Hai người là gọi taxi đến bệnh viên, khi về thì Cao Hách gọi điện cho lái xe tới đón.
Trong xe, mày Hướng Nam nhíu lại. Y đang lo lắng, bị Mạc Dương náo một trận như vậy, y không biết Cao Hách sẽ đối xử với y thế nào.
“Chuyện kia…”
Y vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là mở miệng nói. Cao Hách nghe thấy tiếng liền nhìn về phía y, y đối lại ánh mắt của Cao Hách, càng thêm khẩn trương.
Hướng Nam có rất nhiều điều muốn nói, muốn giải thích, nhưng thiên ngôn vạn ngữ chạy đến cổ họng thì Hướng Nam lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ợm ờ một hồi lâu mới…
“Tôi…. Tôi không thích đàn ông.”
Lái xe vốn đang chuyên tâm nhìn được nghe thấy câu này ánh mắt liền liếc về phía Hướng Nam qua kính chiếu hậu.
Điều này làm Hướng Nam thực xấu hổ.
Vấn đề là, vì xã hội không ủng hộ chuyện nam nam yêu nhau, Hướng Nam không muốn Cao Hách cho rằng y là loại người như vậy, sợ Cao Hách sẽ kinh thường y.
Nhưng lời của Hướng Nam ở trong lòng Cao Hách lại có một cách hiểu khác.
“Sau đó thì sao?” Cao Hách thản nhiên nói, mắt không gợn sóng. Hướng Nam không đoán nổi hẳn đang nghĩ gì.
Sau đó?
Hy vọng cậu không ghét tôi.
Lời như thế y không thế nói thành lời. Hướng Nam đại thúc da mặt mỏng, chỉ lắc lắc đầu với Cao Hách.
Cao Hách quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không hề để ý tới Hướng Nam. Trong xe, thoáng chốc liền lâm vào trầm mặc khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hai người cả một đường đều không nói gì. Lúc về đến trường vừa vào ký túc xá, Cao Hách nhận được cuộc điện thoại, không giống như trước đây, hắn chủ động mở miệng.
“Em bị thương. Thế nào, muốn tới thăm không?”
Người bên kia đầu điện thoại không biết nói cái gì, Cao Hách “Thiết ” một tiếng rồi bật cười. Khó có thể nhìn thấy Cao Hách như vậy, Hướng Nam không khỏi tò mò.
Người bên kia điện thoại là ai vậy?
Cao Hách nói chuyện xong xoay người lại, mắt đối lại ánh nhìn hiếu kỳ của Hướng Nam. Tim Hướng Nam khẽ đập mạnh, giả vờ bận rộn đi vào phòng bếp.
Lúc trước Cao Hách ở trong bệnh viên nói đói, Hướng Nam ở trong phòng bếp lăn qua lăn lại một hồi, nấu cho hắn một bát cháo trắng.
Thức ăn được mang đến trước mặt Cao Hách, Cao Hách liền nhướn mi.
“Cháo trắng?”
Hướng Nam gật đầu, nhắc lại: “Cháo trắng.”
Cao Hách quay đầu nhìn về phía Hướng Nam: “Vì sao lại là cháo trắng?”
Câu hỏi này thực kỳ quái, Hướng Nam cũng nhíu mày: “Vì sao không thể là cháo trắng?”
“Bác sĩ không có dặn anh khoảng thời gian phải phải làm mấy thứ thanh đạm cùng giàu dinh dưỡng cho tôi ăn sao?”
Cao Hách soi mói hiếm thấy, giống như hỏi tội phạm, vẻ mặt nhìn qua trẻ con không ít.
“Thứ này rất thanh đạm nha.” Hướng Nam đưa một thìa cho Cao Hách: “Hơn nữa gạo so với nhân sâm còn dinh dưỡng hơn nhiều mà.”
Thìa đưa đến trước mặt Cao Hách nhưng không được Cao Hách nhận lấy. Hắn nhìn chằm chằm bát cháo trắng lớn, như gặp phải kẻ địch.
Hướng Nam thấy kỳ quặc.
Cuối cùng, Cao Hách cục cưng rốt cục ngẩng đầu lên: “Tôi không muốn ăn!”
Lần đầu tiên, Cao Hách lần đầu tiên tỏ vẻ không muốn ăn đồ Hướng Nam nấu.
Chỉ là cháo trắng thôi mà.
Hướng Nam càng thấy kỳ quái.
Cao Hách đây là đang nháo cái gì a.
Hướng Nam lấy một chiếc bát nhỏ múc đầy cháo vào, đặt chiếc thìa vào trong bát, y ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng dỗ Cao Hách: “Ăn nào. Cậu không phải rất đói sao? Ăn xong sẽ cho cậu uống thuốc nha.”
(Hãn) Hướng Nam coi việc uống thuốc như ăn kẹo vậy.
