Hoàng hôn vào một ngày đầu đông, mưa liên miên mấy ngày rốt cuộc cũng ngừng, lộ ra một tầng mây xám trắng lạ kỳ, giống như ánh nắng biến mất đã lâu, toàn bộ được giấu ở phía sau nó.
Một đội thợ thủ công, lưng mang những công cụ lớn nhỏ, khuôn mặt mỏi mệt, chậm rãi bước đi trên mặt đất trơn ướt.
Trên nhánh cây khô hai bên đường động lại những giọt sương nho nhỏ, gió lạnh thổi qua đem chúng quét xuống vũng nước bùn dưới đất. Bởi vì gió bất ngờ thổi qua làm đội thợ thủ công này không hẹn cùng nhau co rụt thân thể lại, áo bông ẩm ước trên người bọn họ lập tức tản mát ra một cổ hương vị mốc meo nhàn nhạt, gió thổi qua càng làm cho người ta cảm thấy lạnh và hanh khô.
“Ba.”
Một cặp chân nặng nề giẫm trên mặt đất tràn đầy vũng nước lầy lội, từng bước từng bước đến khi giầy rơm bao quanh chân nhuộm đen, đế giày còn mang theo dinh dính đầy bùn đen, rất ghê tởm.
“Đường lão lục, con mắt của tiểu tử ngươi để đi đâu vậy?” một hán tử có cái bụng tròn vo cùng cánh tay thô to rống lớn: “Đi phải nhìn đường chứ! Ngươi giẫm một bước vào bùn làm văng tung toé lên cả trên đùi của ta, chẳng lẽ đêm nay ngươi chịu giặt quần cho ta sao?”
“Ơ, Ngưu đại ca, đừng nóng mà. Ngươi nói như vậy, để người bên ngoài nghe được, sẽ hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Đồ mặc trên người phải do lão bà của ngươi giặt chứ.” Khuôn mặt người giẫm phải nước bùn tối đen như mực, nhìn không ra ngũ quan, sau lưng có một cục bứu nên làm cho thân hình y co lại, thoạt nhìn so với hán tử đang tức giận thì thân hình không lớn lắm.
Bất quá người này không phải vì đồng bạn nổi giận mà sợ hãi, còn hì hì cười nói: “Mệnh của Đường lão lục ta là sát tinh, ngay cả những tên lưu manh cũng phải né tránh; nhưng nếu liên luỵ tướng mạo đường đường cùng uy phong lẫm lẫm của Ngưu đại ca, làm cho mỹ nhân hiểu lầm giữa người cùng ta có gì đó, làm cho quãng đời còn lại của ngươi sống trong cô độc, thì chính là lỗi lầm to lớn nha!”
Hán tử nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu. “Lão bà của ta ở đâu ra? Hơn nữa, ta mới nói hai câu, ngươi liền trả lại nhiều như vậy, tương lai ai theo ngươi thì người đó đúng là đen đủi!”
“Được rồi, Ngưu đại ca, ta lau sạch cho ngươi, như vậy sẽ không trách ta nữa a?” Người được gọi là Đường lão lục nhẹ nhàng cười không có một chút tức giận, y khom lưng vươn tay lau nơi cẳng chân bị dính nước bùn của hán tử, khiến cho nơi đó càng bị đen sì sì hơn, cũng không biết là bùn hay là tro.
“Muốn chết a! Tên tiểu tử thúi, ngươi là cố tình sao?” Ngưu Tố nắm chặt nắm tay, trên trán hiện lên đầy gân xanh.
Đường lão lục chạy lui vài bước, thấy Ngưu Tố không có đuổi theo mới miễn cưỡng dừng lại. Hắn cười tủm tỉm đem chân chà xát lên tảng đá lớn đầy rêu xanh ven đường, ý định muốn làm bùn dính trên giày rơm rớt xuống, không ngờ cọ được vài cái, “vụt” giầy rơm rách rưới của y lại thoáng cái bị cắt thành hai đoạn.
“Tiểu tử ngươi cả ngày chỉ biết uống rượu bài bạc, tiền công vừa đến tay liền tiêu hết. Hôm nay còn bày đặt chế giễu người khác, ngay cả một đôi hài tốt cũng mua không được, còn nói cái gì chứ?”
Ngưu Tố nhìn chân của Đường lão lục sau khi xoá đi bùn lộ ra năm ngón chân không một chút tổn hại, không khỏi kinh ngạc, “Lại nói, tiểu tử ngươi có đủ tà môn! Trời lạnh như vậy, chân mang giầy rơm cũ nát đi loạn khắp nơi, cự nhiên lại không bị nứt da?”
