Editor: Thiếu Quân
Nguyên Tú Tú điềm nhiên như không: “Ta hợp ý Thẩm đạo trưởng, muốn nói thêm vài câu, cái chuyện kéo dài thời gian này đâu ra mà có chứ?”
Thẩm Kiều không muốn nhiều lời với nàng, quay đầu liền muốn lên núi. Thân hình Nguyên Tú Tú chợt lóe, cản lại trước mặt.
“Chẳng lẽ Thẩm đạo trưởng không muốn thấy ta đến thế, sao mà chưa nói được hai câu đã muốn chạy rồi. Mặc dù không đồng ý làm khách quý, vậy thì làm bằng hữu cũng được nha!”
Nguyên Tú Tú khẽ mỉm cười, nhất thời như ngàn hồng lan tỏa, vạn vật hồi xuân. Đổi lại người khác, cho dù tâm linh không dao động, cũng sẽ ngây ra mất vài giây. Ai ngời Thẩm Kiều lại ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại, đi thẳng về phía trước, càng không bị sắc đẹp mà ngưng lại chút nào. Phần định lực này, thật sự có thể xưng là bán tiên, ngoại trừ loại người quái thai như Yến Vô Sư, Nguyên Tú Tú đã từng gặp được mấy ai như vậy?
Thẩm Kiều thấy nàng muốn động thủ, nhàn nhạt nói: “Mặc dù ta tu đạo không muốn động sát giới, nhưng cũng không phải không thể giết người. Ngày đó Nguyên tông chủ đã tận mắt thấy, Hoắc Tây Kinh của quý phái chết dưới tay ta. Nguyên tông chủ nghĩ cho tốt, ngăn ta lại cần phải bỏ ra cái giá gì?”
Nguyên Tú Tú cười nói: “Thẩm lang đừng giận dữ như vậy, ta cũng không có ý muốn đối địch với ngươi mà. Chỉ có điều vì để cẩn thận một chút, vẫn phải lưu ngươi lại vài giây, tránh phá hỏng đại sự. Coi như hiện giờ ngươi có đi lên, chỉ sợ không thay đổi được điều gì. Thấy ngươi hợp mắt, thiếp đây có lòng tốt xin khuyên một câu, ngươi không phải người của Thuần Dương Quan, lần này cho dù dương danh lập uy, cũng chỉ có Dịch Ích Trần được lợi. Thẩm lang cần gì phải nhảy vào vũng nước đục này?”
Nàng nói năng uyển chuyển, nhu tình lưu luyến, nhưng đường đường là tông chủ Hợp Hoan Tông, lẽ nào chỉ vì vừa mắt người khác, liền lập tức đào tâm đào phế ra mà nói? Thẩm Kiều chỉ muốn giúp người làm chuyện tốt, không muốn dấy lên chiến tranh, lại chẳng phải hạng ngu xuẩn dễ gạt, lập tức có tai như điếc, lao thẳng lên trên núi.
Nguyên Tú Tú còn muốn cản người, nhưng Thẩm Kiều đã vận “Thiên Khoát Hồng Ảnh” lên đến cực hạn, không chờ nàng truy đuổi, đã hóa thành một tia thanh ảnh, bỏ xa đối phương.
Nếu theo cách người thường lên núi, ít nhất phải mất thời gian nửa ngày. Nhưng đối với cao thủ giang hồ mà nói, nửa canh giờ là đủ. Như Thẩm Kiều, với khinh công bậc này, một nén nhanh cũng là quá nhiều.
Mà nếu Nguyên Tú Tú đã nói ra lời “Coi như hiện giờ ngươi có đi lên, chỉ sợ không thay đổi được điều gi” này, vậy nói rõ trên núi xác thực đã xảy ra biến cố gì đó ghê gớm lắm.
Đệ tử trấn thủ cửa quan của Thuần Dương Quan đã sớm bị mấy người Hợp Hoan Tông vừa tới đánh ngã, lúc này Thẩm Kiều lên núi lần nữa, một đường thông suốt.
Nhưng bất an trong lòng hắn trái lại càng thêm ngưng trọng. Cho đến khi rốt cục tới được tỉnh núi, thởi điểm trở lại trước quảng trường Thuần Dương Quan, liền chính thức nhìn thấy, dưới ánh mắt của mọi người, Dịch Ích Trần cùng một người chạm trưởng, đối phương bất vi sở động, mà Dịch Ích Trần lại là lùi lại ba bước.
