Ngày cứ theo lẽ thường mà trôi qua, Hách Lăng buổi sáng đi theo Tuyết Thiên luyện thư pháp, buổi chiều chờ Tư Đồ Hách từ trong cung về học kiếm thuật. Tuyết Thiên an vị ở một bên đọc sách, có đôi khi Tư Đồ Hách buổi tối mới trở về, Hách Lăng sẽ dành chút thời gian sau giờ ngọ tìm bọn Thẩm Kiến Tiểu Ma ngoạn. Hơn nữa còn bắt Thẩm Kiến đem bản thư ngày đó y lơ đãng phát hiện trong thư **** của lão cha hắn trộm ra cho mình.
*thư ***: hiệu sách
Có mấy bận buổi tối, Hách Lăng trốn ở trong phòng xem quyển thư kia, thân thể khô nóng, tưởng tượng hình ảnh hai người trên quyển thư chính là mình và Tuyết Thiên. Càng liên tưởng, thân thể càng thêm xúc động, Hách Lăng cầm lòng không được lấy tay tự làm, thẳng đến lúc hoàn toàn phóng ra mới phát hiện đầu óc toàn bộ là hình dáng của Tuyết Thiên. Từ khi có tưởng tượng như vậy, Hách Lăng sợ phải nhìn thấy Tuyết Thiên, chỉ cần vừa thấy Tuyết Thiên, hình ảnh đó sẽ tự động hiện lên trong đầu. Hách Lăng nghĩ nếu ca ca biết mình mỗi ngày nghĩ hắn như vậy, có thể ghét mình hay không? Càng nghĩ như vậy, Hách Lăng càng không dám nhìn Tuyết Thiên.
Kinh thành mùa đông đã đến, Tuyết Thiên chờ đợi đến ngày tuyết rơi, Tuyết Thiên thích màu trắng của bông tuyết, thích toàn bộ kinh thành được bao phủ bởi một tầng trắng xóa. Tuyết Thiên không sợ lạnh, vào mùa đông mọi người ai cũng mặc áo bông thật dày, Tuyết Thiên chỉ xuyên một cái áo choàng, chỉ một chiếc áo màu trắng, hắn chưa bao giờ bị đông lạnh đến tay chân lạnh lẽo hoặc là miệng mũi đỏ bừng. Trong phòng hắn không cần ấm lô, chăn cũng không cần chăn bông dày, một cái thảm mao cũng đủ để hắn ngủ ấm áp. Lúc tuyết rơi, có thể dẫn Hách Lăng đi xem tuyết.
Nhưng là, trong khoảng thời gian này Hách Lăng không hề quấn quít mình, hơn nữa dường như cố ý trốn tránh mình. Điều này làm cho hắn có chút mất mát, có chút khó chịu.
” Phụ thân, gần đây còn đau đầu không?” Tuyết Thiên nếm qua cơm chiều rồi đến tây sương phòng thăm phụ thân và nhị nương.
” Tốt hơn nhiều, nói cũng kỳ quái, từ khi học kiếm thuật Hách Lăng quả thật an phận không ít.” Tay Tư Đồ Hách đang cầm ấm lô ngồi ở ghế trên nói.
” Nói năng cũng tốt, xem ra đã hiểu chuyện không ít.” Tử Lăng ở trước gương sửa sang lại tóc.
” Ai cũng sẽ trưởng thành. Nhị nương, ngày mai con cùng người đi mua vài bộ y phục mới đi.” Tuyết Thiên phát hiện Nhị nương xuyên đến xuyên đi chỉ có hai kiện áo bông như vậy.
” Không cần, nhiêu đây đã đủ. Coi con a, hiện tại hoa quế cao khó mua, có quen không?” Tử Lăng ôn nhu cầm tay Tuyết Thiên, đứa nhỏ này, mùa đông mặc ít, tay vẫn ấm áp như vậy.
” Không quan hệ, làm cho nhị nương lo lắng rồi. Chăn bông cần làm dày hơn không?” Tuyết Thiên biết nhị nương có bệnh thấp khớp, chỉ cần lạnh, chân của nàng sẽ đau.
” Dày, buổi tối ngủ còn xuất mồ hôi.” Tử Lăng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay Tuyết Thiên, ít khi nào đứa nhỏ này lại lo lắng nhiều như vậy.
” Ra chút mồ hôi là tốt rồi, buổi tối chú ý đừng đặng* chăn.” […e xem mẹ e là trẻ con à =.=!!]
*đặng: đạ
” Yên tâm đi, cho dù nương đặng, cha con cũng sẽ giúp ta đắp hảo.”
” Vậy là tốt rồi, con đây về phòng trước, phụ thân nhị nương sớm nghỉ ngơi.”
Lúc Tuyết Thiên chuẩn bị đi, Hách Lăng liền đẩy cửa mà vào. Hách Lăng vốn định đem hoa quế cao mua được đưa cho nương, nói nương chuyển cho ca ca, không nghĩ tới, ca ca tối hôm nay ở chỗ này. Lén lút chắp tay đưa ra phía sau.
” Con như thế nào không đổi được tật xấu này, luôn đẩy cửa xông vào!” Tử Lăng thật sự là không có biện pháp, không chịu gõ cửa mà trực tiếp vào, thật là.
Tử Lăng đem Hách Lăng đứng sững sờ ở cửa kéo vào, đóng cửa lại.
” Ngươi đi đâu, cơm chiều cũng không về ăn.” Tư Đồ Hách nghiêm khắc hỏi, người một nhà phải cùng ăn cơm, trừ phi có chuyện quan trọng, đây là qui tắc phải tuân thủ số một của Tư Đồ Hách.
” Phụ thân, thực xin lỗi……” Hách Lăng không nói dối, vì y mua hoa quế cao, sau giờ ngọ chạy đến hơn mười con phố mới mua được. Định trở về nói thật cho phụ thân, phụ thân sẽ không tức giận như vậy, không nghĩ tới ca ca ở chỗ này, điều này làm cho mình khó có thể mở miệng.
” Ngươi nha! Lần sau không được như vậy, ca ca ngày hôm qua bảo ngươi viết tự thế nào rồi?” Tư Đồ Hách cũng thấy mình không còn cách nào.
” Viết xong rồi, ở trong phòng.” Hách Lăng gật gật đầu, nhưng tầm mắt không hề liếc Tuyết Thiên lấy một cái.
” Để ca ca đi kiểm tra. Các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, trời cũng không còn sớm.”
” Được.” Tuyết Thiên thấy Hách Lăng lúc tiến vào phòng chỉ nhìn mình có một lần, cảm thấy có chỗ không đúng. Vì cái gì không để ý tới ta? Mình làm gì để y sinh khí? Gần đây bắt y viết tự nhiều sao? Không có a!
Chờ Tuyết Thiên ra ngoài, Hách Lăng liền vội vàng đem hoa quế cao đưa cho Tử Lăng, cũng lén lút nói Tử Lăng đừng nói cho Tuyết Thiên biết là y mua. Sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài. Tử Lăng nhìn hoa quế cao trong tay, khóe miệng giơ lên độ cong xinh đẹp. Đứa nhỏ này, nguyên lai là đi mua hoa quế cao!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tuyết
Chương 8
Chương 8