DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 4 - Chương 2

Khi đoàn người thái tử Lãng quốc giơ đuốc tìm tới cửa hầm mỏ, Minh Linh Tử cũng vừa mới hiện thân trước mặt thái tử.

“Ra mắt thái tử điện hạ.” Miệng Minh Linh Tử nói chào nhưng thắt lưng cũng không khom chút nào.

Thái tử Lãng quốc lập tức xoay người xuống, chu đáo khom người cười nói theo cấp bậc lễ nghĩa: “Chào đạo trưởng.”

Minh Linh Tử thầm quan sát vị thái tử Lãng quốc này, vẻ kinh nghi chợt lóe qua trên mặt, “Không biết thái tử điện hạ đến đây là vì việc gì?”

“Ha hả, chút việc tư mà thôi. Đúng rồi, nghe nói toàn bộ nô lệ mỏ đã bị bắt hết lại?”

Đã là việc tư đương nhiên không nên hỏi tỉ mỉ làm gì, Minh Linh Tử cũng mặc kệ những chuyện thế gian này, thuận miệng đáp trả: “Ừ, phần lớn đã tập trung được rồi, chỉ còn mấy con chuột lọt lưới không biết chạy đâu thôi.”

“Đạo trưởng ở đây khổ cực rồi, vậy Triêu Nguyên liền không quấy rầy đạo trưởng thi pháp nữa, đạo trưởng cứ thoải mái đi.

Minh Linh Tử nghe vậy cũng không lập tức rời đi, mà là lại mịt mờ quan sát vị thái tử điện hạ này mấy lần, lúc này mới hơi gật đầu xoay người rời đi. Nhưng hắn cũng không rời đi hẳn, mà là xoay một vòng, dùng ẩn thân thuật ẩn mình, trốn trong tối thầm dò xét ý đồ đến đây của vị thái tử này. Nếu hắn không nhìn lầm, vị thái tử điện hạ này không phải người thường đâu!

Minh Linh Tử vừa đi, nụ cười mỉm trên mặt Tiết Triêu Nguyên cũng lập tức biến mất, giọng lạnh lùng nói với ngục tốt đầu mục đến trước bái kiến: “Danh sách.”

“Danh sách? À! Vâng vâng, đây là danh sách toàn bộ nô lệ mỏ còn dư tập trung lại, mời điện hạ xem qua.” Ngục tốt phản ứng nhanh, vội trình danh sách lên.

Tiết Triêu Nguyên không đợi thuộc hạ chuyển giao, lấy luôn danh sách xem lướt một lần.

“Đều ở đây hết?”

“Vâng.”

“Hừ! Soát lần nữa cho ta, chắc chắn không chỉ những người này! Dù tìm được thi thể cũng phải tập trung hết lại cho ta.”

“Việc này…” Ngục tốt hai mặt nhìn nhau, để phòng ngừa phát sinh ôn dịch, họ thấy thi thể là luôn vùi xuống đất luôn, hôm nay lại phải tập trung thi thể lại là cớ vì sao? Thái tử điện hạ tự mình tới đây vốn đã lạ rồi, còn ra chỉ thị kỳ lạ như vậy…

“Thế nào? Có chuyện?” Sắc mặt Tiết Triêu Nguyên cũng không thay đổi, nhưng giọng nói làm người ta lạnh cả xương sống.

Các ngục tốt rùng mình một cái, liên thanh xác nhận, cũng không dám dừng lại nhiều chi, lập tức nhận mệnh rời đi.

“Đứng lại! Các ngươi tìm kỹ cho bản cung, nếu phát hiện một thiếu niên hơn mười tuổi, bất kể chết sống, lập tức đưa tới trước mặt bản cung.”

“Vâng.” Các ngục tốt đã hiểu, xem ra thiếu niên này chính là nguyên nhân thái tử điện hạ tự hạ thấp địa vị tới tận nơi này rồi.

Ngục tốt tản đi, ngục tốt đầu mục cũng không dám lười biếng, tiến lên thỉnh giáo thái tử điện hạ chuẩn bị ngủ lại đâu.

