Hai canh giờ chậm rãi trôi qua.
Dận Nhưng còn nhỏ, hơn nữa thân mình đơn bạc vẫn cố gắng quỳ thẳng lưng , đầu hơi hơi cúi, đôi mắt đen láy như mực tàu chuyên chú nhìn sàn đá, đếm từng con từng con kiến đi qua.
Cố công công có chút lo lắng nhìn tiểu thân thể đơn bạc kia, kỳ thật, Thái tử gia cũng không có làm sai cái gì đi? Cố công công còn nhớ rõ ở trong đình của ngự hoa viên, hoàng thượng đối Thái tử gia vô cùng thân thiết sủng ái, ai có thể nghĩ đến sẽ ra cớ sự này cơ chứ?
Rời đi ngự hoa viên sau, hoàng đế còn mang theo tươi cười bỗng trầm lặng xuống, thản nhiên phân phó phải có nhiều người đi theo bên người Thái tử gia, hầu hạ Thái tử gia, quy định bên Thái tử gia phải đối chiếu đúng với đẳng cấp của hoàng đế, những người này còn phải nhiều hơn nữa, này rõ ràng là muốn giám thị Thái tử gia! Chỉ là, tất yếu cần sao? Thái tử gia cũng mới bảy tuổi, một hài đồng như vậy sao đã cần lo lắng? Hơn nữa, hơn nữa hoàng đế không phải vừa mới thực thích Thái tử gia sao?
Chẳng lẽ, thân mật vừa mới đều là giả?
Tưởng tượng đến đây, nhìn thân ảnh đơn bạc dưới kia rất quật cường, Cố công công cảm thấy được trong lòng thực toan, hoàng gia a………..
Tuy rằng hai canh giờ đã qua đi, chỉ là, ý chỉ hoàng đế chưa hạ xuống, Dận Nhưng cũng không đứng lên, chỉ là cứ bình tĩnh quỳ đếm kiến …………
Dận Nhưng biết, tuy nói là hai canh giờ, nhưng dựa theo tính tình nam nhân kia, sợ là hắn phải đến cầu xin tha thứ mới chịu đi?
Hừ, nằm mơ!
Vô tình với quyền thế, vô tình với long ỷ kia, không tranh hậu quả sẽ như thế nào? Nếu như hắn không phải Thái tử, có lẽ, hắn còn có thể làm một thái bình vương gia, chỉ là, hắn là Thái tử, đối huynh đệ hắn mà nói, hắn chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho dù hắn không đạt được gì, hắn sợ cũng khó được chết già, chỉ là, vậy thì thế nào? Kết cục tồi tệ nhất bất quá là chết. Trên thực tế, hắn phi thường phi thường chờ mong, chết rồi, là có thể luân hồi, là có thể quên mất loạn thất bát tao này, nói không chừng hắn còn có thể tái làm Trương Anh một lần.
Nghĩ đến Trương Anh, lại nghĩ đến gia đình ấm áp, hắn nhịn không được mỉm cười, tươi cười ở đêm tối mê mang phảng phất như hào quang chợt lóe mà qua.
Khang Hi vừa mới đi ra Càn Thanh cung đã thấy đứa nhỏ đang cúi đầu, sau đó, mạt tươi cười kia liền làm hoa mắt hắn.
Bảo Thành lại có tươi cười như vậy? Cười thực ấm áp an tâm …….
Khi bọn thị vệ cùng thái giám cung nữ “Hoàng thượng cát tường”, Dận Nhưng lấy lại tinh thần, bình tĩnh cúi đầu chào “Hoàng a Mã cát tường”
Khang Hi không nói, đi thẳng tiến lên, bàn tay to chụp tới, liền dễ dàng đem Dận Nhưng đơn bạc gầy yếu ôm vào trong ngực,cử chỉ này nhất thời làm cho nội tâm bọn thị vệ và thái giám cung nữ hỗn độn, làm cho Cố công công chấn kinh rồi rối rắm, nội tâm điên cuồng gào thét “Hoàng thượng ai, mãn nhân ôm tôn không ôm tử, ngài sao lại ôm lấy Thái tử gia?!”, nhưng trên mặt, bọn thị vệ và thái giám cung nữ lại cúi đầu, thần sắc bình tĩnh, giống như Khang Hi gia vừa mới ôm không phải Thái tử gia mà là một cây hạch đào!!
