“Rượu gì?”
Lý Vân Thiên rót đến bình rượu thứ hai mươi.
Cho dù là trực tràng không thể hấp thụ vật chất, bị lượng lớn rượu rót vào cũng làm cho Vương Tiện Lâm thông qua tràng đạo hấp thu đủ chất cồn. Giờ phút này sắc mặt y đỏ bừng, đầy men say.
“Mơ… Rượu mơ?”
Y tạm dừng nửa ngày, cố gắng trợn to mắt hỏi.
“Sai rồi.” Lý Vân Thiên nở nụ cười.
Vương Tiện Lâm cau mày suy tư, “Kia… là…”
Huyệt khẩu y đã dính đầy dịch rượu các loại, các chất tạo màu dùng khi điều chế Cocktail, ở trên làn da có vẻ thập phần xinh đẹp.
Cho dù cố gắng suy nghĩ, Vương Tiện Lâm vẫn bị chất cồn kêu gọi, đại não hỗn loạn.
“Thích ta đối đãi ngươi như vậy sao?” Lý Vân Thiên hỏi, ngón tay hắn còn đặt trong hậu huyệt Vương Tiện Lâm, trừu sáp làm rượu rót vào trong tràn ra. Hắn rút ngón tay ra để Vương Tiện Lâm liếm sạch sẽ.
“Thích, thích…” Vương Tiện Lâm say khướt nói.
“Thích ta đối đãi ngươi thế nào?” Lý Vân Thiên tiếp tục hỏi.
“Chủ nhân đem… Đại nhục, nhục thịt bỏ vào trong mông ta… Thích…” Vương Tiện Lâm lộ ra nụ cười say khướt với Lý Vân Thiên, trong miệng y còn mút ngón tay Lý Vân Thiên, sắc mặt hồng thấu ánh mắt mê ly.
“Say rượu rồi lại thành thực ngoài dự đoán.” Lý Vân Thiên cười nói, mang Vương Tiện Lâm đi đến phòng tắm. Bởi vì say mà lực tự khống chế giảm xuống, rượu trong cơ thể Vương Tiện Lâm theo hậu huyệt tích táp chảy ra ngoài.
Rượu theo đùi chảy xuống, trên mặt đất lưu lại một dấu chân ướt sũng.
“Đừng nháo, chờ ta tẩy sạch sẽ cơ thể ngươi xong, là có thể uy cho hậu huyệt ngươi côn th*t vừa thô vừa lớn.” Lý Vân Thiên vỗ Vương Tiện Lâm đang lộn xộn nói.
Vương Tiện Lâm quỳ rạp trên mặt đất, thuận theo tùy ý Lý Vân Thiên súc ruột cho y mấy lượt, cọ ống quần Lý Vân Thiên, giống một con cún nhỏ mới sinh.
Sau đó Lý Vân Thiên lấy khăn to lau sạch cho y, sau đó đẩy ngã lên giường.
Vương Tiện Lâm hì hì cười, chủ động mở chân ra, quấn lấy eo Lý Vân Thiên.
“Thực nhiệt tình a, bartender uống say lại khác xa bình thường như vậy.” Lý Vân Thiên cảm thụ nội bích gắt gao hấp thụ, hấp thu cồn sau máu gia tốc lưu động, làm cho bên trong càng thêm lửa nóng.
“Thoải mái sao, thoải mái liền kêu lên.”
“A… Thoải mái… Thật lớn, chủ nhân cắm bên trong thật sâu…” Vương Tiện Lâm gắt gao quấn quít lấy Lý Vân Thiên, cơ hồ cuồng loạn hô lên.
“Vậy liền chậm rãi cảm thụ đi.”
Lý Vân Thiên dở khóc dở cười rời khỏi cơ thể Vương Tiện Lâm.
Sau khi cao trào, Vương Tiện Lâm say khướt cư nhiên liền ngủ, khẽ khò khè, khi bị đỉnh vào thật sâu còn có thể nhẹ nhàng kêu hai tiếng.
Không có hứng thú “gian thi”, Lý Vân Thiên liền rời khỏi đi tìm người khác.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định tới công ty nhìn một cái. Tuy rằng là lái xe riêng của tổng giám đốc, không có việc gì cũng có thể lượn vài vòng ở đó, xem có tiểu soái ca nào mới tới không.
Tới công ty, hắn đến thẳng phòng tổng giám đốc.
Bí thư ngoài gian phòng, là một cô bé hơn hai mươi tuổi bề ngoài thanh lệ. Lý Vân Thiên hoàn toàn không hứng thú với nữ nhân chỉ tùy tiện đánh tiếng chào, lại được cho biết tổng giám đốc đang nói chuyện với khách hàng quan trọng bên trong.
“Là ai?”
“Đại diện công ty hợp doanh Trung Pháp, một đôi soái ca Pháp a, là song bào thai.” Trên mặt bí thư nổi lên đỏ ửng, si mê nói.
Lý Vân Thiên dấy lên hứng thú. Ánh mắt ngưng tụ, thôi miên bí thư.
“Ngươi sẽ không hoài nghi quyết định của ta, hơn nữa hoàn toàn làm theo chỉ thị của ta. Sau khi ta vào phòng tổng giám đốc, ngươi bảo vệ cửa chặt chẽ, không cho bất luận kẻ nào vào, cho đến khi chúng ta rời khỏi đây.”
