Vân Mị cũng không để ý đến việc Triệu Đại Ngưu ngất xỉu. Hắn nghỉ ngơi được một lúc, vật nam tính chôn trong cơ thể của Triệu Đại Ngưu lại trướng lên, không biết mệt mỏi mà ở trong cơ thể của y một lần rồi lại một lần. Cho đến khi rốt cuộc thể lực không chịu được nữa, hắn mới ghé lên người của Triệu Đại Ngưu mà trầm ngủ......
—oOo—
Triệu Đại Ngưu từ giữa cơn nóng bức tỉnh lại. Toàn bộ thân thể của y như chôn trong một hỏa lò, nóng đến mức khó chịu, thân thể lại càng trầm nặng dị thường.
“Ô......”
Y muốn phát ra tiếng, nhưng không ngờ thanh âm lại khàn khàn kỳ quái, cổ họng nóng rát tựa như có khối than nào đó đang bốc cháy bị kẹt bên trong. Mí mắt không còn sức lực rũ xuống, y cố hết sức mở đôi mắt đã mệt mỏi không chịu được đó ra, lại bởi vì ánh sáng chói lóa mà híp lại, đến khi thật lâu sau mới có thể thích ứng được với dương quang chính ngọ.
Y giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng phần eo phía dưới cơ thể lại đau đến cơ bản không thể nhúc nhích được, mà trên lưng y còn có một cánh tay trắng mịn vắt ngang qua......
Trên lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo thoải mái, mà giữa đùi cũng cảm nhận được sự động chạm của một vật thể nào đó. Triệu Đại Ngưu hiểu được đó là cái gì, sắc mặt nhất thời lúc trắng lúc xanh, thân thể lập tức căng cứng, nơi nào đó chợt sít chặt lại, ngay sau đó liền nghe được một tiếng hít khí.
“Triệu Đại Ngưu...... Ngươi làm gì vậy!”
Nam tính mềm nhũn đột nhiên bị kẹp chặt lại khiến cho Vân Mị vì một màn vận động ngày hôm qua mệt mỏi mà ngủ giật mình tỉnh lại, đau đến kêu to.
Phát hiện cái vật trong thân thể tựa hồ đang có xu hướng cứng lên, thân thể Triệu Đại Ngưu lại càng cứng ngắc hơn. Ký ức ngày hôm qua như đại dương tràn đến bao trùm lấy y làm y không thể thở nổi. Y không chỉ lại một lần nữa bị xem là vật thay thế cho nữ nhân, mà cư nhiên y khi bị một nam nhân cường bạo còn có thể cảm nhận được khoái cảm rồi lại đạt đến cao trào.
Nhận thức này khiến y vô cùng thống hận chính mình. Thật sự đến cả nữ tử thanh lâu y cũng không bằng! Y cư nhiên dâm đãng đến mức lúc bị nam nhân thượng còn có thể đạt được khoái cảm. Y thật sự hận không thể tự sát!
“Khụ...... Ngươi giết ta đi......”
Nói năng không lưu loát, Triệu Đại Ngưu gắt gao nhắm mắt lại, tùy ý để mặc nước mắt mà mình chán ghét chảy ra. Ai nói nam nhi sẽ không rơi lệ, chỉ là chưa đủ thương tâm mà thôi...... Mà y bây giờ đâu chỉ là thương tâm, mà còn là tuyệt vọng!
Vân Mị vì lời nói của y mà trở nên lạnh lẽo. Hắn thật sự rất muốn làm Triệu Đại Ngưu thêm lần nữa, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn làm như vậy. Nhanh chóng từ cơ thể của Triệu Đại Ngưu lui ra ngoài, vòng qua thân thể quật cường không muốn cho hắn đụng chạm này, hắn mới phát hiện Triệu Đại Ngưu đã lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác đau đớn và khó chịu trong lòng lại dâng lên. Hắn không rõ loại cảm giác này, hắn chỉ biết mình thật sự rất thích Triệu Đại Ngưu, nhưng lại hoàn toàn khác với loại thích đối với người trong nhà. Hắn sẽ không muốn chiếm lấy các huynh đệ, nhưng mặt khác hắn cũng không muốn Triệu Đại Ngưu bị bất luận kẻ nào khác đụng đến, kể cả huynh đệ của mình! Sự coi trọng của hắn đối với Triệu Đại Ngưu đã sớm vượt xa mức độ đối với đồ vật nhất phẩm, khiến hắn muốn cứ như vậy mà mang y giấu đi, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn đến.
