Chơi từ tối đến hai giờ sáng, đã qua thời gian trường học khóa cửa, ký túc xá của bảo vệ Hướng Nam không về được.
Y không có nơi để đi, đành phải cùng Thiếu Kiệt trở về một căn nhà Thiếu Kiệt mua ở khu phụ cận trường học ở tạm.
Một đường từ PUB trở về, Thiếu Kiệt vẫn luôn nhìn chằm chằm Hướng Nam. Loại ánh mắt không chút che giấu này, mang theo tham lam cùng suy ngẫm, khiến Hướng Nam như ngồi trên đống lửa.
Cho dù bất an, nhưng Hướng Nam vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên gặp Thiếu Kiệt. Hướng Nam thấy lúc Thiếu Kiệt ngây người ra cậu có lộ ánh mắt khinh bỉ. Hướng Nam đánh cuộc rằng Thiếu Kiệt không thích đàn ông.
Vậy vừa rồi đùa giỡn y là sao vậy?
Sợ chỉ là một trò đùa giỡn mà tên nhóc này cảm thấy thú vị thôi.
Uhm. Nhất định là như vậy.
Bản thân Hướng Nam nghĩ như thế.
Vào nhà còn chưa kịp nhìn xung quanh, Hướng Nam đã bị Thiếu Kiệt đẩy mạnh vào phòng tắm. Thiếu Kiệt nói rất mệt, bảo y nhanh tắm trước. Hướng Nam mím môi, nhận khăn tắm cùng áo choàng Thiếu Kiệt đưa cho rồi đóng cửa lại.
Lúc đi ra đã thấy Thiếu Kiệt nằm ngủ trên sofa.
Hướng Nam đi lại gọi, vỗ vỗ vai cậu. Thiếu Kiệt đột nhiên bật dậy, mơ màng nhìn xung quanh, ngẩng đầu lên liền thấy Hướng Nam, cậu vuốt mặt một cái, hỏi: “Tắm xong rồi sao?”
Hướng Nam gật đầu.
Thiếu Kiệt vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm, ngoài dự liệu cậu đột nhiên xoay người lại hỏi Hướng Nam: “Quần áo anh thay ra đây?”
Hướng Nam đang ngồi trên sofa nhập thần suy nghĩ ngẩn ra, đơ mất một lúc, lời Thiếu Kiệt nói mới được não y xử lý, y đáp: “Ở bên trong phòng tắm.”
“À “
Thiếu Kiệt mỉm cười vui vẻ vào phòng tắm.
Hướng Nam không rõ vì sao Thiếu Kiệt đột nhiên trở nên vui vẻ như thế. Y rấ mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nhiều, ngồi trên sofa, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hướng Nam.
Hướng Nam!
Hướng Nam mở mắt, phát hiện quanh mình là một màu tối đen.
Ai?
Ai đang gọi y?
Y nhìn quanh tìm kiếm, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai y.
Y quay đầu lại.
Thấy rõ đó là ai, sắc mặt y trở nên tái nhợt như bị tẩy màu.
Hướng Nam.
Đừng đến gần tôi…
ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI!
“Buông ra!”
Đột nhiên hét lớn, Hướng Nam giật mình tỉnh giấc, toàn người y là mô hôi, tiếng tim đập cũng nhanh một cách bất thường, cảm giác khó chịu.
Tay y xoa trước ngực mong làm trái tim đang đập liên hồi ngừng lại. Cảm thấy có ánh mắt nhìn, y quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Thiếu Kiệt lúc này đã từ phòng tắm đi ra, đang diện vô biểu tình nhìn y.
Hướng Nam hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, hỏi: “Chỗ cậu có nước không? Tôi muốn uống nước.”
Thiếu Kiệt nói: “Trong tủ lạnh có nước đá.”
Lông mày Hướng Nam khẽ nhíu lại.
Y vào phòng bếp, thấy trên kệ tủ trong phòng bếp có ấm đun nước siêu tốc, lông mày đang nhíu chặt liền dãn ra.
Không phải là y bắt bẻ, chỉ là nước đá thực sự không thích hợp với người đã quá ba mươi như y. Không có thể chất để có thể tùy tiện dày vò chính mình như thanh niên, uống nước đá, dạ dày sẽ khó chịu.
Nhà bếp rất sạch sẽ, ngay cả ấm nước điện cũng mới vô cùng, vừa nhìn đã biết chỗ này chưa từng được dùng qua.
