Lý Vân Thiên biểu hiện không tin tưởng Lục Á Sanh coi trọng và ỷ lại hắn, vô luận Lục Á Sanh giải thích hay lấy lòng như thế nào, Lý Vân Thiên đều lạnh lùng ngồi ở đó, tựa như chỉ có mình hắn ở đây.
Lục Á Sanh khẽ cắn môi, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Vân Thiên.
“Đại minh tinh của ta, ngươi đang làm cái gì vậy?” Lý Vân Thiên làm bộ kinh ngạc hỏi.
“Ta…” Lục Á Sanh có chút run rẩy, trong tâm nói cho y biết quỳ gối trước nam nhân đã lâu không gặp là thấp hèn cỡ nào, nhưng y không hề hối hận vị quyết định của mình.
Lục Á Sanh cúi đầu, hôn giày Lý Vân Thiên.
Thật thấp hèn a, nằm sấp dưới thân hắn, hôn giày hắn như vậy. Lục Á Sanh nghĩ trong lòng.
Lý Vân Thiên hơi hơi thu chân, không để Lục Á Sanh có cơ hội tiếp tục, hơn nữa dời chân xuống, dùng giày nhấc cằm Lục Á Sanh.
“Công việc của minh tinh còn bao gồm giúp lão đồng học lâu không gặp liếm giày sao?” Lý Vân Thiên ác độc nói.
Lục Á Sanh xấu hổ nhắm mắt lại, y không dám rời cằm khỏi mũi giày, đó là lần đầu đụng chạm của chủ nhân y nhận định, điều này khiến y hưng phấn, lại tức giận vì bản thân thấp hèn.
“Ta… Vân Thiên… Ta muốn ngươi làm chủ nhân của ta.”
Cằm còn trên mũi giày, khiến gương mặt tinh xảo của ca vương bị ép ngưỡng lên, Lục Á Sanh trong trạng thái như vậy nói với Lý Vân Thiên.
Lý Vân Thiên nhíu mi.
“Đây lại là một sách lược gì của ngươi sao? Hay ngươi đang luyện diễn? Muốn làm nô lệ của ta, còn dám gọi thẳng tên ta, xem ra thành ý của ngươi cũng chỉ đến thế.”
“Không! Chủ nhân! Nô phi thường nghiêm túc! Xin cho nô một cơ hội.” Lục Á Sanh vội vàng nói.
Lý Vân Thiên xem kỹ Lục Á Sanh, tầm mắt kia giống như có thể nhìn thấu người khác, làm Lục Á Sanh mặt đỏ tim đập.
“Cởi quần áo ra, muốn làm nô lệ của ta, ta còn phải đánh giá ngươi đủ tư cách hay không.”
Dáng người Lục Á Sanh còn tốt hơn Tư Đồ Trường Phong một chút. Có điều hai người không phải cùng loại hình, Tư Đồ Trường Phong thiên về gầy, bắp thịt trên người cũng ít hơn. Mà Lục Á Sanh dù sao cũng là minh tinh, vô cùng để ý dáng người, cơ ngực cùng bắp tay y rõ ràng đều phát triển hơn tổng giám đốc, bốn khối cơ bụng cũng thập phần bắt mắt.
Sau khi quần lót rời khỏi cơ thể, tiểu Á Sanh có chút hưng phấn bắn lên.
Lý Vân Thiên châm biếm một chút.
Lục Á Sanh có chút co rúm lại, có điều y lập tức càng tập trung vào chuyện trọng đại triển lãm thân thể mình trước chủ nhân.
“Cho ta xem nơi về sau sẽ bị sử dụng của ngươi.” Lý Vân Thiên thản nhiên nói, tựa hồ có chút cạn hứng.
Lục Á Sanh thấy chủ nhân hứng thú thiếu thiếu, trong lòng sốt ruột, đồng thời nghe Lý Vân Thiên nói, nhất thời có chút không kịp phản ứng, “Nơi sẽ bị sử dụng?”
Cũng không thể trách Lục Á Sanh, trước khi bị thôi miên y từ đầu đến chân đều rõ ràng là dị tính luyến, ai biết đối với chủ nhân đồng tính sẽ cần dùng đến nơi nào a.
Lý Vân Thiên lạnh lùng nhìn y, “Thành thật mà nói, ta rất thất vọng.”
Lục Á Sanh trong lòng khẩn trương, y quỳ gối bò tới trước mặt Lý Vân Thiên, hạ thấp cái đầu vẫn luôn cao ngạo trước giới truyền thông, y mờ mịt ôm lấy chân Lý Vân Thiên, vội vàng hôn lên giày của chủ nhân y.
Lý Vân Thiên bất vi sở động, nhìn minh tinh lộ ra trọn vẹn nằm sấp trước mặt hắn. Cái mông ca vương có đường cong rất đẹp, tư thế quỳ làm cho cánh mông nhô ra, bởi vì cúi đầu, cửa vào giấu bên trong cũng lúc ẩn lúc hiện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt
Chương 4
Chương 4