“Miễn bàn chuyện tiền công, bạc ít như vậy có thể uống được bao nhiêu bát rượu? Ta hôm nào ăn cơm cũng phải dựa vào các vị huynh đệ hảo tâm tiếp tế, ở đâu ra còn có tiền dư thừa để mua này nọ cho mùa đông?” Đường lão lục dứt khoát đem giầy rơm còn lại cũng đá rơi xuống, y lắc đầu thở dài nói đến đó, đột nhiên con mắt sáng ngời lên, đi nhanh vượt qua bên người Ngưu Tố, thân thiết vỗ vai của đối phương, “Nếu không, lão ca cho đệ mượn ít bạc, để cho đệ cũng có thể mua đôi giầy mới?”
“Tiểu tử ngươi nằm mơ! Ta sẽ không đem bạc cho ngươi mượn đâu, tiểu tử ngươi không bao giờ trả tiền đúng hẹn.” Ngưu Tố không khách khí đập vào bàn tay Đường lão lục, “Huynh đệ chúng ta đã vất vả hơn một tháng, cấp cho phủ của Lễ Bộ thị lang căn phòng tốt nhất, chỉ sợ phân tiền công đó cũng không còn trong túi quần của ngươi.”
“Lại nói, nghe nói tình nhân của thị lang đại nhân là đệ nhất tài tử, tướng mạo phi thường xinh đẹp, có phải không?” Đường lão lục cởi áo lông trên người y ra, vừa suy nghĩ vừa nói. Nhắc đến mỹ nhân, gương mặt bẩn thỉu nhiễm đầy tro bụi cùng bùn đen lộ ra một tiếu dung ý vị thâm trường.
“Tiểu tử ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, nhân duyên của chúng ta, kể cả Hoàng Thương đều từ thần quan đại nhân hướng lên trời thăm hỏi, sau khi thỉnh cầu xong mới đưa ra quyết định.” Ngưu Tố hé ánh mắt khinh bỉ nhìn Đường lão lục, trong giọng nói tràn ngập giáo huấn, “Ngươi là một người gù, luận tướng mạo không có tướng mạo, muốn gia sản không có gia sản, loại người ăn hôm nay phải lo ngày mai, cả ngày chỉ biết hồ đồ vớ vẫn, ai dám cùng ngươi chung sống?”
“Vậy cũng không nhất định, trước mắt ngoại trừ thần quan trong hoàng cung thành thành thật thật vì Đế Vương cầu khấn tìm lão bà, những miếu thờ thần quan lớn nhỏ trong dân gian cũng sẽ để ý cái này?” Đường lão lục đối với sự mỉa mai của đồng bạn không thèm để ý chút nào, y cười nói: “Hiện nay hai người tình đầu ý hợp chỉ cần cấp cho thần quan ưu đãi tốt, là bọn họ có thể tìm được một đoạn nhân duyên tốt. Nếu Ta đem bạc hiếu kính thần quan, theo đó cũng có thể cầu xin mỹ nhân làm lão bà.”
“Thôi đi, trên người của ngươi có loại bạc dư thừa để cấp cho người khác sao?” Ngưu Tố liền phản bác, đánh giá từ trên xuống dưới bộ dáng hèn mọn của Đường lão lục, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, “Lúc trước là ai đem ngươi đến đội thợ thủ công của chúng ta? Ngươi làm vừa tồi vừa qua loa đại khái, nhưng lại gây ra phiền phức cũng không ít.”
“Ngưu đại ca nói như vậy làm ta bị tổn thương nha, mọi người đi ra làm việc đều rất cố gắng a.” Đường lão lục cười nói.
Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, đội thủ công của bọn họ đã đi đến chỗ cư trú tạm thời của đội thợ thủ công, là một loạt lều đơn sơ.
“Các ngươi đừng ở đó mà hâm mộ người khác. Nói đến tướng mạo mỹ nhân, trên thế gian hiện nay có ai có thể so với nhị thiếu gia của Long gia trang chứ?” Một thợ thủ công trong đám nghe được hai người Đường – Ngưu nói chuyện, nhịn không được xen vào, bọn họ cảm thấy đề tài này rất hứng thú nên tiếp tục bàn luận.
