Edit: Thỏ
Mặc Chiêu đại nhân không cho ta đi ra ngoài, nhưng ta có thể chui hang chuột.
Khụ… Cũng là tình thế bức bách.
Dùng cá ngon hơn để dụ lão rùa từ dưới nước lên, hứa hẹn bắt cá một năm cho lão, lão mới nói ta biết chỗ em trai đại nhân, tức Mặc Thanh Huyền đang ở động phủ nào.
Ta nhảy khắp núi, rốt cuộc cũng tìm thấy hang rồng ở bên cạnh gốc hạnh hoa. Từ chỗ cao nhìn xuống, trong hang có hai người. Vị cao to kia có dáng dấp giống Mặc Chiêu đại nhân bảy, tám phần, thoắt cái đã nhìn ra hắn và Mặc Chiêu đại nhân có quan hệ. Dưới chân hắn có một thiếu niên đang quỳ, nhìn trang phục kia, hẳn là tiểu đạo sĩ.
Bóng lưng có hơi quen thuộc, trước đây ta đã gặp rồi?
Đáng tiếc cậu ta quay đi, ta cũng không thấy rõ.
Ta nghe cậu vội vàng nói với em trai Mặc Chiêu đại nhân: “Tiểu đạo không cố ý quấy nhiễu Rồng đại nhân tu hành, chỉ nghe Thương Long lĩnh có tiên thảo luyện đan. Tiểu đạo mười năm chưa kết kim đan, sốt ruột tu hành, cho nên mới…”
“Ngươi muốn kim đan?” Hắn như vừa tỉnh giấc, giọng điệu vô cùng nhác lười, nhưng thái độ vô cùng thân thiện. Nào giống Mặc Chiêu đại nhân, vừa rời giường liền muốn cáu kỉnh.
“Vâng…” Tiểu đạo sĩ mờ mịt trả lời.
“Chỉ cần đáp ứng bản tôn một điều kiện, bản tôn liền giúp ngươi kết kim đan.”
“Thưa, điều kiện gì?”
“Còn chưa nghĩ kỹ, sau này sẽ nói cho ngươi biết đi, ngươi tới đây.”
Tiếp theo vị Rồng đại nhân yêu cầu tiểu nhân kia nhắm mắt, từ trong miệng nhả ra một viên nội đan chói lóa màu vàng. Ánh mắt nhìn tiểu đạo sĩ rất nặng sâu, nhớ thương khôn xiết. Ánh mắt này không giống vừa gặp lần đầu, rõ ràng đang tha thiết nhìn ái nhân.
Mà điều làm ta khiếp sợ chính là vị Rồng đại nhân kia lại đem long đan độ cho tiểu đạo sĩ.
Sau đó cậu ta mở mắt, hắn bèn khôi phục vẻ mặt thản nhiên: “Không quá ba ngày, kim đan sẽ kết.”
Ở đâu ra ba ngày, tiểu đạo sĩ ngươi sờ trán ngươi đi, vẫn còn nóng đó!
Nhưng cậu ta cũng ngốc, đần độn nói đa tạ rồi rời đi.
Ta đột nhiên cảm thấy mình cũng không ngốc lắm.
Đang muốn đuổi theo tiểu đạo sĩ để nhìn dung mạo ấy ra sao, thân thể lại bị một luồng sức mạnh khống chế. Ta quá quen thuộc với yêu thuật này, không khỏi giãy dụa một lát.
“Ngươi chính là con kia trong hang của anh cả? Gọi là gì?” Em trai Mặc Chiêu đại nhân mỉm cười, nét cười đẹp đẽ xao xuyến, không hề có chút nào đáng sợ.
“A Quỳnh.”
Hắn phì cười một tiếng: “Lại đặt tên cho thỏ thế cơ.”
Ta thấy hắn có vẻ châm chọc, bèn giậm chân bất mãn nói: “Mụ ngoại ông đây rất yêu thích cái tên này!”
Hắn không muốn dây dưa vấn đề này với ta: “Được rồi, ngươi lén đến động phủ bản tôn, còn không sợ quay về bị xơi tái?”
“Mặc Chiêu đại nhân sẽ không ăn ta!” Nhiều nhất đánh một trận, hoặc ba ngày giận lẫy.