Ngủ lại? Hắn hiện tại nào có thời gian ngủ!

Tiết Triêu Nguyên trán hằn gân xanh, mắt đầy tơ máu, liếm khóe miệng, loại chuyện này không khai giới không biết, một khi phá giới, cả linh hồn đều thèm khát cảm giác ấy.

Hắn không muốn đợi nữa.

Đạo sĩ phái Thanh Vân sao? Nghe nói ăn những người này càng đại bổ ấy chứ. Sờ bảo bối trong túi bách bảo, Tiết Triêu Nguyên cười gian. Trước khi tới hắn đã hỏi thăm rõ ràng tình hình cụ thể trong hầm mỏ này, hơn nữa đã chuẩn bị tốt những người chịu tội thay để cướp đoạt nguyên khí của những đạo sĩ phái Thanh Vân.

Không phải những nô lệ mỏ trong hầm mỏ này không hề sợ đạo pháp của phái Thanh Vân sao? Không phải hai gã tiên trưởng có mặt ở đây cũng không thể cấm được bạo động sao? Vậy thì đạo sĩ phái Thanh Vân có một hai người chết ở đây chắc cũng không có gì lạ nhỉ? Nói tóm lại, hắn còn không định đắc tội phái Thanh Vân.

“Vào mỏ!” Tiết Triêu Nguyên liếm môi, đã hơi vội vàng. Ai không muốn trường sinh bất lão? Ai không muốn trở nên hùng mạnh? Đặc biệt là quá trình trở nên mạnh này còn tuyệt vời như thế.

“Vâng.”

Mấy tên hộ vệ tâm phúc nhìn thấy chủ tử nhà mình lại lộ nét cười thèm máu, không khỏi cùng nhau cúi đầu. Nhớ tới lúc đó, hình ảnh vị thái tử điện hạ này bắt tù binh lấy tim còn chưa tiêu tan khỏi đầu họ. Hai trăm tù binh bị bắt đã bị làm thịt như thế. Nếu không phải sợ bị người phát hiện, mấy ngàn tù binh bị bắt chắc đã trở thành đỉnh lô cho thái tử điện hạ luyện công rồi.

Đáng thương cho những nô lệ gây rối trong hầm mỏ, lần này đại khái một người cũng không giữ lại được rồi.

Các hộ vệ sợ, nhưng tính mệnh người nhà họ đều nằm trong tay vị thái tử điện hạ này, đối với vị hoàng đế Lãng quốc tương lai này đây, họ biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn nhưng căn bản không dám sinh hai lòng, lại càng không dám chạy trốn.

Thái tử bắt đầu ăn tươi nuốt sống từ khi nhập ma, lại bắt đầu từ lúc nào thì mắt thành đỏ nhỉ? Tựa hồ đều bắt đầu từ khi đạo sĩ mặc áo cà sa kia xuất hiện ở phủ Tam hoàng tử, đồng thời cũng là lúc hoàng tử nhỏ tuổi nhất mất tích.

“Đóng chặt cửa hầm mỏ lại, không có lệnh của bản cung, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào!”

“Vâng.”

“Vì sao phải đóng cửa hầm mỏ lại?

Minh Linh Tử nhìn theo nhóm người Tiết Triêu Nguyên đi vào hầm mỏ, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Đường đường một thái tử Lãng quốc vậy mà tiến nhập ma đạo, hắn có nên giết luôn trừ ma vệ đạo không nhỉ, hoặc là coi như không biết tiếp tục hợp tác với Lãng quốc? Ờm, có lẽ hắn nên liên lạc với sư môn, hỏi ý tứ các vị trưởng bối đã?

Niết pháp quyết, Minh Linh Tử vượt lên trước nhóm người Tiết Triêu Nguyên chạy trước một bước.



Đường mỏ dài sâu thăm thẳm quanh co, đáng tiếc tu vi hắn quá yếu còn chưa thể thi triển ngũ hành độn thuật, bằng không hắn cũng sẽ không bị chuyện xảy ra trước mắt cản đường.

