“Cậu đem Tiểu Duy về ra mắt người nhà sao còn lôi tớ theo?” Trương Dược Ngạn tựa vào cái bàn Từ Diệu Văn đang làm việc, với tay bốc trái cây ăn.
“Đã lâu không về nhà, bầu không khí mất tự nhiên, tớ sợ cậu ấy hồi hộp”
Trương Dược Ngạn vặn lại “Vậy sao tự nhiên lại muốn dắt Tiểu Duy về?”
“Đột nhiên nghĩ vậy thôi”.
Thực ra là do giấc mơ tuyệt đẹp kia khiến hắn đột nhiên thấy nhớ nhà.
Từ ngày rời đi đã bao năm không quay về, đơn giản là không dám đối mặt với tổ ấm mới của cha, không muốn thấy cảnh họ hạnh phúc còn mình lẻ loi cô độc. Nhưng hiện tại hắn không đơn độc nữa rồi….
Vừa vặn lại sắp đến sinh nhật cha, xem như nhân cơ hội này chủ động gạt bỏ mọi ưu sầu oán giận mà mình ôm ấp bao năm qua.
Hơn nữa nhân cơ hội này đưa Hàn Duy “ra mắt người nhà” cũng là mục đích chính đáng.
Lên kế hoạch đâu ra đó, bận rộn hơn một tháng, mọi việc vẫn tiến triển tốt đẹp, chỉ cần qua hai ba tuần nữa là trở về với cuộc sống thanh nhàn, tâm tình Từ Diệu Văn tốt lên không ít.
Chính là hắn muốn sống yên bình mà đời lại không thương, thế nên chuyện tốt cứ kéo đến tìm.
Nhìn người nọ đang ngồi bắt chéo chân trong phòng khách nhàn nhã uống café, Từ Diệu Văn lại thấy nhức đầu.
“Không phải bảo còn phải ở lại học tiếp à?”
Thanh niên liền bất mãn “Hình như anh không hy vọng em trở về à?”
“Cũng không phải”
Tiêu Hàn đặt ly xuống, quen thuộc ôm hắn làm nũng “Mấy năm qua anh sống thế nào?”
Từ Diệu Văn trầm mặt đẩy cậu ra “Vẫn vậy”
“Sao lại lãnh đạm với người yêu cũ như vậy? Hừ, đúng là người đi trà lạnh, không niệm tình xưa, bạc tình bạc nghĩa….”
Từ Diệu Văn bật cười “Em ở Mỹ bao nhiêu năm rồi, chỉ nhớ được ngần này thành ngữ?”
Tiêu Hàn đánh hắn một cái “Nói thẳng ra anh là kẻ vô lương tâm, cười cái gì mà cười”
Họ lại cười giỡn như khoảng thời gian còn hẹn hò, đã nhiều năm không gặp giờ lại thân thiết với nhau hơn, Từ Diệu Văn vừa tính hỏi một chút tình hình gần đây của đối phương thì cánh cửa bật mở.
Hàn Duy bước vào, bốn mắt giao nhau với Tiêu Hàn đang ngồi trên ghế, nhìn thấy người khách lạ lòng hiếu kì dâng lên.
Từ Diệu Văn kéo Hàn Duy đến trước mặt Tiêu Hàn “Hàn Duy, đây là Tiêu Hàn, cùng học đại học S, mới lấy bằng thạc sĩ từ Mỹ về”
Hàn Duy hiểu phép gật đầu chào Tiêu Hàn. Từ Diệu Văn khoác tay lên lưng y “Tiêu Hàn, cậu này là Hàn Duy, bọn anh đang sống chung”
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm người trước mặt, tầm mắt quét lên quét xuống vài lần “Đây là bồ mới của anh à? Bộ dạng được đó, hèn gì em vừa trở về anh đã không thèm bố thí cho một ánh mắt hòa nhã, vui vẻ quên trời quên đất rồi ha?”
Đây là nguyên nhân khiến Từ Diệu Văn vừa thấy Tiêu Hàn xuất hiện đã muốn nhức đầu.
Cậu bạn trai cũ này bản tính không xấu, chẳng qua là do từ nhỏ đã quen được nuông chiều nên sinh ra kiêu căng. Thích gì nói đó, cậu ta cùng Trương Dược Ngạn là kẻ chín lạng người nửa cân. Vừa mới kết giao thấy rất thẳng thắn đáng yêu, dần dần cho dù cậu ta có quá phận cũng chỉ mỉm cười cho qua, vẫn cưng chiều dung túng, nhưng chắc Hàn Duy không tiêu được mấy kiểu người như vậy, hơn nữa cậu ta còn là người xưa, khó tránh phải cảnh giác.
Từ Diệu Văn khụ một cái “Không biết dùng thành ngữ cũng đừng cố quá, coi chừng người ta cười cho”
“Ai dám cười em? Người mới của anh à?”
‘’Hai người tiếp tục tán gẫu’’ Tiêu Hàn cứ mở miệng ra là người mới người cũ, Hàn Duy cũng không có biểu hiện bất mãn gì, nhường lại không gian cho hai người họ.
Hàn Duy nét mặt thản nhiên bước vào thư phòng, Từ Diệu Văn nhẹ giọng nhắc nhở ‘’Cậu ấy không thích vậy, em nói chuyện cẩn thận chút’’
‘’Ơ kìa~~~ mới vậy đã chịu không được ? Anh cho cậu ấy vào lọ thủy tinh mà che chở là được rồi đấy’’
Từ Diệu Văn rốt cuộc bó tay với cái miệng lợi hại của cậu ta, chuyển qua hỏi thăm tình hình bên Mỹ của đối phương, Tiêu Hàn cũng không nhắc lại đề tài « Người mới » nữa.
Hai người dù đã chia tay, song đã lâu không gặp vẫn có thể trò chuyện tự nhiên như thời còn mặn nồng, như hai người bạn già đang kể cho nhau nghe những điều mình đã trải nghiệm trong cuộc sống.
Sắc trời dần buông, Tiêu Hàn cũng không có ý cáo từ, Từ Diệu Văn đành phải theo lệ mời khách ‘’Đã đến thì ở lại dùng cơm đi’’.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nếu Như Yêu - Do Khê
Chương 42
Chương 42