Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Tầng thứ sáu cao ốc Kim Hạ, vốn là nơi tọa lạc của công ty thương mại hữu hạn Cẩm Hải. Ở bên trong phòng tổng giám đốc, có một nam nhân tướng mạo tầm thường nhưng khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đang gọi điện thoại:
“Vâng, Văn tổng, ngài yên tâm. Chuyến hàng này chúng tôi sẽ hoàn thành thủ tục khai báo cho ngài… Vâng, đúng… được rồi, chi tiết thì để lần sau gặp chúng ta sẽ nói rõ ràng. Vâng, hẹn gặp lại.”
Thanh âm vững vàng mà vừa phải, nghe ra có vẻ rất chín chắn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Ngắt điện thoại, nam tử còn chưa có thời gian mà nghỉ ngơi đã ngay lập tức cầm một văn kiện lên xem. Người này chính là Lâm Tĩnh Hải, tổng giám đốc công ty thương mại Cẩm Hải, năm nay vừa tròn 25 tuổi.
“Anh!” Lâm Tĩnh Hải đang chăm chú đọc văn kiện, đành bất đắc dĩ ngước lên nhìn người em trai Lâm Hiểu vừa xông vào phòng, theo sau chính là thư ký đang không biết phải làm sao. Hắn khoát tay cho thư ký đi xuống, cười hỏi em trai: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mẹ vừa bắt em đi xem mắt, nhưng em nhất định không đi.” Lâm Hiểu đĩnh đạc ngồi trên ghế salon càu nhàu, “Em vẫn còn chưa chơi đùa đủ mà. Anh, lần này em van xin anh, anh nhất định phải thay em đi nha.”
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của em trai, Lâm Tĩnh Hải bất đắc dĩ gật đầu: “Em đấy, anh nói trước đây là lần cuối cùng đấy nhé. Sau này anh không bao giờ giúp em nữa đâu. Dì Phương là muốn tốt cho em thôi.”
“Hì hì, cám ơn anh. Em biết chỉ có anh là tốt với em nhất, em còn có hẹn, em đi trước đây.” Giống như một trận gió thổi qua, Lâm Hiểu cứ thế chợt đến chợt đi.
Nhưng Lâm Hiểu không biết rằng: khi cánh cửa phòng tổng giám đốc vừa khép lại, vẻ mặt Lâm Tĩnh Hải thoáng hiện lên một mảnh mờ mịt cùng cô đơn.
Lâm Tĩnh Hải dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nhớ về chuyện lúc xưa: cha hắn vốn không phải một kẻ chung tình, sau khi cùng mẫu thân kết hôn, ông vẫn mê luyến một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi, nữ nhân đó chính là mẹ của Lâm Hiểu bây giờ. Hắn được mẹ nuôi nấng, bởi vì khi cha mẹ ly hôn vẫn không hề biết mẹ hắn đang mang thai. Mặc dù hắn vì mẹ bị bệnh qua đời mới chấp nhận đến ở cùng bọn họ, nhưng bởi vì lúc đó hắn đã lên trung học, đã trở thành một thanh niên hiểu chuyện nên chung quy khi ở cùng bọn họ, hắn vẫn có cảm giác khó mà hòa hợp. Kỳ thật hắn biết rõ, mẹ kế lúc này không muốn mình kết hôn, vì nàng sợ một ngày nào đó, mình cùng Lâm Hiểu sẽ tranh chấp cái gia sản này. Nhưng nàng không biết rằng, chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ có loại tâm tư ấy. Lâm Hiểu lớn lên rất anh tuấn, là người hào phóng nhiệt tình, rất thông minh lại gia giáo, vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia nhà giàu đầy phong lưu ưu nhã, y chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là có chút trăng hoa. Chính mình cũng chưa từng nghĩ tới muốn cùng Lâm Hiểu tranh đoạt cái gì, huống chi Lâm Hiểu luôn đối xử vô cùng tốt với hắn, điều đó trong long hắn cũng rõ ràng. Quan trọng là lúc này hắn khổ cực kiếm sống, sự nghiệp tuy vẫn chưa có gì đáng kể nhưng càng ngày càng hưng thịnh, dần dần có danh tiếng cũng có thể nuôi sống bản thân. Nhưng vì sao trong lòng lại thấy trống rỗng đến thế?
