DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dụ Dỗ Đại Thần
Chương 40: Về nhà

Trước khi Đinh Mão gọi điện thoại đi, đột nhiên có một cuộc gọi đến, Đinh Mão nhấn một cái liền trực tiếp nhận cuộc gọi.

Đinh Mão vừa thấy là dãy số của Ngụy Hào, lập tức muốn cúp điện thoại: “Phắc!”

“Đợi đã, đừng cúp điện thoại! Tôi nhìn thấy An Hân!” Ngụy Hào vội vàng kêu lên.

Trong lòng Đinh Mão chợt lạnh, sau đó cả người liền bốc lửa hừng hực, An Hân, cậu giỏi lắm!!

“Mão Mão, Tiểu Hân em ấy…” Ngụy Hào thấy Đinh Mão không cúp điện thoại, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, thay đổi ngữ khí ôn hòa cố tình thân thiết nói. Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Đinh Mão đã bắt đầu phun lửa.

“Cút! Mão Mão là cho anh kêu sao?! Ít làm bộ thân thiết với ông!” Đinh Mão thẹn quá thành giận cầm điện thoại bắt đầu văng tục: “Con mẹ nó anh còn dám gọi điện thoại cho ông nữa ông lập tức nói cho giới truyền thông biết ông quấy rối cưỡng X biên tập cấp dưới!”

Đinh Mão nói xong liền nổi giận đùng đùng lập tức cúp điện thoại. Kỳ thật mấy ngày trước đó Ngụy Hào đã liên tục gọi điện thoại cho cậu, cậu đã kéo anh ta vào sổ đen, nhưng chết tiệt là cái di động này cho dù đã kéo vào sổ đen thì cùng lắm chỉ là không đổ chuông với không rung mà thôi, cuộc gọi vẫn sẽ biểu hiện, cuộc gọi cũng được ghi lại như thường. Mới vừa rồi cũng vậy, cuộc gọi vẫn vô thanh vô tức hiện tới, cho nên vừa bấm sai một cái là thành nhận cuộc gọi.

Chẳng qua bởi vì Ngụy Hào vẫn gây rối, Đinh Mão tuy rằng biết An Hân đến nhà học trưởng thời đại học của cậu ở nhờ, nhưng Đinh Mão vẫn lo lắng An Hân từ chỗ này biết được tin tức cái tên ‘nam phát xuân’ kia đang tìm cậu khắp nơi, nhịn không được mềm lòng liền trở về bên cạnh cái tên ‘nam phát xuân’ kia, cho nên Đinh Mão mới vội vội vàng vàng trở lại thủ đô.

Chuyện lúc An Hân và Ngụy Hào quen nhau cậu ta biết cũng không tính là ít, như cậu ta nói thì An Hân căn bản chính là tìm ngược. Nhưng mà bản thân An Hân vẫn cắt đứt mãi không được, cậu ta cũng không thể mở to mắt nhìn cậu chịu tội như vậy. Hiện tại thật vất vả mới cắt đứt được, cậu ta còn nghĩ rằng An Hân rốt cục đã thông suốt rồi, không ngờ cậu ta vừa vì chút sai lầm phải tăng ca khiến cho Ngụy Hào tận dụng chỗ hổng chen chân vào. Đậu phộng nó chứ đây là trở về thời điểm ban đầu?!!

Đinh Mão lúc này đang bừng bừng lửa giận, tư liệu gì đó đều ném sang một bên, ngay cả Chu lột da ở phía đối diện vì nghe được mấy chữ ‘quấy rối cưỡng x’ liền đen mặt đi tới cũng không thèm quan tâm, quay người lại gọi vào số của An Hân liền đi ra ngoài.

“Alô?”

(*__*) An Hân cái gì cũng không biết đang cùng Liễu Quý Bạch nói chuyện đến vui vẻ, lúc nhận điện thoại ngay cả thanh âm cũng đều tràn ngập ý cười.

Đinh Mão nghĩ An Hân đang cùng một chỗ với Ngụy Hào, phổi liền tức đến sắp nổ tung: “An Hân cậu giỏi lắm, cậu nha hôm nay nếu dám đi theo anh ta dọn ra khỏi nhà tớ, về sau cậu đừng có bước tới nhà tớ nửa bước! Hai chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!!”

cái gì cũng không biết An Hân đang cùng Liễu Quý Bạch liêu đắc vui vẻ, tiếp khởi điện thoại thời điểm liên thanh âm đều như là tràn ngập tiếu ý. o(╰ ヘ╯#o)

