DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thứ Yêu Nam Chính
Chương 5: Phát hiện lớn

Ngày mai em lên xe hoa nhớ nhắn chú rể 8 giờ anh tới cướp rể

Trên mạng, hai cái tên Tạ Uyên và Kim Dục Minh này càng lúc càng nổi.

Đầu tiên là nhóm fan cứng tham gia concert của Kim Dục Minh, sau ngày đó họ cứ luôn bàn tác xôn xao không biết người hợp ca với idols của mình là ai, không lẽ là trainee đang được huấn luyện chuẩn bị debut?

Mà sau khi thân phận đại thiếu gia của Tạ Uyên bị cánh nhà báo lật tẩy, các cô càng phát cuồng, ảnh là bạch mã hoàng tử đẳng cấp kim cương chính hiệu con cú vàng đó các thím.

Rồi thì đoạn fancam bài hát hai người hợp ca được một editor lành nghề chỉnh sửa lại được up lên. Hai anh chàng đợp giai cùng nhau đứng trên sân khấu, còn gì có thể làm các bà các chị phát rồ hơn nữa chứ, nào là biểu cảm chăm chú đánh đàn kia đợp giai muốn chết người, rồi thì ôi hai anh đợp đôi quá xá. [À, Con bé cũng đứng trên sân khấu kia á hả? Cũng chẳng hiểu sao có cố mấy cũng chẳng chú ý đến nó được tí nào hết trơn…]

Không lẽ đây cũng là sức mạnh của cốt truyện…?

Vào lúc chủ đề này đang hot nhất, Tạ Uyên lên ID Weibo vốn đã bỏ không từ lâu: Anh hai của Tạ Tiểu Bạch, mà đăng statuts đầu tiên.

“Dù không có hứng thú gì với giới giải trí, nhưng được tiếp cận với một top idol như thế đúng là cũng có chút phấn khích.”

Em ruột Tạ Uyên, người có acc weibo Tạ Tiểu Bạch được hơn triệu fan follow, ngay lập tức tiền đăng lên Weibo:

Tạ Tiểu Bạch: “[⊙o⊙], Zombie à má! Anh hai anh cũng bắt đầu xài Weibo rồi hả!!!”

Ngay sau đó lại đăng tiếp: “Anh hai, anh yêu rồi? Vừa… lại còn…”

Thấy tốc độ Tạ Dục đăng lên Tạ Uyên có chút kinh ngạc, nhưng lúc nhận ra số lượt fan follow acc của mình đang tăng lên vòn vọt thì cũng chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu, hóa ra cái thằng em mới tí tuổi đã bày đặt nghiện internet này thế mà cũng có chỗ xài ha: “Chú em đoán xem. [ cười ]”

Đoạn đối thoại trên Weibo này vừa được đăng lên, trong nháy mắt làm cái lũ hóng hớt kia không khỏi điên cuồng cho trí tưởng tượng thăng hoa.

“Oát đờ hợi, Tiểu Bạch thật là thiếu gia nhà họ Tạ hả!!!!! AAAAAAAA!”

“Com trên đúng là không biết gì hết trơn, không thấy trên pờ-dồ-phi-lê (profile) của cưng ấy viết sao, chẳng qua Tiểu Bạch không coi trọng cái thân phận kia thôi.”

“Concert của Kim Dục Minh mị xem dồi, anh hai Tiểu Bạch đợp zai lai láng luôn…[ˉ﹃ˉ]”

“Nè nè, bộ mấy mụ mù hết rồi hả, có JQ kìa! Tạ Kim couple is real, chấm hết.”

“Lại còn… là lại còn gì ế! Tiểu Bạch, cưng không thể như vậy được, nói được nửa câu rồi ngưng là định để bọn mị hóng đến chết sao!”

Trong lúc cái đám trên mạng hò hét gào rú, thì ngoài đời Tạ Uyên cũng tắt máy, nhận điện thoại.

“Anh hai! Anh hai! Anh về nước sao không nói với em!” Chất giọng shota moe có chút ấm ức mà nức nở, tỏ rõ cu cậu giờ tủi thân dữ lắm.

