*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao chuyện mua nhà cũng không cần gấp, Tiêu Ninh lại không vội, hai người đã bàn bạc xong xuôi rồi, phòng này coi như đã bị Tiêu Ninh đặt cọc. Tiêu Ninh lúc nào cũng cười nói mình chiếm được một món hời lớn, Đan Hải Minh biểu thị không quan tâm, có điều, cậu chắc chắn sẽ đòi hắn bồi thường ở phương diện kia.
Tiêu Ninh: “…”
Ngoại trừ chuyện trên giường, chúng ta còn có thể tán gẫu về những chuyện khác có được hay không a?
Mà Đan Hải Minh cũng đem ý kiến của chính mình truyền tới, lấy tính cách của cậu mà nói, đối với việc này cũng sẽ không dong dài. Chỉ là tình cờ hỏi Trần Dĩnh, Tiêu Ninh liền xem như hoàn hảo.
Đúng là hoàn hảo, Tiêu Ninh trải qua những ngày tháng này thật sự vô cùng hạnh phúc, ánh mắt nhìn Trần Dĩnh càng trở nên ôn hòa hơn. Nghĩ đến Trần Dĩnh vẫn còn đang tiến thoái lưỡng nan, hắn liền cảm thấy nên tìm một cơ hội cùng Trần Dĩnh nói chuyện, chuyện cũ năm xưa, ân oán quá khứ, kỳ thực cũng không có gì cần phải xoắn xuýt nữa.
*
Ngô Di chưa kịp hẹn Trần Dĩnh ra ngoài nói chuyện, thì Trần Dĩnh đã hẹn gặp mặt Tiêu Ninh rồi. Nàng hiện tại, dường như mỗi ngày đều phải gọi một cú điện thoại cho Tiêu Ninh, nhìn ra Tiêu Ninh cùng nàng tán gẫu tự nhiên hơn rất nhiều, liền từ từ tăng cường cường độ, “Ninh Ninh, nghe nói A thị có một nhà hàng ăn khuya rất nổi danh, mẹ vẫn chưa có cơ hội ăn qua nha.”
Nàng dường như chỉ là thuận miệng nhắc đến, “Con xem khi nào thì rảnh rỗi, có thể dẫn mẹ đi thử các món ăn đặc sản ở nơi đây được không?”
Trên thực tế, Tiêu Ninh đã sớm muốn hẹn nàng gặp mặt lại rồi, trải qua thời gian lắng đọng dài như thế, tâm tình của hắn cũng đã có sự chuẩn, không hề kích động như trước nữa, “Mấy ngày nay con đều có thời gian, mẹ xem chừng nào thì rảnh rỗi, cùng nhau đi?”
Hắn ôn hòa đáp ứng, khiến cho Trần Dĩnh có chút thụ sủng nhược kinh, “Được, vậy thì tối nay đi, đêm nay mẹ có một xã giao, bất quá có thể dời lại được, vậy mẹ lái xe tới đón con đi?”
Tiêu Ninh nghĩ, hai người lúc này là muốn cùng nhau đi ăn, lại để cho Trần Dĩnh vì chính mình mà lái xe tới thì không tốt lắm, “Tốt lắm, công ty nơi con đang làm việc không phải là địa điểm tốt để dừng xe, con trực tiếp đứng ở góc đường chờ mẹ, xe của mẹ là loại xe gì?”
“Audi màu trắng.” Trần Dĩnh vô cùng cao hứng, nhanh chóng xác nhận thời gian và địa chỉ.
Sau khi tan việc, Tiêu Ninh vừa xuống liền thấy một chiếc Audi màu trắng đứng ở giao lộ, cũng không biết đã đến từ bao lâu. Tiêu Ninh tiến lên vài bước, kéo cửa ngồi xuống, Trần Dĩnh đeo kính râm, hướng về phía hắn mỉm cười, “Chúng ta trước tiên đi ăn tối đi, Ninh Ninh muốn ăn gì?”