“Hả?! Cái gì?” An Hân kinh hãi, Đinh Mão sao lại biết được cậu theo học trưởng dọn ra ngoài? Nhưng mà Đinh Mão tức giận không nhẹ, An Hân cũng thấy bản thân có chút không phúc hậu, sợ hãi nói: “Nhưng mà nhà cậu chỉ có một gian phòng ngủ, công việc lại bận rộn, tớ ngủ muộn quá sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi…”

“Xí! Tớ có nói cậu quấy rầy tớ sao!!” Đinh Mão tức giận mắng, “Ông ở Thâm Quyến mỗi ngày tăng ca thấy mẹ, làm đến 1, 2 giờ khuya buồn ngủ đến mức ôm máy tính ngủ gục, rõ ràng là phần đối phương phụ trách ông cũng như bệnh thần kinh mà mỗi ngày đuổi ở phía sau hối người ta làm. Ông về trước nửa tháng rốt cục là vì cái quái gì hả?! Cậu không phải nói lần này là nghiêm túc tuyệt đối không quay đầu lại sao! Cậu giờ là có ý gì!! Tớ vì cậu liều chết làm việc gấp gáp trở về, cậu thế này không phải làm tớ thất vọng sao!!”

“Đúng, thực xin lỗi!! Tớ, tớ lập tức trở lại.”

“Cái gì!! Hai người đã đi rồi!!” Đinh Mão càng tức giận, “An, Hân!!!”

“Thực xin lỗi!!!! Tớ lập tức trở về!” An Hân vội vàng nhận sai, sau đó quay đầu lại giải thích với Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Mão Mão là vì tôi mới đặc biệt gấp gáp trở về, tôi dọn đi như vậy thật không tốt lắm. Nếu không chiều mai chờ khi anh tan tầm tôi sẽ đến nhà anh mát xa cho anh được không?”

An Hân không nghĩ ra vì sao Đinh Mão lại quay trở lại nhà, bất quá cậu nghĩ Đinh Mão giận cậu là vì đột nhiên dọn đi, cho nên hiện tại cậu đặc biệt hối hận. Đinh Mão là bạn nối khố lớn lên với cậu từ nhỏ, hai người thân còn hơn anh em ruột. An Hân biết Đinh Mão là vì cậu nên mới liều mạng làm việc hoàn thành công trình trước kỳ hạn để chạy trở về, tuy rằng cậu thật sự rất muốn dọn đến nhà Liễu Quý Bạch, nhưng cẩn thận nghĩ lại cứ dọn đi như vậy thật sự là quá không phúc hậu rồi. Đinh Mão vội vả tất bật làm việc để trở về giúp cậu, mặc kệ là vì lí do gì, cậu cũng không nên nói với cậu ta mình không cần hỗ trợ, lại càng không nên nói trước một tiếng đã dọn đi, cậu mà đi như vậy nhất định là bị cún ăn mất lương tâm ┭┮﹏┭┮.

Bởi vì Đinh Mão toàn là rống, cho nên Liễu Quý Bạch cũng loáng thoáng nghe được, mà lúc này An Hân lại nói phải lập tức dọn trở về, tâm tình Liễu Quý Bạch liền trở nên đặc biệt ác liệt. Quả nhiên cái người tên ‘Mão Mão’ này đối với An Hân mà nói luôn là vị trí thứ nhất, cậu ta nói cái gì An Hân cũng nghe.

Vì không để An Hân nhìn ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình, trên mặt Liễu Quý Bạch tận lực biểu hiện đến chẳng chút thay đổi, cố gắng áp chế tức giận yên lặng nhìn An Hân, vừa dừng xe ở ven đường vừa ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Vì sao cậu nhất định phải ở nhà cậu ấy?”

“Bởi, bởi vì… Trước kia tôi không phải vì trốn người khác nên không thể trở về nhà mình, cậu ấy lo lắng cho tôi, cho, cho nên…” Không biết vì sao, ngoài mặt Liễu Quý Bạch thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng An Hân lại thấy có một loại cảm giác đáng sợ âm trầm đang lan tràn, “Tôi cứ như vậy dọn đi thật không nên.”

Đinh Mão cũng nghe được An Hân kêu Liễu Quý Bạch là ‘học trưởng’, lúc này lại nghe thấy giọng của một người đàn ông lạ, đột nhiên nhớ tới lúc đụng mặt An Hân ở dưới lầu, hình như bên cạnh cậu quả thật có một người đứng cùng thì phải… Lúc ấy quá vội vàng, không nhìn kỹ, rất cao, hình như là đàn ông thật! Chẳng lẽ đây là vị học trưởng mà An Hân nói?