Hạ chỉ lệnh cho bí thư đang dại ra, Lý Vân Thiên cởi bỏ thôi miên cho nàng, đẩy cửa vào phòng tổng giám đốc.
“Ta chưa nói đây là hội đàm trọng yếu sao?” Thanh âm không vui của Tư Đồ Trường Phong truyền ra, sau đó y thấy được Lý Vân Thiên, vội vàng đứng lên.
Môi Tư Đồ Trường Phong mấp máy, Lý Vân Thiên nhìn ra đó là khẩu hình “Chủ nhân”.
“Là người quen của Tư Đồ tiên sinh sao?” Một thanh âm tuy có chút quái dị, nhưng tương đối mà nói đã thực tiêu chuẩn vang lên.
Lý Vân Thiên liếc qua, lập tức tán thưởng, đây là hai soái ca tóc vàng óng ánh, mắt màu lam nhạt, giống nhau như đúc, đường nét thâm thúy mũi cao thẳng, thập phần anh tuấn.
Lý Vân Thiên lại sử dụng năng lực thôi miên. Để bảo đảm, hắn thôi miên cả Tư Đồ Trường Phong.
Hắn đi đến ghế tổng giám đốc Tư Đồ Trường Phong đang ngồi, cho y đứng lên, chính mình ngồi xuống. Lý Vân Thiên trước nói với Tư Đồ Trường Phong: “Ngươi sẽ không sinh ra hoài nghi gì với lời nói và việc làm của ta, vô luận ta làm thế nào, ngươi cũng sẽ cảm thấy vô cùng bình thường, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nói với những người khác.”
—— vì phòng ngừa Tư Đồ Trường Phong tự mắt thấy năng lực thôi miên của Lý Vân Thiên, sẽ sinh ra hoài nghi với việc mình như thế nào lại trở thành nô lệ, đây là cần thiết.
“Hiện tại tỉnh lại, quỳ gối khẩu giao cho ta.”
Trước ghế tổng giám đốc là bàn công tác xa hoa, chỗ trống để tiện cho hai chân hoạt động có thể cho Tư Đồ Trường Phong chui cả người vào, y liền ở trong một không gian nhỏ hẹp, quỳ gối dưới chân Lý Vân Thiên, hầu hạ phân thân của hắn.
Sau đó Lý Vân Thiên bắt đầu đối phó với hai soái ca Pháp giống nhau như đúc.
“Các ngươi tên là gì?”
“Anthony.”
“Victor.”
“Quan hệ giữa các ngươi như thế nào?” Lý Vân Thiên tiếp tục hỏi.
Anthony đứng bên trái cho dù đang bị thôi miên cũng hơi hơi nhíu mày, “Đệ đệ luôn tranh thể hiện mình, hắn nghĩ như vậy có thể kế thừa gia sản.”
Victor bên phải cũng cứng rắn nói: “Kẻ ngăn cản ta trở thành gia chủ.”
Người đại gia tộc a… Lý Vân Thiên nghe được đáp án ngoài dự kiến, nhẹ nhàng thở dài, sau đó sửa chữa tư tưởng của hai người.
“Anthony, ngươi bởi vì Victor biểu hiện xuất sắc mà vui vẻ, ánh mắt ngươi vẫn tập trung trên người hắn, cảm thấy hắn chính là một nửa của ngươi, là người ngươi yêu nhất. Ngươi cho rằng Victor là vì tranh gia sản với ngươi, bởi vậy mà thương tâm, nhưng vẫn ôm thái độ khoan dung đối đãi hắn.
Victor, tất cả cố gắng của ngươi, đều là vì khiến cho ánh mắt Anthony hướng về ngươi, tất cả thành tựu đạt được, tất cả phấn đấu, tất cả đều là vì tiếp cận gần hơn tới Anthony. Nhưng mà, không muốn để người khác biết ngươi yêu thân ca ca của mình, ở trước mặt Anthony ngươi luôn làm bộ như dã tâm bừng bừng.”
Hắn trước đặt ra quan hệ giữa hai huynh đệ. Sau đó nói với hai người ——
“Nhưng mà, tuy rằng yêu đối phương sâu đậm, nhưng cùng là bên bị sáp nhập như các ngươi mà nói, tuyệt đối không muốn tiến vào trong cơ thể người khác. Các ngươi không có biện pháp sáp nhập cho nhau, chỉ có thể dùng miệng liếm duyệt phân thân cùng hậu huyệt đối phương. Các ngươi tuy rằng yêu đối phương, nhưng không cách nào ức chế khát vọng bị sáp nhập trong nội tâm, khi ta xuất hiện trước mặt các ngươi, hơn nữa ngỏ lời mời lên giường với các ngươi, các ngươi như tìm được cứu rỗi, cho dù ta nói có bao nhiêu quá phận, các ngươi cũng tuyệt đối không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của ta.”
“Ta nói một hai ba, các ngươi liền tỉnh lại, các ngươi sẽ không nhớ rõ quá trình thôi miên, nhưng chỉ lệnh ta đặt ra sẽ in trong tiềm thức các ngươi, chỉ đạo hành vi của các ngươ.”
“Một, hai, ba!”
Ánh mắt dại ra của Anthony cùng Victor một lần nữa linh động lên. Bọn họ đầu tiên là nhìn thoáng qua nhau, tình cảm lưu động, thâm tình che dấu trong mắt bị Lý Vân Thiên thấy nhất thanh nhị sở.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt
Chương 30
Chương 30