Nó là một con dã thú!
Nhưng từ dã thú này cũng không đủ để hình dung sự tồn tại của nó, nó ngoan độc, tàn ngược, bạo lực, là hóa thân từ huyết tinh những tham vọng chiếm hữu của nhân gian, ác ý là thức ăn của nó, và bản năng của nó là trả thù.
Mỗi một lần hô hấp một sinh mạng sẽ mất đi trong tay nó, huyết cùng hận tẩm bổ nó, oán cùng đố kị tại trong mạch máu nó lưu động, nó là vì thương tổn, giết chết người khác mà tồn tại.
Nó là một con ma thú.
Cái gì gọi là ma thú?
Đó là tối kịch độc của thế gian, một độc vật hiếm thấy, sống trong một hũ hài cốt, nhận lấy ác ý phù chú, sau đó để cho những độc vật này tự giết hại lẫn nhau, khi chiến thắng đối phương, chúng sẽ hút lấy huyết nhục đối phương mà tẩm bổ chính mình, cuối cùng một ngày chỉ còn lại duy nhất một độc vật sống sót.
Chỉ có tối huyết tinh, cực tà động vật dũng mãnh thiện chiến, mới có thể trong cuộc chiến tàn khốc này mà sinh tồn.
Độc vật này bởi vì hút các loại kịch độc, hơn nữa được phù chú thúc giục, liền sẽ chuyển hóa cực kỳ quái dị, nếu chủ nhân của nó có đạo hạnh cao thâm, lấy máu chính mình, lại ép vào chú thuật cao thâm, nó sẽ biến thành vô tung, trở thành ma thú cuồng bạo thị huyết.
Như vậy ma thú dựa vào sở thích giết chóc mà di động, thậm chí còn có thể cắn ngược lại chủ nhân dưỡng nó, chỉ vì thường xuyên liếm máu tươi mà chủ nhân dùng để nuôi nấng nó.
Cho nên cực ít người có năng lực nuôi dưỡng, cho dù có năng lực, trừ phi đã không còn cách nào trừ đi thâm thù đại hận mới dùng đến phương pháp này, bằng không ai lại nguyện ý dưỡng một con cẩu có thể cắn ngược lại mình.
“ Giết hắn! Giết hắn! Bất luận như thế nào, giết Nguyệt Quý cho ta”
Đây là từ đầu tiên hắn nghe được khi bắt đầu có ý thức, cái tên nghe được đầu tiên, người này họ Bạch, tên gọi Nguyệt Quý, hợp lại kêu là Bạch Nguyệt Quý.
Tên đối với hắn không có ý nghĩa, khi đó hắn còn chưa biết nhiều ngôn ngữ của loài người, bởi vì hắn bị phong ấn trong hủ cốt cùng kịch độc và huyết dược, bất quá, trí tuệ của hắn so với con người còn cao hơn mấy chục lần, cho nên rất nhanh, hắn liền hiểu được người ở bên ngoài hủ đang nói cái gì.
Thanh âm kia già nua run rẩy, kinh sợ hòa cùng oán hận cường liệt, mỗi một ngày đều nói đồng dạng một đoạn lời thoại, hơn nữa luôn chứa đựng sự trả thù.
“ Giết Nguyệt Quý, giết Nguyệt Quý, đi giết Nguyệt Quý cho ta”
Hắn biết người bên ngoài chính là kẻ đã tạo ra hắn, mà thanh âm kia theo hắn thì mang đầy kinh sợ cùng oán hận.
Sau này lão nhân đem giấy niêm phong mở ra, khi đó hắn còn chưa trưởng thành, nhưng càng là một ma thú sát lực cường đại, thì càng cần tiếp xúc với không khí bên ngoài, cùng huấn luyện săn bắn, cho nên lão nhân thừa dịp ban đêm sẽ cho hắn xuất ngoại săn thực.
