Hàn Duy hôm nay giống như ngồi trên ổ kiến lửa. Y rất ít khi không chú tâm vào công việc như vậy, Thân Kiến lúc này mới phát hiện ra người nọ có điểm khác thường.
“Có chuyện gì sao?”
“A? Tôi..Tôi…Không có gì”
“Cậu làm trợ lý cho tôi lâu như vậy, tôi chẳng lẽ còn không nhìn ra cậu có chuyện? Việc riêng của cậu tôi cũng không muốn hỏi, nhưng lỡ như tôi có thể giúp được gì thì sao”
Hàn Duy rất khó mở lời, chẳng lẽ là ở trước mặt cấp trên nói mấy lời như “Tôi muốn đón Giáng sinh cùng bạn trai, nên việc đi công tác hãy giao cho người khác được không?’’
Là y chủ động xin đi, bây giờ lại vì cái lý do này mà thay đổi, khoan nói đến phản ứng của Thân Kiến, đến y còn thấy ngượng.
Chẳng qua là trên đường đi làm, trên phố tràn ngập không khí náo nhiệt ngọt ngào, các cửa hiệu trang hoàng Giáng sinh, du dương đâu đó những ca khúc êm đềm, Hàn Duy đột nhiên nghĩ đến việc tối nay phải rời xa thành phố này, nói trắng ra là phải rời xa người yêu vừa kết giao chưa bao lâu. Trước cửa công ty, Từ Diệu Văn ôm hôn một lúc lâu mới thả người xuống xe, y mặt đỏ tim run hết cả nửa ngày càng quyết tâm không muốn đi.
Thân Kiến nhìn y nói không ra lời cũng không thúc ép, vòng vo chuyển đề tài “Tối nay đi rồi, đã chuẩn bị xong chưa? Thật ra qua bên đó ngắm cảnh là chính, cậu không cần quá khẩn trương như vậy, nhân cơ hội này thả lỏng tinh thần, ăn uống cũng do công ty chi trả, cậu và mọi người cứ vui chơi hết mình, cũng không cần lo lắng công việc ở đây, tôi có thể xử lý được’’
Nghe Thân Kiến đề cập tới, Hàn Duy liền nhanh chóng mở miệng “Quản lý..Chuyện..công tác…Có thể nào..Tìm người khác đi thay tôi được không?’’
Thân Kiến không ngờ y lại đưa ra yêu cầu này “Thì ra sáng giờ cậu vì chuyện này mà phiền não? Có việc gì quan trọng không thể giải quyết sao?”
“Cũng không phải gì quan trọng…” Hàn Duy có cảm giác như thằng nhóc đang mù quáng vì yêu.
“Không phải là không thay người được, nhưng máy bay đã đặt chỗ rồi, người được bố trí đều đã sắp xếp xong, bây giờ cậu mới báo tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào”
“Vâng, không dám phiền quản lý, tôi ngay lập tức về thu dọn hành lý”
Tuy rằng tâm tình không khỏi hụt hẫng, Hàn Duy nghĩ đợi Tết này phải bù đắp cho hắn thật nhiều mới được.
“Tôi ra ngoài làm đây, Quản lý còn gì căn dặn cứ bảo tôi”
Đang chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, Thân Kiến đột nhiên nói “Cậu không muốn đi công tác vì tối nay là Noel sao?”
Hàn Duy kinh ngạc xoay người lại, hơi chột dạ nói “Vâng, vốn là muốn cùng đón Giáng sinh với một người…”
“Bạn gái?”
“À…Đại khái là vậy”
‘’Có thể trải qua những ngày lễ bên cạnh nhau vốn là chuyện tốt’’
‘’Tối nay Quản lý cũng đi cùng bạn gái sao ?’’
Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Duy mới thấy mình thật lắm lời, dù quan hệ hai người thân thiết nhưng hỏi cấp trên những vấn đề này thật không thích hợp.
Thân Kiến ngược lại trả lời rất thản nhiên ‘’Không, một mình thôi’’
Làm việc trong môi trường văn phòng nghe không biết bao nhiều lời đồn thổi tán dốc, nhưng vẫn chưa một lần nghe nói Thân Kiến có bạn gái. Thân Kiến thuộc kiểu đàn ông nhã nhặn, tính cách cũng tốt, thu nhập ổn định, theo lý một người như vậy thì không thiếu gì đối tượng muốn kết giao mới phải.
Nhưng Hàn Duy cũng không thích chúi mũi vào việc riêng của người khác, y cười cười ‘’Anh nhất định sẽ tìm thấy một người cùng mình đón Giáng sinh. À phải rồi, chúc anh Giáng sinh an lành’’
‘’Tối nay cậu ở lại đi’’
‘’Sao ạ ?’’ Hàn Duy chưa kịp phản ứng
‘’Tôi cử người khác đi thay cậu, cậu ở lại đi chơi với bạn gái đi’’
‘’Dạ ?’’ Hàn Duy sửng sốt một hồi, đến lúc hiểu ra thì một trận hưng phấn dâng đầy khắp não, không biết phải làm sao để biểu đạt lòng biết ơn, chỉ không ngừng nói cảm ơn.
Thân Kiến nở nụ cười ‘’Giờ thì an tâm làm việc rồi chứ ?’’
‘’Vâng, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa đâu. Cảm ơn Quản lý’’
‘’Ừm, tiếp tục công việc đi’’
Hàn Duy nói xong mang theo khuôn mặt ngập tràn niềm vui rời khỏi phòng, lúc này Thân Kiến mới thu lại nét cười trên mặt, biểu tình xen lẫn chút cô đơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nếu Như Yêu - Do Khê
Chương 17
Chương 17