Khiêm ti nhìn hoàng đế ôm Thái tử đi vào Càn Thanh cung, Cố công công lấy lại tinh thần nhìn các thị vệ dưới thần tình bình tĩnh là ánh mắt lóe ra, nghĩ nghĩ, thản nhiên nói “Nên xem liền xem, không nên nói đừng nói.” Thanh âm không lớn, lại đủ để cho thân hình của thị vệ và thái giám cung nữ chấn động, vì thế ánh mắt lóe ra đều trầm xuống..
Có thể đến làm hầu hạ ở Càn Thanh cung, cũng không phải là ngốc tử!
Vì thế, ngày thứ hai, những người vốn định hỏi thăm “Thái tử thụ phát kí ” thì kẻ đắc ý vẫn đắc ý, người thất ý vẫn thất ý, mê mang lại càng mê mang.
Đắc ý nghĩ “Cái gì? Thái tử không được hoàng thượng triệu kiến để trở về?! Ha ha, Thái tử quả nhiên thất sủng.”
Thất ý nghĩ “ Cái gì? Thái tử bị phạt quỳ hai canh giờ mà hoàng đế cũng không gặp hắn?! Thái tử gia! Ngài rốt cuộc làm chuyện gì nhạ hoàng thượng thịnh nộ như vậy?!”
Mê mang nghĩ “Thái tử gia lúc trước không phải rất được hoàng a mã sủng ái sao? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?!”
Khụ khụ, trở lại chuyện chính. Nói ~~~~~~~~~~~~
Khiếp sợ không chỉ là những kẻ làm nền, Thái tử gia của chúng ta bởi vì hành động này của Khang Hi gia đã không kịp che dấu thần tình, vì thế, Khang Hi gia cúi đầu nhìn thấy chính là khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra trợn mắt há mồm, do thế, cúi đầu nở nụ cười.
Nụ cười này thật làm cho thần kinh của Thái tử gia trở về, xác ngoài là tiểu đồng bảy tuổi, nội tâm đã không nhỏ, Thái tử gia đỏ mặt, cố gắng bỏ qua chấn động khó hiểu trong nội tâm, một lần thôi miên chính mình, nam nhân này lại động kinh, đừng để ý đừng để ý………. cùng lúc lắp bắp mở miệng “Hoàng, hoàng a mã, Bảo Thành tự mình đi được.” Nói xong, đã muốn cố gắng giãy xuống dưới, lại bị Khang Hi mạnh mẽ ôm chặt.
Bên tai là lời nói thản nhiên “Không có việc gì, hoàng a mã ôm ngươi.”
Nói xong, sẽ không tái để ý tới, lập tức ôm Thái tử gia đi vào hậu điện.
Kỳ thật, Khang Hi cũng biết hành động của hắn không hợp lễ chế. Nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không bị lễ chế đó cổ hủ gì đó trói buộc. Từ Vô Dật trai bắt đầu, trực giác hắn liền nói cho hắn, Bảo Thành đang xa lánh hắn, có lẽ bởi vì ám phòng? Chỉ là xác thực xem Bảo Thành có thực xa lánh hắn không nên đêm nay phạt quỳ, liền càng chứng thực điểm ấy. Nếu là dĩ vãng, Bảo Thành sẽ khóc, sẽ làm nũng, sẽ ồn ào nói hắn không có làm sai cái gì, chỉ là, Bảo Thành cái gì cũng không làm. Bảo Thành nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt như vậy trầm tĩnh như vậy, thực không sao cả sao? Không để ý hắn trừng phạt, không để ý sẽ thất sủng, ngay cả khi vô cùng thân thiết ở chung trong đình của ngự hoa viên, hắn từ trong nơi sâu nhất của đôi mắt Bảo Thành nhìn ra chỉ có hoài nghi cùng lo sợ.