Bất quá ít nhất An Hân không phải đi theo Ngụy Hào, lửa giận của Đinh Mão liền xẹp xuống, không quá xác định nói: “Chờ chút đã…”

Bên này, Liễu Quý Bạch đã dừng xe lại, vươn tay trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của An Hân, nói với cậu: “Để tôi nói chuyện với cậu ấy.”

“Alô, chào cậu.” Liễu Quý Bạch áp chế không vui, lịch sự nói: “Tôi là Liễu Quý Bạch, học trưởng của An Hân.”

“Chào, chào anh…” Đinh Mão không ngờ Liễu Quý Bạch sẽ nghe điện thoại, sửng sốt một chút mới vội vã giới thiệu bản thân: “Tôi là Đinh Mão.”

“Lúc trước khi tôi cùng An Hân lên nhà cậu có thấy nhà cậu nếu ở hai người thì hơi chật chội một chút, cũng chỉ có một gian phòng ngủ, An Hân chỉ có thể ngủ ngoài sôpha phòng khách. Nghe nói cậu làm việc đi sớm về muộn cũng tương đối vất vả, hai người các cậu chen chúc trong căn phòng nhỏ như vậy cũng không phải là biện pháp hay.” Liễu Quý Bạch tuôn một tràng: “Trước đó An Hân ở nhà tôi, nhà tôi hai phòng ngủ một phòng khách, tôi ở một mình nên luôn bỏ trống một phòng. Hiện tại gian phòng kia dù sao cũng bỏ không, tôi không ngại cậu ấy tiếp tục ở đó.”

Khi Liễu Quý Bạch nói chuyện hàm chứa chút cảm giác về sự ưu việt, rõ ràng điều kiện vật chất của anh tương đối tốt hơn, càng thích hợp cho An Hân ở lại! (╰ _ ╯)╯

Đối với cảm giác về sự ưu việt của Liễu Quý Bạch, Đinh Mão ngược lại hoàn toàn không thèm để ý, cậu ta chú ý chính là: “An hân muốn dọn đến nhà anh ở sao?”

“Đúng vậy.” (= _ =#)

⊙o⊙!

“Như vậy sao!” Đinh Mão vừa nghe liền vui vẻ, lập tức nói: “Tốt, tốt, tốt! Vô cùng tốt!”

Thái độ của Đinh Mão đột nhiên thay đổi 180 độ, tựa như người vừa rít gào trong điện thoại trước đó căn bản không phải là cậu ta, khiến cho Liễu Quý Bạch có chút phản ứng không kịp.

Đinh Mão đắc ý nghĩ Ngụy Hào tám phần đã nhìn thấy An Hân và vị học trưởng này cùng một chỗ, sớm biết vậy đã không cúp điện thoại, mà nên nghe anh ta nói xong chế nhạo anh ta một trận!!! Không được, không thể buông tha cơ hội này!

“À, cái kia, học trưởng anh mau dẫn Tiểu Hân về đi, sau này phiền học trưởng rồi. Vừa rồi tôi tưởng cậu ấy khách khí với mình nên mới tức giận ấy mà, sớm biết cậu ấy đi cùng với học trưởng anh tôi nhất định sẽ không nói hai lời, đóng gói cậu ấy lại hai tay dâng lên cho anh!”

“Ừm.” Liễu Quý Bạch đáp, mấy lời này còn dễ nghe.

Đinh Mão nhớ rõ mỗi lần An Hân nhắc đến vị học trưởng này đều cười tươi như hoa hướng dương, dù sao cũng là bạn nối khố, trực giác của Đinh Mão nói cho cậu ta biết, An Hân tám phần ngay từ ban đầu đã không muốn dọn đi. Vì thế, Đinh Mão đột nhiên trở nên ‘chân chó’ (nịnh nọt) bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ cậu bạn thân nhà mình: “Đúng rồi, tôi nói cho anh biết chuyện này, tay nghề nấu ăn của An Hân tuyệt đối là đẳng cấp bậc thầy, đảm bảo anh ăn một lần lại muốn ăn nữa. Hơn nữa Tiểu Hận đặc biệt thích làm việc nhà, tuyệt đối là điển hình của vợ hiền dâu thảo. Hiện tại là lúc cậu ấy rảnh rỗi có thời gian, giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà rửa chén cậu ấy đều có thể xử lý toàn bộ, mang cậu ấy về nhà tuyệt đối có giá trị!!” (=.,=)

“…”

Nói nói một hồi, Đinh Mão lại bắt đầu bịa chuyện, An Hân vẫn ngồi bên cạnh Liễu Quý Bạch cùng nhau nghe, lúc này chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đều bị Đinh Mão làm mất sạch rồi, đây là chuyện quái quỷ gì chứ!! (#o#) Cậu sao lại không biết chuyện bản thân nhiệt tình yêu thích làm việc nhà, cậu sao lại không biết cậu có tay nghề nấu ăn đẳng cấp bậc thầy! Hơn nữa rốt cục Đinh Mão đang nói lung tung cái gì chứ!! Vợ hiền cái cộng lông á!!