Ta nhảy nhảy, đi vào chính sự: “Ta đến để hỏi đại nhân rằng, Mặc Chiêu đại nhân bị nhốt đến bao lâu?”
Hắn không rõ lắm, nhíu mày, lại trở về giường đá: “Phụ thần muốn bản tôn canh giữ y, ưu khuyết giằng co, phải canh giữ đến lúc thời điểm chín muồi.”
Ta vội hô lên: “Vậy đại nhân, khi nào ngài mới chín muồi được?”
Ngón tay hắn mân mê một bông hoa, khóe môi cong lên nét cười hạnh phúc. “Sắp rồi.” Lại nhìn về phía ta, “Ngươi rất gấp?”
Ta gật đầu.
Hắn rất hài lòng trước sự thành thật của ta: “Thế này đi, ngươi giúp bản tôn một chuyện, Mặc Chiêu có thể nhanh chóng ra ngoài.”
Ta đương nhiên không có lý do từ chối, Mặc Chiêu đại nhân đã dặn qua, Mặc Thanh Huyền là hình mẫu giả dối, nguy hiểm; nhưng trước nụ cười tuyết tan mùa xuân ta đã sớm quên không còn một mống.
Mặc Chiêu đại nhân sẽ mau chóng tự do!
Sau khi đồng ý giúp Mặc Thanh Huyền, ta vắt giò lên cổ chạy, muốn bẩm báo đại nhân cái tin tức tốt!
Kết quả vừa đi vào hang động đã thấy đại nhân cuộn tròn tức giận bên trong.
“Bản tôn không muốn em gặp nó, em còn một mực đi tìm sao?”
“Là bản tôn quá sủng em, em cho rằng bản tôn không dám giam em lại?”
“Có tin bản tôn lấy long đan về, để cho em hồn phi phách tán?”
“Bản tôn bị váng đầu mới đem long đan cho con thỏ lì lợm này?”
Ta chưa kịp giải thích đã bị y bóp cổ. Nội đan bùng lên như ngọn đuốc, hơi thở nóng rẫy như lưỡi dao từ bên trong cắt lấy thân thể ta. Nhưng đau đớn cũng chỉ trong phút giây, rất nhanh bão tố đã lắng xuống.
Mặc Chiêu đại nhân mạnh mẽ ôm ta vào lồng ngực.
“Tại sao bản tôn giết nhiều yêu quái như vậy vẫn bình thường, nhưng không có cách nào nhìn em bỏ mạng? Một sinh linh nhỏ nhoi, một con thỏ tự cho mình là thông thái!”
Khí hải tụ đan điền, yêu đan xám tro của ta vụt tắt màu vàng nhàn nhạt. Nhưng dù nó nhanh chóng ngụy trang thành viên yêu đan loài thỏ bình thường, ta vẫn biết đó là long đan.
Ta là yêu quái, yêu quái không có yêu đan sẽ ra sao, đương nhiên rất rõ ràng.
Ta vốn chỉ mất đi ký ức.
Mặc Chiêu đại nhân, ngài rồng hư, tính khí thất thường, đem long đan cho ta sử dụng.
Ta bỗng nhớ tới bên trong hang rồng ấy, em trai y cũng lén lút đem long đan cho tiểu đạo sĩ kia.
Quả nhiên là huynh đệ.
Ta giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc xõa dài, cơ thể y đang căng cứng rốt cuộc cũng mềm nhũn ra.
“Tại sao vậy, đại nhân?” Ta thì thào hỏi, sau đó tự trả lời. “Bởi vì ngài biết, dù đại nhân đối xử với A Quỳnh ra sao, A Quỳnh sẽ không trốn, sẽ vẫn ở cạnh chờ đợi đại nhân.”
Mặc Chiêu đại nhân hừ một tiếng: “Bớt nói nhảm, em dám trốn thoát, đừng tưởng phủi sạch món nợ này là xong.”
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi…
“Thực sự em không muốn rời khỏi ngài đâu. Hơn nữa em cũng quay về rồi.”
Y ngẩng đầu lên, không biết nghĩ tới chuyện gì, cơn giận cũng dần lắng xuống. Tròng mắt xanh biếc đã tĩnh lặng, y tỏ ra bình tĩnh. Nhưng nét mặt bình tĩnh lạnh lùng kia vẫn không giấu đi cơn tức tối vô hình.