Lão nhân không biết hắn đã có năng lực suy nghĩ, trên thực tế, lúc hắn xuất ngoại săn thực, hắn rất ngạc nhiên muốn nhìn xem người có tên Nguyệt Quý này, bởi vì hắn biết, lão nhân là phù chú sư lợi hại nhất trên đời, nhưng lão nhân lại không thể giết được Nguyệt Quý, đều này gợi lên hứng thú của hắn.
Hắn xuất ngoại săn thực rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng gặp qua Nguyệt Quý, bởi vì lão nhân chỉ cho hắn đi săn một canh giờ, hết thời gian hắn phải trở lại hủ cốt, bằng không kẻ chưa trưởng thành như hắn, làn da sẽ bị thương tích, năng lực cũng sẽ bởi vậy mà yếu đi.
Theo thời gian trôi qua, thời gian hắn có thể ở bên ngoài càng ngày càng lâu, nhưng hắn vẫn không thấy qua Nguyệt Quý, không, nên nói là, ở đây, trừ bỏ lão nhân, hắn chưa từng thấy qua ai khác, nhưng từ lời nói của lão nhân truyền đến tai, Nguyệt Quý hẳn là cùng hắn ở cùng một chỗ, cho nên hắn không có khả năng không cảm nhận được khí tức của người kia.
Nguyệt Quý rõ ràng ở đây, vì sao hắn chưa từng thấy qua y?
Thẳng đến một đêm trăng tròn, hắn mới biết được vì sao.
Ngay từ đầu thứ hắn săn thực là một ít động vật, đợi đến một tháng sau, khi năng lực của hắn càng ngày càng mạnh, hắn săn chính là mãnh thú khổng lồ, lúc này đã không phải vì dục vọng ăn uống, mà là để thỏa mãn thiên tính thị sát của hắn.
Hắn thích cảm giác giết chóc, hơn nữa khi máu bắn tung tóe lên người, nhiệt độ đó, mùi hương đó sẽ làm hắn hưng phấn khoái hoạt, hắn có giết qua người, nhưng con người là động vật hắn không thích giết nhất, cũng không phải hắn đối đối con người thương hại hay sợ hãi gì.
Mà là hắn chưa từng giết qua động vật nào yếu đuối như vậy.
Người sẽ không phản kháng, sẽ không giãy dụa, chống lại ánh mắt ma mị của hắn liền cứng như đầu gỗ, giết bọn chúng quả thực là dễ như trở bàn tay, giống như là bóp chết một con giun, điều này làm hắn cảm giác không thú vị đến cực điểm.
Hắn thích giết chính là mãnh thú, nhìn chúng vì sinh tồn mà giãy giụa phản khán, lúc đó máu toàn thân hắn sẽ sôi trào, say mê điên cuồng, khi giết đặc biệt cảm thấy thỏa mãn hưng phấn.
Có lẽ bởi vì hắn quá mạnh, cho nên mỗi khi hắn vừa xuất hiện, động vật của cả tòa sơn lâm lập tức hướng chung quanh chạy trốn.
Hắn thích thưởng thức chúng nó vắt chân mà chạy như trò hề, sau đó mới dùng móng tay ngọn gàng đâm thủng trái tim, nhìn bọn chúng giãy giụa mà chết.
Nhưng mà một tháng sau, hắn phát hiện động vật trong rừng thế nhưng chưa hề giảm bớt.
Theo lý thuyết, hắn một đêm giết hơn cả trăm, không đến một tháng, động vật trong ngọn núi này đáng lẽ phải chết hết, kết quả chẳng những không có chết, xem ra còn không hề giảm bớt.
Một đêm kia hắn không có giết, mà là bắt sống động vật, đem tới trước mắt hảo hảo kiểm tra, động vật kia tuy rằng không ngừng tránh né, nhưng hắn vẫn là nhìn ra được trái tim của nó đã từng bị xuyên qua, hơn nữa còn là kiệt tác của chính hắn, kết quả nó chẳng những không chết, còn vui vẻ xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hắn lần đầu biết đến cái gì gọi là không vui!
