DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 59: Tan băng

Edit: Joey

Beta: Sút

Sau khi Lạc Băng Hà bất tỉnh, uy phong mất đi tính đe dọa, bọn Manh thi lúc nãy mới lui vào sâu trong bóng tối lại bắt đầu rục rịch chui ra, vây vù vù xung quanh.

Thẩm Thanh Thu một tay ôm Lạc Băng Hà đang nghiêng ngả, một tay cầm Tu Nhã kiếm, vung mạnh một cái, thân kiếm bay ra khỏi vỏ, thế tựa tên bay, quay một vòng đầu tiên đã đâm thủng được mười mấy con. Tuy nhiên lưỡi kiếm sáng như tuyết phản quang hết sức lợi hại, lục quang từ đèn tắt thở chiếu lên thân kiếm, bộc phát chói mắt, năng lực cảm nhận ánh sáng của Manh thi cực mạnh, né tránh cũng nhanh, lần thứ hai chiêu này liền không dùng được nữa. Thẩm Thanh Thu vừa đem bội kiếm đeo lại bên hông, vài cánh tay khô đét đã duỗi lại gần, thậm chí có một cánh tay còn xông đến dò tìm mắt Lạc Băng Hà, hắn một chưởng đánh ra bạo kích, làm đầu của con Manh thi không biết quy củ kia nổ tung ra như hoa nở.

Chỉ là, mặc dù chiêu thức bạo kích này dùng thì tốt nhưng không thể lúc nào cũng đem ra sử dụng. Linh lực tiêu hao quá lớn, không bao lâu sẽ cạn sạch, hơn nữa Thẩm Thanh Thu bây giờ lại trở về trạng thái linh lực có hạn, không thể không cố kị gì giống như trước, sau khi đánh ra hai mươi mấy phát liền cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Manh thi ở trong mộ đạo xô xô đẩy đẩy, hắn đành phải con nào đến thì đá bay con nấy, đám quái vật này mặc dù cấp thấp nhưng đánh mãi không hết, còn phải ôm theo Lạc Băng Hà đang hôn mê, trong lúc loạng choạng, nhất thời ôm không chắc, đầu Lạc Băng Hà lại va lên vách đá một cái.

“Cốp” một tiếng, nghe có vẻ vô cùng đau. Thẩm Thanh Thu chột dạ dùng tay đệm sau gáy y, xoa xoa, cứ cảm thấy hình như sưng lên một cục lớn. Trong bụng hắn cầu nguyện A di đà phật A di đà phật, lần này vừa sốt lại còn ngã, nhưng đứa nhóc này tuyệt đối đừng đập đầu thành thằng ngốc luôn nhé!!!

Tiểu quỷ khó dây dưa, tiếp tục ở lại mộ đạo rải đầy đèn tắt thở này chỉ tổ dẫn đám Manh thi không ngừng kéo tới. Hắn đổi sang tư thế khác, gác một cánh tay của Lạc Băng Hà lên vai, sải bước kéo về phía trước, Manh thi ở phía sau bị hất ra xa mấy trượng, nhưng thuận theo nhịp hô hấp dồn dập của hắn, đèn tắt thở không ngừng sáng lên, chiếu lên bóng dáng của hai người đến độ không chỗ che thân. Mặc dù Manh thi không theo kịp nhưng vẫn không cắt đuôi được, đuổi tận cùng không buông. Thẳng đến khúc quanh đi ngang qua một gian mộ thất.

Đây có lẽ là một gian nhà kho, bên trong quan tài để bừa bộn tứ tung, bài trí vô cùng mất trật tự, thậm chí có cái đến nắp quan tài cũng bị hất tung xuống đất, không thấy một chút trang trọng nghiêm túc nào. Thẩm Thanh Thu vội vàng kéo Lạc Băng Hà vào trong, lần lượt kiểm tra từng cái một, cái thì bên trong có xác khô nằm ở tư thế quái dị, có cái bên trong lại trống không.

Bên ngoài mộ thất, tiếng gào rít ngày càng gần, trên mặt đất bóng đen kéo dài chồng chéo loạn lên nhau. Thẩm Thanh Thu thấy tình thế nguy cấp, nhảy vọt vào trong một cỗ quan tài đá. Hắn vốn muốn nhét Lạc Băng Hà vào một cỗ quan tài khác nhưng không có thời gian, hai người đành phải ôm dính lấy nhau, đồng thời trở mình lăn vào trong quan tài đá.

