Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Theo thời gian, cuộc sống của Lạc Tường cùng Lâm Tĩnh Hải bắt đầu bước vào thời kỳ trăng mật, dục vọng của Lạc Tường cũng ngày càng mãnh liệt hơn. Hắn yêu việc vận động vào lúc sáng sớm, đó là lúc cả hai vẫn ở trên giường, thắt lưng Lạc Tường vận động không ngừng.
“Ư… a… nhanh… nhẹ một chút… a…”
Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong!
“Bốp” một tiếng, có người bị đẩy xuống giường, theo lý thuyết lúc này Lâm Tĩnh Hải hẳn là không còn chút sức lực nào mới đúng, nhưng nếu có sự việc đột xuất phát sinh, sức lực hắn lại bạo phát một cách kinh ngạc.
Lạc Tường cố gắng nhẫn nại phát tiết cơn tức giận về việc không được thỏa mãn, vùng vằng đi ra mở cửa: “Ai vậy?”
Vừa nhìn thấy người tới là Lâm Hiểu liền bật người đóng cửa lại, nhưng đáng tiếc đã bị hắn lách người chui vào.
Nhìn Lâm Hiểu sắc mặt đắc ý dạt dào, Lạc Tường hung tợn nói: “Cậu có phải quá nhàn rỗi hay không? Chẳng lẽ không biết việc quấy rầy người khác ân ái sẽ bị thiên lôi trừng phạt hay sao?”
“Vậy à? Chưa từng nghe qua.” Lâm Hiểu điềm nhiên kéo kéo lỗ tai của mình: “Xin cho tôi một ly nước hoa quả.” Sau đó lớn tiếng gọi: “Anh, em đến đây.”, trong mắt hắn tựa hồ không có sự tồn tại của Lạc Tường. Đến giờ, hắn vẫn còn thấy không hài lòng việc người anh trai ưu tú của mình ở bên cái tên Lạc Tường tồi tệ này.
Từ sau khi cùng Lạc Tường chia tay, Lâm Hiểu bỗng nhiên thấy Lạc Tường càng ngày càng không vừa mắt. Xem ra có lẽ do hắn đã cướp đi người anh trai mà mình vô cùng yêu quý.
Lâm Tĩnh Hải một lúc sau mới đi xuống, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng, Lạc Tường vội vàng tiến lên muốn đỡ, hắn sợ Lâm Tĩnh Hải đi không vững. Lâm Tĩnh Hải vội vàng đẩy Lạc Tường ra, hắn thật sự có chút ngại ngùng.
“Anh… em nhớ muốn chết.” Lâm Hiểu làm nũng. “Mỗi ngày em đều nhớ hết.”
Lạc Tường đã thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ!” Lâm Hiểu cũng không thèm để ý tới.
Đến tận tối, Lâm Hiểu vẫn quấn lấy Lâm Tĩnh Hải, khiến cho Lạc Tường đã cảm thấy cực kì khó chịu, hai người thật vất vả mới có một ngày nghỉ, vậy mà lại bị tên tiểu tử này phá hủy.
“Lâm Hiểu, cậu cứ coi chừng đấy.” Lạc Tường hung tợn uy hiếp Lâm Hiểu.
Đột nhiên, sắc mặt Lâm Tĩnh Hải thay đổi, hắn lãnh đạm nói: “Đúng vậy, dù sao bây giờ anh cũng đâu có thương nó nữa.”
“Anh… Anh… ” Lạc Tường thầm hối hận không thôi, sao hắn lại khơi vết thương trong lòng bảo bối cơ chứ. Hắn đúng là tội đáng chết vạn lần mà.
“Anh sai rồi, Tĩnh Hải, anh sai rồi… ” Trong khi Lâm Hiểu đang hài lòng thỏa mãn, thì Lạc Tường chỉ biết một mực xin lỗi.
“Không được, anh có lỗi. Để đền bù tội lỗi của mình, anh phải giúp bảo bối tắm rửa mới được.”
“Hả… ư…”
“Bảo bối, em thật mềm mại, cố chịu chút nữa nào… “
“A…“
HOÀN PHIÊN NGOẠI 3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phối Giác
Chương 35: Phiên ngoại 3 : Sự khiêu khích của Lâm Hiểu
Chương 35: Phiên ngoại 3 : Sự khiêu khích của Lâm Hiểu