Có người cứu thứ hắn đã giết thật sự tạo ra cảm giác có chút thành công, hắn đơn giản đem động vật cầm trong tay xé thành từng mãnh nhỏ, huyết nhục bay tứ tung, hắn không tin người nọ còn có thể cứu được nữa.
Từ đó về sau sau, hắn đều dúng cách này giết chóc, cả khu rừng đều bị hắn nhiễm đỏ, người nọ có là Hoa Đà tái thế, cũng không có biện pháp đem từng khối thi thể ghép lại thành một.
Sát không quá ba ngày, hắn đã ngửi được một cỗ hương vị bùa chú kỳ lạ, hắn là ma thú phi thường hiếm thấy, đối với bùa chú hiểu biết sâu sắc, trực giác cho hắn biết đối phương cũng là một ma thú, hơn nữa sức mạnh phi thường cường đại, loại cường đại này hắn chưa từng gặp qua.
Hắn hưng phấn đến toàn thân đều nổi da gà, muốn gặp gỡ cường địch trước nay chưa từng gặp đó, đem đầu đối phương từ cổ bẻ xuống.
Kích động giết chóc trong cơ thể làm toàn thân hắn hưng phấn run rẩy, hắn đã có thể tưởng tượng cảm giác thành tựu như thế nào khi máu kia bắn vào trên người mình.
Hắn không thèm nhìn động vật xung quanh, bởi vì chúng đã không còn hấp dẫn hắn, theo hương vị lời chú kia, hắn xông vào sâu trong rừng, còn chưa phát hiện ma thú, liền nhìn thấy có người đang đưa lưng về phía hắn, chậm rãi mà đi.
Không tìm thấy ma thú hắn muốn giết, tâm tình ác liệt, cảm giác tên nhân loại này thực chướng mắt, lúc hắn nhảy lên cao định giết quách y đi, nhân loại bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.
Một tiếng kia vừa trầm lại vang, dưới ánh trăng dường như có sinh mệnh, càng giống ẩn hình roi, hung hăng quất lên mặt hắn, bên ngoài của hắn bị thương, tự tôn bên trong cũng bị thương nghiêm trọng.
“ Ngồi xuống.”
Ba một tiếng, toàn bộ thân thể không nghe theo lệnh của hắn lặp tức khụy xuống, làm đầu hắn choáng váng, mà hai chân hắn cũng thẳng tấp dính trên mặt đất, dùng sức thế nào cũng không đứng lên được.
Sự sợ hãi của hắn không thể nào hình dung bằng hắn ngôn ngữ được, hắn bị một nhân loại chế trụ, nhưng lại không phải là lão nhân đã dưỡng thành hắn.
Mà nhìn tên nhân loại này, khả năng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Hắn lại bị một thiếu niên hơn mười tuổi chế trụ, hơn nữa thiếu niên kia nửa chiêu cũng chưa xuất ra, chỉ là hét lớn một tiếng liền đem hắn, thiên hạ đệ nhất ma thú hoàn toàn chế trụ.
Thiếu niên không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ có hai tay linh hoạt hoạt động, không biết đang làm cái gì, bất quá không bao lâu, một động vật từ trước người thiếu niên đứng lên, đầu tiên là hơi chút di chuyển, sau đó liền nhanh như chớp chạy trốn, thanh âm thiếu niên mang theo lãnh khốc truyền đến.
“ Đây là con thứ nhất.”
Thiếu niên vừa mới nói xong, nhất chân, một hòn đá nhỏ liền đánh tới trên người hắn.
Hắn nhíu mày kêu đau, đồng thời xấu hổ và giận dữ điên cuồng hét lên, tiếng hô chấn thiên, khu rừng lặp tức truyền đến âm thanh dã thú tranh nhau chạy toán loạn, âm thanh lớn đến mức đất rung núi chuyển, nhưng thiếu niên lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Thiếu niên mỗi khi vá xong một con vật, một cục đá liền hướng trên người hắn mà bay đến, cơ hồ trên dưới toàn thân hắn đều bị đánh qua, hơn nữa khi vá đến những động vật bị xé đến rách nát, thiếu niên sẽ đá cục đá lớn hơn, giống như cố ý canh ngay đầu hắn, còn đặt biệt nện lên gương mặt không thể động đậy của hắn.