Lại nhìn mọi người quanh đó, trong nháy mắt đó thần sắc đều dường như bị cố định tại hình ảnh đầy chấn động ấy.
Đối chưởng cùng Dịch Ích Trần là một khuôn mặt xa lạ, Thẩm Kiều cũng không nhận ra. Nhưng đối phương mũi cao mắt sâu, tuy rằng tuấn lãng anh khí, chỉ là nhìn qua có chút lớn tuổi, thân mặc trang phục dị tộc, lúc này thu tay đứng đó, thần sắc hờ hững, lộ vẻ là trầm tĩnh, chỉ đứng im nơi đó, lại toát ra khí thế uy hiếp mạnh mẽ bá đạo, khiến người ta câm nín.
Lòng Thẩm Kiều hơi chấn động một cái, dù không cần dò hỏi họ tên, hắn cũng đoán được đối phương là ai rồi.
Đệ nhất cao thủ Đột Quyết, Hồ Lộc Cổ!
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nhìn thấy người này, vẫn có cảm giác không thể nào tin nổi như trước.
Quả nhiên là hắn.
Thế nào lại là hắn?
Hắn quả thật không có chết?
Tang Cảnh Hành lúc trước còn hung hăng ngông cuồng tự đại, vào giờ phút này lại cung cung kính kính đứng sau người dị tộc kia, thấy hắn dùng một chưởng đẩy lui Dịch Ích Trần, liền tiến lên một bước, mỉm cười cất cao giọng nói: “Quan chủ Thuần Dương Quan Dịch Ích Trần này, được xưng là cao thủ hiếm có trong thiên hạ, lại là tôn sư của Đạo Môn, vậy mà còn không xứng là địch thủ của tiền bối, có thể thấy được, cái gọi là thập đại thiên hạ này, có bao nhiêu hư vọng, không đáng tin tưởng. Cảnh giới võ công của tiền bối, đã không phải thứ mà người thường có thể với tới, quả thực xứng danh đệ nhất thiên hạ!”
Hồ Lộc Cổ đối với sự khen tặng của hắn không có chút nào cảm kích, vẫn trưng ra bộ mặt nhàn nhạt như trước, không rõ vui giận: “Ta tới khiêu chiến Dịch Ích Trần, là chuyện của riêng ta, không có quan hệ với Hợp Hoan Tông, cũng không cần các ngươi vì ta mà đánh trận đầu.”
Thần sắc Tang Cảnh Hành không hề thay đổi, vẫn cười nói như trước: “Tiền bối nói quá lời, ta cũng chỉ là nghe nói nơi này tổ chức đại hội thử kiếm, mới tới đây xem một chút, không nghĩ tới chân trước vừa tới, chân sau tiền bối đã tới rồi.”
Nếu như chỉ nghe lời này của hắn, Thẩm Kiều còn không dám cho rằng hai bên thật sự chỉ trùng hợp tới phá hoại. Nhưng có câu nhắc nhở như thật như giả của Nguyên Tú Tú lúc dưới núi, hắn liền biết: Hợp Hoan Tông rõ ràng đã sớm biết được Hồ Lộc Cổ sẽ đến, cho nên đi trước một bước tới đây, một là vì muốn tiêu hao chiến ý của Dịch Ích Trần, giúp Hồ Lộc Cổ tăng thêm phần thắng, hai là vì kiếm lợi.”
Về phần tại sao Hợp Hoan Tông lại giúp Hồ Lộc Cổ đánh trận đầu, cái này cũng rất dễ hiểu. Ngày đó Vũ Văn Uân có thể đăng cơ, hoàng hậu A Sử Na thị kia của Vũ Văn Ung tất nhiên cũng giúp đỡ nhiều. Tuy rằng nàng không phải mẹ ruột của Vũ Văn Uân, nhưng Vũ Văn Uân từ trước tới nay đều thích đối nghịch với cha, tiên đế kính sợ tránh xa Đột Quyết, hắn lại càng muốn thân cận với Đột Quyết. Đã như vậy, Hợp Hoan Tông chống lưng cho Vũ Văn Uân, kết minh cùng Đột Quyết, cũng chẳng có gì là lạ.
