DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 7 - Chương 5

Trên tay tộc Một Mắt đã xuất hiện đại sát khí.

Đây là một trong những lời đồn thổi mới xuất hiện trên thảo nguyên hai ngày nay.

Có người nói tộc Một Mắt không biết đã lấy được một lô cung và tên có khắc trận pháp công kích từ vị đại sư luyện khí nào, có kẻ thì suy đoán những chiếc cung tên ấy là do người từ ngoài tới luyện cho tộc Một Mắt, lý do chính là các Ma tộc của Huyết Hồn Hải không có ai biết trận pháp.

Uy lực của những chiếc cung tên ấy rõ ràng cao hơn cung tên truyền thống, tầm bắn xa thì khỏi nói tới đi, nhưng mũi tên ấy còn kèm cả trận pháp nổ tung cực ghê gớm, một khi bắn trúng mục tiêu sẽ tạo thành thương vong lớn. Đáng sợ nhất chính là những ngọn lửa sinh ra những cú nổ không dễ dập, tộc Sừng Xà ngay từ đầu không phòng bị, suýt thì bị chết cháy hơn một nghìn Ma tộc.

Uy lực cỡ ấy, làm tộc Sừng Xà lập tức tìm tới Tiễn tộc – Ma tộc gần đó nhất cũng là duy nhất có khả năng biết chế cung tên. Nhưng Tiễn tộc thề thốt phủ nhận, cũng công bố với bên ngoài, tỏ vẻ những cung tên ấy không có mảy may quan hệ gì với họ cả.

Cuối cùng vẫn là những người từ ngoài tới tham chiến nói ra đáp án, nói những cung tên ấy rõ ràng là pháp khí trung phẩm do Khí tu của người từ ngoài tới mới có thể luyện ra được.

Tộc Sừng Xà nóng nảy, lập tức phát thông cáo với toàn bộ Huyết Hồn Hải, biểu thị sẽ chịu bỏ một món ma thạch lớn để mua pháp khí với uy lực mạnh hơn của người từ ngoài tới.

Thế nhưng, người từ ngoài tới chịu tiếp nhận đơn đặt hàng này căn bản không có ai, những Ma tu ấy tới Huyết Hồn Hải đều là để tăng cao tu vi, sao có thể lãng phí thời gian giúp tộc Sừng Xà luyện vũ khí được? Cho dù có tu giả chuyên dựa vào luyện khí để sống, cũng bởi vì coi thường Ma tộc trong Huyết Hồn Hải, cho rằng họ chỉ là một đám thô kệch trí lực thấp kém, không xứng để có pháp khí pháp bảo mình mất công luyện ra, không muốn nhận loại đơn đặt hàng làm thấp thân phận của bản thân như thế.

À, giữa lúc đó còn xảy ra một khúc nhạc đệm không đáng nhắc tới. Chính là nhóc Tóc Trắng có uy tín cao trong đám trẻ vị thành niên của tộc Một Mắt. Nhất là sáu đứa Ma Một Mắt nhỏ giúp nhóc Tóc Trắng thu thập tài liệu lúc đầu, quả thực đã thành người ủng hộ vững chãi nhất cho nhóc Tóc Trắng, khi thu thập tài liệu còn lầm bầm lầu bầu, bây giờ đều biến thành vui mừng. May mà nhóc Tóc Trắng tìm đến chúng trước, cũng may họ đã nhận lời giúp nhóc Tóc Trắng.

Mà những đứa ban đầu không giúp đỡ cả đám đều hoa mắt, nếu ban đầu chúng đồng ý rồi, bây giờ anh hùng cầm tên bạo hỏa không phải là phụ mẫu của mình sao? Hức hức! Và cả những đứa giữa đường bỏ dỡ, biết vậy tiếc ơi là tiếc, chỉ suýt chút thôi đã đâm đầu vào tường rồi.

Khỏi cần nói, những đứa trẻ tộc Một Mắt bây giờ ngày nào cũng chạy theo nhóc Tóc Trắng, chỉ mong đợi lấy được một hai vũ khí mạnh cho phụ mẫu hoặc huynh tỷ của mình từ chỗ nó.

Nhóc Tóc Trắng vì thế mà vừa vui vừa đau khổ. Vui vì bản thân đã giúp được người lớn lại tăng uy phong một phen, khổ vì ngày nào cũng phải nghĩ cách trốn tránh đám tiểu quỷ quấn người kia, còn cả những người lớn muốn hỏi nó đầu đuôi ngọn ngành.

Việc trong tay tộc Một Mắt xuất hiện pháp khí cấp trung đã trở nên sôi sùng sục, ngay khi mọi người đang suy đoán người luyện khí là ai, nhóc Tóc Trắng đáng thương và đám bạn của nó đã tới trước mặt các trưởng lão và trưởng tộc trong thôn.

“Nói đi, Truyền Sơn ở đâu?”

“A, tổ gia gia sao người biết lô cung tên này là, là…”

Tộc trưởng và các vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, nó vẫn còn muốn giấu, vấn đề là làm cách nào để Truyền Sơn giúp họ chế tác ra hàng loạt vũ khí tương tự.

“Ngươi và hắn liên lạc thế nào? Hắn hiện tại đang ở đâu? Các ngươi sao lại gặp nhau? Là hắn tìm ngươi, hay ngươi tìm thấy hắn?”

Nhóc Tóc Trắng thấy tổ gia gia gân mặt lên, các trưởng lão ngồi phía trước cũng nghiêm mặt, nó không dám giấu diếm, lập tức liền nói ra những lần gặp mặt với người nửa xương khô trước kia, xương khô ma hiện nay ra.