Mặc dù bên trong có đệm một lớp đế lót mềm mại, Thẩm Thanh Thu vẫn rơi đến mắt nổ đom đóm. Lạc Băng Hà ở trên, Thẩm Thanh Thu ở dưới, hắn bị đè nặng trĩu, suýt nữa thở không ra hơi.

Thằng nhóc này ăn gì mà to vậy! Trông thì có vẻ gầy mà sao nặng thế!

Vẫn còn một nửa nắp quan tài chưa đóng kín lại, Thẩm Thanh Thu đang muốn đưa tay ra đóng, bên ngoài lục quang lập lòe lay động, trên không trung ánh lên mấy bóng đen còng còng.

Manh thi tiến vào rồi.

Chúng đi chầm chậm vào trong mộ thất, thỉnh thoảng truyền tới tiếng “cộc, cộc” khe khẽ, còn có tạp âm chói tai của tiếng móng tay quẹt qua bên ngoài quan tài làm người ta sởn gai ốc.

Nhưng nếu như nói có chỗ nào tuyệt đối sẽ không cất giữ đèn tắt thở, đó chính là trong quan tài. Chỉ cần không có nguồn sáng, mấy con mắt mù ấy sẽ không bắt được bọn họ.

Thẩm Thanh Thu thong thả điềm tĩnh, nằm ngửa mặt lên trời, mặt Lạc Băng Hà hướng xuống dưới đè trên người hắn, đầu đặt ở hõm vai hắn, nhiệt lượng truyền lên cổ Thẩm Thanh Thu, nóng đến cả người khó chịu.

Đến hắn còn thấy khó chịu, đương nhiên Lạc Băng Hà càng thấy khó chịu hơn. Vừa vặn Lạc Băng Hà tay lạnh đầu nóng, không bằng dùng tay y hạ nhiệt trên trán. Thẩm Thanh Thu cảm thấy đây là một ý kiến hay, đang muốn cầm lấy cổ tay Lạc Băng Hà giơ lên, cơ thể đột nhiên khựng lại.

Năm ngón tay gầy giơ xương, móng tay cực kì dài xuất hiện phía trên quan tài.

Tại sao phải lục soát kỹ lưỡng triệt để thế!!! Không phải nói chỉ số thông minh của Manh thi rất thấp sao!!!  Không phải vật phát sáng thì không thèm để ý tới không phải sao!!!

Thẩm Thanh Thu đột nhiên phát hiện, bên cạnh mặt hắn thật sự có vật đang phát ra hồng quang nhàn nhạt.

Liếc nhìn một cái, mặc dù mắt Lạc Băng Hà vẫn đang đóng nhưng ấn Thiên ma trên trán đã hiện ra rồi, vân ấn giữa trán đỏ ngầu thuận theo nhịp thở của y chớp tắt. Hồng quang tùy theo lúc tỏ lúc mờ.

Cái trò khỉ gì đây! Chẳng lẽ tương tự với mỗi lần Ultraman đánh tiểu quái thú đến thời điểm mấu chốt đều phải giở trò bắn tia ánh sáng ra sao?

Hai tay hắn đều bị Lạc Băng Hà chặn lại, không rút ra được để che cái ấn ký làm hỏng chuyện kia đi, tiềm thức mạnh mẽ trỗi dậy, khóe môi đè lên vùng trán trơn bóng ấy.

Nhìn qua… có chút giống như đang hôn trán Lạc Băng Hà. Không cần để ý đến loại tiểu tiết này, giữ mạng quan trọng hơn.

Cánh tay khô đét gầy gò, móng tay đầy cáu bẩn run rẩy nhè nhẹ dò vào trong quan tài đá, lục lọi tứ phía.