Dịch Ích Trần mặt không biến sắc, chỉ là chuyện lùi lại ba bước, cũng đã coi là vô cùng ghê gớm. Phải biết rằng, Hồ Lộc Cổ không phải cao thủ tầm thường, đó là người hơn hai mươi năm trước từng giao thủ cùng Kỳ Phượng Các. Hai mươi năm đã qua, người người đều cho rằng hắn đã chết, ngay cả Đoạn Văn Ương khi hành tẩu trong Trung Nguyên đều tung tin tức giả là sư phụ hắn chết rồi. Ai biết đột nhiên thay đổi bất ngờ, nhân vật trong truyền thuyết khởi tử hồi sinh, làm sao có thể không khiến người ta khiếp sợ?
Rất nhiều người ở đây, đến bây giờ còn chưa thể phản ứng lại được với thân phận của Hồ Lộc Cổ, mà phần lớn họ, e rằng đều tưởng mình gặp quỷ giữa ban ngày.
Mà Thẩm Kiều lại chú ý đến Dịch Ích Trần một lát. Hắn phát hiện vừa rồi sắc mặt đối phương có đỏ lên trong nháy mắt, rõ ràng cho thấy đã bị nội thương, cũng không phải không có chuyện gì xảy ra như thể hiện trên mặt.
Hắn có thể nhìn ra, vậy Hồ Lộ Cổ tự nhiên cũng không thể không nhìn ra.
Ánh mắt rơi vào trên người Dịch Ích Trần, Hồ Lộc Cổ lạnh lùng nói: “Ta nghe nói hiện giờ Thuần Dương Quang được coi là Đạo Môn đứng đầu thiên hạ, chỉ là võ công của ngươi còn chẳng bằng dược Kỳ Phượng Các năm đó.”
Dưới áp lực cường đại như vậy, may mắn Dịch Ích Trần vẫn có thể bảo trì nụ cười cùng phong độ như trước: “Thuần Dương Quan chưa bao giờ tự coi mình là Đạo Môn đứng đầu thiên hạ. Bần đạo cũng chưa từng dám tự so với Kỳ đạo tôn. Các hạ võ công cao cường, bần đạo bội phục. Chỉ là không biết hôm nay các hạ đến đây, là vì muốn tham gia đại hội thử kiếm, hay vẫn là hướng về Thuần Dương Quan mà đến vậy?”
Cái trước thì là luận bàn bình đẳng, cái sau là tới phá hoại tìm hận.
Hồ Lộc Cổ nhàn nhạt nói: “Đại hội thử kiếm, cũng chỉ là thứ mua danh chuộc tiếng. Nếu như chân chính có thực lực, cần gì phải tới đây tham gia làm gì. Ta vốn tưởng rằng danh tiếng Thuần Dương Quan và Dịch Ích Trần như sấm đánh bên tai, tất phải có chỗ hơn người, hiện giờ xem ra, cũng chỉ đến thế.”
Hắn đứng trên đất người ta, lại nói lời hạ thấp người ta như vậy, Dịch Ích Trần nhịn được, nhưng đệ tử Thuần Dương Quan đứng sau hắn lại không nuốt trôi được cơn giận này, lúc này đã có người ra mặt nói: “Các hạ có tài như thế, năm đó còn không phải bị Kỳ đạo tôn đánh bại, như rùa rụt cổ mà trở lại tái ngoại hơn hai mươi năm sao. Hiện giờ thấy Kỳ đạo tôn đã về cõi tiên, liền nhanh nhanh chóng chóng chạy đến võ lâm Trung Nguyên phá hoại, cái này thì tính gì là anh hùng hảo…”
Chữ “Hán” cuối cùng, bị ánh mắt lạnh lẽo của Hồ Lộc Cổ quét qua, sợ đến im bặt, miễn cưỡng nghẹn trong cổ họng, nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Hồ Lộc Cổ không nói gì, mở miệng lại là Đoạn Văn Ương đứng sau hắn: “Trong võ lâm Trung Nguyên các người, qua hơn hai mươi năm còn không tìm ra nổi một đối thủ có thể đánh ngang với sư phụ ta, vậy mà còn không thấy ngại nói câu nghênh ngang như vậy. Nếu ta là các ngươi, đã sớm xấu hổ đến mức tự đập đầu chết rồi. Cái gì là tôn sư Đạo Môn, theo ta thấy, ở trong mắt võ lâm Trung Nguyên, nếu như Kỳ Phượng Các vẫn còn, cũng chỉ có mình hắn xứng là đối thủ của sư phụ ta. Mệt cho sư tôn ta còn tưởng rằng Trung Nguyên quần anh quy tụ, nghe nói nơi này tổ chức đại hội thử kiếm, liền phấn khởi chạy tới, chậc chậc, thực sự là gặp mặt không bằng đặt tên!”