Lúc này chính hắn chứ không phải ai khác, nếm thử cảm giác chính mình bị đánh cho chảy máu, máu kia theo trên mặt chảy xuống, trong tinh ngọt có phẫn oán, hắn vặn vẹo thân thể, tiếng rít gào như sấm, nhưng thiếu niên vẫn bất động như núi.
Ba canh giờ qua đi, đã đến thời gian hắn trở về hủ cốt.
Lúc này thiếu niên cũng đem tất cả động vật vá xong, y đứng dậy, trở lại tiểu ốc bên trong rừng rậm.
Thiếu niên vừa đóng cửa lại, hắn liền có thể tự do hành động.
Thân thể cấp tốc co rút lại, làm hắn hiểu được chính mình còn không trở về sẽ chết bất đắc kỳ tử, hắn không có thời gian nhìn đến gương mặt của thiếu niên, đành phải nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhục nuốt hận mà trở lại hũ cốt.
Nhục nhã ngày hôm nay khiến hắn phát thệ, ngày mai nhất định phải đi giết tên thiếu niên dám can đảm đối xử với hắn như vậy kia.
Hôm sau hắn vừa ra khỏi hũ cốt liền chạy thẳng đến khu rừng, nhưng không thấy tung tích thiếu niên, hắn đẩy cửa đi vào trúc ốc đơn sơ của thiếu niên, trong phòng cơ hồ trống rỗng, chỉ có vài bộ quần áo, một cái bàn, một tủ sách rách nát, một ấm trà sức mẽ, cùng một vài các tách bỏ đi.
Hắn đem tầm mắt chuyển dời đến ngăn tủ rách nát, bên trên chất đầy sách, bên cạnh tay đồng dạng cũng có một cái bàn màu xám tro, bên trên là bút cùng giấy.
Hắn chưa từng xem qua sách, tò mò đem sách cầm lên, bên trong văn tự vặn vẹo, có chút giống mấy con giun quái dị chụm vào cùng một chỗ, hắn hoàn toàn xem không hiểu, chỉ chốc lát hắn liền chú ý tới trên bàn có giấy hé ra, xác nhận là của thiếu niên viết, chữ y viết vừa đoan chính lại đặc biệt đẹp, trí nhớ của hắn tốt lắm, rất nhanh liền ghi nhớ hình dáng của chữ.
Sau đó mỗi ngày hắn đều đến, vì cái gì? Ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Thiếu niên ở trong phòng, hắn ở ngoài phòng, mỗi ngày đều là như thế.
Hắn nghe được thanh âm thiếu niên đọc bài, thừa dịp khi thiếu niên không có ở đây, liền tiến vào trong phòng, tò mò đem sách thiếu niên đọc qua nhất nhất nhớ vào trong đầu, rất nhanh, hắn có thể đọc có thể viết có thể nói.
Sách trong phòng thiếu niên đều bị hắn đọc hết, thiếu niên giống như cũng biết, lại mang đến một đống sách, thiếu niên cùng hắn đồng thời đều đọc, bởi vì lạc thú đọc sách, hắn không có thời gian đi giết động vật, hắn đọc được càng nhiều, lại càng cảm thấy thế giới nhân loại rộng lớn mà thú vị, trong lúc đó thời gian hắn có thể rời khỏi hủ cốt ngày càng dài.
Sách đều đọc hết, có thời gian dạo chơi hắn sẽ xong vào thư phòng nhà người khác, tùy tay liền lấy rất nhiều sách, tất cả đều để lên ngăn tủ nhà thiếu niên, thiếu niên đối với việc sách nhiều hơn cũng không lấy làm kỳ quái, chỉ chăm chỉ đọc.
Đây là đoạn nhân duyên ủy dị đến cực điểm, giữa bọn họ vừa giống kẻ địch lại giống như bằng hữu!