“Ta nghe nói Long nhị công tử không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, mà võ nghệ cũng tương đối khá. Long lão gia là minh chủ võ lâm, thiếu gia Long gia được sở học từ gia truyền, một thanh trường kiếm cũng khiến cho xuất thần nhập hoá…”
“Phốc.” Đường lão lục nghe đến đó, phun cười một tiếng.
“Làm gì?” Người nói chuyện trợn mắt trắng giã.
“Ta như thế nào lại nghe nói Nhị công tử Long gia dùng trường tiên (roi)? Hắn khi nào thì đổi nghề biến thành người múa kiếm trong gánh hát vậy?” Đường lão lục vươn vai ngáp một cái, miễn cưỡng nói ra: “Theo như người từng thấy qua trường tiên kia miêu tả – vật kia cầm ở trong tay vừa mềm lại vừa nhẹ, cho dù ngươi không có võ công, dùng nó đánh người cũng khắc sâu vào ba phần thịt. Nếu như bị Long nhị công tử dùng trường tiên quất vào người, kia hiệu quả ….Híhí!”
“Trường tiên kia chẳng phải rất quý?” Ngưu Tố nghe được sững sờ, gã thấy Đường lão lục cố tình bày ra thần sắc sợ hãi, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an.
“Riêng đuôi của trường tiên có gắn một hạt ru-bi lớn bằng quả trứng gà, đủ cho cả đám chúng ta ngồi không hưởng lạc cả đời; hơn nữa, trường tiên kia cách hai tấc có một khối phỉ thuý, quả nhiên là vô giá.” Trong lời nói của Đường lão lục nồng đậm hâm mộ, hận không thể lập tức có được cây trường tiên trong truyền thuyết đó, đem nó đổi ra tiền để sống cuộc sống an nhàn.
“Làm sao ngươi biết được rõ ràng như vậy? Giống như đã tận mắt nhìn thấy nó vậy?” Ngưu Tố ngạc nhiên nói.
“Người dân Thương Nhật quốc có người nào không biết đến mỹ danh của Long gia công tử? Tâm mắt của Ngưu lão đại ngươi hạn hẹp, không thể thấy được những sự tình này.” Một người khác trong đám thợ thủ công nói tiếp: “Ta thấy ngươi căn bản không biết Long Nhị công tử là ai, tựa đi theo chúng ta mò mẫm ồn ào.”
Ngưu tố mặt đỏ lên không có phản bác lời này, bởi vì người này nói đúng, gã cũng rất muốn nghe xem những lời đồn lý thú liên quan đến mỹ nhân.
“Bản thân ta không biết vị công tử kia có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là đầu thai đến được chỗ vô cùng tốt, hơn nữa lại có được một vị ca ca đầy bản lĩnh thôi.” Đường lão lục thấp giọng nói thầm.
Y nói rất đúng, bất cứ người dân nào của Thương Nhật quốc đều biết – tiểu công tử của Long gia được thiên hạ đệ nhất cao thủ thu làm đệ tử, đại tiểu thư được gã cho binh mã Đại Nguyên Soái, năm đó đại công tử được chọn làm thư đồng cho thái tử điện hạ, hiện nay là tâm phúc nhất bên người của tân Đế, là thống lĩnh đại nội thị vệ, được ban thưởng hộ vệ nhất phẩm hoàng gia, các quan lại khác thấy gã cũng phải cúi đầu chào.
Vị Long nhị công tử Long Vũ kia rất được phụ thân cùng huynh tỷ thương yêu, trong huynh đệ tỷ muội chỉ có hắn kế thừa nét độc đáo của của ngoại tổ mẫu Lâu Lan công chúa xinh đẹp, đó là một đôi mắt đồng tử màu tím.
Nghe mọi người bốn phía nói tới đôi mắt hiếm thấy kia của Long nhị công tử, Đường lão lục lắc đầu, cười nói: “Các người đồn đại cũng thái quá đi, bất quá chỉ là con mắt của Long nhị công tử phát ra ánh tím thôi, mắt chúng ta màu đen thì xấu lắm sao? Các người cũng không cần quá thiển cận như vậy, thấy một cái hiếm lạ liền coi như bảo vật.”
“Ngươi nói cái gì? Bất kể là gia thế hay là nhân phẩm, Long nhị công tử cũng không có chỗ để bắt bẻ, hắn là mỹ nhân hiếm thấy trên đời, ngươi dựa vào cái gì xem thường hắn?”