“Người ở bên trong đi ra cho ta!” Một đội ngục tốt canh giữ một hang động thấp bé, giơ đèn ***g hét lớn vào trong.

Đợi một hồi, không thấy bất luận động tĩnh gì.

“Bên trong quả thực có người?” Tiểu đầu mục của đội này sặc giọng hỏi.

“Đầu, chắc chắn là có người. Ta vừa mới nghe thấy tiếng ho khan truyền ra từ bên trong, nghe thấy rất rõ, tuyệt đối không sai.”

“À? Đã thế thì mấy người các ngươi dùng trường thương chọc vào bên trong, ta thật muốn xem trong đó có mấy con chuột.” Tiểu đầu mục cười tàn nhẫn, phất tay cho thủ hạ tiến lên.

Mấy tên ngục tốt phụng mệnh nhấc trường thương chọc loạn xì ngậu vào trong hang động.

“Khoan đã! Đừng chọc, ta đi ra, tiểu nhân đi ra đây, khụ khụ!” Từ trong hang động truyền ra giọng cầu xin tha thứ của một ông già, theo tiếng ho khan liên tục khó kiềm, một cái đầu tóc hoa râm ló ra từ trong hang động.

“Các quan gia, cầu các ngươi thương tình lão nhi tuổi già sức yếu, tha lão nhi một mạng.” Lão nhân vừa ra đã quỳ gối trước mặt các ngục tốt dập đầu liên tục. Ai bảo lão trốn vào hang động này không lâu, chưa kịp đào sâu hơn đã bị tiếng ho khan của mình bán đứng, làm hắn phải tự chui đầu vào lưới.

“Lão cẩu! Ai bảo ngươi trốn! Còn dám lừa đại gia.” Ngục tốt nghe tiếng ho khan tiến lên một bước, đạp tên nô lệ già xuống đất.

“Lão già chứng nào tật nấy kia, bắt lại!”

“Vâng.”

Truyền Sơn đau đầu xoa trán, nếu là nô lệ khác hắn cũng mặc kệ, nhưng nghe giọng người này lại là một trong những người hắn quen không nhiều trong mỏ, hơn nữa người này còn có ân tình với hắn. Nam tử hán đại trượng phu, có ân phải báo, có thù phải trả, điều này cũng chẳng liên quan lắm tới việc hắn tu ma.

“Phù ───.” Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn ***g trong tay các ngục tốt tắt hết.

Con đường mỏ thoáng chốc đã tối mù, duỗi tay không thấy năm ngón.

“Chuyện gì vậy? Đèn ***g sao lại tắt? Lão Tam đồ tể sao ngươi không mau châm đèn lên?”

“Oa! Ai đẩy ta đấy? Đá đánh lửa của ta đâu? Ai lấy đá đánh lửa của ta rồi?”

“Đó là cái gì?”

Một đôi mắt đỏ, giống như dã thú, lại giống như oan hồn xuất hiện trong bóng đêm.

“Trả ─── mạng ─── cho ─── ta!”

“Ma… có ma!”

“Phù ───.” Truyền Sơn cố ý thổi một hơi vào cổ tiểu đầu mục.

“A a a!” Tiểu đầu mục vừa xoay mặt đã thấy một khuôn mặt quỷ mơ hồ xuất hiện trước mắt, sợ đến nỗi ném trường thương bỏ chạy, mà ngay cả gọi huynh đệ thủ hạ của mình cũng quên mất.

“Ma! Có ma! Chạy mau chạy mau!” Phàm là ngục tốt có thể chạy trốn cũng bất chấp tối tăm chạy vội, mỗi người đều chạy trở về đường cũ. Trên đường chạy ngươi đụng ta, ta đụng ngươi, đã sợ lại càng thêm loạn.

“Khặc khặc khặc!” Truyền Sơn sung sướng cười ghê rợn, không những dọa các ngục tốt không dám quay đầu lại mà còn dọa luôn Đinh lão tam tưởng chừng như phải chết không nghi ngờ sợ đến ôm đầu lạnh run.