Hướng Nam rửa sạch ấm nước, cho thêm nước, vừa vươn tay định cắm dây điện thì y đã bị Thiếu Kiệt từ phía sau ôm lấy. Không cho Hướng Nam giãy dụa, hơi thở của Thiếu Kiệt đã áp sát bên tai y. Thiếu Kiệt ôn nhu hỏi: “Đại thúc vừa rồi gặp ác mộng sao?”
Cảm giác được thân thể Hướng Nam run lên, Thiếu Kiệt liền mỉm cười, như tiểu ác ma lừa người khẽ nói: “Lớn tiếng như vậy kêu ‘buông ra’, đại thúc không định cho tôi biết anh mơ thấy gì sao?”
Lông mi Hướng Nam run rẩy, suy nghĩ quanh co trong ánh mắt. Sắc mặt y trắng bệch, giọng run rẩy: “Cậu không cần hỏi, không có liên quan gì tới cậu.”
Lời còn chưa dứt, Hướng Nam đã bị xoay mạnh lại chặn lấy đôi môi. Khuôn mặt tuấn tú của Thiếu Kiệt gần trong gang tấc, hành động đánh lén đột nhiên của cậu làm Hướng Nam sửng sốt. Y chớp mắt hoàn hồn, có chút luống cuống tay chân.
Cậu ta đang làm gì vậy?
Truy đuổi đầu lưỡi đang tránh né, Thiếu Kiệt ôm chặt lấy Hướng Nam đang muốn giãy dụa khỏi lòng mình. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng Hướng Nam tùy ý cướp đoạt. Hướng Nam tránh lui dây dưa, nước bọt không kịp nuốt xuống từ khóe môi ứa ra. Đấu không lại cao thủ tình trường lâu năm, dần dần, đầu óc Hướng Nam trở nên trống rỗng.
Ánh mắt Hướng Nam dần trở nên mơ màng, cánh môi xinh đẹp của Thiếu Kiệt cong lên một dáng cười mị hoặc.
Môi cậu men theo đường cổ của Hướng Nam hôi mút tới xương quai xanh của y. Làn da màu mật ong của Hướng Nam phủ một tầng hồng nhàn nhạt, nổi lên một tầng mồ hôi mỏng dưới ánh đèn ánh lên tia ôn nhu.
Giây phút tấm lưng trần chạm phải sàn nhà lạnh lẽo, Hướng Nam liền thức tỉnh.
Vừa tỉnh lại, y liền ngây dại.
Mặt trên áo choàng tắm của y cởi nửa tới bên hông, vạt áo mở rộng, cả người bị Thiếu Kiệt đặt xuống sàn nhà.
Không biết vì sao, Thiếu Kiệt chống hai tay lên nhìn chằm chằm y. Vẻ mặt đó rất do dự, rất hoang mang.
Hướng Nam không biết Thiếu Kiệt đang nghĩ gì, nhưng y thấy đây là cơ hội để giãy thoát. Y định nhấc chân đá vào chỗ đó của Thiếu Kiệt, nào ngờ Thiếu Kiệt như nhìn thấu ý đồ của y, nhếch mép lộ ra hai chiếc răng nanh rồi cười xấu xa nói: “Đại thúc không nên nghĩ đến việc làm mấy chuyện không tốt đó a.”
Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Hướng Nam lại càng thêm đỏ, y quay mặt qua chỗ khác: “Vậy cậu tránh ra…”
Hướng Nam không ngờ Thiếu Kiệt thật sự nghe lời mà buông tay lùi ra. Y cuống quít đứng dậy khiến cho chiếc áo choàng đang mở rộng rơi xuống.
Cho dù cơ thể đã lùi lại, nhưng mắt Thiếu Kiệt vẫn lưu luyến đặt trên người Hướng Nam. Đường nhìn của cậu không chút kiêng kị quét từ trên người Hướng Nam xuống chiếc áo choàng nằm trên nền nhà. Hướng N ngồi xuống, nơi đó nửa che nửa đây, tạo nên vô số suy nghĩ viển vông của cậu.
Thiếu Kiệt muốn chạm vào Hướng Nam.
Loại ý niệm này làm cậu cảm thấy lo sợ.
Kỳ thực Hướng Nam thực sự đáng đặt cược.
Thiếu Kiệt tuy không ghét bỏ chuyện nam nam yêu nhau, thế nhưng chính cậu cho tới giờ chưa từng chạm qua một người đàn ông nào.
