Editor: Thiếu Quân
Yến Vô Sư nhiều lần đùa giỡn, thái độ ngày càng thay đổi, Thẩm Kiều không thể nói là không phát hiện. Nhưng từ tận đáy lòng, hắn vẫn chưa cảm thấy được mình có gì đẹp để nói.
Đại trượng phu sống ở thế gian, xếp đầu là phẩm hạnh, còn dung mạo, nữ tử vui vẻ về dung mạo của mình, cho dù là mỹ nam tử như Trâu Kỵ, Tống Ngọc cũng rất chú trọng dung mạo, nhưng thân là người tu đạo, từ xưa tới nay Thẩm Kiều chưa từng có ý nghĩ này. Cho nên hắn căn bản không thể hiểu rốt cục Yến Vô Sư thích hắn ở chỗ nào.
Chính vì loại nghi hoặc này, hắn mới đem thái độ của Yến Vô Sư giải thích thành “Tâm huyết dâng trào”. Dù sao đối phương cũng đã có tiền sử về chuyện này, nếu không phòng bị, ai biết đến lúc nào lại bị bán đi lần nữa. Thẩm Kiều tự thấy luận về tâm kế, hắn không phải đối thủ của Yến Vô Sư, vì thế nên sâu trong nội tâm vẫn nơm nớp lo sợ, luôn để lại trong lòng một nỗi nghi ngờ, không dám dễ dàng tin tưởng.
Nói cho cùng, cái này cũng là do Yến Vô Sư tự tạo nghiệt.
Ngày đó Thẩm Kiều rõ ràng đã coi y là bằng hữu, băng tâm ngọc hồ, thiên địa chứng giám. Nhưng y khịt mũi coi thường, vứt bỏ như giày rách. Trên mặt còn nói cười vui vẻ, sau lưng lại liên hệ cùng Tang Cảnh Hành, đảo mắt liền tự mình mang người dâng tới, đem một mảnh tâm tình chân thành quá đỗi của Thẩm Kiều quăng lên trên mặt đất, giẫm đến nát tan. Hiện giờ lại muốn cứu vãn, phải nhớ nước đổ khó hốt, kính vỡ khó lành, e rằng y còn phải vui vì người mình xem trọng là Thẩm Kiều, chứ đổi lại thành người khác, trải qua chuyện này, đừng nói là tính tình hoàn toàn thay đổi, ngày ngày suy nghĩ chuyện báo thù rửa hận, thì ít nhất cũng sẽ không còn nửa phần hảo cảm cùng tín nhiệm đối với Yến Vô Sư nữa.
Mà Thẩm Kiều cuối cùng lại là ngoại lệ. Người này xử sự thành tâm thành ý, người khác đối với hắn tốt một phần, hắn liền trả lại người đó vạn phần.
Ở ngoại thành Thổ Cốc Hồn, Yến Vô Sư lần đầu tiên vì bị thương nặng mà biến thành đa nhân cách, lại vì có sự xuất hiện của Trần Cung, mà hai người Yến Trầm cùng nhau thâm nhập vào thành Xúc Khương dưới nền đất cát. Không thể không nói họ dây dưa với nhau quá nhiều, sau đó Hợp Hoan Tông nghe tin giết tới, Yến Vô Sư quyết định thật nhanh, tự mình dẫn dụ Tang Cảnh Hành, để Thẩm Kiều có thể còn hơi trốn chạy. Tuy nói Thẩm Kiều hiểu rõ, với sự gian xảo giả dối của Yến Vô Sư, không thể không hề chuẩn bị chút nào như trước, nhưng mắt thấy đối phương kiên quyết rời đi, trong tâm hắn làm sao lại không bị chấn động cho được?
Hành động này, sau này Yến Vô Sư hồi tưởng lại, cũng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Y để ý tới Thẩm Kiều, vậy càng phải phân tích tìm tòi tính tình lời nói của người này từ trong đến ngoài một cách triệt để nhất.
Nếu là người khác, nghe thấy từ ngữ trêu chọc mang theo rất nhiều khinh bạc của Yến Vô Sư, mặc dù không giận tím mặt, cũng chắc chắn có suy nghĩ nên chạy trốn khỏi Yến Vô Sư như thế nào, cùng y một đao đoạn tuyệt, tránh đến càng xa càng tốt. Nhưng Thẩm Kiều lại không như vậy.
Đối với Thẩm Kiều mà nói, Yến Vô Sư dù sao cũng vừa mới cứu mình trên núi Thanh Thành, ân tình là một, Phổ Lục Như Kiên gửi thư cứu viện, Thẩm Kiều không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết tất phải đi một chuyến. Mục đích của hai người giống nhau, cái này là thứ hai.