“Qủa nhiên là hắn.” Mắt Vàng Tóc Trắng nhỏ giọng nói thầm.

Mắt To đứng ở đầu dưới gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, suy nghĩ của hắn đã tới ngã rẽ bên kia. Huynh đệ Truyền Sơn biến thành xương khô ma thì không có gì lạ cả, nhưng sao hắn lại vác cái bụng bầu mang thai cơ chứ? Lẽ nào giống đực từ ngoài tới có thể mang thai thật? Nhưng mà nói vậy thì cha hài tử là ai a?

Lúc này, Truyền Sơn vác cái bụng mai rùa đang lăn lộn trên chiến trường.

Đây là cửa thứ mười bốn hắn phải qua, giải quyết một đám Ma tộc tương tự như kiến.

Nhưng đám Ma tộc tướng mạo tựa kiến này còn lợi hại hơn hắn nghĩ nhiều lắm, chỉ là cái đầu kia thôi cũng đã chẳng khác gì hổ báo rồi.

Truyền Sơn lần đầu tiên mới biết con kiến nhỏ tí ti mà lợi hại như thế, đáng trách nhất chính là đàn kiến ấy còn không sợ lửa thiêu, cả đám dũng mãnh không sợ chết, dưới sự chỉ huy của đầu lĩnh binh kiến, cả đám xông lên hết lớp này đến lớp khác. Gọng kìm của chúng chính là vũ khí tốt nhất, thân thể của chúng bẩm sinh đã là giáp trụ kiên cố nhất rồi.

Phải đánh làm sao bây giờ?

Dù tu vi thực tế của hắn khá lợi hại, nhưng đối mặt với hằng hà sa số kẻ địch như thế cũng bị mệt chết.

Nếu trên tay hắn cũng có một đội quân thì tốt rồi. Ô! Sao lại như thế? Bụng của hắn…

“A a! Xương khô ma bụng to sắp sinh rồi! Mọi người ngăn trở kẻ địch giúp hắn đi a!” Một Ma tộc tinh tinh ngốc nghếch thấy Truyền Sơn đột nhiên một tay che bụng, lập tức gào lên, giơ cây gậy gỗ thô to xông về phía trước. Họ chờ giờ khắc này đã lâu lắm rồi!

“Ô ô ô ───! Sắp sinh rồi sắp sinh rồi! Mọi người xông lên a!”

“Bà đỡ đâu? Bà đỡ đâu rồi?” Ma tộc đầu lừa mõm heo cũng luống cuống, lùi trước lùi sau, cũng không biết là muốn tiến lên tiếp ứng cho Truyền Sơn hay muốn lùi về sau tìm người đỡ đẻ.

“Xương khô ma bụng to sắp sinh rồi ───!”

Tin tức này giống như có cánh, từ Ma tộc tinh tinh truyền từng đợt ra, chưa tới nửa canh giờ, gần như tất cả những người tham gia trên chiến trường tộc Một Mắt đều biết được tin tức này.

Sắc mặt Truyền Sơn đen đến mức có thể cạo một tầng tro bụi xuống.

Nhiệm vụ của hắn, kẻ địch của hắn đều biến mất, không phải bị giết hết mà là bị một đám đại tinh tinh ngăn lại.

Những đại tinh tinh này cứ như là vợ của họ sinh con vậy, kích động gào rú liên tục, quơ gậy gỗ đấu với Ma tộc kiến to lớn, thề không cho một tộc nhân kiến nào đụng vào xương khô ma sắp sinh con.

Các Ma tộc đầu lừa mõm heo sau khi được Truyền Sơn cho pháp khí, bắt đầu đào hầm nhóm lửa nấu nước ngay tại chỗ, tùy thời chuẩn bị đỡ để.

“Mau tránh tránh! Người biết đỡ đẻ đã tới rồi, mọi người mau tránh ra!”

“Xương khô ma đâu? Xương khô ma ở đâu rồi? Cái đám ngu ngốc nhà các ngươi, sao lại còn để hắn đứng, còn không mau cho hắn nằm xuống!” Ma y Tóc Xanh Mắt Vàng tách Ma tộc ra, vẻ mặt nhìn như trầm ổn chen tới mặt đầu cùng. Nhưng người quen thuộc y đều biết, vị này hiện tại đang hưng phấn dần chuyển sang kích động rồi.

Xui xẻo là, Truyền Sơn lại là một vị khá quen thuộc với Ma y.

Con mắt vàng duy nhất của Ma y trừng lớn hơn nữa.

Truyền Sơn xương khô lạnh lùng nhìn Ma y chen tới trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi một tiếng: “Ngươi muốn giúp ta đỡ để?”

“Truyền Sơn?”

Truyền Sơn không phủ nhận.

“… Ta biết ngay là tiểu tử ngươi không chết mà.” Trên mặt Ma y xuất hiện nụ cười, con mắt nhìn quét trên dưới Truyền Sơn một lần, cuối cùng rơi xuống cái bụng lồ lộ của hắn.

“Ngươi làm ta mở rộng nhãn giới lần nữa, quả nhiên chuyện gì cũng có khả năng xảy ra trên người người từ ngoài tới được! Là ai làm bụng ngươi lớn? Da thịt ngươi sao lại mất hết rồi? Thứ đang thiêu đốt trong mắt ngươi chính là ngọn lửa linh hồn trong truyền thuyết sao?”

Truyền Sơn xiết chặt nắm tay rất muốn giết người.

