Cái gọi là đãi ngộ của nhân vật chính, chính là cho dù giẫm phải phân chó, bên trong cũng sẽ giấu bí tịch hoặc là tiên đan.
Thẩm Thanh Thu hồi ức đến đoạn này, hồi ức đến mức sắc mặt mau biến đổi. Đến cả người bên cạnh gọi hắn cũng không nghe, Nhạc Thanh Nguyên gọi liên tiếp vài tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
Mộc Thanh Phương đưa một tờ giấy cho hắn: “Mỗi tháng liên tục dùng bốn vị dược liệu này, thêm việc hợp lực vận công với một người linh lực cao cường, để người đó giúp ngươi vận chuyển linh lực như thường, loại độc này sẽ không còn quá đáng ngại.” Dừng một chút, nói: “Chỉ là, e rằng sau này thỉnh thoảng Thẩm sư huynh sẽ bất ngờ có tình trạng linh khí trì trệ, hoặc là vận chuyển không linh.”
Ba người khác trong phòng đều có chút lưu ý thần sắc của hắn.
Ai cũng biết, đối với người tu tiên mà nói, linh khí vận chuyển trì trệ là vấn đề phi thường đáng sợ. Nhất là cao thủ quyết đấu, chỉ cần không lưu ý liền mất mạng. Lại không biết rằng, đối với kết quả này, Thẩm Thanh Thu đã rất vừa lòng.
Với thân phận nhân vật phản diện cặn bã như hắn, trúng kỳ độc không thể giải, cư nhiên còn có thể sống sót, đã nể mặt lắm rồi!
Cho dù biết chịch chịch chịch với nhân vật chính có thể giải độc, nhưng hắn có thể sao? Hắn có thể sao? Ha ha ha ha…
Nhạc Thanh Nguyên thở dài: “Sớm biết như thế, ta không nên xuống núi tự mình đi an bài chuyện Tiên Minh Đại Hội. Liên lụy Thanh Thu đệ…”
Thẩm Thanh Thu vội hỏi: “Tiên Minh Đại Hội vốn là đại sự mà chưởng môn các phái cùng nhau thương nghị an bài, sư huynh, huynh không đến sao được? Lần này đều do ma giới đê tiện giả dối, với cả ta tự mình không cẩn thận, sư huynh ngàn vạn lần chớ đổ hết lên người mình.”
Không nói rõ hết tại đây, không chừng với tính cách của Nhạc Thanh Nguyên, cả đời y sẽ không bao giờ xuống núi nữa, tử thủ Thương Khung Sơn phái cũng nên. Ai biết đầu kia, Mộc Thanh Phương lại áy náy nói: “Không, đều là ta không tốt. Nếu không phải lúc ấy không thể cảm nhận kịp lúc có yêu nhân ma giới xâm lấn, lại học nghệ không tinh, không thể trị tận gốc Thẩm sư huynh, cũng sẽ không đến nước này.” Thẩm Thanh Thu lại nhức đầu, ba người mơ hồ khuyên can một hồi, đều liều mạng nói mình không tốt, Liễu Thanh Ca mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chờ bọn họ giành trách nhiệm xong, mới uống một ngụm trà, nói: “Việc này không thể để người không phải chủ nhân mười hai đỉnh biết.”
Thân là một trong mười hai phong chủ của đệ nhất đại phái, lại có nhược điểm trí mạng này, nếu bị người ngoài biết, vậy cũng không phải chuyện đùa. Ba người tất nhiên hiểu được.
Nhạc Thanh Nguyên vẫn lo lắng, hỏi: “Thanh Thu có cảm thấy trọng trách phong chủ quá nặng không?”
Nếu như là Thẩm Thanh Thu ban đầu, tám phần nghi ngờ Nhạc Thanh Nguyên nghĩ linh tinh gì đó. Nhưng mà Thẩm Thanh Thu hiện tại biết y thật lòng lo lắng hắn làm việc quá vất vả, bất lợi cho việc điều dưỡng, vội khoát tay nói: “Chưởng môn sư huynh, huynh cũng đừng quan tâm ta. Ta còn chưa phế đến mức độ đó.” Hắn cười cười, lại nói: “Ta hiện tại tay chân có thể đi, miệng có thể nói, một thân tu vi cũng vẫn còn, thỏa mãn lắm rồi.”