Không gian bên trong cỗ quan tài này tuy hẹp nhưng lòng quan tài lại khá sâu, chỉ cần nó tiếp tục duy trì phạm vi tìm kiếm này, có lẽ sẽ không đụng phải hai người dưới đáy quan tài. Nhưng cái tay này lại không mảy may thu lại, càng dò càng sâu. Tim Thẩm Thanh Thu theo nó ngày càng đập nhanh, mắt thấy sắp đụng tới lưng Lạc Băng Hà, hắn cắn răng một cái, rút tay phải sắp bị đè đến tê dại ra, tìm trên lưng Lạc Băng Hà một điểm có thể coi là hoàn hảo, nhấn xuống.

Nhấn như vậy, thân trên của Lạc Băng Hà với hắn triệt để dán chặt lại với nhau. Ban đầu còn có có thể tìm ra kẽ hở, hiện tại hai người gần như dính vào nhau thành một cục, ngực kề ngực, bụng trên dán lấy bụng dưới.

Vốn dĩ bụng dưới nên là bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể, nhưng bụng Thẩm Thanh Thu lại bị bụng dưới của Lạc Băng Hà đè đến phát hoảng, càng đè xuống càng dám chắc rằng y nhất định luyện ra được tám khối cơ bụng, cứng đến nỗi ép chết người.

Mặc dù bàn tay kia đã dừng lại ở chỗ cách lưng Lạc Băng Hà một chút rồi nhưng lại đổi hướng sờ sang bên khác.

Mắt thấy nó lại muốn sờ đến cẳng chân Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu quyết tâm liều mạng, tách chân ra, để chân trái của Lạc Băng Hà lọt vào giữa hai chân hắn.

Đã ép không gian của hai người đến mức nhỏ nhất rồi, thật sự không thể nhỏ hơn được nữa!

Con Manh thi kia lẩy bà lẩy bẩy sờ mó nửa ngày chả sờ được cái gì, chậm rì rì rút tay ra.

Đợi đến lúc đám Manh thi càu nhàu bất mãn rời khỏi mộ thất, kéo đàn kéo lũ du đãng đi xa rồi, Thẩm Thanh Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ cái tư thế này quá khó coi, quá ngứa mắt… Nếu có người đưa đầu vào trong nhìn một cái, dám chắc sẽ cảm thấy là Thẩm Thanh Thu vững vàng ôm lấy Lạc Băng Hà không chịu buông tay, liều mạng đem y nhét chặt trong lòng.

Hắn vừa muốn đỡ Lạc Băng Hà ngồi dậy, trong mộ thất đột nhiên vang lên một thanh âm.

“Hiện tại mà đã yên tâm, khó tránh khỏi có phần hơi sớm.”

Thanh âm này già nua, ngữ khí giễu cợt. Thẩm Thanh Thu lập tức cầm Tu Nhã kiếm lên, trở mình, đè Lạc Băng Hà xuống dưới, bản thân ngồi dậy, giơ kiếm ra trước, toàn bộ tinh thần đề phòng: “Kẻ nào!”

Đám Manh thi đã sớm đi xa, gian mộ thất này lại trống rỗng, chỉ có một phòng đầy quan tài đá lạnh như băng.

… Đừng nói với hắn là lại có xác chết trong quan tài nào đó bật mồ sống dậy! Hắn vừa mới nhìn qua, gần như toàn bộ đều khô quắt lại rồi mà!

Thanh âm kia lại nói: “Nếu lão phu không muốn cho ngươi thấy, cho dù ngươi lục tung cả Thánh Lăng lên cũng đừng hòng thấy được.”

Nghe xong hai câu này, Thẩm Thanh Thu phát hiện, thanh âm này rất quen thuộc, hắn tuyệt đối đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Hơn nữa không chỉ một câu.

Linh quang chợt lóe, hắn tra lại kiếm vào vỏ, nói: “Nếu là Mộng Ma tiền bối thì không cần phải giả thần giả quỷ nữa.”

Vừa dứt lời, một ông già bỗng dưng xuất hiện ngay chính giữa mộ thất, y phục lộng lẫy, mắt như chim ưng.

Lão ngồi xếp bằng ở trên một cỗ quan tài đá, ngạo nghễ nhìn xuống Thẩm Thanh Thu: “Ngươi ngược lại vẫn còn nhớ lão phu.”

Thẩm Thanh Thu đáp: “Hiển nhiên là nhớ rồi. Nếu Mộng Ma tiền bối xuất hiện trước mặt ta, vậy bây giờ ta nhất định đang nằm mơ.”