Cho nên, hai canh giờ phạt quỳ sau, hắn tự mình đi ra, hắn muốn nhìn phản ứng Bảo Thành một chút, chỉ là, không nghĩ tới, thân ảnh đơn bạc ở trong màn đêm lại có vẻ cô đơn cùng………. Quật cường như vậy. Tâm, liền rất đau. Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh tựa hồ nghĩ đến cái gì, liền nở nụ cười, tươi cười thực đột ngột lại phi thường ấm áp cùng an tâm.
Tươi cười như vậy có lẽ hắn nên cảm thấy cao hứng, bởi vì rất ấm áp. Chỉ là, hắn cảm thụ ở sâu trong nội tâm cũng là một loại cảm giác sắp mất đi và khủng hoảng.
Vì thế, hắn tiến lên ôm lấy đứa nhỏ của hắn, Bảo Thành của hắn. Tựa hồ chỉ có để thân hình gầy yếu kia tựa vào trong ngực ấm áp của mình, hắn mới có thể đuổi đi loại khủng hoảng “Mất đi Bảo Thành” trong lòng này.
Ở hậu điện, Vương thái y đã chờ thật lâu. Làm một thái y chỉ vì thái hoàng thái hậu cùng hoàng đế mà chẩn trị, làm một thái y có tư cách và sự từng trải thâm hậu, xuất nhập hậu cung bao lần, Vương thái y biết cái gì kêu là “Điệu thấp mới là vương đạo” Cái gì kêu “Biết được càng ít sống được càng lâu”, càng biết “Nên mở to mắt thì tuyệt không thể nhắm, nên nhắm mặt lại thì tuyệt đối không thể mở ”.
Vì thế, Vương thái y bình tĩnh hướng Khang Hi gia chào, đợi Khang Hi gia ôm nhẹ Thái tử gia ngồi vào chỗ của mình sau, bình tĩnh bắt mạch cho Thái tử gia thân mình cứng ngắc còn đang ở trong ngực Khang Hi gia.
Khi nhìn đến Vương thái y , trong nháy mắt, Thái tử gia còn có chút không bình tĩnh, Vương thái y là ai nha? Đó là thái y chuyên thuộc về thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cùng hoàng đế, y thuật cao siêu, đời trước hắn vì củng cố địa vị Thái tử của mình, hắn từng lấy bàn đập vào bên hông để hướng nam nhân hiện tại đang ôm hắn phái vị Vương thái y này xem bệnh cho hắn, lại bị khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ cự tuyệt.
Hiện giờ, thế nhưng kêu Vương thái y đến chẩn trị cho hắn sao?
Dận Nhưng hiện tại có thể trăm phần trăm khẳng định, nam nhân này động kinh!!
Không đúng, hắn hiện tại không khuyết điểm gì, muốn xem gì nha?!
“Hoàng a mã, ta tốt lắm!” Dận Nhưng thu tay, nói, đặc biệt ba chữ “Ta tốt lắm”, cắn răng nhấn mạnh.
Không nghĩ tới, Khang Hi gia cũng không vui nhướng mày “Quỳ hai canh giờ, bị gió thổi hai canh giờ, còn nói tốt lắm?!”
Dận Nhưng vừa nghe lời này, thiếu chút nữa xù lông, kia không phải ngươi để cho quỳ sao?!
“Thái tử gia, nô tài hiện tại xem chân cho người.” Một bên, Vương thái y không nhìn phụ tử hai người đang nói, bình tĩnh tiến lên, được Khang Hi gia cho phép sau, liền hoàn toàn không nhìn Thái tử gia đang trừng mắt thị uy, thật có lỗi, Thái tử gia, hoàng đế lớn nhất, ngài vẫn ở sang một bên đi, khụ khụ, hơn nữa, giấu bệnh sợ thầy cũng không phải hảo tật xấu nha, đúng không? Đúng không?
Đợi Vương thái y cuộn lên ống quần Thái tử gia, chỉ thấy trên đầu gối có vết bầm nho nhỏ, Vương thái y nhẹ nhàng nhấn một cái, nhướng mày, Thái tử gia dù sao tuổi còn nhỏ, nghe nói hôm nay Thái tử gia còn ở Vô Dật trai quỳ qua……….
Vừa thấy Vương thái y nhíu mày, tâm Khang Hi trầm xuống, lập tức trầm giọng hỏi “Vương thái y, chân Thái tử không đáng lo chứ?” Trong giọng nói có chút khẩn trương có chút sắc bén.