Hai thứ này gộp lại, so với chuyện “Không muốn bị lời nói hành động của đối phương làm phiền” quan trọng hơn rất nhiều. Cho nên Thẩm Kiều vẫn như trước đem cảm giác cá nhân gạt sang một bên, làm chuyện quan trọng trước đã.
Chuyên chú nghiêm cẩn như vậy, thêm một chút thì lại thành cứng nhắc, thiếu một chút thì lại giống như đang dối trá. Cố tình ở trên người Thẩm Kiều, lại khiến rất nhiều người cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, không hề có chỗ nào không hài hòa.
Người này lúc làm chưởng giáo Huyền Đô Sơn không hề nổi danh, người ngoài nhắc đến hắn, phần lớn đều thêm một câu “Đệ tử đắc ý nhất của Kỳ Phượng Các”, chứ không nhắc gì khác. Hiện giờ, hắn hành tẩu trên giang hồ, lại khiến người ta khi nhớ tới hắn đều là vì chính Thẩm Kiều hắn, sau đó mới nhắc đến cái khác.
Yến Vô Sư nửa đời tự phụ không chịu sự bài bố của ai, sống tự ý tiêu sái, muốn làm liền làm, chưa từng nghĩ tới sẽ vấp ngã trên người một người.
Y luôn cảm thấy nhân tính vốn ác, từ xưa tới nay chưa từng tin tưởng có lương thiện chân chính, cho dù là có, ở trong mắt y, cũng biến thành yếu đuối.
Cố tình Thẩm Kiều lại là trường hợp ngoài ý muốn. Yến Vô Sư từ trước tới nay chưa từng vì người nào mà thỏa hiệp, lại chịu vì Thẩm Kiều mà nhường nhịn một chút.
Người trong thiên hạ cảm thấy người này tốt, Yến Vô Sư không thấy tốt, vậy thì y cũng xem thường. Nếu Yến Vô Sư cảm thấy tốt, người trong thiên hạ cũng cảm thấy tốt, vậy tất nhiên y càng phải nhanh tay đoạt lấy. Không cần biết là cường thủ hào đoạt hay là vô thanh trộm người, tóm lại trước tiên cứ phải đem người ôm vào trong ngực đã, sau đó từ từ dạy dỗ, để đối phương cũng trở thành cam tâm tình nguyện.
Nói tóm lại, tiến triển trước mắt coi như thuận lợi.
Dù là Yến Vô Sư, cũng không khỏi có chút tự đắc: Bản tọa tung hoành giang hồ mấy chục năm, cho dù không dùng thân phận hay võ công để ép, nam nữ chạy tới ngã dưới chân cũng đếm không xuể. Bình sinh lần đầu tiên nỗ lực hao tâm tổn trí trên người một người như vậy, nếu vẫn không thể tóm vào tay, vậy lúc trước coi như y sống uổng rồi, không bằng tự đập đầu mà chết đi cho xong.
Cho nên khi Thẩm Kiều đưa ra ước pháp tam chương, “Lấy lễ đối đãi, phi lễ chớ nhìn, không thể có cử chỉ khinh bạc” vân vân, Yến Vô Sư tự nhiên không có ý kiến.
Đáp ứng sảng khoái như vậy, trái lại khiến Thẩm Kiều có chút nghi ngờ. Chỉ là nếu như người ta đã đồng ý, hắn vẫn cứ dây dưa không buông, vậy không khỏi quá già mồm cãi láo rồi.
Sáng sớm hôm sau, hai người gấp rút khởi hành lên đường. Buổi tối nếu đúng lúc đi ngang qua thành trấn liền tiện thể ở lại trong thành nghỉ ngơi.
Người giang hồ ăn gió uống sương, ngủ đêm bên ngoài là chuyện thường. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, ai cũng muốn chọn nơi ấm áp có thể ngả lưng. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cho dù là cao thủ võ công, cũng muốn tìm khách điếm nghỉ trọ.
Yến Vô Sư và Thẩm Kiều cũng không ngoại lệ. Hai người một đường đi nhanh, chỉ tốn hai ngày đã đến trấn Tây Ninh cách Trường An không xa.
Trường An ngay trước mắt, cuối cùng cũng có thể đi chậm lại một chút, trên dưới ngày mai là có thể vào thành, Yến Vô Sư cũng nói: “Tuy rằng tình thế của Phổ Lục Như Kiên khá nguy cấp, nhưng vẫn không gấp đến mức một chút thời gian cũng không chờ được. Hiện tại đã chạng vạng tối rồi, cứ ở lại đây nghỉ ngơi trước đã.”