Trước đây Mộng Ma chỉ có thể ở dưới dạng một đám sương đen xuất hiện trong cõi mộng, nhưng bây giờ lại có thể hóa thành hình người rồi. Xem ra mượn cơ thể Lạc Băng Hà để khôi phục rất tốt.

Thấy người tới là lão, Thẩm Thanh Thu trái lại thấy yên tâm. Mộng Ma tuyệt đối đứng ở cùng một phe với Lạc Băng Hà, nếu lão xuất hiện, chí ít sẽ không làm hại Lạc Băng Hà.

Mộng Ma hừ nói: “Nhưng khốn cảnh trước mắt hai người các ngươi lại không phải là mơ.”

Thẩm Thanh Thu đáp: “Có thể nhờ Mộng Ma tiền bối tương trợ, tiến vào trong mộng của Lạc Băng Hà đánh thức y dậy được hay không?”

Mộng Ma nói: “Không gọi tỉnh được.”

Thẩm Thanh Thu kinh ngạc: ” Tại sao?” Chẳng lẽ đầu Lạc Băng Hà sốt hỏng rồi?

Mộng Ma nhàn nhạt nói: “Không vào được. Tiểu tử này hiện tại nguyên thần hỗn độn, một mảnh hư vô, sương mù dày đặc, rơi vào mộng bất tỉnh. Trước đấy lão phu chỉ gặp phải tình cảnh này ở hai loại người. Một loại trong đó là người lâm trọng bệnh sắp chết.”

Xem ra không phải là lời gì tốt đẹp. Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn hỏi tiếp: “Còn loại thứ hai?”

“Người đần độn”

Tay cầm Tu Nhã kiếm của Thẩm Thanh Thu nắm chặt lại.

Mộng Ma lẩm bẩm nói: “Cũng đáng đời tiểu tử này. Năm năm qua, y ban ngày thì tiêu hao tinh khí chiêu hồn, ban đêm lại giết hại bừa bãi tạo vật trong mơ của mình. Lão phu đã sớm bảo y, cứ làm như thế không khác gì tự hủy đi nguyên thần, y lại không thèm đếm xỉa tới. Sớm muộn gì cũng có ngày này. Bảy ngày gần đây vì bảo vệ thân xác của người, linh lực hao tổn, ma kiếm kia càng tùy cơ làm loạn. Huống hồ y còn xông vào Thánh Lăng, trực tiếp đối mặt với truyền nhân huyết hệ Thiên Ma thiên phú cao nhất các triều đại của bổn tộc.”

Thẩm Thanh Thu cổ họng phát khô, quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Băng Hà đang nằm trong quan tài đá bất tỉnh nhân sự, nói: “… Tiền bối cũng không có cách đánh thức y sao?”

“Bó tay hết cách”

Thẩm Thanh Thu hướng lão ôm quyền, lặng lẽ nằm lại trong quan tài.

Mộng Ma: “…”

Lão trợn mày nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thẩm Thanh Thu đáp: “Đi ngủ. Đợi tỉnh lại.”

Trán Mộng Ma nổi gân xanh: “Ngươi dám coi thường lão phu sao?”

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại: “Nếu tiền bối đã nói bó tay hết cách, đương nhiên chỉ có thể chờ ta tỉnh lại tự mình bảo vệ y ra ngoài rồi.”

Mộng Ma hừ nói: “Cấm địa Thánh Lăng của bổn tộc nguy hiểm trùng trùng, còn có hai nhân vật phiền toái nữa đang đợi, chỉ dựa vào một mình ngươi thì không thể che chở được cho hắn.”

Lời này của lão rất đúng, vô cùng đúng.

Nhưng bây giờ trừ hắn ra, còn có ai có thể bảo vệ, hay nói cách khác là sẽ bảo vệ Lạc Băng Hà đây?

Thẩm Thanh Thu mở mắt, thở dài: “Không bảo vệ nổi cũng phải bảo vệ. Nói thế nào cũng là đồ đệ của ta.”

