Lần thứ ba TaeKyo ôm bồn cầu nôn đốc nôn tháo.
“Đi khám bác sĩ đi em, ngày có thai Mia và Mie chị nôn mỗi lần không nhiều như em đâu”, cô gái đưa ly nước ấm cho cậu, buộc miệng nói. TaeKyo bị sặc, sau khi nghe cô gái quản lí quầy lên tiếng.
“Chị.. Em chưa có Alpha thì sẽ không có thai… Chắc là bị bệnh thôi à”, lặng lẽ phản bác. cô gái cười âm hiểm nhìn TaeKyo, khẽ hằng giọng lên tiếng “chị từng trải rồi em, nhìn là biết ngay… Ngoan, đi bác sĩ khám rồi gọi người chịu trách nhiệm đứa nhỏ đi em.” Xoa đầu cậu trấn an và cổ vũ.
Cô gái nghĩ rằng TaeKyo sẽ giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng lắm nhưng đã qua một tháng, nếu có thai cũng không phá được. Ngồi một mình tại phòng khám khoa sản đợi giấy báo, cậu như ngồi trên đống lửa, thầm cầu nguyện rằng không có thai! Không có thai đi!!!
Giấy báo có thai, bác sĩ cười chúc mừng cậu, dù thai chưa thấy rõ hình hài nhưng cũng bắt đầu phát triển. TaeKyo chết lặng ngay cửa bệnh viện, tờ giấy khám mong manh muốn bay theo cơn gió, khẽ siết chặt tờ giấy trong tay, cậu nghĩ lại, không phá đứa nhỏ, nếu lỡ mang tiếng không hay rồi, sao mình không làm đến cùng luôn chứ, dẫu gì một tháng qua cũng chưa giáp mặt nhau lần nào, hôm nay đi ôn kỉ niệm cũ cũng không tệ.
TaeKyo huýt sáo vui vẻ tiến về khu nhà cao cấp.
[…]
“Anh tôi vắng nhà rồi!”, giọng nói chanh chua và ánh mắt ghét bỏ lia về phía cậu. TaeKyo khẽ thở dài, “tôi sẽ ghé lại sau”, đáp lời con bé và quay lưng định rời đi.
“Nào nào đừng vội, cậu đưa giấy tờ gì cho anh tôi sao? Để tôi giữ giúp cho nha”, bá đạo đoạt tờ giấy trên tay cậu, con bé trợn tròn mắt chăm chăm nhìn vào dòng chữ ‘đã có thai’.
CHÁT
“Mày dính lấy anh ấy rồi bắt anh tao đổ vỏ chứ gì?!”, con bé mặc áo yếm gấu nâu hất mặt quát.
Đến không đúng lúc rồi, không gặp được người kia còn bị con quỷ này giật giấy báo có thai, còn bị đổ tội nữa chứ. TaeKyo xoa má mình, nhẫn nhịn chịu đựng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, huống chi con bé này cũng là Omega, cậu có thể huy động Alpha nào đó đến đột kích mà hãm hiếp… TaeKyo vốn không hiền lành, chỉ là giỏi che dấu.
“Hai người làm trò gì trước cửa mà ồn ào quá vậy? Lại là cậu?”, hắn ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của cậu, lại ngạc nhiên hơn khi thấy cậu bị hằn má vết đỏ, lông màu khẽ cau lại, cảm giác chua xót nghẹn ngay cổ họng, liếc nhìn con em đanh đá của mình.
“Em tát nó đấy! Thằng này tới muốn anh đổ vỏ cho nó! Anh nhìn *** ghê chưa!!!”, chỉ thẳng vào cậu, con bé không sợ gì mà còn hất hất tung tờ giấy cho anh trai.
Hắn vuốt thẳng lại tờ giấy, đưa lại cho cậu, lạnh nhạt nói “nhầm đối tượng”.
Cậu nhận lại tờ giấy, gấp làm tư, khẽ nói “sau ngày hôm đó, tôi đã chẳng lên giường với ai, tôi mới 17… Nếu không tin, anh có thể cùng tôi đi xét ADN”. Nói vừa dứt câu, chẳng hiểu tại sao nước mắt lã chã rơi xuống, ủy khuất, bất lực không được giải tỏa, nếu hắn không chấp nhận cậu nữa, cậu nghĩ sẽ tự đi hiến xác và tự sát cùng sinh linh trong bụng, mẹ từng bảo, đều là đồng loại, thương xót chính là cảm xúc cốt yếu của con người, không phải thương yêu.Bàn tay ấm áp xoa lên đầu cậu, bất giác ngước cặp mắt đầy nước lên nhìn người kia, chỉ thấy hắn thở dài “một tháng rồi à? Thật sự không thể phá?”