Y thả ta ra, nhiệt độ chung quanh đều âm xuống: “Quay về? Một cái xác cũng có thể quay về?”
Nói xong, liền nhốt mình vào trong gian phòng nhỏ.
Ta: “…”
Lần này thật sự tức giận.
Chiến tranh lạnh kéo dài ba tháng, mặc kệ ta mua nhiều ít rượu ngon, gạ gẫm ngon ngọt thế nào, còn dẫn về bao nhiêu nước nóng, kể cả chuyện Mặc Thanh Huyền cho tiểu đạo sĩ long đan nhưng Mặc Chiêu đại nhân vẫn không đếm xỉa đến ta.
Ta bó chiếu, chỉ ngóng ngày Mặc Thanh Huyền thành công ôm về tiểu đạo sĩ; nếu hắn hài lòng, Mặc Chiêu đại nhân sẽ được tự do.
Trông ngày trông đêm, rốt cuộc cũng chờ tới ngày Mặc Thanh Huyền đại nhân cùng tiểu đạo sĩ đi du ngoạn. Theo kế hoạch đã nêu, ta bắt cóc cậu ta về hang động chờ Mặc Thanh Huyền tới cứu. Nhưng không biết Mặc Chiêu đại nhân nổi điên cái gì, đem cậu ta đè xuống dưới.
“Ngươi còn trinh nguyên?”
Y lại hài lòng. Giống như Mặc Thanh Huyền không thể ‘động tay’ là một chuyện vô cùng độc địa, nhưng dọa cậu ta sợ gần chết, y đúng là ấu trĩ đến mức khó ưa. Chiến tranh lạnh lâu ngày ta lần đầu cũng tức, gắt gỏng trừng y khiến y ngượng ngùng thu tay lại.
Tiểu đạo sĩ bị Mặc Chiêu đại nhân làm hồ đồ, ta chờ cậu ấy hỏi han ta.
Bỗng nhiên tiểu đạo sĩ gọi tên: “A Quỳnh.”
Xa xa tuyết trắng ngập trời, có thanh âm gào khóc non trẻ: “Làm sao đây, làm sao đây, ngươi chảy rất nhiều máu!”
Bằng tấm lòng đáng quý ấy, cậu ta đã thực hiện nguyện vọng sau cùng của thỏ trắng kia.
Ký ức ập tới như thủy triều, đầu ta đau không chịu nổi, suýt nữa không thể giả trang thành người xấu.
“Thương Long lĩnh là nơi nào ngươi nói đến là đến, nói đi là đi. Hang của Mặc Thanh Huyền kết giới tầng tầng, nếu là người ngoài, chỉ e vừa tới cửa hang đã miệng rồng đốt thành tro bụi. Ngươi có bao giờ nghĩ sâu xa rằng, Thiên Hành tông là đệ nhất thiên hạ đại tông, chính thống tôn sư, vì sao lại giúp đỡ người không có thiên phú như ngươi làm đệ tử?” Ngữ khí ta vô cùng phóng đại.
“Đó là vì ngươi chính là Tu Nhất.”
Nói xong những lời này, xem như đã đợi được vị Rồng đại nhân đến muộn kia. May mắn hắn đến trễ, nếu nhìn thấy Mặc Chiêu đại nhân dọa nạt tiểu đạo sĩ, chỉ e lại một trận ác đấu.
Tiểu đạo sĩ được ‘cứu’ đi, ta nhìn Tu Nhất được dịu dàng thương yêu ôm vào trong ngực, bỗng thấy có chút xấu hổ. Chân tướng này cũng không tính là tàn khốc, nhưng vẫn cảm thấy có hơi nóng vội, một đời cậu ta vẫn chưa thông suốt hết hàm nghĩa đâu.
Ưu khuyết giằng co, chờ thời cơ chín muồi, rõ ràng là Mặc Thanh Huyền sốt ruột.
Mặc Chiêu đại nhân cưỡi gió bay đi, ở trong trời đất sung sướng thét dài.