Gài bẫy Lạc Băng Hà lâu như vậy, Thẩm Thanh Thu tâm phiền ý loạn, không biết rốt cuộc là cảm giác gì nhưng có một điểm rất rõ ràng: Nói gì thì cũng không thể để Lạc Băng Hà bỏ mạng tại đây.

Mộng Ma lạnh lùng nói: “Đã qua nhiều năm, ngươi cuối cùng cũng bằng lòng thừa nhận tiểu tử này là đồ đệ của ngươi?”

Thẩm Thanh Thu đồng ý nói: “Quả thật là đã qua rất lâu rồi.”

Hắn vẫn chờ Mộng Ma tiếp tục quái quái gở gở giễu cợt, nhưng lão già ấy lại đột nhiên thở dài.

Lão nói: “Nếu như tiểu tử này có thể tỉnh lại, nghe được câu này của ngươi, không biết sẽ có bao nhiêu vui mừng.”

Đại gia, ngài có cần mỗi câu đều xúi quẩy như vậy không!

Thẩm Thanh Thu đen mặt lại. Cái gì gọi là “Nếu như” “Có thể tỉnh lại”, loại ngữ khí sinh tử khó dò này làm hắn càng thêm bất an trong lòng đó được không!

Mộng Ma đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng quát: “Rõ ràng ta mới là sư phụ của tiểu tử này, dạy dỗ y bao nhiêu thứ?! Hả?! Năng lực thông thiên triệt địa, pháp thuật thao túng nhân tâm! Nhưng y lại không chịu gọi ta một tiếng sư phụ, luôn miệng “Tiền bối“, “Tiền bối“! Kẻ phàm tu như ngươi bất quá dạy y một ít quyền cước thô thiển tâm pháp cẩu thả, y lại đuổi theo sau ngươi khóc nháo gọi sư tôn! Thật là tức chết lão phu rồi!”

Lão đã sớm nhịn đầy một bụng tức, lúc này lại thấy hai kẻ kia cùng nằm trong một cỗ quan tài, càng thấy hình ảnh này chướng mắt, lão sắp mù luôn rồi, vô cùng không thoải mái, bực tức cực độ.

Thẩm Thanh Thu cũng chẳng vui vẻ gì, kiếm pháp củaThương Khung Sơn phái mà lại là quyền cước thô thiển sao?!

Hắn ha ha nói: “Ta là người thầy nhân sinh của y.”

Hệ thống chứng thực, nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan của Lạc Băng Hà đều chịu ảnh hưởng của hắn √

Mộng Ma lại nói: “Ngươi cũng biết thế ư? Vậy tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ y không quan tâm nhiều năm như vậy?”

Thẩm Thanh Thu lại cứng họng. Nhìn từ góc độ của Lạc Băng Hà, câu chất vấn này không sai chỗ nào cả.

Mộng Ma dựng râu trợn mắt nói: “Nếu như năm đó ở trong mộng, thần không biết quỷ không hay trừ khử ngươi, hôm nay cũng sẽ không nảy sinh ra đống rắc rối này.” Lão đứng trên quan tài đá chắp tay đi tới đi lui, cáu kỉnh nói: “Tiểu tử này vỗn dĩ là một nhân tài có tiền đồ rộng lớn, nhưng vừa gặp phải ngươi liền hèn nhát, nhu nhu nhược nhược, khóc lóc sướt mướt như vậy, hết lần này tới lần khác còn muốn ở trước mặt ngươi làm bộ làm tịch, ra vẻ lạnh lùng! Cứ theo lời lão phu, hoặc là làm ngươi, hoặc là giết ngươi, giày vò qua lại, muốn tới lại chối muốn nói lại thôi như vậy khiến người ta nhìn thấy mà bực mình.

Thẩm Thanh Thu thực sự hận không thể che lấy lỗ tai hoặc là khâu miệng lão lại.

Lão Mộng Ma này phiền quá đi mất!!! Đem loại chuyện này ra nói ngay trước mặt nhau như thế thì hay lắm hả?!

Hắn liếc nhìn khuôn mặt Lạc Băng Hà đang yên tĩnh ngủ bên cạnh một cái, trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của y… Haizz, lập tức thu tầm mắt về, hai gò má dường như có chút nóng lên, nhất định là ảo giác!