“Phải, không thể phá, nếu phá thai thì tôi đi tự sát là được”, vươn tay dụi loạn lên mặt, ôn kỉ niệm cũ đủ rồi, cậu né tầm mắt của hắn, đẩy tay hắn ra và lảo đảo rời đi.
Đứa nhỏ phải làm sao?… Mấy lão sẽ làm ầm lên cho xem… Mong chị quản lý chưa truyền tin… Mặt trời hôm nay tại sao có tận hai cái? Mặt đất là đang nghiêng dần thì phải…
TaeKyo ngã xuống đất ngất lịm đi. Đến khi mở mắt ra đã ở trong phòng bệnh trắng toát với bịch nước biển treo lủng lẳng. Ôm đầu đau ong ong và ngồi dậy, cậu bị người nào đó đè nằm lại trên giường
“Cậu bị căng thẳng, đừng ngồi lên, nằm nghỉ đi” là hắn đang ngồi gọt vỏ táo bên giường.
Khung cảnh huyễn hoặc làm cậu choáng váng, vươn tay dụi dụi mắt mình, nhìn qua chỗ người đang ngồi gọi trái cây, lại tiếp tục dụi mắt, đến khi được ngăn lại cậu mới tin đây là sự thật.
CẠCH
Bác sĩ thong thả tiến vào, là lão thất.
“Em đang có thai, bé con ạ, không giữ mình còn làm bản thân suy nhược giữa trời nắng, thật quá xấu hổ đi mà”, nhận kim tiêm từ tay y tá, cô nhẹ nhàng nâng tay TaeKyo lên, bôi bông băng, tiêm vào cơ thể cậu vitamin phục hồi thể chất.
Giao dụng cụ lại cho y tá xong, lão thất ngồi xuống cạnh giường, lấy táo gọt sẵn mà tự nhiên ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm hắn đến mức da gà như muốn dựng hết cả lên. Cậu nhìn hắn, lại nhìn lão thất, không nhịn được bật cười lên thành tiếng. Lão thất thấy cậu cười mới khẽ thở dài một hơi.
“Chị Anne à, cũng không phải lỗi của anh ấy đừng soi xét như thẩm vấn phạm nhân vậy chứ nha”, cậu nắm cánh tay lão thập xoa xoa dỗ dành, cô gái hừ nhẹ, kí kí đầu cậu hai cái mà đáp “đứa ngốc như em, có thai cũng đáng, cho sáng mắt ra ấy. Còn cậu nữa! Đứa nhỏ này chỉ là một O thôi, khi bị cắn và mang thai chính xác sẽ vô dụng luôn rồi! Mất luôn cuộc đời rồi! aizz, cậu không muốn, chúng tôi cũng sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm thôi”.
Dứt khoát mà nói thẳng ra, không sợ bị ghen ghét, một chuẩn Alpha như lão thất chính là mơ ước của hàng triệu cô gái, dù trăng hoa một chút, xinh đẹp một chút, đổ đốn một chút nhưng khi nghiêm túc thì chẳng ai bì kịp cả.
“Tôi muốn nói là tôi sẽ…”, chưa kịp dứt câu cả ba người nghe tiếng ồn ào ngoài phòng bệnh, có cả tiếng của lão nhị vang lên “thứ đê tiện như cô, không đáng mặt được bảo bọc bởi bất kì Alpha nào cả!”
Lão thất xoa đầu TaeKyo, đứng lên tiến ra cửa hóng chuyện, hắn cũng đứng lên theo. Người vừa mới bị lão nhị quát ngay hành lang bệnh viện chính là con bé đanh đá kia, lão nhị vuốt mái tóc xám của mình, mặt ngạo kiều mà chuyển tầm mắt đến lão thất đang tủm tỉm ở cửa phòng xem kịch vui.
“Anne, sao em có thể đưa những con não tàn này vào bệnh viện thế, sát phong cảnh thế là cùng, em không biết nó vừa làm gì anh đâu nhé”, lách người qua con bé đang chết lặng kia, tiêu soái cầm gà mên đựng thức ăn vào phòng. Hắn phải đi đến dỗ con em đanh đá khó chiều của mình, xin phép bác sĩ (là lão thất) để đưa con em về rồi quay trở lại. Lão thất nhẹ gật đầu đồng ý.
Bày thức ăn trưa cho TaeKyo xong, lão nhị cười ha hả ngồi bắt chân đàm đạo nhân sinh cùng lão thất, để cậu vừa tựa lưng vào gối ăn táo vừa xem hai người kia đánh vỡ hình tượng.