Mấy người lại nói vấn đề chi tiết ngày đó Ma tộc xâm lấn, Nhạc Thanh Nguyên và Mộc Thanh Phương liền đi trước một bước. Người thứ nhất hiếm khi trầm sắc mặt như vậy, chuẩn bị bày ra mấy cuộc họp lớn để nhân giới diệt ma, kêu gọi các đại môn phái tham dự. Người thứ hai tiếp tục cân nhắc phương pháp giải độc. Nhìn theo họ đi mất, Thẩm Thanh Thu thấy buồn cười cực kỳ, những cũng cảm thấy ấm áp hòa thuận.
Mấy người đồng môn của Thương Khung Sơn phái, tuy rằng tính cách khác nhau, có người dễ gần, cũng có người không dễ gần, nhưng đều là người một nhà, cùng một khẩu khí một trái tim, chia đều ở mười hai đỉnh, xảy ra chuyện là có thể dựa vào. Hàng nguyên bản kia thật là đầu óc bị nước vào mới có thể phát rồ, tàn sát đồng môn.
Tâm tình khoái trá còn chưa tiếp tục được mấy, Liễu Thanh Ca buông xuống chén trà đã sớm nguội, thản nhiên nói: “Nếu không phải trên người ngươi không có quỷ khí, ta nhất định sẽ nghi ngờ ngươi bị đoạt xá.”
Người ở lại này, vừa hay là loại không dễ gần.
Ở một mức độ nào đó, ngươi đoán rất chính xác… Có điều lời này cho Thẩm Thanh Thu tám trăm lá gan hắn mới dám nói ra, hiện nay hắn chỉ có thể cười mà không nói.
Liễu Thanh Ca tiếp tục nói: “Ở trong Linh Tê động, ngươi cứu ta đã là không thể tưởng tượng. Lần này ma giới đánh lén, ngươi lại vì cứu một đệ tử vô danh tiểu tốt trong môn hạ mà suýt mất mạng. Trúng độc tổn hại linh lực, ngươi vốn nên thấp thỏm không yên thì lại lạnh nhạt coi thường. Những việc này ai làm cũng không lạ, chỉ có ngươi làm thì mới thấy loạn.”
Thẩm Thanh Thu không muốn thảo luận vấn đề tính cách mình OOC chút nào. Hắn gọi Minh Phàm tiến vào, thay trà mới, dựa vào phía sau, cười nói: “Vô danh tiểu tốt? Đó cũng chỉ là hiện tại thôi. Ngươi hãy chờ xem, Lạc Băng Hà sẽ khiến ngươi kinh ngạc.”
Liễu Thanh Ca nhớ rõ tên của Lạc Băng Hà, nói: “Chính là thiếu niên kia? Y căn cốt rất tốt. Nhưng tư chất tốt như vậy, hàng năm các đại môn phái chọn ra không có một trăm cũng có gần trăm, cuối cùng thực sự có thể nổi tiếng, còn chưa đến một phần vạn.”
Cho nên nói ngươi không hiểu! Ngươi chưa mở thiên nhãn! Không thể trải nghiệm cảm giác ưu việt cao cao tại thượng khi biết trước tình tiết!
Thẩm Thanh Thu hảo tâm cho hắn lời khuyên: “Tin ta đi, y tuyệt đối không giống người thường đâu. Ta dám lập lời thề, Lạc Băng Hà sau này, nhất định sẽ làm nên một sự nghiệp không thể coi thường. Hy vọng sư đệ có cơ hội sẽ dẫn dắt y một chút, tuyệt đối không mua thiệt bán thua đâu.”
Ngộ nhỡ Liễu Thanh Ca trở thành chướng ngại vật trên đường Lạc Băng Hà trở nên trâu bò, hai người đối đầu chính diện, tèn ten một cái liền bị KO thì sao!
Vì tốt cho tất cả mọi người, vẫn phải nhắc nhở Liễu Thanh Ca một chút.
Thẩm Thanh Thu trước kia, nói, không nhiều lắm, tuyệt đối cao lãnh, hơn nữa một khi mở miệng nhất định phải trưởng giả chua ngoa, tìm từ cầu kỳ đối trận tinh tế, hơn nữa nói có sách, mách có chứng, khiến người bên cạnh hiểu được đạo lý nhân sinh. Nhưng từ khi Thẩm Thanh Thu mở ra công năng OOC, tiếng lóng gì gì đó thỉnh thoảng cũng nhảy ra một câu. Ngay cả người không biết OOC là gì như Liễu Thanh Ca cũng không nghe nổi nữa, phất tay áo rời đi.