Thẩm Thanh Thu không thể nhịn được nữa: “Tiền bối có thể để cho ta tỉnh dậy được chưa?”

Mộng Ma vẫn còn oán hận: “Tỉnh? Tỉnh rồi ngươi cũng không biết nên đi ra ngoài như thế nào.”

Thẩm Thanh Thu: “Tất nhiên ta biết. Xin tiền bối nói cho ta Lạc Băng Hà dùng Hắc Nguyệt Mãng Tê phá giới ở hướng nào.”

Mộng Ma nói: “Lối vào được mở ra giờ đã khép kín lại rồi.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Chưa chắc gì không thể mở ra lần nữa.”

Ánh mắt của hắn rơi trên thân kiếm Tâm Ma bên hông Lạc Băng Hà. Lối vào vừa mới bị mở ra chắc chắn vẫn còn suy yếu, lại dùng Tâm Ma kiếm cách không chém thêm một lần nữa, nói không chừng có thể mở ra lần hai!

Mộng Ma nhìn theo tầm mắt hắn, trong lòng đã sáng tỏ nhưng lại ra vẻ coi thường: “Kiếm này chưa chắc đã chịu để cho ngươi sử dụng.”

Điểm này hắn đương nhiên cũng biết. Thẩm Thanh Thu âm thầm cắn răng, trầm giọng nói: “Không còn cách nào khác. Đành phải thử thôi.”

Khi tỉnh lại, hắn vẫn còn nằm trong quan tài đá, Lạc Băng Hà cũng ngoan ngoãn đè trên người hắn, bị ôm nghiêm chỉnh.

Cảm tạ trời đất, cuối cùng thì cái lão yêu tinh Mộng Ma lằng nhằng kia cũng chịu thả hắn ra rồi!

Thẩm Thanh Thu đang muốn trở mình ngồi dậy, đột nhiên, dường như đùi phải cọ trúng thứ gì đó, ở bên trong bắp đùi hắn cứng rắn đâm đâm chọc chọc.

Thẩm Thanh Thu mới đầu tưởng là chuôi kiếm, lơ đãng đưa tay gạt đi, vừa mới đụng phải,thông báo từ hệ thống đột nhiên nổ tung:

【Độ sảng khoái: +1000┏(┏ ^q^)┓~~~ Xin chúc mừng đạt được thành tựu “Quan hệ tiến triển”!!! 】

Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thu đông cứng thành một miếng hoa quả khô.

“Quan hệ tiến triển”? Là cái trò khỉ gì hả?

Hắn cúi đầu nhìn một chút. Cái “chuôi kiếm” này quả thật là một thứ không tầm thường mà.

Trụ trời!!!!!!!!!!! Là trụ trời đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thẩm Thanh Thu trong lòng có tâm tư muốn giết người rồi tự sát!

Hỗn loạn điên cuồng trong gió hồi lâu, hắn vỗ bốp lên mặt một cái, trong lòng tự an ủi mình: Trong Thánh Lăng không phân rõ được ngày tháng, có lẽ bên ngoài bây giờ đang là buổi sáng rồi đây?! Hiện tượng bình thường, hiện tượng sinh lý bình thường thôi!

Nó sẽ tự mình xẹp xuống đúng không?! Theo bình thường thì đều như vậy mà!

Nhưng cứ để thế này không quan tâm, hình như cũng quá đáng thương đi!!!

Có đáng thương thì cũng hết cách rồi, cũng không thể ở trong tình huống này giúp y giải quyết được?!?!?!

Giả vờ như không thấy chắc sẽ được tha thứ đúng không?!?!?!

Đúng vậy! Nói cho cùng thì làm sư phụ căn bản không có nghĩa vụ giúp đồ đệ hạ hỏa, cho dù lửa là do hắn cọ mà ra thì cũng thế thôi!!!

Thẩm Thanh Thu đẩy mạnh Lạc Băng Hà ra, vỗ một chưởng lên ngực, truyền vào mấy đạo linh lực. Mặc dù không nhiều nhưng hiện tại hắn cũng chẳng truyền ra nhiều hơn được, có thể truyền từng nào hay từng ấy.

Thứ còn lại, nhất định không thèm đếm xỉa đến! Không thèm!