“Ngươi muốn ở đây sinh con? Hay ra đằng sau? Ngươi có thể chịu được không?” Ma y hỏi rất nghiêm túc.

Truyền Sơn… yên lặng xoay người, lờ lớ lơ cảm giác kỳ lạ đang chòi lên từ chỗ bụng, chân đạp một cái, vọt lên trời, một tay hóa thành lưỡi dao xương khô, một tay hóa thành tấm chắn kim loại đen, cắm đầu chạy về phía đội ngũ tộc kiến to đùng đằng trước, bắt đầu mặc kệ tất cả chém giết tung trời!

Công lực thuần hậu ào ạt tràn ra, từ kinh mạch lan ra khắp người, lần này không đè nén nữa, ngọn lửa có thể quay chín đấu bốc lên bừng bừng, hắn muốn giết sạch những con kiến kia để hả giận!

Tấm chắn bằng kim loại đen chặn gọng kìm của Ma tộc kiến lại, đao xương khô tay phải thi thoảng bay ra một mảnh kim loại mỏng, những mảnh kim loại mỏng ấy mang theo ánh lửa đen kỳ dị, chỉ cần gặp tới vật thể nào là lập tức vỡ tung, uy lực của nó đủ làm một con kiến to của Ma tộc kiến bị nổ tanh bành.

Những mảnh kim loại ấy chính là một trong những vũ khí Truyền Sơn luyện chế mấy hôm nay, bình thường những mảnh kim loại ấy sẽ bám lên phía bên phải người hắn, khi cánh tay phải của hắn biến thành lưỡi dao xương khô, những mảnh kim loại mỏng ấy sẽ bay ra theo công kích của lưỡi dao dưới sự chỉ huy của hắn. Trên mảnh kim loại mỏng có khắc trận pháp công kích, chỉ cần tiếp xúc tới vật thể sẽ có phản ứng. Trừ phi kẻ địch có tu vi từ Kết Đan Kỳ trở nên, bằng không đừng nghĩ tránh được uy lực và truy sát của mảnh kim loại mỏng.

“Giết nha ───!”

Phía sau Truyền Sơn truyền ra tiếng hô giết. Lấy Ma tộc tinh tinh dẫn đầu, cùng tiến lên đánh tới quên mình.

“Giết sạch đàn kiến khổng lồ kia đi, để xương khô ma quay lại sinh con! Mọi người cố lên!”

“Ô ───!” Tiếng hô vang rền.

Truyền Sơn rất muốn quay trở lại giết sạch họ.

Phía sau Ma tộc kiến khổng lồ cũng phát ra tiếng gào: “Giết xương khô ma đi! Cướp lấy con hắn để nhắm rượu! Trận đoàn, công kích!”

Tiếng gầm rú ấy như tổ ong vò vẽ. Gần như tiếng gầm rú ấy vừa dứt, phe tộc Một Mắt phàm là ai nghe thấy thế đều nổi giận.

“Dám giết người của bọn tau à? Dám cướp con của bọn tau à? Liều mạng với đám hỗn đản ấy đi! Giết ───!”

Tiếng bước chân cuồn cuộn như sấm rền, tiếng rống rung trời, hàng loạt Ma tộc gạt kẻ địch ban đầu qua một bên, xông về phía Ma tộc kiến, nhất thời tiếng kêu rung trời.

Tộc trưởng tộc Một Mắt ngồi ở giữa doanh, đang hỏi nhóc Tóc Trắng đứng bật dậy, hét lớn một tiếng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Tiền tuyến nói tộc kiến khổng lồ muốn cướp con của bọn tau để nhắm rượu.” Một chiến sĩ tộc Một Mắt phụ trách truyền lệnh phẫn nộ nói.

“Cái gì?!” Tộc trưởng cũng nhất thời giận dữ, “Truyền hiệu lệnh của tau, tộc Một Mắt nghênh địch chính diện, các dong binh Ma tộc khác toàn lực công kích phe kiến khổng lồ!”

“Vâng!”

Truyền Sơn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, tức ói máu, dứt khoát mặc kệ tất cả, tiết hết công lực ngàn năm ra, mảnh kim loại mỏng bắn ra như mua, dùng hết thì chuyển sang dùng tam muội chân hỏa công kích trực tiếp, trận đánh này tuyệt đối là trận đánh làm hắn cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ sung sướng nhất từ trước tới nay.

Tộc kiến khổng lồ tuy có nhiều tộc nhân, áo giáp mặc dù dày, nhưng cũng không chịu được sự kết hợp của tam muội chân hỏa và công lực ngàn năm, chỉ chốc lát sau đã có từng đám ngã xuống.

Tộc kiến khổng lồ cũng giết đỏ cả mắt rồi, không để ý thương vong hàng loạt, chỉ ra sức tăng số lượng lên. Không tăng cũng không được, doanh đội tộc Một Mắt thay đổi chiến lược, tập kết phần lớn lực lượng bắt đầu đối phó họ. Còn về tộc Sừng Xà cùng những phe giúp đỡ khác thì bị tộc Một Mắt ngăn trở hết, hiển nhiên là đã có chủ ý diệt tộc kiến khổng lồ trước rồi sẽ quay lại đối phó với chủ lực.

Phe tộc Sừng Xà cũng không ngờ phe tộc Một Mắt đột nhiên đánh ra chân hỏa, nhất thời không đề phòng, chưa kịp thêm nhân thủ đã bị tộc Một Mắt chặn lính chủ lực lại, cho Ma tộc khác thêm thời gian đánh đuổi tộc kiến khổng lồ.

