Đánh là thương, mắng là yêu
Từ Y Y chạy ra khỏi phòng bệnh, nước mắt sắp không nhịn nổi mà rơi xuống, cô quật cường ngửa đầu cố ép nước mắt chảy vào trong, định kiếm một chỗ im ắng mà bình tĩnh lại.
Minh không chạy theo tìm cô……
Nghĩ đến đây Từ Y Y càng thêm tủi thân, tim như bị dao khứa.
Suốt ba năm bên nhau, cô đến giờ mới biết cậu có một vị hôn thê.
Kỳ thật cô nên sớm đoán được chứ? Rõ ràng đã biết ông nội không thích cô, lại còn tự nhiên đem cô đi gặp ông?
Không lẽ cậu định dựa vào việc này mà cho cô tự hiểu vì bệnh tình của ông, cậu không thể không chấp nhận chuyện hôn sự này? Không, Minh không phải là người như thế! Từ Y Y lắc lắc đầu, cố gắng dằn xuống nghi vấn trong lòng.
Nhưng……
Quả thực chỉ có một cô gái như thế mơi xứng được ở bên cậu cả đời. Một đại tiểu thư vừa dịu dàng lại trang nhã, xinh đẹp cao sang, khi hai người họ đứng cạnh nhau, quả thực đúng là hoàng tử và công chúa xứng đôi vừa lứa.
Từ Y Y tự giễu mà nghĩ, thái độ càng lúc càng lạnh nhạt kia không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Mình đúng là con ngu mà, cứ mãi buồn phiền chuyện hai đứa không thể chuyện trò, lại không nghĩ đến chuyện cậu thay lòng đổi dạ.
Cô suy nghĩ hỗn loạn một hồi, cúi đầu đi càng lúc càng nhanh, lại không cẩn thận va vào lòng người ta.
“A! Rất xin lỗi…… Tôi……” Từ Y Y bối rối giải thích, không ngờ lại bị người kia chặn môi.
“Ừ……” Người bị cô tông phải thoáng mỉm cười, đôi mắt ẩn dưới lớp tóc nâu ánh lên một thoáng xảo quyệt, mê hoặc nhân tâm, “Không cần phải giải thích. Gặp được công chúa trong định mệnh là vinh hạnh đời anh mà.”
“Tạ Uyên?”
Tạ Uyên hôm nay hiếm lắm mới thoát được khỏi đống công việc bộn bề, chạy đến bệnh viện trung tâm kiểm tra sức khoẻ.
Lấp lửng đăng vài hàng lên weibo, lặng lẽ tạo danh tiếng cho công ty, rồi kế hoạch thu mua công ty giải trí của Kim Phủ cũng tiến hành rất thuận lợi.
Tất cả kế hoạch đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ có kế hoạch đi cưa nam chính là còn bỏ dở, nhớ đến tình tiết câu chuyện, sau buổi concert, đáng lẽ báo chí nên đưa tin về vị hôn thê Thẩm Giai Nghi của Kim Dục Minh lại bị anh chắn ngang, biến thành tin đồn về xích mích trước đây giữa anh và Kim Dục Minh, giờ chắc Kim Dục Minh vẫn đang mặn nồng bên Từ Y Y quá…
Nghĩ đến đây, Tạ Uyên hơi buồn chán, cái lũ yêu yêu lúc lúc kia đi chết hết đi cho ông.
Cốt truyện, chú mày mau ra tay đi, mau chuyển sang giai đoạn bi kịch đi cho anh!
Cố gắng bĩnh tĩnh thoát khỏi cơn ghen, anh lái xe đến đây nhận kết quả khám sức khoẻ tổng quát. Từ sau khi biết chuyện mình sẽ chết vì ung thư dạ dày, anh rảnh rỗi liền đến bệnh vện kiểm tra, bảo đảm an toàn.