Mà ta ngồi trên bãi cỏ dưới trăng, nhìn bóng rồng lượn bay trong tầng mây cũng cảm thấy hạnh phúc.
Mặc Thanh Huyền đem long đan cho tiểu đạo sĩ, hắn dùng sức mạnh long lực làm kết giới nên không thể giam cầm được Mặc Chiêu đại nhân. Vốn là như vậy, không khéo chính là, Mặc Chiêu đại nhân đem long đan cho ta.
Ta không phải con thỏ thông minh, chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp ngốc nghếch.
Giúp Mặc Thanh Huyền nói chân tướng cho Tu Nhất, nhưng bắt cóc là bắt cóc thật. Mặc Thanh Huyền muốn đòi người chỉ có thể tự mình hủy đi kết giới, mở cửa nhà lao để Mặc Chiêu đại nhân đường đường chính chính ra ngoài.
Cái từ ‘trốn’ này có thể đặt lên đầu con thỏ trong hang, nhưng y là Mặc Chiêu đại nhân, là một kẻ đội trời đạp đất, trừng mắt với thiên địa quỷ thần.
Ta khép đôi mi lại.
Đời này của ta quả nhiên dừng ở chữ ‘Quỳnh’, cuối cùng khổ sở không nơi nương tựa, chết trong sự ngu ngốc và ích kỷ của bản thân. Nhưng lúc sau cùng có một chút ước mong cao thượng.
Long đan là thánh vật, nay dùng nó che chở tính mạng một con thỏ nhỏ bé như ta.
Cả ta cũng cảm thấy đáng tiếc.
Rồng đại nhân chơi đùa mỏi mệt, trở lại bên cạnh ta, y từ trên cao nhìn xuống.
“Đại nhân, ngài muốn ăn em không?”
Ăn ta, lấy lại long đan, lần nữa trở thành chiến thần bất bại, đánh đâu thắng đó, lị mị quỷ quái nghe danh đều kinh khiếp không thôi.
Y chợt ôm ta ngồi vào lòng.
“Ăn cái gì, Mặc Thanh Huyền đều đang nuôi rồng nhỏ, tuy chỉ là thai nghén long tức. Nuôi em lâu như vậy sao một chút động tĩnh còn chưa có?”
Ta dở khóc dở cười: “Đại nhân, ngài cho em long đan là muốn em sinh con hở? Lại nói, rồng con không phải là thứ đem ra so sánh hơn thua.”
“Kêu em sinh thì em phải sinh, còn nhiều lời như vậy. Sang đây nào.”
Ta ôm cổ ngài, ngài đưa ta lên mấy tầng mây.
—
Trăng tròn như mâm bạc, biển mây xa xôi, giữa đất trời chỉ còn một rồng một thỏ.
“Đại nhân.”
“Chuyện gì?”
“Mặt trăng thật là đẹp.”
“Cũng tạm.”
“Vì lẽ đó đừng ăn mặt trăng có được hay không.” Ta nghĩ tới câu đùa sẽ ăn mặt trăng kia của y, cúi người ghé vào lỗ tai y nói.
“Về sau, A Quỳnh...” Trái tim ta kinh hoàng, đôi con ngươi không ngớt chua xót, gần như muốn rơi lệ. “Cũng muốn ngắm nó với Mặc Chiêu đại nhân.”
Mặc Chiêu đại nhân bỗng hóa thành hình người, tóc bạc như ánh trăng rơi xuống chỗ ta, xúc cảm lành lạnh lướt qua khóe miệng, tất cả hình ảnh trong tâm trí ta lúc này là một màu xanh đẹp đẽ của đôi mắt ấy.
“Nếu như em nghe lời, thề rằng vĩnh viễn không rời xa ta, ta cũng không phải không ưng thuận.”
Quả nhiên là Mặc Chiêu đại nhân...
Muốn nghe một câu yêu thương từ y sợ là khó lắm.
Nhưng nào có quan hệ gì. Long đan của y đang vui mừng nhảy nhót trong lồng ngực ta, để ta hít thở một lần đều tràn đầy niềm yêu thương lặng lẽ.
Ta tên A Quỳnh, là thỏ bé.
Ngày hôm nay, ta vẫn như cũ không bị ăn đi.
HẾT.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?
Chương 20
Chương 20