“Hừ! Vẫn nhớ ta là nương ngươi à? Dắt đệ đệ một mình xuất môn, không mang theo người hầu, vạn nhất hai ngươi phát sinh việc gì thì sao? Nương ngươi phải làm sao bây giờ?! Ngươi có nghĩ thông không đấy?!!!” Xem chừng Liễu Như Mi thật sự sinh khí, Phi Lăng ở bên vẻ mặt hối lỗi, ngoan ngoãn nghe mắng.
Nhược Ngữ tới đứng đội diện người quản gia, kéo kéo quần lão.
“Tiểu thiếu gia, có chuyện gì thế?”
“Người này, ta muốn ngươi giúp ta chăm sóc, hắn bị thương, mau tìm cho hắn thầy thuốc.”
Lão quản gia quan sát thiếu niên trước mắt, y phục tả tơi, từng vết roi xé rách áo, lộ ra da thịt cùng máu đỏ, toàn thân nhiễm ít nhiều huyết sắc. Trên mặt tuy bẩn, không thấy rõ dung mại nhưng ánh mắt cũng thực bình tĩnh, tựa như hồ nước thâm trầm, lẳng lặng nhìn thẳng, y hệt oa tử ba tuổi nọ.
“Lão nô đã hiểu, thỉnh thiếu gia an tâm. Công tử, mời đi theo lão nô.”
Thấy thiếu niên nghèo khổ cùng quản gia khuất bóng, trong đại sảnh nương còn giáo huấn Phi Lăng, Nhược Ngữ nhẹ nhàng rời khỏi, muốn đi tắm rửa.
Tắm xong, tinh khí hồi phục, hắn lại đến đại sảnh, định dướng mẫu vãn an liền phát hiện đèn ở đại sảnh vẫn sáng, không có bóng dáng nha đầu nô tài đâu, cũng không nghe thấy tiếng mẫu thân quở trách, ngẫm nghĩ rằng quả kỳ lạ bèn lại gần một cửa sổ, lẳng lặng ngóng trộm.
“A!….. Nhẹ tay, nương….. Đau…..”
“Dám kêu đau? Ngươi không biết tự lượng sức mình, bị đánh cũng đáng…. Còn bắt ta giúp ngươi bôi dược…. Thỏ tể tử(2), để ngươi luyện võ ngươi lại cùng kẻ khác đánh lộn!”
“Nương, ngươi đừng lo lắng, dù sau bọn họ cũng đâu chiếm thế thượng phong, chỉ là bị dính vài chưởng thôi. Đúng rồi nương! Ngươi chớ nói cho Tiểu Nữ biết nga.”
“Đã biết! Ca ca thích thể hiện!”
“A! Đau! Ngươi nhẹ tay thôi…… Không phải a, ta sợ hắn lo lắng, còn nhỏ thế ta sợ làm hắn kinh hãi”
“Hảo hảo hảo nương sẽ không nói, ngoan đừng nhúc nhích. À, mấy ngày này ở nhà phải cẩn trọng, cư xử đúng mực, không đi đông viện nữa”
“Sao vậy? Có người tới?”
“Ân, là một vị khách quý….. Mấy ngày này ngươi đừng gây chuyện cho lão nương nhờ.”
“………….”
Nguyên Nhược Ngữ bất giác nhớ lại căn phòng, cái giường của mình hồi xưa, nhớ lại gương mặt trẻ con bất phục, cố nén đau đớn, giả bộ dửng dưng không có chuyện gì. Trong lòng nhen nhúm một cảm giác ngọt ngào, không muốn để ta lo lắng ư?
Ngày hôm sau, Phi Lăng trưng ra vẻ thản nhiên chạy đến phòng Nhược Ngữ, như thường lệ tiểu đệ đệ tay cầm quyển sách im lặng ngồi đọc. Bộ dạng nào của tiễu Ngữ cũng hết sức đáng yêu a.
“Hừ, ngươi trông đủ chưa?”
“Ngươi phát hiện a? Hắc hắc”
Nhược Ngữ buông sách xuống, vốn muốn đem cái bản mặt ấy rời đi chỗ khác nhưng thấy vẻ đáng thương, ánh mắt tối sầm, đành quay đầu lại.
Phi Lăng ngẩn ngơ dõi theo cử động của Nhược Ngữ, ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt khiến lỗ tai nhỏ xíu của đệ đệ cơ hồ trở nên trong suốt, hảo muốn ôm ôm.
“Tiểu Ngữ, ta ôm một cái được không?” Phi Lăng biết Nhược Ngữ nhất định sẽ cự tuyệt, Tiểu Ngữ của hắn không thích tiêp xúc với ai nhưng thật sự thật sự muốn ôm ôm, cảm giác mềm mại này, như hương sữa mát ngọt.
