Trung thu năm ấy, Lý Như Ca phải trở lại hoàng cung nhưng sau này bốn người sẽ mãi mãi không quên vài ngày ngắn ngủi thuở còn bé vui vẻ biết bao. Cùng nhau lén lút chuồn ra ngoài, khắp Giang Nam nhỏ bé xinh đẹp này nơi đâu cũng in dấu chân chúng. Phi Lăng rạng rỡ, Tiêu Nam ôn nhu thêm Lý Nhứ Ca ngạo mạn lại không che dấu được sự hồn nhiên. Bọn chúng không phải là thiếu gia, không phải là hạ nhân, không phải là hoàng tử mà đơn giản chỉ là một lũ tiểu thú bị nhốt lâu ngày, nhân dịp có lễ hội được sổ ***g, tận hưởng quãng thời gian thơ ấu một người nên có.
Ngay sau khi Lý Nhứ Ca rời khỏi, buổi tối hôm đó, ba đứa trẻ đi lên đỉnh núi, ăn món thôn quê ngắm cảnh đêm, kết thúc những ngày gặp gỡ vui vẻ.
Trước lúc xoay người đi, Lý Nhứ Ca tháo miếng ngọc bội đeo trên người xuống nhẹ nhàng xoay tròn, khối ngọc liền chia thành hai, một mảnh đưa cho Nhược Ngữ dặn dò nhất định không được làm mất rồi khẽ hôn lên trán hắn mặc kệ tiếng hét chói tai của Phi Lăng.
Qua mấy ngày tiếp theo, Trung thu chính thức đến. Mọi người trong nhà quây quần bên nhau, Nguyên Nhược Ngữ yên lặng ngồi trong lòng Tiêu Nam nhìn khói lửa bốc lên cao ngút, cảm thấy thực ấm áp, thực an tâm mà dựa vào. Với một trái tim vốn đã vỡ tan từ lâu liệu có thể hạnh phúc được nữa?
Sau đó tới lượt Phi Lăng hồi sư môn. Phi Lăng không thích đọc sách, không thích buôn bán, Nguyên Kiệt Minh đành đưa hắn đi học võ, sư phụ của hắn là người được xưng danh “Đệ nhất kiếm khách”. Phi Lăng lúc ấy không còn nháo nhào như thường, để mặc Liễu Như Mi chạm vào mặt, nói: “Nhớ viết thư báo tin đấy! Xú tiểu tử….”. Nàng nghẹn ngào đứng dậy, không nỡ rời xa đứa con.
“Tiêu ca, bảo trọng, chăm sóc Tiểu Ngữ cho thật tốt!” Phi Lăng nói chuyện xong với mẫu thân liền hướng phía Tiêu Nam căn dặn.
“Đã biết, còn ngươi đừng đi lung tung gây chuyện.” Tiêu Nam bế Nhược Ngữ, nhìn Phi Lăng mỉm cười.
“Tiểu Ngữ…. phải ngoan, phải nhớ….. đến ta a”
“……..” Nhược Ngữ nhìn Phi Lăng không nói gì.
“Phải nhớ đến ta a Có nghe thấy không?”
“……..”
“Nhất định phải nhớ đến ta nga!”
“……..”
“À….. Quên đi, bất quá…… ta nhất định sẽ nhớ ngươi rất nhiều.” Nói xong Phi Lăng quay người ngồi vào xe ngựa, cứ như vậy vẫn chưa nghe đệ đệ thốt ra một chữ. Nhược Ngữ trông mãi về bóng dáng xe ngựa ngày càng mờ dần….
Hàng năm vào những dịp trọng đại Phi Lăng đều có trở về, còn Lý Nhứ Ca thì không thấy bộ dạng đâu, chỉ thi thoảng tặng sách cho Nhược Ngữ. Hắn biết Nhược Ngữ rất thích đọc mà sách trong Nguyên phủ đã xem qua hết nên đi khắp nơi thu thập sách cùng một ít đồ vật nho nhỏ làm quà. Liễu Như Mi giờ mới phát hiện ra tiểu nhi tử của nàng có thể đọc sách thuần thục, xem qua là nhớ. Tin tức tiểu thiếu gia ở Nguyên phủ là thần đồng truyền khắp Giang Nam.
