẩy Huỳnh ra, hai tay vội vã giữ lại áo của mình: “Đừng, đừng chạm vào tôi….”

Mình không xứng với hắn, mình không xứng! Huỳnh lẽ ra nên tìm một cô gái đáng yêu, đường đường chính chính cùng hắn đi suốt đời này… Hắn không nên bị nhiễm bẩn bởi mình…Không nên…

“Anh cự tuyệt tôi?” Huỳnh trừng mắt nhìn Tử Hủ đang rơi lệ rồi tức giận đứng lên rời khỏi phòng, lưu lại tiếng đóng cửa thật mạnh.

Huỳnh, tôi rất yêu cậu…

Tử Hủ đem mặt vùi sâu vào hai tay, đau đớn mà khóc, dường như tình cảm cũng trôi theo dòng lệ nhạt nhòa……

Tôi không thể hại cậu…

Đọc truyện chữ Full