Những cuộc nói chuyện khi trước, lực chú ý căn bản không nằm trên cách xưng hô, Tiêu Ninh đến tận bây giờ mới chú ý đến loại nick name này, cũng có chút lúng túng xấu hổ, nhưng thấy vẻ mặt vô cùng phấn khởi cùng nụ cười của Trần Dĩnh, so với lần trước tuyệt nhiên bất đồng, hắn lại có chút không nói ra được, “Món gì cũng được.”
“Làm sao có thể như thế a! Mẹ nhớ trước đây Ninh Ninh thích ăn cá nhất, thế nhưng rất dễ bị hóc xương.” Trần Dĩnh cười ra tiếng, “Khi còn bé, con thật sự rất thích ăn đường, thời điểm đó sô cô la kỳ thực cũng không tốt lắm, nhưng con vẫn thích nhất…”
Nàng nháy mắt nhận ra chính mình đã nhắc tới chuyện ngày xưa, lập tức lúng túng dừng lại, trong ngày thường nàng tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm, cũng không bao giờ luyên thuyên nói nhiều như thế, nhưng đối với Tiêu Ninh, cảm xúc của Trần Dĩnh vẫn dễ dàng kích động.
Tiêu Ninh cũng không có nhiều phản ứng lắm, những điều Trần Dĩnh nói lần trước, hắn đều nghe không lọt tai, hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của chính mình, bây giờ nghe Trần Dĩnh say sưa kể chuyện, liền nhàn nhạt cười cười, “Vậy sao, mẹ vẫn còn nhớ.”
Trần Dĩnh nghe trong lời nói của hắn không chứa đựng ý tứ nào khác, mới cẩn thận nói tiếp, “Làm sao có thể quên được.”
Tiêu Ninh không tiếp tục nữa, nhìn về phía trước, “Mẹ cứ chọn một nhà hàng nào đó đi, con không kén ăn.”
Câu nói này lập tức đâm thẳng vào Trần Dĩnh, nàng lẩm bẩm nói, “Đúng vậy… Ninh Ninh chưa bao giờ làm cho người khác cảm thấy phiền phức.”
Hắn nói như vậy, Trần Dĩnh cũng không tiện dây dưa nữa, lái xe chạy đến một nhà hàng Tây xa hoa, “Lần trước mẹ đã đến ăn rồi, mùi vị rất tốt, thử qua món cá tuyết và gan ngỗng của bọn họ xem.”
Bất quá, người đến ăn nơi này rất đông, vượt quá dự liệu, Tiêu Ninh đi theo Trần Dĩnh, bị nhân viên phục vụ dẫn vào hai hàng ghế dài còn sót lại.
Ông chủ nhà nhà cơm Tây này nhất định đối với mình nhà hàng của mình vô cùng đầu tư, trang trí thì không cần phải nói, âm nhạc cũng là hiện trường diễn tấu, nhân viên phục phụ chắc chắn đã qua quá trình lựa chọn tỉ mỉ cẩn thận, tướng mạo đoan chính, tư thế tiêu chuẩn, ngay cả chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Chỉ một câu thôi, rất có tư vị.
Tiêu Ninh nhìn lướt qua thực đơn, chọn vài món hải sản tươi, còn gọi thêm gà hấp rượu đỏ, không gọi đồ ngọt.
Trần Dĩnh vẫn luôn bên cạnh quan sát hắn, “Có một chuyên gia chuyên chế biến hải sản tươi, nằm ngay trong trung tâm thành phố, lần sau chúng ta có thể cùng nhau đi thử xem.”
“Chỉ là thấy mới mẻ, nên mới gọi lên nếm thử.” Tiêu Ninh mỉm cười đóng lại thực đơn, người thật sự thích ăn hải sản và thịt gà là Đan Hải Minh, hắn trước tiên đến thử xem, nếu như ăn ngon thì sẽ dẫn Đan Hải Minh đến đây nếm thử.
Cuối cùng, Trần Dĩnh rót hai ly rượu vang cho hai người, chờ sau khi nhân viên phục vụ lui ra, Tiêu Ninh mới nói, “Con biết mẹ muốn nói chuyện gì. Khi còn bé, con có chút oán giận mẹ, bất quá sự tình đã trôi qua đã lâu như vậy rồi, cũng không thể nói được là tha thứ hay không tha thứ.”