Người của Thuần Dương Quan bị hắn nói tới không đất dung thân, đông đảo giang hồ nhân sĩ ở đây càng không còn gì để nói.
Võ công của Dịch Ích Trần bọn họ đã thấy rõ ràng. Trận chiến cùng Tang Cảnh Hành vừa rồi, đặc sắc tuyệt luân. Dịch Ích Trần không thể nghi ngờ là cao hơn hẳn Hợp Hoan Tông một bậc, nhưng còn chưa để bọn họ cao hứng được một chốc, Hồ Lộc Cổ liền xuất hiện.
Có hắn ở đó, Dịch Ích Trần cũng được, Tang Cảnh Hành cũng thế, toàn bộ đều thấp hơn hẳn một tầng.
Dịch Tang hai người, vốn dĩ đã là sự tồn tại người thường không thể với tới. Hiện giờ lại có Hồ Lộc Cổ, tựa như trăng sáng trên trời, cao không thể với, chỉ khiến người ta sinh lòng tuyệt vọng.
Người có tâm nhớ tới trận giao chiến hơn hai mươi năm trước, âm thầm than mình trẻ tuổi không thể đuổi tới. Lúc đó nếu ngay cả Hồ Lộc Cổ mà Kỳ Phượng Các còn có thể đánh bại, vậy không biết phong thái cỡ nào!
Chỉ là không phải tất cả mọi người ở đây đều mất đi chí khí, tự diệt uy phong, cũng có người không nghe nổi lời Đoạn Văn Ương đã nói, trực tiếp bước lên trước mọi người, lớn tiếng nói: “Các ngươi chỉ tới một chỗ Thuần Dương Quan, lại dám mở miệng nói ẩu, nói Trung Nguyên ta không người. Phải biết cao thủ thiên hạ nhiều vô kể, bắc có Phật Môn, nam có Nho Môn. Chẳng lẽ các ngươi đều đã khiêu chiến hết sao? Vừa rồi Lưu Ly Cung xếp hạng anh hào thiên hạ, bên trên cũng không có tên của Hồ Lộc Cổ. Thầy trò các ngươi tự biên tự diễn, vui vẻ biết bao, nhưng cũng chỉ là tăng thêm trò cười cho người khác mà thôi!”
Hồ Lộc Cổ mặt không gợn sóng, Đoạn Văn Ương lại nheo mắt lại: “Ngươi họ tên là gì, đệ tử môn phái nào?”
Người kia trong lòng run lên, nhưng trước mặt mọi người sao có thể mất bình tĩnh, cuối cùng vẫn cao giọng báo tên sư môn: “Hội Kê Vương gia Vương Thiêu!”
Vương gia nhà hắn cũng không dựa vào Hợp Hoan Tông hay người Đột Quyết mà sống, vậy thì mình có gì phải sợ? Nghĩ đến đây, dũng khí của Vương Tam Lang không khỏi tăng thêm mấy phần.
Đoạn Văn Ương nhíu mày, âm điệu hơi cao lên: “A, Hội Kê Vương gia?”
Lúc nói chuyện, tay hắn duỗi ra, đánh nhanh như chớp, kèm theo đó là roi ảnh từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía Vương Tam Lang!
Vương Tam Lang trơ mắt nhìn người ta ra tay, ngay cả kiếm cũng không kịp rút, chỉ có thể lui về sau. Nhưng tốc độc của hắn làm sao so được với đối phương, còn chưa lui được bao xa, roi đã cuốn lên cổ tay hắn, xoắn lại đau đớn, xương cổ tay gần như muốn gãy tan!
“A!” Hắn không nhịn được kêu to thành tiếng, trường kiếm trong tay theo đó mà rơi xuống.
“Tam Lang!” Vương Nhị Lang trừng muốn rách cả mí mắt, bay người lên trước cứu viện.