Ừm, Tạ Uyên nhìn kết quả hết sức vừa lòng, thân thể trước mắt vẫn vô cùng khoẻ mạnh, không ốm đau, bệnh tật gì. Dù biết thế giới tiểu thuyết là nơi không thể dùng logic bình thường mà giải thích được, không chừng hôm qua còn nhảy nhót tưng bừng, hôm sau kiểm tra đã lòi ra mình bị ung thư giai đoạn cuối……
Nhưng…… thôi thì coi như tự an ủi bản thân đi, Tạ Uyên yên lặng cất tờ kết quả kiểm tra thân thể lại.
Lúc anh đang muốn rời đi, không rõ ma xui quỷ khiến kiểu gì mà chân cẳng lại tự động rẽ sang hướng khác, đối với loại kích thích bất thình lình này, Tạ Uyên thấy không ổn chút nào, không lẽ là……
Cái cảm giác này, vào lúc anh nhìn thấy Từ Y Y cắm đầu cắm cổ ngã vào lòng mình, liền có ngay đáp án khẳng định: Chu choa, cốt truyện lại bắt hắn đi tìm chết đây mà.
“Em khóc.” Tạ Uyên nhíu mày, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Từ Y Y, “Chẳng lẽ Kim Dục Minh…”
Từ Y Y kéo lấy góc áo Kim Dục Minh, không để anh rời đi, cũng không phản bác, không oán giận, chỉ chôn đầu vào lòng ngực Tạ Uyên lặng lẽ khóc: “Có thể ở bên em một chút không?”
Tạ Uyên bắt đầu ngửi thấy mùi máu chó văng đầy đất, nếu tiếp theo Kim Dục Minh đi ra cắt ngang bầu không khí ái muội này thì thôi, xác định ăn tiết canh cún rồi……
Cẩn thận nhìn về phía sau Từ Y Y, không thấy bóng dáng nam chính đâu. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thân thể lại tự tiện nhập vai nam thứ, ôm chặt Từ Y Y, lặng lẽ vỗ lưng an ủi cô.
Hai người tìm đến một góc vắng người trong bệnh viện, Từ Y Y ngồi cạnh Tạ Uyên, cô độc tự ôm lấy mình, chậm rãi kể lại chuyện vừa rồi.
“…… Em đúng là đồ vô dụng mà, cái gì cũng không bằng người ta…… Chỉ có người tài như Thẩm tiểu thư mới xứng ở bên cạnh ảnh.” Từ Y Y nói tới đây, hai tay xiết chặt góc áo, nước mắt vừa cạn lại chảy xuống.
Tạ Uyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Từ Y Y, im lặng an ủi cô.
“Xin lỗi, Tạ Uyên, em cứ mải trút giận lên đầu anh……” Từ Y Y cầm lấy bàn tay đang vuốt ve đầu mình, lưu luyến cầm lấy bàn tay ấm áp kia. Cố cười một cái, hối lỗi nhìn Tạ Uyên.
Khi bị người đàn ông kia nhìn bằng ánh nhìn chăm chú, cô không khỏi bất giác đỏ bừng hai má.
“Y Y cô đã làm rất tốt rồi,” Tạ Uyên hoàn toàn không cho Từ Y Y cơ hội tránh né, tiếp tục tiến đến dùng chất giọng trầm thấp mà an ủi cô, để cô cảm nhận được sự quan tâm của mình, “Rõ ràng là do cậu ta không biết quý trọng, nếu đổi lại là anh, anh nhất định sẽ không để em tổn thương mà khóc……”
“Tạ, Tạ Uyên……” Từ Y Y bị lời thổ lộ đột ngột của Tạ Uyên làm trở tay không kịp, kinh hoảng đứng dậy tránh khỏi anh, “Không, anh đừng nói mấy câu dễ hiểu nhầm này nữa……”
“Y Y, em biết là …… anh……”
“Tạ Uyên, em biết anh vẫn luôn đối xử rất tốt với em……” Từ Y Y lớn tiếng cắt ngang câu tỏ tình của Tạ Uyên, tàn nhẫn nhấn từng lời cự tuyệt, “Em vẫn luôn xem anh là người thân quan trọng nhất – người…… anh tốt nhất.”