Giọng điệu của hắn thật sự vô cùng bình tĩnh và tự nhiên, Trần Dĩnh không biết có phải hắn đang nói trái lòng hay không, “Ninh Dinh, hay là đêm nay chúng ta đừng nói đến vấn đề này?”
Tiêu Ninh khẽ mỉm cười, dường như có chút thoải mái, cảnh này khiến vẻ mặt cùng ngữ khí của hắn trở nên đặc biệt ôn hòa, “Nhưng mà trong lòng con và mẹ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, vì chuyện này mà không thoải mái, vẫn nên nói ra thì tốt hơn.”
“A…” Trần Dĩnh theo ý cười cười, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, dẫn theo chút dáng vẻ u buồn, “Mẹ biết lúc này trở về tìm con, con khẳng định là không không muốn tiếp nhận mẹ, mẹ rất mặt dày đúng không?”
Tiêu Ninh là một người rất hợp để lắng nghe, khiến Trần Dĩnh có thể tiếp tục nói.
“Thế nhưng vào lúc ấy, cho dù mẹ có mang theo con, cũng không có cách nào cho con một cuộc sống tốt hơn được. Mẹ sinh ra con, dĩ nhiên muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp cho con, nhưng gia đình kia của chúng ta, không có cách nào.” Âm thanh Trần Dĩnh khổ sở nói tiếp, “Cha con đi tù, mẹ và con đều bị những người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, thật giống như làm những chuyện đó là cuộc sống của bọn họ có thể vui vẻ hơn. Người người đều nói nuôi con dưỡng già, muốn mẹ đem toàn bộ hi vọng đặt lên một đứa nhỏ như con sao? Con cũng không nên gánh chịu những chuyện kia. Tại sao mẹ lại không thể cho con một cuộc sống tốt hơn chứ?”
Tiêu Ninh trầm mặc nửa ngày, đem Trần Dĩnh cùng những chuyện cũ đã bị xoắn nát ở trong lòng, khơi gợi lên lại, thật giống bị từng người, ở từng phương hướng khác nhau lôi kéo, hắn cuối cùng nói, “Những năm này mẹ đã trải qua rất khổ cực phải không? Bất quá bây giờ nhìn lại tinh thần cũng còn tốt, con an tâm.”
Câu nói này, Tiêu Ninh nói ra không ngờ lại nhẹ nhõm như vậy, nhưng vừa nói xong, trong lòng hắn thật giống như có cái gì đó bị chặt đứt, vừa thoải mái vừa thất vọng.
Trần Dĩnh ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, bất quá đang ở trước mặt mọi người, nàng che miệng lại, cật lực khắc chế không muốn phát ra âm thanh.
Tiêu Ninh lấy giấy ăn đưa qua cho nàng, chờ tâm tình nàng bình phục trở lại.
Ánh mắt của cậu thu liễm đi, nhìn qua cả người đều nhu hòa hơn mấy phần, “Con cũng có thể cám ơn mẹ, bất kể nói thế nào đi chăng nữa, mẹ cũng sinh ra con.”
“Xin lỗi…” Trần dĩnh dùng khăn giấy lau nước mắt, mơ mơ hồ hồ nói, “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Không sao.” Tiêu Ninh thở ra một hơi, vẫn như cũ cực kỳ bình tĩnh, ôn nhu trong lúc cười mang theo một tia sầu não, “Kỳ thực nếu không có những chuyện kia, cũng không có con bây giờ, con…”
Hắn nói tới chỗ này, mi mắt cụp xuống thấp hơn, khóe miệng cũng thuận theo, đẩy ra một nụ cười, “Con đối với với hiện tại,cuộc sống sinh hoạt rất hài lòng, mẹ cũng không cần thiết nhớ kỹ những chuyện kia nữa. Đều đã qua rồi. Lần trước là tại con quá kích động, xin lỗi.”