Nhìn thấy Đinh lão tam gầy hơn trước kia, càng ngày càng già nua, Truyền Sơn đem đá đánh lửa, đèn ***g, còn có một thanh trường thương cướp được từ tay ngục tốt ném tới trước mặt Đinh lão tam.

“Ngươi không cần sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.”

“Ngươi là…?” Đinh lão tam run rẩy ngẩng đầu, “Ngươi là Tân 279? Có phải không? Ngươi là Tân 279! Ta đã nghe ra tiếng ngươi rồi, ta…” Đinh lão tam kích động suýt gào khóc.

Truyền Sơn không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Đừng tự chui đầu vào lưới, quan viên Lãng quốc muốn bắt hết số nô lệ còn lại giết hết không sót một người. Ngươi trốn cho tốt. Nhưng hầm mỏ này sắp gặp chuyện không may, ngươi nên nghĩ cách chạy trốn đi.”

“Khoan đã, ngươi hiện tại là sống hay, hay…?” Đinh lão tam sờ lấy trường thương trên mặt đất, lập tức cầm chặt trong tya.

Truyền Sơn quay đầu lại, mỉm cười: “Cảm ơn ngụm rượu khi đó của ngươi.”

Hai tròng mắt đỏ như máu biến mất trong bóng đêm, Đinh lão tam ngơ ngác nhoài người trên đất, khuôn mặt bẩn thỉu lọ lem vì hai vệt nước mắt chảy dài. Lão hận La Truyền Sơn, nếu không phải do người này và Canh Nhị, họ cũng sẽ không tới nước này. Nhưng mà…

Lau nước mắt, sợ ngục tốt còn có thể quay lại, Đinh lão tam lần mò một phen, cầm đèn ***g và đá đánh lửa trên mặt đất lên, thắp sáng đèn ***g, cắp nách trường thương chạy tít vào sâu trong động mỏ. Đại nạn không chết tất có phúc sau này, Đinh lão đại đã chết, nhưng chỗ giấu lương của Đinh lão đại cũng không bị tìm thấy toàn bộ, dựa vào chút lương thực ấy, chỉ cần lão trốn được, nói không chừng lão không những không chết, còn có thể thoát khỏi Hắc ngục đáng sợ này.

Lão muốn sống, lão phải sống! Lão còn một đứa con gái bên ngoài, lão muốn đi tìm nó, lão muốn tìm đến nó, nói với nó: khi đó cha nó không phải cố ý vứt bỏ nó…

Truyền Sơn sau khi giúp Đinh lão tam tránh được một kiếp thì lập tức đi nhanh tới đại sảnh, trên đường còn gặp phải mấy tên ngục tốt chạy trốn kia, mấy ngục tốt này may mắn gặp được một đội ngũ khác, vội vã mồm năm miệng mười kể lại quá trình gặp ma vừa rồi.

Truyền Sơn có ý xấu, ngay lúc họ vừa kinh vừa sợ nói ra thì bò đến trên đỉnh đầu họ, tay chân cắm vào trong khoáng thạch, treo tòng teng người, đầu xoay một cái, cố ý lộ cánh tay phải biến xương khô trọc vào đỉnh đầu một tên ngục tốt nào đó.

Tên cai ngục vô thức ngẩng đầu.

“… Oa a a a!”

“Khặc khặc khặc!”

“Ma a! Ma a!”

Vung tay tắt hết đèn, Truyền Sơn dọa những tên cai ngục sợ đến kinh hồn táng đảm cười hế hế, lướt qua những người này tiếp tục chạy về phía đại sảnh hầm mỏ.

Trên đường đi cũng không gặp người nào khác nữa.

Bốn phía đại sảnh treo hơn mười ngọn đèn ***g, mặc dù không đến mức sáng như ban ngày nhưng ít nhất mặt mũi nhau cách hai thước cũng có thể nhìn rõ ai là ai.

Dưới đài cao, có không ít ngục tốt dựa vào bậc thang ngủ khò khò, hơn nữa còn có hơn ba trăm nô lệ ở đằng sau, nhất thời chỉ nghe thấy trong đại sảnh vang lên tiếng ngáy liên tiếp, vang như trống rền.