Thẩm Kiều biết y xưa nay vẫn coi trọng dung mạo của mình, mỗi lần lên sàn đều mang dáng vẻ đường hoàng, uy phong lẫm liệt, ở sau lưng không biết tốn mất bao nhiêu công sức để chuẩn bị nữa. Đường đường là tông chủ Hoán Nguyệt Tông, lại mang vẻ phong trần mệt mỏi vào thành, tất nhiên đời nào Yên Vô Sư chịu, cho nên Thẩm Kiều liền đồng ý.
Chọn một khách điếm có quy mô khá lớn, hai người đi vào. Thẩm Kiều chỉ lo y lại nói bậy mấy lời ngủ cùng giường gì đó, nên lúc chưởng quỹ hỏi “Hai người hai phòng hảo hạng ạ” liền cướp lời nói trước y “Phải”.
Yến Vô Sư cũng không phản bác, cười híp mắt tùy ý hắn làm chủ.
Chưởng quỹ thấy thế không khỏi cười nói một câu, “Hai vị công tử đây là huynh đệ sao, tình cảm thật tốt.”
Yến Vô Sư: “Chúng ta không phải huynh đệ.”
Chưởng quỹ a một tiếng, có chút chần chờ: “Vậy là…” Phụ tử?
Yến Vô Sư không hề nói gì, chỉ nhìn hắn cười ám muội, sau đó lại liếc mắt nhìn Thẩm Kiều, rồi quay đầu cười một cái nữa với chưởng quỹ.
Chưởng quỹ thấy nhiều loại người rồi, lập tức liền lộ ra vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ.
Yến Vô Sư: “Không có cách nào, hai ngày nay hắn đang giận dỗi tới ta a.”
Chưởng quỹ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ: “Đều nói tu mười năm mới được cùng thuyền, tu trăm năm mới được việc ấy. Hai vị đây đều là rồng phượng trong loài người, chắc chắn giao tình không phải bình thường. Có phần duyên phận này, vẫn nên nhẫn nhịu lẫn nhau một chút, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!”
Thẩm Kiều: “….” việc ấy là việc gì, ngươi nói rõ ra xem nào!
Chỉ là chưởng quỹ cố tình không nói rõ ra với Yến Vô Sư, hắn cũng không thể cứ cố tình sửa lời người ta, ngược lại biến thành giấu đầu hở đuôi.
Chưởng quỹ chọn cho bọn họ một gian phòng hảo hạng, Yến Vô Sư lại muốn một căn nhỏ, rồi sai người mang thêm chút rượu nhắm.
Trong phòng có bốn thực án, đặt hai bên song song, một mặt là vì để khách nhân khi dùng cơm có thể gọi thêm ca vũ tiếp khách, trước mắt không có ca vũ múa xoay, tự nhiên có vẻ hơi trống trải.
Thẩm Kiều ngồi xuống án gần cửa nhất, Yến Vô Sư vậy mà lại không ngồi cùng với hắn, chọn án cách đó hai cái mới ngồi xuống, cái nằm ở góc tối căn phòng.
“Vì cớ gì Yến tông chủ lại chọn nơi đó?” Thẩm Kiều không rõ vì sao.
“Ta cứ nhìn thấy mặt ngươi, là lại muốn đưa tay chạm tới. Nhưng nếu ta đã đồng ý dùng lễ đối đãi với ngươi, tất nhiên vẫn nên cách xa một chút thì hơn, tránh cho ở trong lòng ngươi ta lại trở thành kẻ tiểu nhân nói không giữ lời.”
Lời này của Yến Vô Sư, không chỉ vô tội, còn đại nghĩa đầy trời, không biết còn cho rằng y mới là người bị Thẩm Kiều mơ ước.
Thẩm Kiều có chút câm nín, đột nhiên nhớ tới một việc: “Vậy vừa rồi ngươi cố ý nói dối lừa gạt chưởng quỹ nói những câu kia, lấy lễ đối đãi mà là như thế sao?”
Yến Vô Sư càng vô tội: “Ta nói dối lúc nào? Từ đầu tới cuối ta chỉ nói đúng hai câu, ngươi cũng nghe thấy rõ ràng, chúng ta không phải huynh đệ, chẳng lẽ câu này có gì sai sao? Hay là A Kiều muốn xưng huynh gọi đệ với ta sao? Câu giận dỗi thứ hai càng không hề sai, là chưởng quỹ kia đầu óc đen tối tự mình hiểu lầm, thực sự không thể trách ta a.”
Thẩm Kiều từ lâu đã khắc sâu nhận thức ở phương diện miệng lưỡi này của y, nghe vậy chỉ cảm thấy vô lực.
Yến Vô Sư nở nụ cười: “Yêu cầu của ngươi, ta đều đã làm, sao lại vẫn không hài lòng?”