Minh Phàm buồn bực đến sắp chết. Hắn chỉ là đi thay nước trà, lại buộc phải nghe một đống lời khen Lạc Băng Hà từ miệng Thẩm Thanh Thu, người cùng chung với hắn mối thù muốn chỉnh Lạc Băng Hà, nói ra. Ở mức độ chạnh lòng, chỉ có thể so với cách nghĩ “con bạn thân ngày trước cùng mày mắng kẻ khác là đũy bỗng nhiên trở thành CP với người chúng mày từng mắng”. Ghê tởm đến mức hắn quyết định lập tức đi ghê tởm người khác. Minh Phàm nhanh chóng tìm được Lạc Băng Hà đang ở trong bếp cân nhắc sáng mai làm cái gì cho Thẩm Thanh Thu ăn, đổ ập xuống một trận mắng chửi, sau đó phân phó: “Đi đốn củi cho ta! Chém tám mươi khúc! Chất đầy phòng chứa củi! Nấu nước! Chậu nước của các sư huynh đệ trong phòng đều trống ngươi mù không nhìn thấy sao?!”
Lạc Băng Hà hoang mang nói: “Nhưng mà, sư huynh, phòng chứa củi chất đầy, ta ngủ chỗ nào?”
Minh Phàm giậm chân chà chà mặt đất, nước miếng bay tứ tung: “Nơi này không phải phẳng à? Không ngủ được chắc?!”
“Chậu nước trong phòng của các sư huynh hôm nay ta vừa mới đổ đầy…”
“Nước kia, không mới, đổ lại!”
Nếu như là trước kia, trong lòng Lạc Băng Hà có thể còn có chút ủy khuất hoặc là bi phẫn, nhưng hôm nay tâm trạng của y không giống vậy.
Ở trong mắt của y, những điều này là để hắn trải nghiệm.
Hắn đã có một sư tôn tốt như vậy, mọi chuyện đều suy nghĩ cho y, ngay cả tính mạng cũng có thể hi sinh vì y (…), còn có trải nghiệm gì không thể chấp nhận? Còn có đau khổ gì không thể qua?
Lạc Băng Hà không nói hai lời, lập tức quay đầu đi làm liền.
Minh Phàm nhìn thấy y như vậy, một chút khoái cảm bắt nạt người cũng không có, ngược lại càng đau ruột. Vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Thật không biết tiểu tử thối này có chỗ nào lọt vào mắt sư tôn, bỗng nhiên sư tôn nhìn y bằng con mắt khác. Cái gì thành tựu đại nghiệp tất nhiên, không giống người thường cái rắm! Cho dù sư tôn bị tiểu tử thối này che mắt, Liễu sư thúc cũng sẽ không dẫn dắt y đâu. Ta nhổ vào…”
Tuy rằng hắn vừa đi vừa làu bàu mắng, âm thanh không lớn, nhưng công lực tiến nhanh, lại trời sinh năm giác quan linh lợi như Lạc Băng Hà làm sao không nghe được. Minh Phàm nói làu bàu, tuy rằng câu rơi câu mất, nhưng cũng có thể nhặt ra những từ cơ bản, Lạc Băng Hà lập tức liền đoán được bảy tám phần tình hình.
Thì ra ở trước mặt Liễu sư thúc, sư tôn đã nói mình như thế a…
Ở nơi mình không nhìn thấy, có một người coi trọng mình như vậy, loại cảm giác này, thật sự là vô cùng kỳ diệu.
Một dòng nước ấm bỗng dưng dâng lên trong lòng, càng dâng càng mãnh liệt, dần dần bao bọc toàn bộ thân thể.
Lạc Băng Hà giống như cảm giác được một sức mạnh kiên định mọc rễ ở nơi nào đó trong đáy lòng, bắt đầu nẩy mầm, ngay cả tay khiêng thùng nước cồng kềnh cũng càng thêm hữu lực.
Lúc này, chẳng những Lạc Băng Hà không có cảm giác bị làm khó dễ, ngược lại lộ ra biểu cảm hạnh phúc thỏa mãn thế này.