Nhưng có người ra tay còn nhanh hơn hắn, đối phương rút kiếm chém tới, kiếm khí dâng trào, thoáng chốc từ bốn phương tám hướng vây quanh Đoạn Văn Ương. Đoạn Văn Ương a một tiếng, tựa hồ không nghĩ tới công lực của người giúp đỡ lại mạnh đến vậy, không thể không rút roi về, chuyên tâm ứng phó với người kia, lúc này mới phát hiện đối phương lại là một thiếu nữ xinh đẹp.
Võ công thiên hạ, duy nhanh bất phá, roi của Đoạn Văn Ương một tầng tiếp một tầng, căn bản không cho bất kỳ người nào cơ hội thở ra. Dưới uy thế khiếp người như vậy, cô nương kia lại vẫn thể hiện một cách thành thạo điêu luyện, không hề thua kém, có thể thấy được tám chín phần là xuất thân danh môn. Nếu như được cao nhân dạy dỗ, qua thời gian nữa, không hẳn không thể thành tài.
Nhưng dù sao Đoạn Văn Ương cũng được ghi tên vào thập đại thiên hạ, cho dù xếp hạng chót, đó cũng là khả năng không hề thấp. Võ công của thiếu nữ này tuy cao, nhưng lại hơi non nớt, khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, sau ba chiêu thức liền từ từ bị Đoạn Văn Ương phát hiện sơ hở, thừa dịp dùng roi đánh thẳng vào nhược điểm của đối phương.
Thiếu nữ cũng không ham chiến. Nàng vốn chỉ muốn giải vây cho Vương Tam Lang, mục đích đã đạt, tự nhiên bứt ra lùi về, nhẹ nhàng hạ xuống đất, không chịu lấy cứng đối cứng với Đoạn Văn Ương.
“Đa tạ Cố cô nương đã giúp đỡ!” Vương Tam Lang có chút kích động. Lúc trước hắn đối với mỹ nhân này vừa gặp đã thương, không hiểu sao mỹ nhân chẳng coi ra gì. Không ngờ vừa rồi mình gặp nguy nan, lại là mỹ nhân vươn tay viện trợ.
“Không cần khách khí.” Cố Hoành Ba thần sắc nhàn nhạt.
Hành vi của Vương Tam Lang quả thật có chút lỗ mãng, nhưng không thể nói là hắn không đúng. Mọi người khi đối mặt với Hồ Lộc Cổ, đều câm như hến, chỉ có mình Vương Tam Lang là dám lên tiếng, đủ thấy có dũng khí. Nếu như mình có thể cứu mà không cứu, vậy sẽ là dung túng cho bầu không khí này.
Từ một điểm này mà nhìn, Cố Hoành Ba không hổ là được Thẩm Kiều giáo dưỡng lớn lên, quan điểm của nàng đều được kế thừa từ vị chưởng giáo sư huynh này.
Tuy rằng đòn đánh bị Cố Hoành Ba chặn lại, Vương Tam Lang cũng không có thương tích gì, nhưng tận mắt thấy hai thầy trò này võ công cao hiếm thấy, đừng nói là đánh sư phụ, ngay cả đồ đệ bọn họ cũng đánh không lại, không khỏi cảm thấy mình không thể với tới từ tận đáy lòng.
Ở một phương diện nào đó, dự định liên hợp với các nơi đối kháng Hợp Hoan Tông và Phật Môn của Thuần Dương Quan, kỳ thực đã thất bại.
Tay Lý Thanh Ngư đã đặt lên chuôi kiếm, nhưng lại một cánh tay khác duỗi đến, tóm chặt lấy tay hắn.
Đó là tay của Dịch Ích Trần.
Bên kia, Hồ Lộc Cổ nhìn Cố Hoành Ba, đột nhiên hỏi: “Kỳ Phượng Các là gì của ngươi?”
Cố Hoành Ba đã sớm chú ý tới Thẩm Kiều đứng ở một góc bãi đá bên ngoài, lúc này không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, rồi mới nói: “Đó là gia sư.”
Nghe thấy nàng có quan hệ cùng Kỳ Phượng Các, thần sắc của Hồ Lộc Cổ rốt cục khẽ động. Cho dù vừa nãy đối mặt với Dịch Ích Trần, hắn cũng không hề nhìn thẳng vào người ta. Giờ khắc này lại đưa mắt tỉ mỉ quan sát Cố Hoành Ba một lần, sau đó lại khôi phục thần sắc yên tĩnh không chút gợn sóng.