“Được rồi, tôi cúp máy nha! Hai người đi nhanh đi, mắt của Tiểu Hân, phiền học trưởng chiếu cố nhiều một chút.” Đến lúc sắp cúp máy, Đinh Mão nhìn sắc trời bên ngoài bắt đầu tối xuống, lại nhắc nhở một câu.

“Đã biết.” Liễu Quý Bạch lúc này cơ bản đã phủ định toàn bộ ấn tượng của bản thân đối với Đinh Mão từ trước đến giờ, kỳ thật Đinh Mão là một người tốt!

(Đinh Mão đột nhiên được phát thẻ người tốt: “…”)

An Hân vốn đang định lấy điện thoại lại nói với Đinh Mão vài câu, không ngờ Đinh Mão đã cúp điện thoại mất tiêu rồi. Liễu Quý Bạch cầm điện thoại đưa lại cho cậu, An Hân cười khan hai tiếng: “Mão Mão thỉnh thoảng ăn nói lung tung… Trình độ nấu cơm của tôi anh đã biết rõ rồi…”

“Ừm.” Trước đó căn bản đều là An Hân nấu cơm, Liễu Quý Bạch đã sớm thử qua tay nghề của cậu, “Ăn rất ngon.”

p(///////)q

“Về nhà?”

“Vâng!” (* 0 *)

Liễu Quý Bạch một lần nữa khởi động xe, chuyển tay lái, xe một lần nữa chậm rãi chạy thẳng trên đường. Bên kia, Đinh Mão cúp điện thoại xong liền dương dương tự đắc bấm số của Ngụy Hào. Đinh Mão một bộ khẩu khí thiếu đánh trào phúng cười nói: “Ây dô, nam phát xuân ~ Gần đây sống tốt không?”

= =|||



Không nói đến Đinh Mão, lúc An Hân đi theo Liễu Quý Bạch về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bởi vì đồ đạc tương đối nhiều, Liễu Quý Bạch kiên quyết đưa An Hân lên lầu trước, mới quay lại xe mang đồ đạc còn lại lên. An Hân cũng liền kiên trì muốn ở đầu cầu thang chờ Liễu Quý Bạch đi lên, mới cùng anh vào nhà. Liễu Quý Bạch vừa xuất hiện, An Hân lập tức chạy đến đón, tựa như cướp bóc mà lập tức giành hết đại bộ phận đồ vật anh cầm trên tay.

Liễu Quý Bạch chỉ cần kéo cái vali có bánh xe kia thôi, thậm chí còn rảnh một tay, vốn đang định tranh thủ cầm phụ cậu ít đồ, kết quả anh vừa động, An Hân liền một bộ dáng thề sống chết không theo, ôm chặt mấy thứ đang cầm vào trong lòng.

(.0ˇ_ˇ0.)

Liễu Quý Bạch chỉ có thể từ bỏ, giơ tay xoa xoa đầu An Hân, lại trượt dần xuống, tự nhiên mà ôm lấy vai cậu cùng nhau đi về phía trước.

(#0ˇ_ˇ0#) An Hân hơi có chút đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định ôm lấy hành lý của mình.

Liễu Quý Bạch cười khẽ, lúc An Hân lên lầu đã mở cửa sẵn rồi nhưng vẫn chưa đi vào, cho nên cũng không bật đèn lên. Lúc này hai người đi vào, Liễu Quý Bạch thuận tay mở đèn ở huyền quan (*) lên. Ánh đèn như vậy đối với Liễu Quý Bạch mà nói không tính là gì, nhưng An Hân đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên bị chiếu thẳng vào mắt, trước mắt liền tối đen cũng có chút choáng váng.

(*) Khu vực từ cửa chính và phòng khách.

Liễu Quý Bạch đặt thùng xuống góc tường, nhìn thấy An Hân cúi đầu lấy tay dụi mắt, lo lắng kéo tay cậu ra.

Lúc này, An Hân cảm giác được Liễu Quý Bạch hơi chồm tới, nghĩ anh muốn nói gì đó, cậu liền ngẩng đầu lên lại không ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên lại cúi người gần như vậy, đồ vật trước mắt cậu rất mơ hồ, môi tựa như nhẹ nhàng lướt qua cái gì đó thật mềm…

Đọc truyện chữ Full