DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nếu Như Yêu - Do Khê
Chương 63

Hàn Duy tỉnh dậy thấy đầu nhức như búa bổ, y nằm xuống khẽ rên một tiếng, còn chưa kịp định hình mọi chuyện thì có người đẩy cửa bước vào.

Hàn Duy gian nan cố nhớ lại xem đêm qua sau khi say rượu làm sao lại gặp phải người này.

Hôm qua mơ màng trong giấc mộng, Hàn Duy không tài nào nhớ nổi tại sao hắn ta lại ở đây.

Cơ thể trần như nhộng nhưng không xuất hiện cảm giác lạ nào, hẳn là tối qua không xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy tình cảnh này thật quen thuộc.

Lúc đó vừa tỉnh lại y đã phát hiện người bên cạnh bị tráo đổi, rồi sau đó Từ Diệu Văn cũng đè tới vừa triền miên hôn môi vừa nói thích mình.

Hàn Duy cũng không lấy làm lạ, Từ Diệu Văn ngồi xuống bên cạnh xúc một thìa cháo lên thổi vài cái rồi đưa tới miệng y, y nhanh tay đẩy ra “Anh có việc thì cứ đi đi, chút nữa em tự mình ăn, cảm ơn”.

“Em không muốn nhìn thấy anh?”

“Đã chia tay rồi còn gặp nhau làm gì”

“Đây là lời nói thật lòng?”

Hàn Duy im lặng.

Từ Diệu Văn buông bát, đưa tay nâng cằm đối phương nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, lặp lại câu hỏi “Anh hỏi đây có phải lời nói thật lòng của em không? Thật sự không muốn gặp lại anh nữa?”

Cố giãy ra nhưng không được, Hàn Duy chỉ còn cách dời tầm mắt đi mơ hồ trả lời “Phải”.

“Em đi chưa bao lâu đã biết nói dối rồi, Hàn Duy” Từ Diệu Văn thả tay ra, lấy thứ gì đó trong bóp tiền “Hay là em chỉ cần nhìn cái này là đủ rồi?”

Hàn Duy theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy xấp ảnh trong tay hắn, y chợt lúng túng nhào lên muốn giật lại. Từ Diệu Văn đưa tay lên cao, không tốn chút sức nào tránh đi.

Hàn Duy cuống đến mức nhào lên người hắn giành giật nhưng vẫn không cách nào lấy lại được, ngược lại còn bị Từ Diệu Văn thuận thế ôm lấy đè nghiến trên giường.

Tấm chăn mỏng trên người bị ném sang một bên, cơ thể trần truồng bị đối phương đè ép, Hàn Duy chịu không nổi đưa tay che mắt “Em bỏ cuộc”.

“Bỏ cuộc là ý gì?” Từ Diệu Văn gạt đôi tay kia ra, nhìn thẳng vào mắt đối phương ‘’Là không cần tấm hình này, hay là không cần anh?’’.

Hàn Duy nhắm tịt mắt lại, dùng hết sức kiềm nén nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào ‘’Cái nào cũng không cần’’.

Từ Diệu Văn nghiến răng ‘’Nói không cần là xong sao? Ai cho phép?’’

‘’Em không cần’’.

‘’Em làm được sao? Em từ lúc đó đã yêu anh, em còn nói đó là người đầu tiên em yêu, em còn nói yêu người ta rất nhiều năm. Bao lâu như vậy em chỉ yêu một mình anh, không một ai khác, không phải vậy sao? Em còn dám nói không cần anh?’’.

‘’Nhưng em không muốn như vậy nữa’’ Hàn Duy lại đưa tay lên che mắt, nước mắt cứ thế không ngừng chảy ra, giọng nói ngắt quãng ‘’Em đã yêu anh lâu đến vậy rồi, em không muốn tiếp tục nữa’’.

‘’Em…’’ Trong lồng ngực không hiểu đang phập phồng vì tức giận phẫn nộ hay là trống trải mất phương hướng.

‘’Em không muốn tiếp tục nữa’’.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Hàn Duy cứ lặp đi lặp lại những câu nói đó, thầm căm ghét chính mình vì quá bi lụy thứ tình yêu này.

Từ Diệu Văn cứng đờ người, mọi cảm xúc dồn ép vào lồng ngực đến mức hô hấp cũng không thông.

Tối hôm qua không cách nào chợp mắt, Từ Diệu Văn đã suy tính những câu nên nói chỉ để chờ đến khi Hàn Duy tỉnh lại, những câu nói hắn tự nghiền ngẫm rồi luyện tập để nói trước mặt đối phương, trọng tâm đại khái là : anh tin rằng em không thể rời xa anh, anh cũng vậy- cũng sẽ không bỏ rơi em, cho nên chúng ta đừng giận dỗi nữa, tiếp tục ở bên nhau đi.

Nếu yêu nhau thì ở bên nhau, đây là việc đơn giản mà chân thành nhất hắn có thể nghĩ. Lúc trước hắn ghen tuông vô lý nên hành vi khi đó thật chẳng đáng mặt chút nào, bây giờ phải dùng hết sức xoa dịu những tổn thương trong lòng Hàn Duy.

Hiểu lầm qua đi, điều tốt đẹp sẽ đến, đây chẳng phải là định luật từ trước đến giờ sao ?

….Nhưng y lại bảo không muốn tiếp tục nữa.

‘’Anh biết lúc trước anh đã làm nhiều việc không phải’’ Từ Diệu Văn cảm giác cổ họng mình tê rần ‘’Sau này nếu có gì em không hài lòng, anh nhất định..sẽ thử cố gắng’’.

Chưa từng xuống nước với ai như thế, ngay cả khi người mẹ quá cố nằm trên giường bệnh năm đó hắn cũng chưa lo sợ bị bỏ rơi đến vậy.

‘’Nhưng em rất mệt mỏi, em không muốn tiếp tục nữa’’ Vừa dứt lời nước mắt lại tuôn ra không cách nào kiềm được ‘’Em thấy mệt mỏi vô cùng.

….Từ Diệu Văn, chúng ta kết thúc thôi’’.

Đọc truyện chữ Full