“Anh về chưa được mấy ngày, giờ vẫn đang lu bù chuyện công ty đây nè.”

“Hứ, không phải anh còn có thời gian đi coi concert sao, thế mà cũng không đến gặp em…” Tạ Dục không chút lưu tình lột vỏ câu nói dối của Tạ Uyên.

“……” Thật ra là vì trong tiểu thuyết không nhắc đến phân vai của em chứ đâu phải anh không nhớ em, Tạ Uyên thầm đùn đẩy trách nhiệm.

Trong tiểu thuyết, Tạ Dục được xem là một cậu em đáng yêu rất được lòng người. Hơn nữa còn được nữ chính yêu mến, Tạ Uyên cũng thường lợi dụng cậu em chu choe này để tiếp cận nữ chính. Theo nguyên tác thì– thằng nhóc này là fan của Kim Dục Minh? Còn là tsundere fan nữa chớ… Cũng vì thế, trong nguyên tác thằng bé là cậu em trai chính trực “vì địa nghĩa diệt thân”, hay mách lẻo này nọ với Kim Dục Minh. Tạ Uyên nghĩ đến việc em mình gặp sắc quên anh cũng hơi tức, nhưng dẫu sao cũng là em mình, còn là thằng em mới học tiểu học, nghĩ thế nên Tạ Uyên rốt cuộc vẫn tha thứ cho mấy hành động “phản bội” của thằng nhóc.

“Anh hai giờ còn ở khách sạn sao? Chuyện đến ở với em đi mờ ~ em thèm cánh gà chiên của anh lắm rồi…” Tạ Uyên dường như có thể nghe thấy được tiếng thằng nhóc này nuốt nước miếng.

“Lúc trước là ai đòi muốn tự lập hở.” Giờ đến nấu cơm cũng chưa biết nấu hả trời…

“Nấu cơm một mình buồn òm, anh hai chẳng hiểu gì hết.” Tạ Dục tỏ vẻ ta đây, âm điệu khoa trương không khỏi làm người ta bật cười, “Anh hai đến chăm em đi, đi mà ~”

“Rồi rồi, hôm nay anh qua đó là được chứ gì.” Tạ Uyên vốn cũng đã định ở cùng Tạ Dục, chỗ kia cũng gần công ty, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến cốt truyện nên chưa dọn qua, giờ đã nhận ra điểm mấu chốt của cốt truyện, nên cũng ngại ngần gì nữa.

“Thằng Tạ Uyên này rốt cuộc là có mục đích gì đây…” Chu Khải lên forum coi tin tức,“Gì mà dù không có hứng thú gì với giới giải trí, nhưng được tiếp cận với một top idol như thế đúng là cũng có chút phấn khích… Không lẽ tia trúng Đàm Mân Mân?” Đàm Mân Mân được đánh giá là idol nữ thuộc hàng top, gọi là idol cấp thiên vương cũng không sai.

Kim Dục Minh ngủ suốt sáng, giờ đang bị phạt cấm túc trong phòng, đành phải cầm đàn ghita đánh câu được câu không. Chẳng hề quan tâm đến lời Chu Khải.

Chu Khải thấy Kim Dục Minh không hề phản ứng, chán nản nhìn qua: “Nghe nói Tạ Uyên muốn mua lại công ti giải trí Kim Phủ, cậu không có ý kiến gì sao?”

Kim Dục Minh nghe thấy câu này thì chớp mắt, buông ghita trong tay ra, quay qua hỏi: “Thu mua?”

“Gần đây cổ phần công ty nhà họ Kim có sự giao động rất lớn, cậu thật sự không định quay về kế thừa gia sản sao?” Chu Khải cố ý tránh chủ đề kia đi, tạo dáng thâm sâu khó lường mà sờ sờ cằm,“Hình như sức khỏe ông chủ Kim càng lúc càng tệ thì phải?”

Kim Dục Minh cứ như thể không nghe thấy gì, chỉ lặng lặng tiếp tục nghịch ghi-ta.

Nhưng sau khi Chu Khải rời khỏi, liềm cầm điện thoại gọi đi.