Trước chưa từng thử qua, cũng chưa từng nghĩ tới.
Hiện tại cứ nhiều lần đùa giỡn đại thúc trước mắt, thậm chí có ý niệm muốn ăn ‘y’ trong đầu, Thiếu Kiệt rất hoang mang.
Có thể là do thèm của lạ đi.
Thiếu Kiệt thu lại sự hoang mang, cho rằng: Nhất định là như vậy!
Đưa ra kết luận, Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam đứng dậy đi ra khỏi nhà bếp cậu cũng theo ra, thấy Hướng Nam đi về phía phòng tắm, cậu liền khoanh tay trước ngực nó: “Đại thúc muốn tìm quần áo để rời đi sao?”
Đây là chắc chắn. Đêm dài dằng đẵng, tuy vừa rôi Thiếu Kiệt không có tiếp tục, nhưng Hướng Nam không chắc cậu tiếp theo liệu có đánh lén lần thứ hai không.
Hướng Nam cảm thấy mình như vừa được cứu thoát khỏi vụ tai nạn…
“Sợ là không được rồi ” Thiếu Kiệt cười xấu xa: “Tôi ném quần áo anh vào trong nước rồi.”
Hướng Nam kinh ngạc.
Dường như rất hài lòng với hành động của mình, Thiếu Kiệt cười khanh khách: “Đã ướt súng rồi ”
Không có quần áo để mặc, ý muốn nói là Hướng Nam có muốn chạy cũng không chạy nổi.
Cậu ta cố ý…
Cậu ta ngay từ đầu đã dự định sau khi tắm xong sẽ đánh lén y.
Thảo nào cậu ta hỏi y để quần áo ở đâu.
Sớm đã có dự tính rồi.
Hướng Nam mang môt vẻ giận dữ.
Thiếu Kiệt hiện tại trong mắt y là sinh vật trên đầu mọc thêm một cái sừng, sau lưng có cánh đen, phía sau còn lòi ra một cái đuôi hình mũi tên, đang dương nanh múa vuốt với y.
Hướng Nam vào trong phòng tắm, thấy quần áo mìm đang nổi bồng bềnh trong cái bồn tắm được tận lực đồ đầy nước.
Y tức giận vớt quần áo ra, cố sức vắt khô định sẽ mặc như thế.
Thiếu Kiệt đứng ngoài cửa phòng tắm thấy hành động đó của y liền có chút hờn giận.
Thiếu Kiệt liếc lọ nước giặt quần áo để trên kệ tủ trong phòng tắm.
Sớm biết thế đã đổ thêm cả cái này vào!
“Đại thúc, anh muộn thế này mà chạy ra ngoài sẽ bị người ta giết người cướp của đó!”
Hướng Nam không có tiền…
“Đại thúc, anh muộn thế này chạy ra sẽ bị người ta cướp sắc đó!
Ở cùng một chỗ với cậu ta cũng sẽ gặp tình rạng này…
“Đại thúc, anh muộn như vậy chạy ra sẽ phải dầm mưa dãi nắng đó!”
Hãn! Bây giờ là ban đêm…
Đó là vì Thiếu Kiệt không tìm được lời khuyên Hướng Nam ở lại mà bắt đầu nói bậy.
Có điều, Hướng Nam thực sự vì câu này mà ngẩng đầu lên.
Có điều y chỉ nhìn cậu một cái, liền đứng dậy đóng cửa lại để cậu ở bên ngoài.
Lúc cửa mở ra, Hướng Nam đã mặc vào bộ quần áo ướt sũng.
Y hạ quyết tâm, nhất định phải rời khỏi đây.
Sắc mặt Thiếu Kiệt trầm xuống.
Hướng Nam liếc Thiếu Kiệt một cái rồi đi về phía cửa. Vừa đến chỗ huyền quan, vừa định vươn tay mở cửa ra, y đã Thiếu Kiệt kéo lại đè sát lên tường.
Thiếu Kiệt tức giận.
Hướng Nam có chút lo lắng, y nhân lúc Thiếu Kiệt chưa làm gì tiếp mà đẩy cậu ta rồi chạy ra khỏi cửa. Nào ngờ cửa vừa mở ra liền gặp phải một đôi mắt xanh lam, Hướng Nam ngẩn người. <ins
class="adsbygoogle"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Chương 7: Grào ~ grào ~
Chương 7: Grào ~ grào ~