Trần Dĩnh lắc đầu, lớp trang điểm trên mặt có chút bung ra, nàng nhìn Tiêu Ninh, nhoẻn miệng cười, so với những vị tiểu thư, dường như càng quyến rũ mê người hơn, “Không, đó là mẹ đáng phải nhận, hơn nữa con cũng đâu có nói gì. Sự xuất hiện của mẹ có làm đảo lộn cuộc sống của con bây giờ không?”
Tiêu Ninh chần chờ vài giây, thành thật mà nói, những chuyện khác thì cũng chẳng có gì, nhưng chuyện liên quan tới Đan Hải Minh, bây giờ có cần thiết nói cho Trần Dĩnh không?
Vừa vặn những món ăn của bọn họ được dọn lên bàn, đánh gãy đề tài nói chuyện này, Trần Dĩnh cúi đầu sửa sang chính mình lại một chút, mới hướng về Tiêu Ninh tươi cười, “Dọn lên hơi trễ, con nhất định đói bụng rồi đúng không?”
Nói là dọn trễ, nhưng bản thân nàng cũng không chạm đũa, chỉ nhìn Tiêu Ninh ăn. Tiêu Ninh bị nhìn có chút không thoải mái, bất quá hiểu được tâm tình của nàng, cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi đến lúc ăn xong, Trần Dĩnh hỏi, “Con bây giờ ở trong Nhật Hoa làm việc gì, công việc có hài lòng không?”
Tiêu Ninh ngẫm lại, “Cũng được, con là tổ trưởng tổ chăm sóc khách hàng, đãi ngộ của Nhật Hoa cũng rất tốt, quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau cũng vui vẻ hòa thuận.”
Hắn trả lời là sự thực, đồng thời cũng vô cùng chính thức. Chỉ là Trần Dĩnh đối với trạng thái ở chung hiện nay của bọn họ đã hết sức hài lòng, “Ninh Ninh, con có hứng thú với việc chuyển đổi công tác hay không?”
“Con cảm thấy rất hài lòng với công việc hiện tại.” Tiêu Ninh lễ phép nói, “Cảm tạ.”
Trần Dĩnh hơi lộ ra thần sắc thất vọng, nhưng ngay sau đó liền thu liễm, đủ để khiến người nhìn thấy không cảm thấy phiền chán, “Được rồi, Ninh Ninh, mẹ trước hết nói qua với con, con có thể cân nhắc xem xét. Tân Hồng hiện tại muốn cắm rễ ở A thị, mặc dù không sánh được với đại gia nghiệp của tập đoàn Nhật Hoa, thế nhưng con hiểu rõ như vậy thị trường A thị như vậy, tới làm giám đốc khu vực là không thành vấn đề, khởi điểm thì càng cao. Nếu như thuận lợi, một năm sau có thể trở thành thành viên ban giám đốc của công ty, mẹ cảm thấy như vậy, chuyện này đối với sự trưởng thành con mới càng có lợi, không gian phát triển cũng lớn hơn.”
Tiêu Ninh nghe thấy có chút sững sờ, hắn hỏi ngược lại, “Tại sao đối với con tự tin như thế.”
Mẹ cũng không hiểu gì về tôi.
“Mẹ đối với con trai của mẹ đương nhiên có tự tin, hơn nữa con cũng không cần lo lắng, mẹ sẽ lưu lại A thị.” Trần Dĩnh cười nói, “Mẹ luôn trông coi Tân Hồng, cũng tham gia vào việc quản lý nó, con nếu có gì không hiểu cũng có thể tới hỏi mẹ.”
Chẳng biết vì sao, Tiêu Ninh chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Trần Dĩnh cũng theo đó cười cười, nhấp rượu vang, “Đương nhiên, mẹ cũng không phải muốn miễn cưỡng con, chỉ là đây là một cơ hội rất tốt. Ninh Ninh năm nay con mới hai mươi bảy tuổi đúng không, chính là thời điểm hảo hảo làm việc.”
Tiêu Ninh ngậm miệng không nói gì, hai hàng lông mày tuấn tú không hiểu tại sao nhíu lại, Trần Dĩnh lập tức nhận ra hắn không thích, lập tức dời đi đề tài, cả đêm không nói cố định chuyện nào
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Cao Lộ Viễn
Chương 60: Công việc
Chương 60: Công việc