Cậu đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn khu đô thị nhà nhà chen chúc, dưới đáy mắt âm u lấp lánh chút hào quang.

“Tiểu Bạch, em biết anh em giờ ở đâu không?”

“Dù vẫn chưa có công trạng gì, nhưng cũng may năng lực làm việc không tệ.” Tạ Uyên thu hồi tác phong nghiêm túc, vừa lòng gấp văn kiện lại, tùy tiện cười cười,“Mọi người vất vả rồi, tan họp!”

Nghe vậy, mấy vị giám đốc các bộ phận nhẹ nhõm thở ra, lần lượt ra khỏi phòng, đại thiếu gia quả đúng là thiên tài làm ăn, vừa về đã tìm được cách giải quyết vấn đề tồn đọng đã lâu. Nghĩ đến tương lai tốt đẹp của công ty, các giám đốc cuối cùng lại từ bỏ ý định đi ăn máng khác, thậm chí vui vẻ mà còn cố gắng làm việc.

Hôm nay mọi chuyện đều như ý nên tâm tình Tạ Uyên cũng rất tốt, sau khi đến siêu thị tha về một đống đồ ăn, thì lái xe đến nhà đứa em.

Nơi Tạ Dục ở, cách trường chỉ khoảng 500 mét, xung quanh cửa hàng gì cũng có, an ninh thắt chặt 24/24, vừa an toàn lại tiện lợi, cũng đủ cho một học sinh tiểu học sống một mình, thế nên cha Tạ mới an tâm cho thằng bé ở lại nước một mình.

Tạ Dục là thiên tài IQ cực cao, Tạ Uyên cũng chẳng biết hà cớ gì chỉ mấy tấm ảnh nó tùy tiện chụp lại làm bầy trên mạng truy tìm ráo riết thế, rồi còn đặt biệt danh gì mà cục cưng moe, rồi thì tiểu vương tử, bla bla. Trong mắt Tạ Uyên, Tạ Dục chỉ là một thằng quỷ vừa tự kỉ vừa tsundere, lại còn thỉnh thoảng đâm thọc sau lưng anh nó.

Thấy căn nhà đồ đạc lung tung, Tạ Uyên khẽ thở dài một cái, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Mấy giờ sau, Tạ Uyên xách bao rác to đùng đi vất, cuối cùng kiệt sức nằm bẹp trên sô-pha, đing, nồi cơm trong bếp tự động bật chế độ giữ ấm, mùi cơm ngòn ngọt lan tỏa trong căn phòng sạch sẽ, tạo nên một cảm giác ấm cúng lạ kì.

Tạ Uyên nhìn đồng hồ, đã sắp 7 giờ. Sao còn chưa tan học, giờ trong nước đến học sinh tiểu học cũng phải đi học thêm sao? Đang định lấy di động ra, thì chuông cửa vang lên.

“Sao lại…” Hự… Tạ Uyên nuốt xuống lời mắng mỏ, hơi ngẩn ra nhìn người ngoài cửa. Áo khoác đen, khăn quàng xám cùng thân hình hoàn mỹ làm người ta không dứt mắt ra được, đôi mắt xanh băng lãnh, thản nhiên liếc xuống, Tạ Uyên có cảm giác lòng ngực như bị một trận tuyết lấp đầy, lạnh đến phát run.

“Anh hai về rồi?! A~ thơm quá, [ˉ﹃ˉ] anh có làm cánh gà cho em hôn?” Đồng phục xinh xắn, người còn chưa cao bằng hai thằng chân dài kia, mái tóc vàng óng hơi xoăn cùng gương mặt ngây thơ như thiên thần, Tạ Dục nhanh nhảu chui qua cánh tay Tạ Uyên, nhảy tót vào phòng.

Tạ Uyên dần khôi phục tinh thần, nhưng cả người vẫn đứng chắn trước cửa không thèm nhúc nhích. Miệng vẫn không thể khống chế bật ra một câu khiêu khích: “Kim đại minh tinh, sao lại có thời gian rảnh đến nhà chúng tôi chơi thế này?”