Ra khỏi quan tài đá, một đường lề mà lề mề, lôi Lạc Băng Hà đi tới “tận cùng hướng chính Đông” mà Mộng Ma chỉ. Đi được một lúc, bốn vách mộ đạo bắt đầu trở nên ẩm ướt, dưới chân trở nên trơn trượt, rêu xanh trùng trùng, ngày càng khó đứng vững. Thẩm Thanh Thu hãm lại tốc độ, tránh cho khỏi trượt chân.

Tiếp tục đi, rêu xanh không ngớt, những khóm hoa cỏ dại cũng túa ra càng nhiều, mộ đạo dần dần mở rộng. Cây cối hai bên cao thấp không đều đội đất chui lên, mặt đất không ngừng trơn trợt, còn có cây già cây con vòng vèo quấn quýt lấy nhau, đôi khi vấp vào chân. Côn trùng bay vụt qua, điểu ngữ ồn ào. Không trung xanh đen đột nhiên nâng cao, những hạt thủy tinh đá trắng khảm trên đó lấp la lấp lánh, thoạt nhìn thật giống như màn đêm đầy sao.

Mặc dù nhìn qua có ảo giác như đang ở trong rừng rậm, nhưng bọn họ chưa hề đi ra khỏi Thánh Lăng, chẳng qua là đi tới một gian mộ thất đặc biệt trong Thánh Lăng thôi.

Mỗi gian mộ thất trong Thánh Lăng đều do quý tộc các triều đại Ma tộc khi còn sống thiết kế cho mình. Vô cùng quái lạ, đủ màu đủ dạng. Giống như một khu nhà ở, hộ gia đình chuyển vào, nhân công lo phần phôi thô, phần còn lại đương nhiên chính là sửa sang bố trí phòng ở dựa theo sở thích của mình. Người có sở trường về cơ quan sẽ thiên về kỳ môn độn giáp. Người hiểu rõ ma thú thì sẽ nuôi dưỡng quái vật thủ lăng. Người am hiểu dược thảo thì lại trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo.

Chủ nhân của gian mộ thất này, dễ thấy chính là kiểu cuối cùng. Đừng xem những cây cối hoa cỏ này bình thường không có gì kì lạ, Thẩm Thanh Thu tuyệt đối không muốn dính vào người.

Hắn cởi ngoại y xuống, che lên đầu hai người, tay ôm chặt eo Lạc Băng Hà, đi cẩn thận từng bước.

Lá cỏ rì rào lay động.

Bất thình lình, tiếng xé gió sắc nhọn cùng một đạo lãnh quang lạnh lẽo phóng tới.

Thẩm Thanh Thu búng tay trái, Tu Nhã kiếm bên hông ứng tiếng ra khỏi vỏ, keng một tiếng cùng với lãnh kiếm bay đến tập kích giao nhau thành hình chữ thập. Bên kia còn chưa giải quyết xong, đạo bạch quang thứ hai đã chợt tới. Lần này hẳn là bay đến đâm thẳng tới yết hầu Lạc Băng Hà. Tu Nhã kiếm đang chống đỡ kiếm thứ nhất, không cách nào triệu hồi, càng không thể ném Lạc Băng Hà đi, vạn nhất đụng phải đám hoa cỏ kia thì xong đời!

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Thanh Thu hơi dịch người, vung tay, tay không bắt lấy kiếm phong.

Lưỡi kiếm dù chém sâu vào lòng bàn tay nhưng đã bị hắn vững vàng bắt lấy, thật sự không tiếp tục tiến thêm nửa tấc. Máu tươi không phải là nhỏ xuống nữa mà là phun ào ào xuống, trong nháy mắt một nửa bên quần áo của Thẩm Thanh Thu cùng cỏ xanh trên mặt đất bị phủ lên một tầng sắc đỏ tươi.

Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra trực tiếp dùng tay đỡ kiếm là một việc vô cùng đau đớn.

Huyết quang nhiễm đỏ mắt Thẩm Thanh Thu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử chợt co rút lại.

Thật sự vạn vạn không ngờ tới, “cá nhỏ” trong miệng Thiên Lang Quân cư nhiên là chỉ hai người này.

Đọc truyện chữ Full