Bọn họ chưa từng chân chính gặp qua diện mạo đối phương, cách một ván cửa mỏng manh, một người ở bên trong đọc sách, một kẻ bê sách ở bên ngoài đọc, làm bạn với hai người, chỉ có tiếng chim hót uyển chuyển ngoài cửa sổ, cùng với tiếng quấy nhiễu sự yên tĩnh của mấy con ếch.
Hắn chỉ nghe qua thanh âm của thiếu niên, nhìn qua bóng dáng của thiếu niên, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy được gương mặt của thiếu niên, thiếu niên không có hơi thở của con người, cho nên hắn ngửi không được hương vị.
Trên người thiếu niên tập trung rất nhiều độc chú, có chút còn thực kỳ lạ, hắn cảm thấy rất kỳ quái, người bình thường nếu chỉ trúng một trong những độc chú đó đã sớm chết rồi, nhưng thiếu niên vẫn như cũ còn sống, trong lòng hắn lặp tức hiểu ra, thiếu niên này chính là Nguyệt Quý.
Bởi vì độc chú trên người y ngoài lão nhân dưỡng thành hắn, không ai có thể thi triển được, nhưng hắn thật sự không hiểu, thiếu niên tại sao lại trúng nhiều bùa chú như vậy, theo hắn thấy, thiếu niên có thể dễ dàng chế trụ một ma thú như hắn, liền nói lên năng lực của y không hề tầm thường mới đúng.
Vì thế, hắn tò mò quan sát thiếu niên, phát hiện mỗi sáng thiếu niên đều đi vào phòng lão nhân, hắn ngồi xổm trên nóc nhà, bế khí, không để bất luận kẻ nào phát hiện hắn.
Tay sử dụng lực, hắn gỡ ra một mảnh ngói, nương theo ánh nến, hắn thấy được thiếu niên, tuy rằng vẫn nhìn không tới mặt của y, nhưng hắn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của đối phương.
Lão nhân đưa cho thiếu niên một chén nước, hắn vừa thấy thì biết nước kia có độc, bởi vì hắn cũng từng dùng qua, nhưng hắn là ma thú tài năng dĩ nhiên là bình yên vô sự, mà thiếu niên kia chỉ là một nhân loại bình thường.
Thiếu niên uống ngay chén nước, thân hình không run một cái bình thản ung dung, giống như chỉ là nước suối giải khát, ngược lại tay của lão nhân run rẩy đến lợi hại, hiển nhiên là nhìn thấy thiếu niên niên mặt không đổi sắc nên vừa kinh vừa sợ.
“Vào đi, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ tiếp tục truyền cho ngươi chú thuật, đây là lời ta đã hứa với ngươi.”
Thiếu niên đi theo lão nhân vào nội thất, hắn vẫn luôn lẳng lặng rình ở phòng ngoài, không bao lâu, thiếu niên đi ra, y chậm rãi tiêu sái, độc dược kia tuyệt không phải không có phát sinh tác dụng, thiếu niên thân hình loan hạ, phản phất như trong nháy mắt đã già đi bảy, tám mươi tuổi, rốt cuộc không thẳng nỗi thắt lưng.
Chưa trở về nhà, thiếu niên đi đến một chỗ bên cạnh cái ao, bắt đầu nôn ra máu, trong tay của y đều là máu tươi, âm thanh như thể đến tim phổi đều sẽ bị nôn ra hết, vô pháp ngừng lại.
Hắn chưa từng thấy ai nôn ra nhiều máu như vậy, thiếu niên cũng biết hắn ở bên cạnh, mặt cũng không ngước lên trầm thấp nói: “Tránh ra.”
Hắn không có đi, ngược lại đến gần, hắn kéo thiếu niên đem nhấn vào trong nước, thiếu niên ngay cả sức lực chống cự đều không có.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực
Quyển 1 - Chương 1-1: Thượng
Quyển 1 - Chương 1-1: Thượng