Đường lão lục không chút để ý tới, nói. “Ta như thế nào nghe nói, mọi người tiếp xúc qua huynh đệ Long gia cảm thấy – lão đại Long gia tướng mạo không bằng đệ của hắn, nhưng tính tình ôn nhu cùng bao dung, trong đám người quen biết huynh đệ Long gia, không ít người nguyện ý cùng hắn thân cận, còn ngược lại đều muốn trốn tránh Long nhị công tử cao cao tại thượng.”
“Ngươi như thế nào cứ một mực đã kích vậy? Long nhị công tử trêu chọc ngươi, làm ngươi tức giận sao?” Người vừa nói cực kỳ không hài lòng, “Ngươi không phải vì cả đời này không có cơ hội tiếp cận Long nhị công tử, mà ở chỗ này phun ra những lời chua lét như thế.”
“Hắc hắc, ta không có cơ hội, chẳng lẽ lão huynh có vận may này sao, có thể ôm mỹ nhân về nhà?” Đường lão lục híp mắt mỉm cười.
“Ngươi có phải là muốn ăn đòn?” Người vừa nói lúc nãy mặt đỏ bừng lên, tiếp theo nổi giận đùng đùng.
“ Long gia còn có một vị tiểu công tử, hắn và Long nhị công tử lớn lên giống nhau không?” Ngưu Tố thấy bọn họ muốn xảy ra xung đột, liền vội vàng chen vào ngắt lời.
“Nghe nói tiểu công tử sinh ra không bao lâu thì bị cao nhân thu làm đệ tử ôm đi, đến nay không có ai biết rõ bộ dáng hắn như thế nào. Bất quá hai vị công tử Long gia đều là tướng mạo phi phàm, riêng Long nhị công tử càng như tiên nhân hạ phàm, cho nên ta nghĩ tiểu công tử sẽ không thể xấu xí được.” Người vừa cùng Đường lão lục thiếu chút xảy ra xung đột liếc trừng Đường lão lục đang gãi đầu, trầm giọng trả lời câu hỏi của Ngưu Tố.
Những thợ thủ công này nhiệt tình đàm luận về một vị nam tử chưa từng gặp mặt như thế, cũng không phải quá vô vị sao?
Tập quán của Thương Nhật quốc cùng những quốc gia khác bất đồng, tuy nhiên dòng họ, kiến trúc, mọi việc khác cũng giống với các quốc gia Trung Nguyên khác, nhưng nam tử của Thương Nhật quốc từ xưa đến nay chỉ có thể lấy một thê tử, nếu song phương thành thân là một nam một nữ thì mọi việc chấm dứt ở đó; nhưng nếu thần quan phán định hai người nam tử có duyên phận thiên định, vì để nối dõi tông đường, mới có thể nạp thêm một thiếp thất.
Vị Long nhị công tử hoàn mỹ trong miệng mọi người kia thật không thể ngờ cũng bị trắc trở trong chuyện tình ái như những người phàm tục khác.
“Trên đời này cũng có kẻ ngu ngốc không muốn hưởng phúc, các ngươi đã nghe qua chuyện phát sinh ở đại lễ thành thân của Long nhị công tử cách đây ba tháng chưa?” Người nói chuyện mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không ngừng lắc đầu, “Người nam nhân cùng hôn phối với Long nhị công tử không biết có phải hay không bị mỡ heo bao phủ lí trí, cự nhiên cự tuyệt Long nhị công tử nổi tiếng, cùng một nhân tình không hề tư sắc bỏ trốn mất dạng?”
Ngưu Tố sững sờ nói ra: “Không phải các ngươi đều khoe Long nhị công tử lớn lên rất xinh đẹp, trong nhà lại có tiền có thế, vậy tại sao người kia không cần hắn? Chẳng lẽ là hắn có vấn đề gì?”
Lời vừa mới dứt, một vật lạnh buốt đột nhiên vô thanh vô tức rất nhanh đánh úp tới, đánh tiến vào trong miệng Ngưu Tố, đánh rớt vài cái răng cửa của gã. Máu tươi lập tức theo khoé miệng Ngưu Tố chảy ra, đau đến nổi người hán tử cao lớn này cũng phải oa oa khóc ra.
“Nói hưu nói vượn, dám chửi bới Nhị công tử, nên bị đánh.” Một giọng nói trầm mang chút tức giận quát lên, người lên tiếng là người điều khiển một cỗ xe ngựa hoa lệ đo bốn con tuấn mã kéo, dừng lại trước lều cư trú tạm thời của bọn thợ thủ công.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Oan gia
Chương 1-1
Chương 1-1