Nhưng khi hắn nhìn thấy nước mắt của Triệu Đại Ngưu, trong lòng hắn vừa đau vừa chua xót, không biết phải làm thế nào cho phải. Khi nghe thấy Triệu Đại Ngưu bảo mình giết y, trong lòng lại càng khủng hoảng không biết làm sao.
“Giết ta......”
Triệu Đại Ngưu thật sự không tìm thấy được lời nào khác để nói, y bây giờ toàn tâm toàn ý muốn chết, nếu sống chung với nỗi khuất nhục như vậy thì không bằng chết đi cho sạch sẽ. Tốt nhất là lúc chết đi y bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, như vậy sau khi gặp lại sư phụ y cũng không thấy thẹn!
“Ngươi có muốn ta cũng không cho!”
Nỗi hoảng sợ và đau lòng của Vân Mị càng tăng lên, chỉ cần nghĩ đến việc Triệu Đại Ngưu phải chết, hắn lập tức cảm thấy tâm kinh nhục khiêu*, bắt buộc mình không được suy nghĩ nhiều.
*hãi hùng khiếp vía, sợ hãi
“Ngươi...... Vậy thì ta sẽ giết ngươi, sau đó thì tự sát!”
Triệu Đại Ngưu giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng y giờ phút này ngay cả khí lực tự sát cũng không có, chứ đừng nói đến việc giết người......
Vân Mị lập tức đỏ mắt, sợ hãi và đau đớn trong lòng đã đạt đến cực hạn. Hắn đột nhiên áp đến trên người Triệu Đại Ngưu, hét to:
“Ta không muốn ngươi chết! Ngươi ── nếu ngươi chết, ta sẽ hạ độc mọi người xung quanh cho bọn họ chết hết...... Còn có...... Ta còn khiến cho tiểu sư muội hoàng kiểm bà của ngươi phải sống không bằng chết!”
Vân Mị thật sự không biết được cái gì có thể uy hiếp được Triệu Đại Ngưu, trong lúc khẩn cấp hắn nhất thời nghĩ đến Sở Sương. Mà khi hắn nhìn thấy đôi mắt dâng lên một tầng cảm xúc khác của Triệu Đại Ngưu khi hắn nhắc đến Sở Sương, nỗi hận đối với nàng lại dâng lên. Hắn hận ngay bây giờ không thể quay về khiến Sở Sương sống không bằng chết!
“Ngươi......”
Triệu Đại Ngưu thật sự không ngờ Vân Mị lại lấy Sở Sương ra để uy hiếp mình, hắn rõ ràng là làm cho y muốn sống không được, muốn chết cũng không xong mà......
Con người này thật sự ngoan độc đến cực điểm! Giờ phút này cho dù ngoại hình của Vân Mị vẫn mê hoặc lòng người như thường, nhưng trong mắt của Triệu Đại Ngưu nó còn dữ tợn hơn cả ác quỷ!
Y nghiến răng nghiến lợi hết lên một tiếng: “Ta hận ngươi!”, Triệu Đại Ngưu cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi lại một lần nữa hôn mê (E: người thì cơ bắp đầy mình mà sao hay thích chơi trò ngất xỉu thế này = =), hoàn toàn không nhìn thấy từ đôi mắt của Vân Mị đang tích lạc* xuống từng giọt thủy châu trong suốt......
*nhỏ giọt, rơi
Hận thù của Triệu Đại Ngưu khiến cả người hắn trở nên lạnh lẽo, nước mắt không theo ý muốn mà chảy ra ngoài, Vân Mị cảm thấy rất đau lòng, giống như khi hắn nhìn thấy nương chết đi mà không thể làm được gì......
Đột nhiên hắn nhớ đến năm đó tựa hồ mẫu thân hắn ban đầu cũng giống như Triệu Đại Ngưu. Có điều sau khi huynh đệ bọn họ một người rồi một người được sinh ra, tình huống của mẫu thân tựa hồ xoay chuyển tốt hơn rất nhiều, dần dần người cũng tiếp nhận huynh đệ bọn họ cùng nhóm người phụ thân......
Nhẹ nhàng xoa lên đôi mày dù đang ngủ vẫn nhăn chặt lại của Triệu Đại Ngưu, ánh mắt của Vân Mị khôi phục lại vẻ kiên định vốn có.
Chính là như vậy!
Triệu Đại Ngưu, ngươi đừng hòng chạy trốn!
Hắn nhất định phải làm cho y sinh con đến khi y không bao giờ... hận hắn nữa!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
Chương 19
Chương 19