[[╯‵□′]╯︵┻━┻, bị bắt phải tự chui đầu vào rọ thiệt là một cách chết tử tế quá mức ha…

“……” Kim Dục Minh đáp lại anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hờ, may mà lời thoại của mình với Kim Dục Minh chả có mấy câu, Tạ Uyên xoay người trộm lau mồ hôi lạnh: “Vào đi.”

Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên cùng cảnh cửa mở rộng có chút do dự, cuối cùng vẫn vào.

Căn nhà nhỏ sạch sẽ ấm cúng, đồ đạc gọn gàng ngăn nắp, trên bàn cơm nóng đồ ăn ngon, làm người ta thèm nhỏ dãi. Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên mặc tạp dề màu xanh, đột nhiên có cảm giác xa lạ…

“Ái chà, còn biết xới cơm nữa cơ à? Nhóc con tiến bộ dữ ta!” Tạ Uyên không muốn ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Kim Dục Minh, liền chạy vào phòng bếp tìm Tạ Dục đang đứng trên ghế, khổ cực xới cơm.

Rốt cuộc thằng em này cũng đã lớn rồi, Tạ Uyên đứng đó trong phút chốc có chút cảm động, nhưng cái cảm giác nhà mình có thằng em đã lớn này chẳng được bao lâu đã thấy Tạ Dục kéo Kim Dục Minh đến cạnh bàn cơm, vừa đúng hai người mỗi người một chén…

“Ai-đồ của lòng iem, đây là cánh gà vô địch của iêm nha, cực ngon đó. Còn có món này, món này…” Tạ Dục nhiệt tình giới thiệu các món ăn cho Kim Dục Minh, hoàn toàn chẳng để Tạ Uyên ở một bên vào mắt.

Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh chịu không nổi độ nhiệt tình của Tạ Dục, lặng lẽ ăn cơm, đau đớn sắp không chịu nổi: “Nè, Tiểu Bạch. Cơm của anh nhóc đâu?”

“Tự mình xới đi!” Tạ Dục nhíu mày, trong giọng tràn đầy ghét bỏ, hai mắt chỉ lo nhìn thần tượng tỏa sáng trước mắt.

“Ờ…” Tạ Uyên quyệt miệng, nghĩ đến thân phận nam chính của Kim Dục Minh, muốn chửi lại cũng không chửi được, đành xám xịt tự mình đi xới cơm. Cái loại cảm giác đau xót dùng xong liền vứt bỏ này, thật là thương tâm quá mà!

Kim Dục Minh bên kia đang ăn cơm, vậy mà lại lơ đãng khẽ nhếch khóe môi.

Gã Tạ Uyên này… Hình như đã thay đổi rất nhiều.

“Anh muốn mua công ty giải trí Kim Phủ?” Ăn cơm xong, Kim Dục Minh ngồi trên ghế sôpha, nhìn kẻ vừa uể oải thu dọn chén đũa xong, đã lại lật đật mang hoa qua lên, rốt cuộc cũng nói đến mục đích mình đến đây.

“Ờ.” Tạ Uyên đối với hành vi đã đến nhà người ta ăn chùa rồi còn ra vẻ đại gia của nam chính vô cùng khó chịu, khẽ đáp một tiếng, ngồi xuống ăn hoa quả, chẳng có chút tự giác gì về chuyện phải mở miệng giải thích.

“Vì sao?” Chắc là do được ăn chùa một bữa đi, Kim Dục Minh hiếm khi nhẫn nại mà hỏi lại.

“……” Tạ Uyên nghe câu hỏi kia mà không khỏi kinh ngạc, rõ ràng trong nguyên tác, ngoại trừ một đao chém gọn lúc gần cuối, hầu như bình thường anh chẳng mấy khi nói gì với tay tình địch này, “Cậu quan tâm?”

“……” Cái mặt Kim Dục Minh vẫn đơ như cũ, nhưng vẫn có hút mất tự nhiên mà liếc mắt sang chỗ khác.

Chua choa, phát hiện lớn nha! Tạ Uyên hai mắt sáng lên.

Tác giả có lời muốn nói: Đăng nhầm = = cuối cùng cũng được unban

:(( anh công như vợ nấu cơm chờ chồng về á

Đọc truyện chữ Full