Truyền Sơn đánh rất sung sướng, toàn thân trên dưới bỗng nhiên đau nhức, tựa như có thứ gì muốn chui ra từ trong người hắn, làm hắn đau đơn lộn một vòng, rơi vào đằng sau phe mình.

“A a a ───!”

Không có Ma tộc nào có thể tiếp cận Truyền Sơn. Quanh người hắn đều dấy lửa hừng hực, đến tận khí lửa bọc quanh người hắn, không ai có thể thấy rõ trong lửa xảy ra chuyện gì, phàm là người muốn tiếp cận lửa, vừa chạm phải bên ngoài đã bị bỏng kêu oai oái.

Một đám Ma tộc cũng mặc kệ đằng trước đánh kịch liệt ngần nào, cả đám cứ quay chung quanh đám lửa, người nào người nấy mở to hai mắt nhìn trẻ sơ sinh do người từ ngoài tới sinh ra. Đây chính là lần đầu tiên a, có người từ ngoài tới sinh con trong Huyết Hồn Hải, còn là một bộ xương khô giống đực nữa chứ!

Ma y đẩy các Ma tộc chen chúc ra, nhất quyết chen tới phía trên cùng.

Tộc kiến khổng lồ cuối cùng cũng thất bại dưới thế liên thủ công kích của các Ma tộc, nhưng chúng Ma tộc sau khi đánh thắng rồi cũng không rời khỏi chiến trường, cả đám châu đầu ghé tai hưng phấn khó hiểu.

“Sắp sinh rồi!”

“Ừ! Sắp sinh rồi!”

“Không biết sẽ có hình dạng gì nhỉ?”

“Sinh ra là biết ngay Ma tộc nào là kẻ phụ bạc thôi mà. Ta đánh cược là tộc Đằng Mộc.” Đây là tộc nhân thuộc tộc tinh tinh ghét kẻ giàu.

“Nghe nói là mầm mống của người từ ngoài tới.”

“Hừ! Người từ ngoài tới cũng không phải kẻ tốt lành gì!” Đây là Tiễn tộc bị cướp ngọn lửa thánh vật.

“Nhưng ta nghe nói xương khô ma cũng là người từ ngoài tới…”

“Cái đó khác chứ, trong người từ ngoài tới cũng có kẻ đáng thương!”

“Cũng đúng ha.”

“Mau tránh ra mau tránh ra! Chó ngoan không cản đường heo béo không trèo tường, tránh ra hết cho gia!”

Tên hề khiêng một đóa hồng cực to giang chân chạy bình bịch. Ai cản đường hắn ta, hắn ta liền dùng đóa hồng đỏ thẫm đang khiêng ấy đập luôn, đừng thấy đó là đóa hoa mà coi thường, đập vào ai là chả khác gì bị búa đập, có vài Ma tộc nhìn khổ người rất lớn đã bị đánh bay ra ngoài.

Đập trái, đập phải, thế là đã thành một con đường cho hắn ta đi.

“Xương khô ca ca, ngươi chờ người ta chút đã! Người ta đưa hoa an sản tới cho ngươi nè ───!”



“Chu huynh, nghe tin tức tiền tuyến truyền tới, xương khô ma kia tựa hồ sắp sinh rồi.” Một gã nam tử toàn thân bọc trong áo choàng đen thấp giọng nói với nam tử bên cạnh.

Cái tay đang nghiền thuốc của Chu Nhan dừng một chút, “Ờ?”

“Nghe nói chính là thai chí âm ngàn năm khó gặp, ngươi thân là đan tu mà không hứng thú à?”

“…. Ta trả ba ngàn năm trăm viên ma thạch thượng phẩm, nếu ngươi có thể lấy đươc.”

“Bốn ngàn.”

“Thành giao.”

Cái bụng lồ lộ hơi nảy lên, mai rùa vốn rất mỏng càng ngày càng mỏng hơn, từ từ biến thành trong suốt.

Truyền Sơn cắn chặt răng, hắn có thể cảm giác được có cái gì muốn xé toang bụng hắn chui ra ngoài, thứ ấy giống như bị mắc giữa các sợi dây thần kinh khắp người hắn, bây giờ muốn kéo muốn giựt ra, thật giống như đang rút gân lột da hắn vậy!

Truyền Sơn không biết lúc nữ tử sinh con đau đớn cỡ nào, hắn chỉ biết nếu sinh con cũng đau như hắn, sau này có đánh chết hắn, hắn cũng không để vợ mình sinh con cho mình.

Canh Nhị, ngươi giỏi lắm!

Nam nhân hận muốn nghiến răng nghiến lợi.

Mai rùa hoàn toàn biến mất, một đứa trẻ trắng trẻo mềm mịn, cuộn tròn người xuất hiện trong bụng hắn, chỗ rốn trẻ con ấy còn có một sợi kinh mạch màu đỏ tươi nối thẳng với cột sống của hắn.

Dần dần, sợi kinh mạch đỏ tươi chỗ rốn trẻ đó hóa thành vô số sợi tơ đỏ tươi, từng sợi từng sợi rút vào trong cơ thể. Mỗi khi có sợi tơ đỏ rút ra từ cột sống Truyền Sơn, hắn lại run một cái vì đau.

Cũng không biết trải qua bao lâu, vô số sợi tơ đỏ tươi ấy cuối cùng rút hết từ xương sống Truyền Sơn, sợi cuối cùng ở trên người đứa trẻ cấp tốc hình thành một cái yếm đỏ nho nhỏ.