Cao Hách nghe vậy liền liếc y.
Cao Hách từ nhỏ đã không thích ăn cháo, đây là điều mà những người bên cạnh hắn hầu như đều biết.
Trừ Hướng Nam ra.
Vì Hướng Nam đến làm lâu như vậy bữa sáng ngoài chuẩn bị sữa và bánh mì vẫn là sữa và bánh mì, không biết cũng không có gì kỳ quặc.
Cao Hách như vậy, Hướng Nam mặc dù đói, nhưng cũng không không biết xấu hổ ăn trước.
Y do dự, mềm lòng.
Nếu không làm cho hắn thứ khác vậy.
Hướng Nam suy nghĩ nhìn bát cháo lớn trước mặt, một mình ăn không hết, đổ đi thì lại phí, mày y cau chặt lại.
Y hỏi Cao Hách: “Vì sao cậu không thích ăn cháo trắng?”
Hướng Nam cảm thấy Cao Hách kiêng ăn kiêng đến thật kỳ quái.
“Thứ này một chút mùi vị cũng không có.”
Cao Hách nói.
Mày Hướng Nam đại thúc liền giãn ra.
Hóa ra là vậy.
Trong quan niệm của đại thúc, kiêng ăn là không tốt.
“Ở đây không phải có thức ăn sao?” Hướng Nam cầm lấy chén nhỏ ở trước mặt Cao Hách gắp một chút thức ăn vào, trộn với chút cháo, múc một thìa đưa đến bên miệng Cao Hách: “Tôi đút cậu.”
“A ” Hướng Nam đem người trước mặt thành em bé, hé miệng hướng dẫn từng bước cho Cao Hách.
Cao Hách ngẩn ra, liếc Hướng Nam.
Trong ánh mắt đó có gì khẽ động, tầm mắt hắn dừng lại trên mặt Hướng Nam, tùy ý Hướng Nam giơ thìa cháo ở đó, không nói gì, không tiếp nhận cũng không cự tuyệt.
Hướng Nam đột nhiên nhận ra mình rất lỗ mãng.
Hướng Nam cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Cao Hách không phải trẻ con. Cao Hách là chủ thuê của y, chủ thuê muốn ăn cái gì không được, làm sao đến lượt y ở đây lèm nhèm.
Hướng Nam có chút vô thố. Y muốn rút tay lại, không ngờ thỏa hiệp trước lại là Cao Hách. Cao Hách há mồm ngậm lấy cái thìa đem cháo nuốt vào. Cao Hách chịu nghe lời, Hướng Nam có chút bất ngờ, nhưng phần nhiều là vui vẻ.
Có điều, đút thêm mấy miếng, Hướng Nam dần dần thấy không được tự nhiên.
Cao Hách cứ chằm chằm nhìn y.
Không chỉ nhìn chằm chằm, Cao Hách vừa nhìn vừa từ từ nuốt vào thức ăn Hướng Nam đưa đến bên miệng. Ánh mắt này giống như có lửa, thực mập mờ, thực khiêu khích, khiến Hướng Nam cảm thấy Cao Hách hiện tại ăn không phải là cháo, mà là y.
Tim Hướng Nam loạn đập, mặt ửng đỏ.
Trong lòng không ngừng trách mình vì sao có loại suy nghĩ không bình thường này, Hướng Nam rất muốn buông tay không đút tiếp để Cao Hách tự mình ăn, thế nhưng Hướng Nam lại sợ Cao Hách không ai đút cho sẽ dứt khoát bỏ ăn.
Trong lúc Hướng Nam trong lòng đang tự trách và do dự, chuông cửa reo vang.
Giống như được giải thoát, Hướng Nam đặt bát cháo tới trước mặt Cao Hách rồi chạy nhanh ra cửa.
“Hai người….”
Ngoài cửa là một người con trai ngồi trên xe lăn, nhã nhặn gọn gàng, mang theo ý cười thản nhiên. Đứng sau xe hắn là một người con gái, Hướng Nam nhận ra, là Lăng Na.
Lăng Na đột nhiên tới làm Hướng Nam rất bất ngờ, Nhưng Hướng Nam nhớ sau khi trở về Cao Hách có nhận một cú điện thoại, có thể người gọi điện chính là Lăng Na.
Cao Hách lúc này đã tới bên cạnh Hướng Nam, hắn mỉm cười với người con trai kia: “Anh.”
Sau đó Cao Hách ngẩng đầu nhìn Lăng Na, mở miệng: “Chị dâu.”
CHỊ DÂU?!
Hướng Nam đứng bên cạnh mắt trợn tròn.
QQ: Hách Hách cưng cute chết đi được ấy vồ vào ôm <ins
class="adsbygoogle"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 13: Kinh ngạc
Chương 13: Kinh ngạc