Hơn ba trăm nô lệ, con mắt ngục tốt dù có lớn thì một người cũng chỉ có hai, hơn nữa do ánh sáng không đủ, tự nhiên để Truyền Sơn tìm được kẽ hở.

Đáng tiếc tu vi hắn quá thấp, ẩn thân thuật chỉ có thể duy trì được một thời gian (chừng năm phút) nhưng điều đó cũng đủ để hắn nghênh ngang đi tới bên cạnh Canh Lục.

Không biết vận khí hắn tốt hay xấu, tên đạo sĩ phái Thanh Vân kia vậy mà không có ở đây.

Truyền Sơn không hề do dự, bước đầu tiên hắn vốn không định chống lại tên đạo sĩ kia, dùng lời Canh Nhị, thực lực hắn kém hơn tên đạo sĩ kia năm cấp. Lấy yếu thắng mạnh nghe thì hay đấy, nhưng hắn còn chưa ngu đến nỗi lấy trứng chọi đá.

Ngẫm lại xem, khi đó Trịnh quân sư và Vương đầu đã nói với bọn hắn thế nào nhỉ? Gặp phải địch nhân có thực lực hơn hẳn mình, nhưng đến lúc phải đánh, phải làm thế nào?

Bước đầu tiên, nhiễu loạn lòng địch, chia ra mà giết.

***

Canh Lục thân là đầu mục trong đám nô lệ, ngục tốt giám thị hắn rõ ràng nghiêm trọng hơn so với các nô lệ khác một chút, chẳng qua Canh Lục cũng không bị bắt nhốt riêng lẻ, mà bị trói lại cùng một chỗ với những nô lệ khác.

Một bóng đen trườn theo tường, tránh né ngục tốt, chậm rãi tới gần đám người Canh Lục.

Ngũ muội vẫn đang khẩn trương cũng không ngủ, trong mông lung, nàng tựa hồ thấy tường bên phải có một bóng đen hình người xuất hiện bên cạnh.

Ai?!

Ngũ muội sợ đến nỗi giật mình tỉnh táo, nhưng chờ đến khi nàng mở to hai mắt nhìn đến bên cạnh, bóng đen kia cũng không còn thấy nữa.

Kỳ lạ? Lẽ nào ta nhìn lầm rồi.

Ngay lúc Ngũ muội hoài nghi vừa rồi có phải mình đang nằm mơ hay không thì Truyền Sơn đã dùng ẩn thân thuật đi tới bên cạnh Canh Lục.

“Không phải sợ, đừng cử động, cũng đừng phát ra tiếng động. Ta là La Truyền Sơn.”

Canh Lục bị trói gô lại, nhắm mắt nghỉ ngơi lúc nghe thấy thanh âm thì thầm bên tai, thân thể hơi giần giật, miệng lẩm bẩm hai tiếng rồi không nhúc nhích nữa.

Ngục tốt phụ trách trông coi nhìn Canh Lục một cái, xác định không có vấn đề gì, cúi đầu tiếp tục gà gật.

“Ngươi đoán đúng đấy, ta đã chết rồi. Nhưng ta chết không nhắm mắt, không phải ta tới tìm ngươi tính sổ, ngươi không cần lo.”

Truyền Sơn đùa dai thổi một luồng hơi vào lỗ tai Canh Lục. Canh Lục nhịn không được rùng mình một cái, lén hé mắt nhìn xung quanh.

“Ngươi không thấy ta, ta hiện đang ở trạng thái hồn ma. Ngươi không biết đâu, ta chết thảm lắm!”

Canh Lục rất muốn nói: oan có đầu nợ có chủ, ngươi chết rồi đừng tới tìm ta! Nhưng nhìn ngục tốt trông coi không xa phía trước, lo mình vừa mở miệng đã bại lộ, đành phải cố nhịn đau khổ bị hồn ma quấn thân.

Nghe giọng điệu vị ma mới này, dường như hắn có chuyện gì muốn nói với mình, là chuyện gì chứ? Có phải là phương pháp trốn ra khỏi đây không?