Khớp hàm cắn chặt của Truyền Sơn cuối cùng nhả ra được đôi chút, dằn vặt cuối cùng cũng kết thúc.

“Ô…” Đứa trẻ cuộn tròn nức nở một tiếng, mềm mềm không thả lỏng ra hết, cố gắng muốn ngồi dậy.

“Xương khô ca ca ngươi ở đâu? Những tên hỗn đản thô lỗ nhà các ngươi mau tránh ra cho gia! Còn chặn đường nữa người ta đều thiến hết các ngươi!”

Truyền Sơn nghe thấy tiếng hô eo éo và hùng hậu ấy, sợ quá ngồi phắt dậy, một phen ôm lấy đứa trẻ vừa mới sinh bỏ chạy, dùng ẩn thân thuật cắm đầu chạy năm trăm dặm. Con bà nó, mặt mũi đời này của hắn đã bị mất hết rồi! Hắn đã ở trước mặt mọi người sinh ra một đứa trẻ!

Thực ra ngoại trừ bản thân Truyền Sơn, không ai thấy đứa trẻ ấy sinh ra thế nào, chỉ thấy lửa tắt phụt, Truyền Sơn và đứa trẻ đã không còn.

Các Ma tộc không được thấy quá trình, càng không thấy được hình dạng đứa trẻ cảm thấy thất vọng, nhất là Ma y mắt vàng thân là y giả càng khó chịu hơn nữa.

Tên hề khổ sở vất vả đá trái đạp phải, gạt hết đám Ma tộc ra nhìn mặt đất trống không, thất vọng quá chừng gào một tiếng: “Người đâu rồi?”

Chúng Ma tộc yên tĩnh, đột nhiên giải tán ngay tắp lự. Thật là đáng sợ thật là đáng sợ, miệng tên hề ấy còn lớn hơn cả đầu họ!

Đến ngay cả Ma y cũng không dám chọc vào tên hề ấy, kẹt trong đám Ma tộc chạy cấp tốc.

Một chén trà nhỏ sau.

Trong huyệt động đã được ai đó chỉnh đốn và sắp đặt trên gò đất.

Một bộ xương khô cao to đen thui khoanh chân ngồi dưới đất, trong tay ôm một đứa trẻ giơ lên trước mặt mình.

Hai tay đứa trẻ đặt trên cánh tay xương khô, ngơ ngác nhìn cái đầu xương khô.

“… Con ơi.”

“Phụp!” Đứa trẻ thổi nước bọt văng lên đầu xương khô.

Truyền Sơn bình tĩnh đặt đứa trẻ lên đùi, đưa tay lau nước miếng trên mặt, một tay đợ lưng đứa nhỏ, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn quét từ trên xuống dưới, cả người đứa trẻ mấy lần.

Đứa trẻ bất an dịch cái mông, hơi sợ hãi.

“Ngươi nói… ngươi đây rốt cuộc có thể coi là gì của ta? Huynh đệ? Con trai? Hay là…” Người xương khô cực kỳ vô sỉ dùng cái tay xương xẩu giơ một cái chân con con lên, giơ lên nhìn thứ giữa hai chân, thất vọng thở dài, “Xem ra vợ là không trông cây được gì rồi.”

Mặt đứa trẻ đỏ bừng, giơ tay liền ném ra một tấm bùa.

Lá bùa vừa bay tới trước mặt xương khô đã bị bắt lại. Truyền Sơn giũ lá bùa, liếc một cái, cười lạnh nói: “Lá bùa trừ ma dương cương chính phương. Ngươi cũng ác thật.”

Đứa trẻ bĩu môi, muốn khóc.

“Không được khóc! Ngươi nếu dám khóc, ta liền đánh mông ngươi một trận.”

Đứa trẻ ợ một cái, cố nhịn nước mắt sắp rớt xuống. Người đang ở dưới mái hiên không thể cúi đầu, hu hu, y biến thành như vậy cũng không biết là do ai làm hại, hu oa!

“Ta đã nói không được khóc lại còn.”

Đứa trẻ thút tha thút thít, hai tay xoa mắt rưng rưng rất là đáng thương.

“Có thể nói không?” Truyền Sơn vẫn lạnh mặt như cũ, tựa hồ không có ý mềm lòng chút nào.

“… Có thể.” Cúi đầu, giọng mềm mềm, không phải giọng Canh Nhị lúc thường, mà là giọng non nớt đúng chất trẻ con.

“Sao lại trở thành như thế?”

“… Công lực tiêu hao nhiều lắm.”

“Vì đảm bảo chu toàn cho ta?”

Tiểu Canh Nhị vạn phần ủy khuất gật đầu.

“Công lực của Trách Yểm bị ta hấp thu hoàn toàn, có phải ngươi ra tay không?”

“Ngươi yếu như thế, ta muốn cho ngươi biến mạnh một chút, ngươi còn…. Hu hu!”

Tâm tư Truyền Sơn tựa hồ biến thành sắt đá vào lúc này, lạnh lẽo đến mức khiến người ta hận không thể đâm cho hắn một dao, chỉ nghe người này vẫn lạnh giọng hỏi: “Ngươi chia một phần tu vi ra cho ta à?”

“Ừ.” Tiểu Canh Nhị đỏ hoe mắt, không khóc nữa, nhưng dáng dấp ấy còn ấm ức hơn cả khóc nữa.

