Edit + Beta: Vịt
Không thể không nói, Trình Sâm thật sự là ông chủ hào phóng, hào phóng tới Từ Niên quả thực hận không thể muốn tích cực vì kim chủ kính dâng thân tâm.
Huống chi người ta còn không muốn thân, chỉ cần cậu giả bộ dỗ dành nhiều chút là được rồi.
Tiền này cầm quá dễ dàng Từ Niên ngược lại cảm thấy rất áy náy, thế là bình thường cậu liền nhịn không được đối với Trình Sâm càng thêm ân cần.
Trình Sâm làm ăn làm tới mức độ này, công việc xã giao đương nhiên không ít, anh không phải là người quá để ý thân thể mình, ỷ vào người cao lớn cơ bắp cường tráng ngược lại kéo dài được rất tốt.
Kết quả một lần trước khi uống rượu, Trần Đệ cố ý trước đưa tới hai nắm sushi.
Trình Sâm nhíu nhíu mày, đầy mặt ghét bỏ, "Đây là cái gì?"
Trần Đệ: "Đừng bụng rỗng uống rượu, trước lót dạ."
Trình Sâm: "......" Không phải là anh đa nghi, Trần Đệ làm thư ký của anh 8 năm, cho tới bây giờ chưa một khắc giống như bây giờ ôn lương hiền thục qua.
Trần Đệ: "Là Từ thiếu gia đưa tới."
Trình Sâm híp mắt: "Từ Niên?"
Trần Đệ vẫn luôn nhớ phải giúp nhị chủ tử chuyên nghiệp nói tốt: "Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ này nhưng hiểu chuyện, mọi thứ đều nhớ tới anh."
Biểu tình Trình Sâm đen tối không rõ, cuối cùng vẫn là căng thẳng giơ cằm lên: "Mở ra."
Trần Đệ giúp anh mở bao bên ngoài đưa tới, Trình Sâm vài miếng liền giải quyết hết, vừa run chân vừa ánh mắt chỉ huy Trần Đệ mở cái thứ hai.
"Cậu ta làm sao không tự mình đưa tới." Trình Sâm vừa ăn vừa hỏi.
Trần Đệ cẩn thận nói: "Từ thiếu gia sợ anh bận rộn."
Trình Sâm "Hừ" một tiếng: "Cậu về nói với tôi tôi không thích vị cá hồi."
"......" Trần Đệ nghĩ thầm người ta có lòng đưa tới đã rất tốt rồi, còn chọn ba lấy bốn!
Từ Niên bồi Lý Phương ở bệnh viện thẩm máu, lúc gần kết thúc nhận được tin tức của Trần Đệ.
"Ông chủ nói anh ấy không thích cá hồi." Trần Đệ cùng cậu xuyên ẩn ý, "Bất quá ngược lại đều ăn sạch."
Từ Niên trả lời: "Anh ấy có nói mình thích vị gì không?"
Trần Đệ: "Vậy thì không có......"
Từ Niên suy nghĩ một chút, gõ chữ nói: "Vậy tôi lần sau mỗi vị đều mua một phần."
Trần Đệ có chút xấu hổ: "Vậy rất lãng phí tiền đi?"
Từ Niên: "Không sao, đều là tiền ông chủ cho."
Trần Đệ: "......"
Từ Niên khắc sâu thông suốt lông cừu mọc trên thân dê vẫn là rất tích cực tặng đồ cho Trình Sâm.
Sau mấy lần tặng, Trần Đệ hữu ý vô ý hướng cậu tiết lộ một lần Trình Sâm không thích ăn đồ ăn nhân viên, thế là hôm sau Từ Niên liền xách theo hộp tiện lợi tới công ty.
Trình Sâm ở phòng làm việc nhìn thấy cậu vẫn không phải rất cao hứng: "Cậu tới làm gì?"
Từ Niên tính khí tốt cười cười: "Đều qua giờ cơm rồi, sợ anh đói chết."