Vừa nghĩ tới đây, Canh Lục suýt thì không kiềm chế được mà nhảy dựng lên.

“Ta rõ ràng đã chết, ngươi lại còn muốn phái người tới giết ta lần nữa. Hừ! Chờ ngươi xuống lòng đất rồi, ta lại tính sổ với ngươi.”

Canh Lục đầy bụng nghi vấn muốn hỏi, nhưng khổ nỗi khó mà mở miệng, đành phải để vị ma mới kia nói hết một đợi cho sướng miệng.

“Ngươi biết vì sao ta không tìm ngươi tính sổ không?”

Ta làm sao biết? Canh Lục giần giật khóe miệng.

“Bởi vì a… Khặc khặc khặc, các ngươi sẽ chết, nhanh lắm, cực kỳ nhanh! Căn bản không cần ma gia ta tự ra tay.”

Canh Lục không thể chịu nổi, mở trừng hai mắt.

“Xảy ra chuyện lớn như thế, chết nhiều người như thế, than đá cung ứng không nhiều, linh thạch cũng không có, các ngươi cho rằng tặc đạo phái Thanh Vân kia sẽ có lòng tốt như vậy sao? Hay là các ngươi cho rằng quan viên chó chết Lãng quốc sẽ buông tha cho các ngươi? Khặc khặc khặc! Nằm mơ đi cưng!”

Canh Lục nhìn lướt qua ngục tốt ngủ gà ngủ gật, nhanh chóng quay đầu lại nhìn một vòng.

Không có ai, nô lệ xung quanh hắn đều quen, hơn nữa tất cả mọi người đang ngủ, không ai tới gần hắn trong vòng hai thước.

“Ta nghe thấy nha! Nghe thấy các ngục tốt này nói muốn giết chết tất cả các ngươi, nhất là ngươi! Họ muốn lột da rút gân ngươi để răn đê! Kể cả những nữ nhân này cũng phải chết. Khặc khặc khặc!”

Thanh âm biến mất lúc đó.

Tâm tư Canh Lục như sóng biển trong bão, kịch liệt lại hỗn độn. Tin tức này là thật chăng? Nhưng La Truyền Sơn có cần phải nói dối lừa hắn sao? Nếu hắn ta có thể làm đám Đinh 200 có đi không có về, có thể vô thanh vô thức mò đến bên cạnh hắn, muốn giết hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay. Nếu lời hắn ta nói là sự thực…

Canh Lục nuốt một ngụm nước bọt, quay sang, hạ giọng hỏi: “Này, ngươi còn ở đây không?”

Truyền Sơn tính thời gian, có lẽ vẫn để hắn nói mấy câu, liền khẽ ừ.

“Ngươi có thể giúp ta không? Nếu ngươi có thể giúp ta, ta tất tạo một bài vị trong nhà cho ngươi, ngày ngày thắp hương bái phật. Sau này chỉ cần ta sống được một ngày, tất sẽ không làm dở việc nhang khói cho ngươi.”

Truyền Sơn thật rất muốn biết nơi Canh Lục giấu lương thực, nhưng hiện tại không thích hợp đề xuất, miễn cho đối phương nghĩ nhiều, cho rằng hắn chỉ muốn mượn cớ muốn lương thực của hắn ta.

“Ừm… Không phải ta không muốn giúp ngươi, đạo sĩ phái Thanh Vân kia có chút đạo hạnh, ta chẳng qua là một hồn ma vừa mới chết, nếu không phải bị chết oan quá thảm quá thì ngay cả việc tới gần đây cũng khó.”

“Ngươi có thể không cần đối phó đạo sĩ kia, chỉ cần ngươi gây hỗn loạn tạo cơ hội cho chúng ta, để chúng ta có cơ hội chạy trốn là được.”

“Cái này ư…”

“Chỉ cần ta có thể chạy trốn, ta còn có thể đưa một phần lương thực cho Canh Nhị và Kỷ 14.”

Truyền Sơn thầm khen ngợi, người này đúng là xứng với hai chữ ‘kiêu hùng’, đáng tiếc mai một ở một hầm mỏ như thế này. Nếu có thể chạy thoát, có trời mới biết người này sẽ tạo nên nhiều sóng gió thế nào.”