“Ta nhớ cách ngươi dùng hình như là một loại công pháp song tu đặc thù, chính là khi một bên mất ý thức hoặc không thể khống chế bản thân thì một bên khác sẽ rũ bỏ thân thể và tu vi của mình, cùng đồng thể đồng tu, cuối cùng lợi dụng tinh huyết mình bảo tồn, mượn thân thể đối phương để tu ra thân thể bản thân, là như thế sao?”

“Ừ… đại khái là thế.” Tiểu Canh Nhị gật đầu, lại vội bổ sung nói, “Nhưng cơ thể ta không mượn thân thể của ngươi để sinh thành, ta chỉ mượn cơ thể ngươi để khôi phục thôi. Lần này ta bị hao tổn thực sự quá lớn, ta…”

“Vì sao lại đối đãi với ta như vậy?”

“… Hả?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại đối đãi với ta như thế?”

Tiểu Canh Nhị ngây dại.

Truyền Sơn nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Canh Nhị, ôm chặt vào ngực mình, một tay đợ mông y, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng y.

“Ta không cảm thấy mình đối tốt với ngươi lắm, ngược lại còn nợ ngươi rất nhiều. Nhị, nói cho ta biết, ngươi vì sao lại đối tốt với ta thế?” Giọng nam nhân tựa hồ còn mang theo chút mờ mịt.

“Ta, ta cũng không biết…” Canh Nhị hiển nhiên không ngờ được nam nhân lại đột nhiên trở nên sến như thế, không thích ứng được nên đưa tay gãi đầu.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Cái gì? Canh Nhị mơ hồ, đây là ý gì?”

Truyền Sơn dường như đã quyết định một điều gì đó, sờ cái đầu nhỏ con của tiểu Canh Nhị, trịnh trọng nói như một lời thề: “Ngươi đã chọn song tu với ta, ta cũng sẽ không phụ bạc ngươi. Đời này kiếp này, chỉ cần ta còn có thể giữ được mạng mình thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi.”

Ý gì vậy? Canh Nhị càng thêm mơ hồ, lời này nghe có vẻ không giống như nói với huynh đệ, mà giống như là… Khụ khụ!

“Tuy ta vẫn chưa thể tiếp nhận ngươi thân nam nhi, nhưng… Ta nghĩ sau này ta sẽ thích ứng được.”

Ha?! Canh Nhị vội vã ngẩng đầu, ma đầu này có phải đã hiểu lầm điều gì không?

“Ngươi tình thâm nghĩa trọng như thế với ta, ta sao có thể phụ ngươi? Hôm nay ta còn cùng ngươi đồng thể đồng tu, thế gian này không còn ai khác thân mật với ngươi hơn ta. Nhưng vấn đề giới tính, ta nhớ trong quân đội cũng có không ít huynh đệ kết bái, kể ra cũng là một loại quan hệ phu thê. Dù sao sinh hài tử cũng đau như thế, có hay không cũng không sao đúng không, nếu không được, còn có Truyền Hải nối dõi tông đường, ừ, nói thế thì vấn đề này cũng không có gì phải bàn nữa.” Nam nhân nghiêm trang nói một tràng dài.

Canh Nhị đáng thương càng nghe càng thấy có vấn đề, muốn thoát khỏi nắm tay nam nhân chạy xa vạn dặm, nhưng khổ cái tu vi hiện tại quá thấp, một chốc một lát không bù lại được, đừng nói chạy trốn, đến ngay cả bước đi cũng khó khăn.

“Ta, ta không ngủ với nam nhân!” Canh Nhị lớn tiếng tỏ rõ lập trường của mình.

“Vật nhỏ, xấu hổ à?” Truyền Sơn mỉm cười, giơ Canh Nhị lên trước mắt, dụi cái mũi, cười ha hả, nói: “Ngươi ấy à, còn muốn gạt ta, thực ra ngươi nói những lời này là muốn ta chú ý có đúng không? Hử? Thảo nào trước đây vừa quen người không được bao lâu, ngươi đã nói những lời đó với ta, thì ra khi đó ngươi đã nhìn trúng ta có đúng không? Đúng rồi, coi như tiểu tử ngươi tinh mắt đó.”

Thối lắm! Canh Nhị giận dữ, lại khẩn trương lên, hiểu lầm này quả thực lớn quá, không được, nhất định phải giải thích cho rõ ràng.

“Ta lúc nào thì nói thích ngươi, ta, ta…”

“Ngươi xem ngươi nôn nóng chưa kìa? Ta còn chưa hỏi mà, ngươi đã nói ra rồi, được rồi, thực ra ta cũng rất thích ngươi. Con người ngươi tuy nhát gan sợ phiền phức, nhưng tính tình thành thật, người lại lương thiện, lòng dạ cũng không phải làm từ đá.” Truyền Sơn yêu thương dùng cái mặt xương xẩu cọ nhẹ lên cái mặt nhỏ mềm của tiểu Canh Nhị.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ nuôi béo khỏe mập mạp, nhất định không cho ngươi chịu khổ. Ngoan, nào, để ta hôn cái coi, um moa!”

“Oa oa oa! Không được hôn! Không được hôn… Ta không phải có ý đó, ngươi nghe ta nói đã!” Tiểu Canh Nhị hoa chân múa tay, liều mạng đẩy cái miệng hôn khắp nơi của Truyền Sơn, hàm răng đen xì kia thoạt nhìn càng đáng sợ.

“Ha ha, đáng yêu quá đi! Tiểu bảo bối của ta, hiện ta mới phát hiện ngày thường ngươi đáng yêu cỡ nào.” Truyền Sơn vui lắm, càng nhìn tiểu Canh Nhị càng thích, nếu hắn và Canh Nhị có con, có lẽ cũng na ná thế này đi?