Dừng một chút, y liền ôn nhu nói: “A Kiều, đời này người bản tọa kính trọng vài phần không nhiều, nguyện ý nhân nhượng thì càng không có, ngươi là người duy nhất.”
Trong nhu có cương, ôn ngôn nhuyễn ngữ lại ẩn chứa hàm ý cương quyết, thực sự khiến người ta thúc thủ vô sách*.
*Thúc thủ vô sách: Bó tay toàn tập
Thẩm Kiều nhíu mày: “Ta thà không cần cái đặc thù đó.”
Cái này cũng không phải do ngươi chọn. Yến Vô Sư cười im không nói.
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: “Tâm ý Yến tông chủ khó lường, thật sự khiến người ta không cách nào phỏng đoán. Ta lại càng không hiểu, với tư chất thường thường không có gì lạ như ta, từ chỗ nào lấy được vài phần kính trọng của Yến tông chủ? Hôm nay nếu đã nhắc tới chuyện này, vậy có thể xin Yến tông chủ thẳng thắn lý giải không?”
Yến Vô Sư: “A Kiều, chỗ tốt của ngươi có rất nhiều, ba ngày ba đêm ta cũng nói không nói.”
Y mở miệng liền nói chuyện cười, thấy đối phương vẫn im lặng, lại tiếp tục vui vẻ nói: Ví dụ như cái tính nhẹ dạ này, trên đời đã chẳng có ai so được với ngươi.”
Thẩm Kiều phiền muộn: “Ta không hề biết từ lúc nào nhẹ dạ lại biến thành điểm tốt, chỉ nhớ rõ từ trước đến nay Yến tông chủ chưa từng ưa thích người có lòng dạ mềm yếu.”
Yến Vô Sư sâu xa cười: “Nếu không làm sao lại gọi là người yêu trong mắt hóa Tây Thi chứ?”
Được rồi, nói đi nói lại, vẫn bị đùa bỡn, Thẩm Kiều biết mình không thể hỏi được đáp án từ trong miệng y.
Hắn càng ngày càng nhận định, đối phương chỉ là đang tâm huyết dâng trào. Trước mắt Thẩm Kiều hiện tại có hai con đường: Hoặc là chờ hứng thú của Yến Vô Sư biến mất, hắn có thể thanh tịnh bên tai; hoặc là chờ võ công của mình vượt qua Yến Vô Sư, đem đối phương tàn nhẫn chà đạp một trận, khiến Yến Vô Sư từ nay về sau không còn dám tới dây dưa nữa.
Rượu thịt mang lên, hai người tự mình động đũa, không nói thêm nữa.
Ăn được một nửa, Yến Vô Sư uống một hớp rượu, cười nói: “Yêu thích một người, lẽ nào cần nguyên nhân sao, giống như chán ghét một người, nhìn mặt hắn đã thấy ghét, chẳng cần biết lý do, đạo lý này không phải giống hệt nhau sao? Ngươi không thể chỉ vì ta luôn nói cười trêu chọc ngươi mà cho rằng tấm chân tình của ta là giả, như vậy thì ta làm sao chịu nổi chứ?
Lời này nghe qua thì thấy có vài phần đứng đắn, nhưng thực ra tất cả đều là ngụy biện. Thẩm Kiều thầm nghĩ, muốn cùng người này nói chuyện đứng đắn một lần, làm sao lại khó vậy chứ?
Lời hắn muốn nói xoay chuyển vài lần trong bụng, đang định bật ra, nghe thấy động tĩnh khe khẽ bên án kia, không khỏi ngẩng đầu lên, liền thấy Yến Vô Sư cúi đầu phun ra một ngụm máu.
Thẩm Kiều biến sắc, không để ý điều gì nữa, vội vã đứng dậy tiến lên đỡ lấy y: “Ngươi làm sao vậy, trong rượu có độc?”
Vì Thẩm Kiều không động đến bầu rượu kia, cho nên lập tức nghĩ đến rượu có vấn đề.
Lại nghĩ đến chuyện mình từng trúng phải Tương Kiến Hoan, sắc mặt lập tức còn khó nhìn hơn cả Yến Vô Sư.
Đã thấy Yến Vô Sư đột nhiên nhoẻn miệng cười, ôm hắn vào trong lòng: “Quan tâm sẽ loạn, A Kiều, ngươi thực sự là khẩu thị tâm phi a!”
Thẩm Kiều trừng mắt: “Ngươi, ngươi không trúng độc?”
Yến Vô Sư lau đi vết mau trên khóe môi: “Lúc nhai không cẩn thận cắn phải môi, có lẽ thượng hỏa* mà thôi.”
*Thượng hỏa: Nóng trong người
Thượng hỏa lại có thể thổ huyết?
Đi lừa quỷ đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 108
Chương 108