Không nghe thấy tiếng Truyền Sơn, Canh Lục tưởng điều kiện này hoàn toàn không thể đả động đối phương, khẽ cắn môi nói thêm: “Mặt khác, nếu Canh Nhị đồng ý, ta có thể trả Ngũ muội lại cho y, hơn nữa nhất định sẽ làm Ngũ muội ngoan ngoãn hầu hạ y, tuyệt đối không dám sinh hai lòng.”

Nghe xong lời này, Truyền Sơn lạnh lòng, đồng thời cũng phải bội phục người này, thật là vì mạng sống, chuyện gì cũng có thể bán đứng được. Người như vậy bảo sao lại bị đưa đến nơi này.

“Có thấy đèn ***g ở cây cột trên đài cao kia không? Chỉ cần nó tắt, ngươi hãy dẫn mọi người chạy đi thật nhanh.”

“Lúc nào?”

“Nhanh thôi, ngươi cứ tùy thời chú ý. Đạo sĩ kia đã trở lại, ta đi đây.”

Xác định xong thời gian, Canh Lục thở phào nhẹ nhõm, từ từ quay mặt lại.

“Vừa rồi ngươi huyên thuyên gì đấy?”

Bản mặt ngục tốt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, làm Canh Lục sợ thót tim. Nhưng người này đã gặp nhiều sóng to gió lớn, lúc quay mặt lại, mắt đã nhắm, nghe thấy câu hỏi, lúc này mới mở mắt ra, trên mặt là vẻ kinh ngạc mơ hồ như vừa bị đánh thức: “Ngài nói gì? Ta vừa nói ư?”

Ngục tốt nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cũng không thấy khác lạ gì. Các nô lệ xung quanh đều đang ngủ, cũng không có ai tiếp cận hắn.

“Ngươi thành thật chút cho ta!” Ngục tốt không phát giác điều gì lạ, khó chịu dùng vỏ đao chọc mặt Canh Lục, đá hắn một phát, lại trở lại chỗ cũ.

Canh Lục híp mắt nhìn bóng lưng ngục tốt, trên mặt một chút hận ý cũng không xuất hiện, trong lòng thì đang mưu toan làm sao đem tin tức truyền mấy thủ hạ tâm phúc, lại để tâm phúc truyền tin tức cho toàn bộ nô lệ như thế nào. Muốn chạy trốn, đương nhiên là càng loạn càng tốt, chỉ có toàn bộ nô lệ cùng nhau nháo nhào, hắn mới có thể có cơ hội chạy trốn.

Truyền Sơn nín hơi đứng ở đầu đường, mắt thấy Minh Linh Tử đi qua bên cạnh hắn. Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, sắc mặt Truyền Sơn thoáng cái đã lạnh xuống lại lập tức khôi phục như ban đầu.

Minh Linh Tử không dừng chân, tựa hồ không phát hiện bất luận điều gì khác lạ.

Truyền Sơn sờ tay vào ngực, sờ mai rùa Canh Nhị cho hắn, nghĩ thầm thứ này đúng là tốt thật.

Minh Linh Tử đi qua bên cạnh Truyền Sơn thì đột nhiên dừng bước quay đầu lại. Truyền Sơn căng thẳng, cánh tay phải khẽ nâng.

Ánh mắt Minh Linh Tử lộ vẻ nghi hoặc, vừa rồi hắn dường như cảm thấy có cái gì đó, nhưng đằng sau cũng không có ngã rẽ nào, có lẽ là hơi thở của tên thái tử điện hạ kia đã ảnh hưởng hắn?

Minh Linh Tử quyết định lập tức liên lạc sư môn. Sự tình càng ngày càng phức tạp rồi, lần trước cũng đã làm hỏng chuyện, lần này hắn mong không xuất hiện chuyện gì làm sư môn trách tội nữa.

Truyền Sơn tránh thoát một kiếp đang chuẩn bị ẩn vào trong tối, ơ? Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn về phía lối vào hầm mỏ.