Dận Nhưng có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Khang Hi ninh mi hỏi Vương thái y, hoàng a mã là thật đang khẩn trương?
Vương thái y không hoảng hốt bất loạn, dập đầu hồi đáp “Hồi hoàng thượng, đầu gối Thái tử gia chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày, mỗi ngày sớm muộn nhớ rịt thuốc, liền không đáng ngại. Chỉ là nô tài vừa mới cấp Thái tử gia bắt mạch, phát hiện Thái tử gia có chút hàn khí nhập thể, cần ăn mấy phó dược.”
Khang Hi đang nghe đến câu nói ‘ không đáng ngại ‘ liền nhẹ nhàng thở ra, đợi sau khi nghe được “ Hàn khí nhập thể ”, không vui nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, Lữ Chính Tây chiếu cố Thái tử thế nào vậy?! Thế nhưng làm cho Thái tử hàn khí nhập thể?!
Vì thế, ngữ khí có chút sắc bén mở miệng kêu “Cố Hỉ!”
Cố Hỉ bị ngữ khí sắc bén của hoàng đế làm hoảng sợ, vội vàng vội vội tiến vào “Nô tài ở!”
“Kêu Lữ Chính Tây đi lĩnh hai mươi côn tử, vậy mà dám làm cho Thái tử bị hàn khí nhập thể?! Đại tổng quản hắn là ngại mệnh quá dài?!” Khang Hi gia tật ngôn lệ sắc ( lời nói mau lẹ – thần sắc nghiêm nghị ) làm cho tất cả cung nhân hầu hạ ở Càn Thanh cung sợ tới mức quỳ xuống nhất.
Dận Nhưng cũng hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Khang Hi lại sẽ bởi vì một cái hàn khí nhập thể nho nhỏ mà sinh khí như vậy, nhưng hiện tại cũng không nghĩ tới điều này nhiều, nghe khẩu khí Khang Hi, Lữ Chính Tây sẽ bị mất chức? Như vậy không thể được, cùng với một người tổng quản mới đến không rõ lai lịch, chẳng bằng dùng Lữ Chính Tây, tuy rằng hắn là người Khang Hi phái tới ~~~~~~~~~~~
Vì thế hắn nhẹ nhàng mở miệng, có chút do dự, dù sao hiện tại Khang Hi vẫn đang nổi nóng “Hoàng a mã…….”
Khang Hi cúi đầu, sắc mặt hơi hoãn “Bảo Thành làm sao vậy? Đói bụng sao?” Nhớ tới thời điểm Bảo Thành bị phạt đến giờ, hạ nhân báo cáo nói Bảo Thành còn chưa dùng bữa, không khỏi lại sinh khí, Lữ Chính Tây này!! Chiếu cố Thái tử gia thế nào? Vì thế ngẩng đầu đối Cố Hỉ nói “Cố Hỉ, bãi thiện!”
Cố Hỉ vội vàng tuân chỉ, đang muốn đi xuống phân phó, lại nghe Thái tử gia vội vàng nói “Chờ một chút.”
“Bảo Thành?” Khang Hi nhướng mày. Có chút thú vị nhìn biểu tình rối rắm của bé trong lòng mình, hôm nay hắn mới phát hiện, nguyên lai biểu tình Bảo Thành của hắn rất thú vị…………
“Hoàng a mã, đừng phạt Lữ công công.” Dận Nhưng không kiếm được lời nói khác, đành nói thẳng, dù sao hắn cũng lười nghĩ mấy từ khúc khúc chiết chiết quanh co lòng vòng.
Thái tử gia lần nữa sống lại đã muốn lười lo lắng suy tư phí tâm . Rất có ý tứ phá quán tử phá suất ( bình vỡ cũng không lành được = chuyện đã rồi không thèm cứu vãn =) ), nhìn trời, Thái tử gia, ngài như vậy rất nguy hiểm nha rất nguy hiểm……
“Vì cái gì?” Khang Hi thản nhiên hỏi, đôi mắt phượng xinh đẹp mang theo chút lợi quang dừng ở bé con trong ngực.