“….Ân”
Cái gì? Cái gì? Tiểu Ngữ nói “Ân”? Chính là “Hảo”?
“Tốt tốt! Tiểu Ngữ của ta ” Phi Lăng đặt mông ngồi trên ghế, ôm oa nhi vẫn đang mải mê đọc sách vào trong lòng, áp mặt vào cổ Nhược Ngữ, hít hà hương vị của Nhược Ngữ, lẩm bẩm: “Tiểu Ngữ… Tiểu Ngữ….”
Nội một ngày, tất cả già trẻ, trai gái, trên dưới trong phủ đều biết đại thiếu gia rất rất thích quấn quýt lấy tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia dù biểu tình bất đắc dĩ song cũng không có đuổi đaiị thiếu gia đi. Đôi khi người ta còn thấy hai thiếu gia cười cười vui vẻ. Ai dô, chỉ riêng nụ cười kia với phần miêu tả thêm mắm thêm muối hóa thành đại kỳ tích ở Nguyên phủ.
Hôm nay, dĩ nhiên Phi Lăng vẫn ở cùng Nhược Ngữ, hắn không đọc sách, giống tiểu hầu tử, thi thoảng cao hứng kêu tiểu Ngữ rồi chỉ đông chỉ tây. Quản gia đến gõ cửa, nói là thiếu niên tiểu thiếu gia mang về đã hồi phục ít nhiều, muốn tới bái tạ.
“Vào đi.” Nguyên Nhược Ngữ dùng sức tách khỏi Phi Lăng. Lão quản gia mang vào một người mặc trang phục hạ nhân cúi đầu, không nhìn rõ mặt.
“Tiểu nhân Tiêu Nam tham kiến nhị vị thiếu gia, cảm tạ các thiếu gia đã cứu mạng.” Nói xong liền hướng bọn Tiễu Ngữ hành đại lễ. Thanh âm nghe thực dễ chịu, tựa một dòng suối, lẳng lặng dịu dàng lướt nhẹ qua nội tâm.
“Ngươi tên Tiêu Nam?”
“Vâng.”
Phi Lăng đôi chút hứng thú, “Ngẩng đầu lên.”
Đó là lần đầu tiên Nhược Ngữ thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Nam, thân thể gầy yếu bởi không được ăn đủ, trên người không có da có thịt mấy, sắc mặt hơi hơi tái song ánh mắt của hắn lại làm cho người khác không thể nào quên, không điểm hèn mọn, không điểm cao ngạo, an tĩnh như hồ nước thâm trầm, song nhãn ôn nhu cơ hồ bao dung hết thảy xấu xa.
Lần đầu tiên gặp Nguyên Nhược Ngữ đã hiểu hắn thích một người như vậy, lại biết Tiêu Nam là cô nhi, lũ lụt càn quét quê hương, muội muội duy nhất mất tích ngay khi ấy rồi bị bọn buôn người bán vào kỹ viện, đang chạy trốn thì bị phát hiện, sau đó được Nhược Ngữ và Phi Lăng cứu giúp. Mấy chuyện này nghe đã nhiều nhưng qua lời kể của Tiêu Nam lập tức tin tưởng.
Quản gia thấy hắn đáng thương bèn đề nghị hắn ở lại phủ làm phục dịch.
“Không được. Để hắn bên cạnh ta.” Nhược Ngữ không hiểu vì sao khi ấy lưu lại Tiêu Nam, là bởi hắn cũng có muội muội? Hay là bởi cặp mắt kia quá mê hoặc?”
Tiểu Nam bắt đầu vừa theo hầu hạ bên người Nhược Ngữ, vừa theo võ sư trong Nguyên phủ học võ, có lúc cùng Phi Lăng so tài, lãnh giáo kinh nghiệm. Phi Lăng cũng có vẻ thích ca ca hơn hắn một tuổi này. Phi Lăng thường coi khinh hạ nhân do bọn họ tự nhận bản thân là hạ nhân, trong mắt tràn ngập nịnh bợ cùng tự tị song Tiêu nam thì khác, tuy rằng là hạ nhân nhưng hơi thở tỏa ra trên người Tiêu Nam nói cho hắn biết, người nọ không giống thế.
Chỉ duy nhất một điều khiến Phi Lăng bực dọc là trừ bỏ luyện võ, Tiêu Nam luôn luôn dính lấy tiểu đệ, không phải động tay động chân mà chỉ lặng yên đi theo sau Tiểu Ngữ, hàng ngày chăm sóc hắn, ví như Tiểu Ngữ đang đi bỗng vấp ngã sẽ lập tức nâng hắn dậy [cười cái gì? Ta mới ba tuổi mà.]
Hiện tại Nguyên Nhược Ngữ sống khá tốt, nếu không có tên Phi Lăng ngu ngốc ấy chắc chắn sẽ rất tốt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Nhược Ngữ
Chương 6
Chương 6