Thực xin lỗi, Tạ Uyên. Người em yêu là Kim Dục Minh, dù anh ấy có làm gì đi nữa thì em vẫn yêu ảnh nhất. Dù em cũng có chút rung động với anh, nhưng em vẫn yêu ảnh nhất. Để bản thân khỏi phải nghĩ lung tung, để anh khỏi phải ôm hi vọng mà chờ em, em chỉ có để đặt anh ở vị trí anh trai mà thôi.
Nhưng vì sao, tim mình lại đau đến thế? Từ Y Y ôm lấy lồng ngực đau nhói, cúi đầu.
“Y Y……” Tạ Uyên sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cười khổ, “Đúng vậy, anh là…… người anh tốt nhất của em……”
Nói xong, Tạ Uyên ngay lập tức thu hồi nụ cười khổ sở kia, mà trưng ra cái mặt đen như đít nồi, anh chàng ôm theo một bụng đầy lời mắng chửi mà giành lại quyền khống chế cơ thể.
Á đù, rốt cuộc cũng thoát! Đã bị dán nhãn người tốt, giờ còn kiêm luôn chức anh trai tốt là sao.
Nhìn nữ chính cúi đầu cắn môi không nói thì thêm, Tạ Uyên đột nhiên chẳng còn muốn an ủi gì cô nữa. Dù biết đối nghịch với nam nữ chính thì chẳng có kết cục gì tốt, nhưng anh vẫn lạnh lùng xoay người, dứt khoát rời đi.
Cái cô nàng đã nhát gan lại còn tự ti này, thật không hiểu hồi trước mình thích cô ta chỗ nào.
Vốn trong nguyên tác, mâu thuẫn này xuất phát trên điện thoại, Từ Y Y đọc trên báo mới biết chuyện Thẩm Giai Nghi đã sớm có hôn ước với nam chính, nên gọi điện thoại hỏi cho rõ. Nam chính lúc ấy còn đang bận tham gia một chương trình phỏng vấn, thản nhiên đáp vài câu liền cúp.
Từ Y Y lòng đầy hoài nghi, chui trong nhà khóc hết mấy ngày.
Đến khi Kim Dục Minh hết việc, hung hăng chạy vào nhà cô, ôm lấy cô giải thích nhiều lần, Từ Y Y mới tin Kim Dục Minh trong sạch.
Vốn là chuyện làm hai người xích mích, lo âu không thôi, trong mắt Tạ Uyên lại thành trò trẻ con nực cười, không lẽ đây chính là cái bệnh yêu vào liền ngu ra trong truyền thuyết?
Nhưng giờ chuyện này bị vạch trần theo kiểu khác, thiếu hụt trong tính cách Từ Y Y liền bị vạch trần.
Kim Dục Minh chủ động đem Từ Y Y đến muốn tình yêu hai người được chúc phúc. Nhưng Từ Y Y lại không phối hợp, chỉ ngoan cố chui vào thế giới của riêng mình.
Lúc Kim Dục Minh kéo tay cô, tìm kiếm lời động viên, cô lại chỉ chú ý đến vị hôn thê kia.
Đây cũng chỉ là chống chế theo bản năng thôi, đối mặt với thế giới phức tạp của kẻ có tiền, tự ti vì bản thân nghèo nàn liền xuất hiện, làm cô sợ hãi.
Còn chuyện cô vừa bướng bỉnh vừa tàn nhẫn tách bạch rõ tình cảm của mình với Tạ Uyên……
Tạ Uyên cũng chẳng thèm quan tâm. Đã không để ý, thì cũng chả rảnh hơi lãng phí sức lực nghĩ ngợi mà làm gì.
Tạ Uyên giờ càng quan tâm đến Kim Dục Minh hơn.