Biết trò sao bằng thầy, Đoạn Văn Ương cười nói: “Sư tôn hà tất tiếc nuối, nếu như đồ đệ không đoán sai, vị cô nương này tên là Cố Hoành Ba, hẳn là nữ đệ tử duy nhất dưới trướng Kỳ Phượng Các. Tuy rằng công lực của nàng không quá cao, nhưng trên nàng còn có mấy vị sư huynh, một người trong đó, chính là kẻ thừa kế vị trí chưởng giáo Huyền Đô Sơn, còn khiến sư đệ Côn Tà chết dưới kiếm, thật đúng lúc, hôm nay hắn cũng có mặt ở nơi này.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Thẩm Kiều: “Thẩm đạo trưởng, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Chỉ một thoáng, tầm mắt mọi người đều theo tiếng nói rơi vào trên người Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều vốn đứng ở bên rìa làm một cái bóng mờ nhạt, lúc này tự nhiên không thể tiếp tục thờ ơ bàng quan nữa, liền cầm kiếm chậm rãi bước về phía trước, đi thẳng tới chỗ cách đối phương không xa, mới dừng bước.
“Đa tạ đã nhớ, may mắn không bệnh.” Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, cũng không vì Hồ Lộc Cổ xuất hiện mà có nửa điểm căng thẳng.
“Ngươi chính là Thẩm Kiều.” Tầm mắt của Hồ Lộc Cổ từ trên mặt hắn dời xuống, rơi vào Sơn Hà Đồng Bi kiếm trên tay hắn, trên mặt lại xẹt qua một tia hoài niệm.
“Không sai, bần đạo Thẩm Kiều, hôm nay có thể chứng kiến dung nhan của tiền bối, thực sự vinh hạnh. Chỉ đáng tiếc gia sư đã về cõi tiên, bằng không nếu biết tiền bối vẫn còn tại nhân gian, tất nhiên sẽ vô cùng cao hứng.”
Trong lòng Đoạn Văn Ương nghi ngờ đối phương nói những lời này là muốn trào phúng sư phụ hắn giả chết là rùa rụt cổ tại Đột Quyết hơn hai mươi năm, đợi đến khi Kỳ Phượng Các chết rồi mới dám đi ra. Nhưng nhìn thần sắc ôn hòa của đối phương, một bộ dạng nhân hậu, giống như cũng không phải có ý đó.
“Thiên tư của ngươi rất cao, nhưng hiện giờ còn chưa đủ là đối thủ của ta. Nếu như thêm ba năm nữa, chưa chắc đã không thể đánh một trận với ta. Nhưng ngươi giết Côn Tà, hôm nay vừa vặn bị ta gặp được, vậy thì không thể để ngươi có thể sống sót mà rời khỏi núi này.”
Sắc mặt Hồ Lộc Cổ nhàn nhạt, ý trên mặt chữ, dường như đã coi tính mạng của Thầm Kiều nắm chặt trong tay.
Thẩm Kiều cười cười, chỉ đáp lại hai chữ: “Phải không?”
Trong tình huống này, nhiều lời tranh cãi cũng chỉ là vô dụng. Sắc mặt hắn trấn định, trong lòng không hẳn là không sốt sắng. Người đứng xem e rằng chỉ muốn coi náo nhiệt, nhưng chỉ có thân ở trong đó, mới có thể cảm nhận được uy thế trên người Hồ Lộc Cổ là một loại áp bức chèn ép cỡ nào.
Vừa rồi Dịch Ích Trần giao thủ cùng đối phương, tất nhiên cũng phải chịu đựng dày vò như vậy.
Đối phương quá mạnh, đã đạt đến cảnh giới không thể đong đếm, không có cách nào diễn tả ra được.
Trời có vạn cảnh, huyền diệu khó hiểu, chỉ có thể lĩnh hội, không thể truyền lại.
Hắn có thể thắng sao?
Thẩm Kiều nhìn người trước mắt này, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ đến mức gần như không có.
Đây sẽ là trận đánh gian nan nhất từ khi hắn vào giang hồ đến nay.
Trình độ hung hiểm, thậm chí không thua gì trận chiến với Tang Cảnh Hành ngày đó.
Hắn là đệ tử của Kỳ Phượng Các, bắt đầu từ giờ khắc hắn tiếp nhận y bát từ trong tay sư tôn đó, liền quyết định, trận chiến này, không thể tránh khỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 104
Chương 104