Nhìn thẳng không chút nào sợ hãi, Dận Nhưng đồng dạng ngữ khí thản nhiên nói “Bởi vì chuyện này không liên quan Lữ công công, nhi thần ra khỏi ám phòng thì đã bị phong hàn, chính là nhi thần không muốn ăn cũng không muốn phiền toái thái y, lại càng không muốn kinh động hoàng a mã, cho nên nhi thần chỉ uống chút canh gừng, nhi thần nghĩ thế là hảo rồi , không nghĩ tới y thuật Vương thái y cao minh như vậy…………” Nói đến hai chữ cao minh, Dận Nhưng có chút nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn về phía Vương thái y vẫn bình tĩnh như cũ.
Khang Hi trầm mặc.
Nghe được “Không muốn kinh động hoàng a mã”, trong lòng hắn loáng thoáng có chút hiểu được.
Vì thế phất tay thản nhiên nói “Cố Hỉ, nói cho Lữ Chính Tây, mạng chó của hắn là trẫm nể mặt thái tử gia mà giữ lại, nếu tái chiếu cố không tốt Thái tử, thì để hắn tự mình chấm dứt đi .”
Lại phất tay ý bảo Vương thái y đi xuống kê đơn thuốc, vẫy lui chúng thái giám cung nữ, mới xoay người cúi đầu dừng ở đôi mắt đen như mực tàu, vẫn không hề rũ xuống.
Không có sợ hãi, chỉ có trầm tĩnh lạnh nhạt.
“Cũng biết hoàng a mã hôm nay vì sao trách phạt ngươi?”
Khóe miệng Dận Nhưng hơi hơi trào phúng “Biết.”
Thái độ Dận Nhưng thật sự không thể nói là cung kính, hắn cũng lười cung kính, trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất lại thêm một cái “Ngự tiền thất nghi”!!
Khang Hi cũng không để ý thái độ Dận Nhưng , trên thực tế, hắn nhìn ở thần tình trào phúng của Dận Nhưng trong ngực hắn như vậy, trong lòng có chút trấn an, Dận Nhưng như vậy, Bảo Thành như vậy làm cho hắn cảm thấy chân thật, không hề xa lánh nữa.
“Dận Chân đã là con của Đông quý phi, theo lý, Đức tần không thể lén thấy hắn, ngươi làm như vậy, Đông quý phi sẽ ngờ vực Đức tần vô căn cứ, ngờ vực Dận Chân vô căn cứ, nếu Dận Chân biết Đức tần là mẫu thân thân sinh hắn, vậy hắn về sau nên ứng đối Đông quý phi như thế nào? Hơn nữa, tối trọng yếu là, Đông quý phi sẽ nghĩ gì về hành động hôm nay của ngươi?” Khang Hi chậm rãi giải thích, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Dận Nhưng.
Thái tử gia thần tình khiếp sợ cùng bất khả tư nghị. Hắn trừng lớn mắt, nhìn Khang Hi thần sắc lạnh nhạt giải thích, cho nên nói, ngự tiền thất nghi hôm nay cũng không phải bởi vì hắn để cho Dận Chân cùng Đức phi gặp mặt? Không đúng, nguyên nhân gây ra đích xác như thế, chỉ là, ý tứ trong những lời này là trách phạt hôm nay chỉ vì giúp hắn bình ổn ngờ vực vô căn cứ cùng oán khí có thể tồn tại của Đông quý phi đối hắn??
Đúng vậy, trách phạt như vậy sau, Đông quý phi sẽ cho rằng hoàng đế đứng ở bên nàng, hơn nữa cũng sẽ bình ổn oán khí, dù sao Đông quý phi đang có chức vụ cao nhất nơi hậu cung, là phi tử có thân phận cao quý nhất, sau lưng đứng chính là Đông gia! Nếu cùng Đông quý phi nổi lên xung đột cũng không phải chuyện tốt.
Chỉ là, chỉ là, nam nhân này vì cái gì lại giải thích với hắn nhiều như thế?? Hắn hiểu Khang Hi, hắn hiểu hoàng a mã cũng không phải người sẽ đối kẻ khác giải thích!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Ca Chi Dận Nhưng
Chương 8: Tính toán cho tương lai [ 2 ]
Chương 8: Tính toán cho tương lai [ 2 ]