“Lão nhị thật handsome nha sao không tát nó một bạt tai luôn? đáng ra nên tát nó một bạt tai huề với TaeKyo đấy!”, lão thất mở bung cửa sổ, nhận thuốc lá từ tay lão nhị và đánh lửa lên.
Thói quen khi cùng đàm đạo nhân sinh chính là không rượu bia cũng phải có thuốc lá. “anh nào đâu biết nó đã tát TaeKyo của chúng ta, anh chỉ thấy nó nói chuyện điện thoại, kể xấu hay gì gì đó mà mồm mép oang oang lên, đã vậy còn khinh khỉnh nhìn anh, Omega mà thế, làm ơn đi! chả ai dám bảo vệ con bé đó”
Lão thất bật cười, thả nhẹ làn khói ra khỏi môi, lão nhị mãi là lão nhị, chẳng thay đổi nổi dù được chuyển hóa từ Omega sang Alpha nhưng bản tính của một Omega vẫn còn trong cơ thể của lão. TaeKyo nằm xuống gối, nhắm mắt dưỡng thần và im lặng lắng nghe hai người nói chuyện trên trời dưới bể, về cuộc sống, về nhân sinh.
[…]
Sau khi bị anh trai lôi về nhà, con bé đanh đá tức giận tông cửa phòng mình và khóa trái, mặc kệ thằng anh khuyên bảo, nó ôm hận trong lòng, quyết tâm phải trừ khử TaeKyo. Lên mạng vào nhóm chat, nó tự lầm bầm chửi rủa “tại sao người mang thai không phải là mình chứ, tại sao người mang thai lại là tên đó chứ, ”
Nó đã nghĩ tới, dùng quyền lực của gia đình, sai người đi quấy rối cậu, ý tưởng không tồi đấy chứ. Gõ bàn phím nhắn tin với nhóm chat của mình, kêu gọi đồng loại về phe mình.
Làm sao để hại tình địch đang mang thai con của anh tao?
Mày ác thế con, muốn hại đời nó hay hạ nhục nó?, người bạn kia rep lại.
Tùy chúng mày, tao chỉ muốn thằng đó không dan díu với anh tao nữa thôi.
Tao có ý này, nếu không ngại ác thì làm theo cách của tao nhé?, một Omega trong box nhắn tới.
Ừ, mày nói thử xem, tao bất chấp hết!
Ý của tao là..... mày liên lạc qua số XXX265XYZ, nhóm đó sẽ thay mày giải quyết người.
Kết thúc trò chuyện nhóm, con bé đanh đá bắt điện thoại lên gọi cho nhóm người kia. Bàn bạc trao đổi vấn đề. Đối với một đứa hấp tấp nôn nóng thì càng sớm càng tốt chính là câu cửa miệng của con bé.
Càng sớm càng tốt, tối nay sẽ thực hiện.
[…]
TaeKyo ngủ cả buổi chiều đến đêm, cậu mệt mỏi dụi mắt tỉnh giấc. Uống nốt phần sữa mà người kia mang vào cho mình rồi đứng lên vươn vai, mang theo đồ treo nước biển đi khỏi phòng, hình như lão nhị về chăm bảo bối thì phải, nếu không nhầm thì sẽ có lão nào đó vào chăm cậu nhưng mà hiện tại vẫn chưa thấy ai, còn người kia, cậu đuổi về nhà rồi, không muốn gây khó dễ cho người ta làm gì nếu người ta đã không muốn nhận cái thai.
Đi lấy thêm nước ấm ở hành lang và đi giải quyết sinh lý xong, cậu chậm chạp tiến về phòng. Căn phòng cho mình cậu với cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài bệnh viện, chẳng hiểu sao hiện tại có khách ghé qua, trèo vào, một nhóm người xa lạ, đô con với cặp mắt đỏ ngầu toát lên tà khí và dục vọng, mùi Alpha muốn phá nát căn phòng, phá nát cơ thể cậu.
TaeKyo không ngần ngại thẳng tay rút kim truyền dịch ra, xoay người bỏ chạy khỏi phòng. Lặp lại lần nữa, sức lực của Omega không bao giờ bì nổi với Alpha, cậu bị người tóm lôi ngược vào phòng, cửa bị chặn bởi hai người đàn ông và ánh sáng hành lang, dần khép lại trước mặt cậu.
[…]
(Các đồng chí đừng hỏi tại sao bệnh viện mà không có ai trực hết =))))) có ý đồ cả đấy!)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!
Chương 2: Mang thai
Chương 2: Mang thai