“Hiểu lầm! Đây là hiểu lầm đấy! Ta và ngươi song tu không phải bởi vì ta có ý với ngươi về phương diện kia, là bởi vì ta muốn giúp ngươi, thật đó!”

“Ta hiểu ta hiểu mà, thực ra vấn đề này ta cũng muốn lâu lắm rồi. Trên đời này làm gì có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi chứ, nếu không phải trong lòng có thiện cảm với người ta, coi trọng người ta, ai lại trả cái giá đắt như thế, ngươi nói có đúng không? Có lẽ chính ngươi cũng không phát hiện cảm tình thực sự đối với ta, giống như ta trước kia vậy.”

“Không…”

“Ngươi đừng vội, chúng ta thử đi, nếu đôi bên đều hi sinh vì đối phương và có tình cảm thâm hậu, lại song tu nhiều lần như thế, không phải phu thê thì cũng hơn cả phu thê rồi.”

Bậy nào! Ai là phu thê với ngươi? Hơn nữa song tu nào có nhiều lần như ngươi nói! Huống hồ ai bảo song tu thì có nghĩa nhất định phải phát triển thành loại quan hệ đó? Canh Nhị muốn phủ nhận, nhưng hỗn đản Truyền Sơn căn bản không cho y cơ hội mở miệng.

Thấy Canh Nhị gấp gáp như thế, Truyền Sơn thầm cười đắc ý.

Ôi, Canh Nhị hay ho quá chừng. Không được, còn muốn đùa y nữa, ai bảo y chưa bảo gì đã bắt mình mang thai rồi!

“Canh Nhị à, ngươi đối tốt với ta ta đều nhớ kỹ, ngươi yên tâm, sau này ta cũng đối tốt với ngươi như thế, ta nhất định coi ngươi như vợ mình để thương yêu. Không không không, ngươi chính là vợ ta, chờ ta nuôi ngươi lớn rồi, chúng ta liền thành thân.”

Mặt Canh Nhị bốc khóc, muốn té xỉu rồi. Thế y thành con dâu nuôi từ bé à?

“Có đói bụng không?”

Canh Nhị do dự một hồi, đỏ mặt thành thật gật đầu.

Vào giờ khắc này, Truyền Sơn đột nhiên cảm thấy tâm can mình run rẩy. Nương của ta ơi! Tiểu tử này khi còn bé sao đáng yêu thế? Xong rồi, hình như mình bị bắt hồn mất rồi.

“Bảo bối ngoan, cha đi tìm thức ăn ngon cho ngươi, ngoan.”

Canh Nhị rùng mình một cái, cảm thấy mình nhất định sẽ chết lần nữa, nhất định sẽ.

“Bảo bối, sau này ta gọi ngươi Nhị ngốc có được không?” Người này hiển nhiên là đùa thành nghiện rồi, có lẽ trong lòng vẫn còn vài ý nghĩ ti tiện không thể cho ai biết?

Canh Nhị phẫn nộ phun một đống nước bọt… Cuối cùng ngất xỉu. Đáng thương cho y vừa mới khôi phục được chút sức, bị dày vò như vậy là thôi chẳng còn gì.

Truyền Sơn cười to, lòng thấy sảng khoái lắm. Vừa cười, bàn tay xương xẩu còn vừa vuốt ve cái mông mềm mềm của người ta, vẻ mặt đáng khinh y hệt như một ông chú biến thái.

Ơ? Xúc cảm này…

Bộ xương khô biến thái vô sỉ giơ đứa bé lên, hôn chụt mấy cái lên cái bụng nhỏ che yếm của người ta.

Canh Nhị vừa tức vừa thẹn, chống chọi chút sức cuối cùng, biến cái yếm nhỏ thành chiếc áo dài có thể che cả người.

Truyền Sơn đùa y thì đùa thật, nhưng thấy y mệt mỏi như thế cũng tiếc, cũng sợ y bị đói, cười được mấy cái rồi cũng lấy cái túi vải đựng ma thạch ra, ôm vật nhỏ ra ngoài tìm cái ăn.

Ôm tiểu Canh Nhị sinh động, mềm mịn, tâm tình Truyền Sơn thoải mái và sung sướng hơn bất kể lúc nào.

Chẳng qua mới một khoảng thời gian không gặp Canh Nhị, hắn cũng đã cảm thấy cô đơn buồn tẻ. Khi hắn nhìn thấy Canh Nhị lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, niềm sung sướng ngập cõi lòng như muốn nổ tung làm hắn chỉ muốn la to, muốn lộn mình mười cái liền.

Hắn thậm chí không biết nên biểu đạt phần sung sướng ấy sao nữa.

Thì ra, trong bất tri bất giác, tên ngơ ngốc ấy đã dần trở nên ý nghĩa hơn với hắn, đến nỗi không bao giờ có thể mất đi được nữa.

Mất đi ư? Nếu có một ngày, hắn thực sự mất Canh Nhị…

Truyền Sơn lắc đầu, gạt vấn đề này ra khỏi suy nghĩ. Hắn sẽ không mất người huynh đệ này, tuyệt đối không!

“Ngươi lấy túi trữ vật ở đâu đấy?”

“Hử?” Truyền Sơn lấy lại tinh thần.

Canh Nhị lấy chân đá cái túi buộc trên xương sườn của Truyền Sơn.

“À, đây là do ta lấy được từ trên người một Ma tu đánh lén ta. Hắn nghĩ ngươi là âm thai ngàn năm, muốn lấy ngươi để chế thuốc, cuối cùng bị ta làm thịt rồi. Hì hì.”