Trình Sâm không nói lời nào, anh nhìn Từ Niên mở hộp tiện lợi ra, bên trong phân ra 7-8 ô vuông nhỏ, lượng cơm ngược lại rất nhiều, chay mặn phối hợp cũng cân xứng.
"Không biết khẩu vị của anh, cho nên làm nhiều chút." Từ Niên cầm đũa đưa tới, cố ý bổ sung, "Đều đã khử trùng."
Trình Sâm đợi một lát mới nhận lấy đũa, chậm rãi gẩy xem một lần.
Từ Niên ở bên cạnh ngoan ngoãn chờ, cũng không giục anh.
Một hồi lâu, Trình Sâm rốt cục ăn miếng đầu tiên.
Từ Niên theo bản năng cúi đầu nhìn chân anh.
Không run.
Đậu đũa, không thích ăn.
Trình Sâm xoi mói lượm một lát thịt cá, phát hiện xương cư nhiên trước đó đều được Từ Niên nhặt sạch.
"Là cá mè." Từ Niên chủ động nói, "Anh nếm thử chút?"
Ông chủ Trình được dỗ ăn cơm rốt cục hài lòng đút thịt cá vào trong miệng.
Từ Niên liếc mắt đùi đối phương dưới gầm bàn.
— Quả nhiên run vô cùng lợi hại.
Một bữa cơm chậm chậm chạp chạp làm cho Từ Niên không sai biệt lắm sờ thấu khẩu vị Trình Sâm, bất quá cũng là rất mệt, thói quen ăn cơm của Trình Sâm thật sự còn tệ hơn trẻ con, kén ăn nghiêm trọng không nói, ăn gì cũng phải dỗ trước, cái cách ăn khẩu vị của anh như vậy cư nhiên còn có thể không tệ, Từ Niên cũng là không hiểu.
Cơm nước xong Trình Sâm còn muốn ngủ trưa, phòng làm việc của anh rất lớn, đặc biệt chừa ra một gian phòng bên trong còn đặt giường.
Từ Niên thu thập xong hộp tiện lợi, rửa xong tay đi ra ngoài đã nhìn thấy kim chủ ngồi ở trên ghế salon không động đậy.
"Không đi ngủ một lát?" Từ Niên vẫy nước trên tay.
Trình Sâm nhìn cậu một cái: "Mệt, không muốn động."
Từ Niên sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng đây là muốn cậu hỗ trợ cởi áo.
Từ Niên không thể làm gì khác hơn là lết thân lại đi cầm đồ ngủ cho Trình Sâm, hầu đối phương cởi áo vest và cà vạt.
Từ Niên nói: "Áo sơ mi quần anh tự cởi?"
Trình Sâm biểu tình thối hoắc nhấc chân: "Còn có giày nài."
"......" Từ Niên nhận mệnh ngồi xổm xuống cởi giày cho anh.
Bởi vì là giày da buộc dây, cởi ra còn có chút phiền toái, Trình Sâm nhìn Từ Niên dịu ngoan rủ xuống phần gáy tuyết trắng, không biết làm sao ngực nóng lên.
"Cậu hiện tại có phải đặc biệt cao hứng hay không." Mặc dù là câu hỏi, nhưng Trình Sâm dùng là ngữ khí khẳng định đắc ý, "Có thể đụng tôi như vậy."
Từ Niên vẻ mặt khó hiểu: "?"
Trình Sâm khơi mi, anh lớn lên thật sự là rất có vị nam nhân, mặt mày anh khí bừng bừng: "Đừng giả bộ, tôi biết cậu yêu chết tôi rồi."
Từ Niên: "......"
Trình Sâm rất là lòng từ bi nói: "Xem trên phần cậu đối tốt với tôi như vậy, lần này áo sơ mi và quần sẽ để cho cậu cởi đi."
Từ Niên: "............"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bao dưỡng
Chương 9
Chương 9