Lâm Tĩnh Hải lại nhớ trước đây, cha từng nói: “Tiểu Hải, chúng ta mang Hiểu Hiểu đi chơi, con cũng cùng đi nhé.”
“Vâng.”
“Cuối tuần, lớp của Hiểu Hiểu yêu cầu họp phụ huynh, lớp con bao giờ thì họp? Cha cũng muốn đi xem lớp con một chút.”
“Cám ơn cha.”
“Chào học trưởng, có thể phiền anh mang cái này đưa cho Lâm Hiểu được không?”
“Ha hả, học muội đừng ngại, yên tâm đi, tôi sẽ trao tận tay cho nó.”
“Tĩnh Hải, hôm nay có buổi gặp mặt làm quen, bọn mình không đủ người, cậu cũng đi cùng nhé.”
“Việc tốt như thế lại đến phiên mình sao? Ha ha, đi chứ.”
Kỳ thật Lâm Tĩnh Hải cũng biết, nguyên nhân bọn họ rủ hắn chỉ là vì hắn có vẻ ngoài tầm thường cùng với tiền tiêu vặt lúc nào cũng rủng rỉnh.
________________________________
“Anh.”
Đột nhiên bị dọa đến giật mình, Lâm Tĩnh Hải trợn mắt lên nhìn, ra là Lâm Hiểu đã quay lại.
“Đây chính là địa chỉ gặp mặt, thời gian cùng với hình của đối phương. Nghe mẹ nói, người nhà này rất có thực lực, nếu không em nhất định đã từ chối chứ không bắt anh phải chịu khổ thế này. Anh nhất định phải cự tuyệt giúp em nha. Em đi đây. Bye…” Lâm Hiểu nói xong đã vội vàng phi ra cửa.
Lâm Tĩnh Hải đành bất đắc dĩ cười cười, nhìn trang giấy trầm ngâm một chút, rồi cầm lấy điện thoại: “Tiểu Tào, 6h tối ngày mai giúp tôi xếp một lịch trống.”
Lâm Tĩnh Hải đi vào phòng ăn kiểu Tây, sau khi giải thích qua loa với nhân viên tiếp tân, hắn được đưa đến một bàn đã đặt trước, vị trí khá đẹp và yên tĩnh. Vẫn chưa có ai, có lẽ là hắn đến hơi sớm. Đưa ly nước chanh vừa yêu cầu lên chậm rãi uống, Lâm Tĩnh Hải vừa băn khoăn nghĩ xem lát nữa làm sao giải quyết chuyện này. Mặc dù giúp em trai cự tuyệt hôn sự đồng thời an ủi đối tượng tương thân là việc hắn đã từng làm mấy lần rồi, nhưng Lâm Tĩnh Hải vẫn có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng không giỏi trong việc quan hệ với phụ nữ.
Trong lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì có một nam nhân đi tới trước mặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì người kia đã ngồi xuống. Lâm Tĩnh Hải định nói với y rằng nơi này có người ngồi rồi, thế nhưng người kia đã lên tiếng trước:
“Xin hỏi vị tiên sinh này có quan hệ gì với Lâm Hiểu?”
Lâm Tĩnh Hải nghĩ: chẳng lẽ là người quen?
“Tôi là anh trai của hắn Lâm Tĩnh Hải, vậy ngài là…?”
“Thật xấu hổ, đã quên giới thiệu, tôi là anh trai của Lạc Trân, đối tượng tương thân của cậu ấy hôm nay, tên Lạc Tường.”
Lâm Tĩnh Hải theo phản xạ nghề nghiệp buột miệng: “Ngài chính là tổng tài Lạc Tường của tập đoàn quốc tế Tường Vũ sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Nam nhân đối diện bật cười thoải mái: “Tôi nghĩ chúng ta gặp nhau hôm nay là để tương thân, đâu phải để bàn chuyện công việc nhỉ?”
“A, đúng vậy.” Lâm Tĩnh Hải có chút bối rối không biết phải làm sao.
Lạc Tường cười: “Cậu hẳn là cũng chưa ăn cơm chứ, tôi mới từ công ty tới đây, chưa ăn chút gì cả, vậy vừa ăn vừa nói chuyện đi. Chúng ta hẳn là còn có việc muốn bàn.”
Lâm Tĩnh Hải suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng được.”
Hai người kêu bồi bàn mang lên rượu cùng một vài món ăn đơn giản, sau đó chậm rãi chuyện trò.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phối Giác
Chương 1
Chương 1