Lại mùa đông giá rét nữa, sang năm mới Phi Lăng so với trước đây đã thay đổi ít nhiều, thêm rắn rỏi anh tuấn, thêm khí thế uy nhân. Bọn nha hoàn nhìn thấy hắn mặt đều đỏ tưng bừng nhưng Nguyên Nhược ngữ hiểu rằng Phi Lăng vẫn là Phi Lăng, vẫn là hầu tử nhiều chuyện nên ngàn vạn lần không có bị vẻ bề ngoài kia mê hoặc.
Mấy năm nay Tiêu Nam cũng trưởng thành lên thấy rõ, hắn bắt đầu giúp phụ thân quản lý sự vụ buôn bán. Phụ thân bảo, để hắn trông nom Nhược Ngữ thật là đại tài tiểu dụng(1) song Tiêu Nam vẫn như hồi tám tuổi, chu đáo chăm sóc chủ nhân. Bởi giống như Phi Lăng, cũng luyện võ nên trổ mã rất nhanh, Nguyên Nhược Ngữ đứng cạnh hắn thực thấp hơn nhiều. Nếu không biết là hạ nhân của Nguyên phủ, “vú em” của tiểu thiếu gia, Tiêu Nam luôn luôn bị nhầm là quý công tử nhà ai. Có người nói Tiêu Nam tựa như một khối ôn ngọc, như một cơn gió xuân, tuy mới mười ba tuổi nhưng đã mang dáng dấp đại nhân.
Nhắc đến diễn viên chính, Nguyên Nhược Ngữ của chúng ta, mừng rằng chiếc má bụ bẫm đã từ từ biến mất, hiện tại hắn có một cái cằm nhỏ xinh. Những nét hồi nhỏ giữ lại chỉ còn làn da phấn nộ cùng đôi mắt to to tròn tròn. Điều điều khiến Nhược Ngữ vô cùng phiền muộn là khuôn mặt này khi lớn lên trông giống kiếp trước của mình, giống như khỏe hơn một chút lại xinh đẹp thêm chút ấy. Khi đi ở đường vẫn có người lầm tưởng là nữ hài tử. Kỳ thực Tiêu Nam luôn nghĩ phải bồi bổ cho tiểu chủ tử nhưng bởi sức ăn hắn không nhiều mà toàn thích ăn nhẹ nên như thế nào cũng không thể mập lên. Nguyên Nhược Ngữ mang một mái tóc tơ thập phần đen nhánh cùng làn da trắng mịn đều nhờ công bảo mẫu của Tiêu Nam. Điều khiến hắn phiền muộn tiếp theo là về chiều cao, qua năm năm, Nhược Ngữ không thay đổi nhiều. Tiêu Nam bên cạnh ngày một cao cao dần, hắn nhìn lại mình thấy thật bực mình. Có một khoảng thời gian Nhược Ngữ không thèm để ý tới làm cho “vú em” sợ xanh mặt.
Cuộc sống của Nguyên Nhược Ngữ tại Nguyên phủ vẫn khá yên bình cho đến khi hắn gặp Hàn Tử Ngâm.
Ngày đó nghe Tiêu Nam thông báo sư phó mới đến sẽ ở bắc viện. Trước đây Nguyên Nhược Ngữ cũng học qua vài người nhưng những vị ấy vô cùng bảo thủ, hung hãn mà chẳng đem lại cho hắn kiến thức gì nên đều không trụ được lâu. Không biết lần này tân sư phó có thể ở bắc viện kia có gì khác không?
Nhược Ngữ rất thích bắc viện, nơi ấy có rất nhiều trúc. Vào mùa hè bắc viện xanh tươi một màu, thập phần tĩnh lặng. Lúc rảnh rỗi hắn thường mang sách vào rừng trúc đọc. Hôm nay hắn một mình trộm đến bắc viện đem theo sách Lý Nhứ Ca tặng, tiện thể ngó qua vị sư phó mới tới.
Trời đông giá rét, tuyết bay bay khắp không gian, tuyết nhẹ nhàng dừng bước tại rừng trúc, lục sắc hòa lẫn bạch sắc cùng nhau tỏa sáng tạo nên một bức họa tối mỹ lệ. Trông dáng Hàn Tử Ngâm đứng giữa khung cảnh tựa họa ấy hắn cảm tưởng mình đang được ngắm nhìn trúc lâm tiên tử.
Nguyên Nhược Ngữ mê muội tự động bước lại gần, thấy trên lông mi tiên tử vương chút hoa tuyết, giống như một viên lệ thủy làm bằng pha lê. Đôi mắt lộ vẻ cô đơn cùng tia bi thương thống khổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Nhược Ngữ
Chương 9
Chương 9