“Trong túi trữ vật này có gì tốt không?” Tiểu Canh Nhị mắt sáng rực lên, có tinh thần hơn không ít. (cả hai người đều có sở thích hay ho gớm)

“Không có gì tốt, có cũng không cho ngươi… Chờ đã, ngươi vừa nói cái gì? Túi trữ vật? Đây là túi trữ vật có thể đựng được càn khôn (trời đất) ấy hả?!” Truyền Sơn mừng quá kêu to.

Tiểu Canh Nhị hầm hừ quay mặt sang một bên không nhìn hắn. Tên thiếu nợ không trả khốn nạn nhất!

“Nhị ngốc à, bảo bối à, nào nào nào, tiện xem giúp ta cái viên đá này là thứ gì.”

“Phù!” Ngươi mới là Nhị ngốc. Canh Nhị phun nước bọt tỏ vẻ phẫn nộ, y phải khinh bỉ tên khốn này tới cùng.

Truyền Sơn lau mặt, cợt nhả dỗ trẻ, nói: “Đừng thế mà, Nhị ngốc à, ca sai rồi, ngươi muốn gì ca cho ngươi cái đó, sau này ca kiếm được thứ gì, ngươi thấy thích thì cứ lấy.”

“…” Canh Nhị có chút do dự.

“Vậy, ngươi nếu thích thứ trong túi trữ vật này, đều cho ngươi hết.” Truyền Sơn cởi chiếc túi trữ vật vứt vào lòng tiểu Canh Nhị. Dù sao Canh Nhị cũng là của hắn, hiện Canh Nhị lại nhỏ tí hin như thế, lúc cần không sợ y không cho, hí hí!

“Ta nhìn thử xem.” Canh Nhị dễ lừa.

Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, hạt mưa rơi tí tách tí tách làm cảnh sắc xung quanh thoạt nhìn có phần mờ mịt.

Cách đó không xa có người đang đi về phía này.

Phía trước chính là đầm nước hình thành do hai Ma tu Nguyên Anh Kỳ tự bạo, sau khi có đầm nước này, xung quanh sẽ có một vài động vật tới đây uống nước, việc săn mồi cũng không khó khăn gì.

Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn ra ngoài động. Người tới là ai? Có thể là Ma tu vừa rồi cho rằng Canh Nhị là âm thai ngàn năm không?

Thế nào, cho rằng hắn vừa ‘sinh’ con xong thì thừa cơ tìm tới?

Tới mới hay! Đang lo không có gì để dỗ Nhị ngốc nhà ta đây, cứ lấy thứ trên người các ngươi để lại là được. Chắc chắn làm đám các ngươi đều có đến mà không có về, trần truồng tới cõi đời này thì cũng trần truồng rời đi.

Truyền Sơn ngưng thần phóng linh thức ra điều tra kỹ, người tới tu vi tựa hồ không ra sao, nhưng có lẽ đây là một trong những thủ đoạn mê hoặc của đối phương chăng?

Truyền Sơn ngó bé ngốc đang lục lọi túi trữ vật trong lòng, nghĩ thầm Canh Nhị không biết còn dư được bao nhiêu năng lực tự bảo vệ mình?

Truyền Sơn muốn giấu Canh Nhị đi, nhưng lại sợ uy lực còn lại lúc tranh đấu lan đến y, ngẫm lại, tay phải giương lên, rất nhanh đã dung hợp được thành phần kim loại xung quanh, chớp mắt đã luyện ra một dây xích kim loại kỳ dị.

Khi Canh Nhị cảm thấy trên người mình có gì khác lạ, mở mắt vừa nhìn, nhất thời sợ trợn tròn mắt. Ma đầu này muốn làm gì?

Truyền Sơn đặt Canh Nhị xoay mặt về phía ngực mình, cuốn xích kim loại, bắt đầu buộc Canh Nhị lên ngực mình. Hắn nhớ kỹ hình dáng lúc nương hắn lấy thừng quấn đệ muội hắn, nhưng thừng này rốt cuộc buộc thế nào, hắn đã không còn nhớ nữa. Hơn nữa nương hắn cho con ra đằng sau lưng, chứ không buộc ở trước ngực như hắn.

Một vòng lại một vòng, vì sợ lúc tranh đấu Canh Nhị bị ngã xuống, Truyền Sơn quấn từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới bảy tám vòng, chặt chẽ không dời được, nhưng hình dạng ấy… vừa nhìn cái đã thấy giống y hệt trọng phạm bị trói gô lại rồi.

Canh Nhị cúi đầu nhìn mình, rất muốn khóc. Thế nhưng giờ y có muốn lau nước mắt cũng không được, bởi vì hai tay của y cũng bị trói lại.

“Làm sao?” Truyền Sơn sờ đầu Canh Nhị.

“Ngươi, ngươi đang êm đẹp vì sao lại trói ta chứ?” Ta cũng sẽ không chạy, dù muốn chạy cũng không chạy nổi a.

Truyền Sơn lúc này mới chú ý tới sai lầm của mình, nhanh chóng thả hai tay của y ra, Canh Nhị tham tài này còn không quên chộp lấy túi trữ vật vững vàng trong tay.

“Có người tới gây phiền toái, họ nghĩ ngươi là âm thai ngàn năm gì gì đó, cả đám đầu óc…. Ơ, là tiểu quỷ ấy?”

Truyền Sơn thấy rõ người tới, im bặt, “Mắt To cũng tới.”

Đọc truyện chữ Full