Nếu Thẩm Thanh Thu có ở đây, hắn nhất định sẽ hoài nghi, ở sâu trong nội tâm kỳ thật Lạc Băng Hà là một M…
Có điều, Thẩm Thanh Thu đánh chết cũng sẽ không biết, bởi vì có đồng đội ngu như heo là bạn trẻ Minh Phàm gia sức truyền lực, độ hảo cảm của Lạc Băng Hà lại được nâng lên một tầm cao mới. Lúc này y đang vui vẻ nằm xuống.
Hôm nay, Thanh Tĩnh Phong luôn cao lãnh gần như bị hỏng hết các cánh cửa. Chủ nhân các đỉnh đều dẫn theo đệ tử cùng đồ an ủi đến thăm bệnh.
Dù sao lúc ma giới xâm lấn, họ không thể đuổi tới hiện trường kịp lúc, một trận ác đấu toàn bộ để một mình trưởng bối Thẩm Thanh Thu gánh vác, tốt xấu gì cũng bảo vệ Thương Khung Sơn phái không chịu nhục. Bất luận dĩ vãng giao tình tốt hay là không tốt, đều phải đến tỏ vẻ một chút. Thẩm Thanh Thu thản nhiên nhận quà tặng, còn nhân cơ hội làm quen luôn những vị phong chủ chưa từng gặp mặt, thuận tiện hàn huyên một trận, kéo gần quan hệ.
Buổi tối, hắn vui vẻ mà nghĩ: Cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ một giấc.
Hai canh giờ sau.
… An tâm ngủ cái rắm!
Thẩm Thanh Thu đứng ở bên trong không gian hỗn độn hư vô, tang thương mà nhìn đường chân trời không dứt ở phương xa.
Trước đó rõ ràng hắn đang ôm nụ cười vui mừng, ở trên giường mình thoải mái rơi vào mộng đẹp, ai có thể giải thích một chút, tại sao hắn lại bị kéo vào không gian này?!
Thẩm Thanh Thu thực hận không thể kiếm cái chiêng, gõ gõ một cái hệ thống sẽ tự mình đi ra, cũng không cần phải lúc nào cũng hét lên trong đầu: “Hệ thống? Online không?”
Hệ thống: 【 hệ thống vì ngài cung cấp 24 giờ phục vụ. 】
Thẩm Thanh Thu: “Đây là chỗ nào? Tình huống nào?”
Hệ thống: 【 nơi này là mộng cảnh. 】
Thẩm Thanh Thu: “Ta đương nhiên biết nơi này là mộng cảnh. Ngươi kiếm thử cảnh thật mà theo trường phái trừu tượng kiểu này coi? Ta hỏi là tại sao ta lại ở chỗ này.”
Làm ơn, ngàn vạn lần đừng như những gì hắn nghĩ.
Nhưng thần của thế giới này thật sự rất không nể mặt hắn, hắn vừa nghĩ đừng mà đừng mà, giây tiếp theo, hắn liền thấy được thêm một thân ảnh không thể quen hơn.
Lạc Băng Hà mờ mịt đứng ở giữa một cánh đồng hoang vu phía trước.
Y cũng hoàn toàn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, một lát hoang mang tan biến, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện thân ảnh của Thẩm Thanh Thu. Y ngẩn ra, lập tức giống gà con nhìn thấy gà mẹ (so sánh kiểu quái gì vậy), vui mừng hoan hỉ mà chạy tới.
“Sư tôn!” Y đã bị nhốt ở thế giới này thật lâu, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu xuất hiện, nhất thời kích động, liên tiếp kêu vài tiếng.
Thẩm Thanh Thu vừa nhìn thấy y, liền biết nơi này là nơi nào, tình tiết gì.
Trong đầu hắn đầu điên cuồng kêu gào không khoa học a! Biểu cảm lại rất bình tĩnh nói: “Nghe thấy rồi, không cần kêu nhiều tiếng như vậy.”
Lạc Băng Hà vội nói: “Vâng. Sư tôn. Sao người cũng ở chỗ này? Người biết nơi này là chỗ nào sao?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ta đương nhiên biết. Nơi này là mộng cảnh.” Hắn nhàn hạ mà bê nguyên lời thoại của hệ thống.
Lạc Băng Hà lại hỏi: “Mộng cảnh… Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ai ở chỗ này cũng có thể nói là lạ, chỉ có ngươi ở chỗ này là đương nhiên. Nơi này là mộng cảnh của ngươi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 15: Cái gọi là đãi ngộ của nhân vật chính
Chương 15: Cái gọi là đãi ngộ của nhân vật chính