Cậu nhất định đã phí rất nhiều tâm tư, muốn để Kim lão gia tử chấp nhận Từ Y Y, nhưng giờ…… Nhất định là đang rất buồn bã, thất vọng……
Thế nhưng, anh biết, dựa theo cốt truyện thì bây giờ cũng không phải lúc hai người gặp nhau.
Tạ Uyên qua cửa kính nhìn về phía bệnh viện đầy người ra ra vào vào, đạp chân ga, rời đi.
Còn Kim Dục Minh lại vì một chuyện khác mà không thể đuổi theo Từ Y Y.
Bệnh tim của Kim Phó Hoàn lại phát tác.
Lúc Kim Dục Minh nhìn thấy ông nội mình vừa nãy còn rất có tinh thần giờ môi tím ngắt, co rút ngã lên giường, mới hiểu được, ông bị bệnh nghiêm trọng đến mức nào.
Bác sĩ y tá liền chạy vào, bận rộn hồi lâu rốt cuộc bệnh tình ông cũng ổn định lại.
“Mong người nhà đừng làm bệnh nhân kích thích thêm.” Bác sĩ điều trị chính của Kim lão gia tử, lạnh lùng nhìn Kim Dục Minh và Thẩm Giai Nghi đứng bên ngoài.
Kim Dục Minh hai tay nâng trán, ngồi trên ghế không nói gì. Thẩm Giai Nghi liếc nhìn Kim Dục Minh, dịu dàng đáp: “Chúng tôi sẽ chú ý, làm phiền bác sĩ Vương rồi.”
Kim Dục Minh từ ngoài cửa đứng nhìn vào, Kim Phó Hoàn trên giường bệnh vừa mới ngủ. Thở dài một hơi, mới nhớ đến Từ Y Y lúc nãy khóc lóc chạy mất, liền đứng ngồi không yên, cậu đứng lên định đi thì bị kêu lại.
“Kim Dục Minh.” Thẩm Giai Nghi gọi cậu, khi Kim Dục Minh quay lại mới nói, “Dù là người ngoài, nhưng tôi có câu này khuyên cậu, sau này đừng mang cô ta đến đây nữa.”
Không thèm nhìn Kim Dục Minh vì lời đề nghị kia mà tức giận, Thẩm Giai Nghi tiếp tục nói: “Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì, cũng bội phục sự dũng cảm của cậu. Thế nhưng…… tôi nghĩ cô gái kia vẫn chưa chuẩn bị tốt cho lắm……”
Kim Dục Minh nhíu mày, chầm chậm nắm chặt tay. Không muốn nghe gì nữa, cậu xoay người rời đi. Chỉ còn lại câu cuối cùng của Thẩm Giai Nghi vang lên bên tai —
“Đã không kiên định mà còn đến đây xin phép, chỉ càng làm Kim gia gia thêm bất mãn thôi.”
……
Ba tháng sau, kế hoạch thu mua công ti giải trí Kim Phủ của Tạ Uyên đã hoàn thành, anh dùng thân phận thành viên hội đồng quản trị nắm trong tay 45% cổ phần tổ chức đại hội cổ đông, cướp lấy quyền điều hành Kim Phủ.
Đồng thời, anh cũng nhận được lời hẹn gặp của ông nội Kim Dục Minh, Kim Phó Hoàn.
Tạ Uyên đứng trước gương sửa sang lại caravat, nhìn chính mình trong gương mà tươi cười một cái. Đôi mắt tà mị hoặc nhân, dáng người tuấn mỹ, hình tượng doanh nhân trẻ tuổi thành đạt tốt đẹp biết bao!
Nở một nụ cười khiêm tốn, gặp gia đình bên ấy, nhất định phải để lại ấn tượng tốt rồi!
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc cũng viết xong… Viết một lèo những 8 chap, kì tích đó……
Aoy: Anh công đi gặp ông vợ =)))))))))))))))))))) chưa cưa được người ta đã bày đặt móc nối quan hệ rồi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thứ Yêu Nam Chính
Chương 8: Không để ý
Chương 8: Không để ý