Cùng là người tu ma như hắn? Hơn nữa ma lực tựa hồ thấp hơn hắn.

Thông qua ký ức của Trách Yểm, Truyền Sơn hiểu được người tu ma và người tu đạo có gì khác biệt, chính là lực uy hiếp của người cấp cao đối với người cấp thấp, đây là gông xiềng bất luận người tu ma nào đều không thể trốn được, đối mặt người tu ma thực lực mạnh hơn mình, chỉ có thể khúm núm.

Còn hắn tựa hồ bị quả xương khô ảnh hưởng, tâm lý sợ hãi đối với Trách Yểm đã nén tới điểm thấp nhất. Nhưng dù là vậy, hắn vẫn có ba phần kiêng kỵ hai phần kính nể với Trách Yểm.

Không biết người tới địa vị thế nào, cũng dám thả ma khí trực tiếp xuất hiện trước mặt đạo sĩ phái Thanh Vân.

Truyền Sơn sờ cằm, có lẽ đây là một cơ hội?

Đổi đuốc thành đèn ***g, đoàn người Tiết Triêu Nguyên không ngồi xe mỏ mà đi thẳng xuống.

Truyền Sơn trốn từ một nơi bí mật gần đó thấy rõ người tới thì mở to hai mắt nhìn. Đây không phải…?

Lãng quốc tam hoàng tử Tiết Triêu Nguyên!

Tốt rồi, thù mới hận cũ cùng dâng lên trong lòng. So với việc hiếu kỳ vì sao vị hoàng thái tử này lại tu ma, hắn càng muốn chém người này một đao.

Nhưng kinh nghiệm hai mươi năm qua nói cho hắn hay, làm người có lúc không thể quá manh động.

Truyền Sơn có mai rùa giấu ma khí, cũng không lo bị người ta phát hiện, trốn từ một nơi bí mật gần đó tùy thời hành động.

Do hắn tu ma không lâu nên thường thức đối với tu ma cũng không phải hiểu lắm, nhưng Trách Yểm dù sao cũng từng nói với hắn một chút, hơn nữa chính hắn cũng cố ý tìm kiếm ký ức về phương diện này, lúc này thấy hình dạng của Tiết Triêu Nguyên, hơn nữa ngục tốt tiết lộ tin tức, trong lòng cũng đã hiểu đại khái.

Biết thì biết thế, hắn cũng không chọn cách ra tay luôn và ngay với Tiết Triêu Nguyên, không nói tới có đạo sĩ cao hơn hắn năm cấp đang đợi hắn, chỉ cần nói từ phần mưu kế thôi cũng đã không thể rút dây động rừng rồi. Ngược lại, nếu suy nghĩ của hắn trở thành sự thực thì điều đó sẽ giúp đỡ lớn cho việc thực hiện kế hoạch của hắn.

Tòng quân nhiều năm, hắn đã học được cách lúc nào nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, lúc nào nên quả quyết thì không thể mềm yếu. Cứu thiểu số hay cứu đa số người luôn là một vấn đề gây tranh cãi, nhưng chuyện này đối với hắn rất đơn giản ─── xem người thân của hắn ở bên nào

Nếu ở bên thiểu số, vậy ta mặc kệ những kẻ khác đi chết hết. Nếu ở bên đa số, vậy càng ngại ghê ấy, ta đây đều vì ‘đại nghĩa’.

Chính bởi kiểu suy nghĩ ấy, Vương đầu vẫn cứ cho rằng hắn không thích hợp làm một đại tướng quản lý toàn quân, chỉ có thể dùng làm kỵ binh và thân binh. Hắn thực sự không để ý điều đó cho lắm, bởi vì hắn cảm thấy Vương đầu cùng một kiểu người với hắn, nhưng người ta lại là đại tướng đấy?

Nhưng nếu Tiết Triêu Nguyên có ý này thật, vậy đạo sĩ phái Thanh Vân lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ có thể nào trợn mắt nhìn kẻ tu ma giết người đoạt mạng tu luyện ma công trước mặt mình?

Tiết Triêu Nguyên dám có quyết định này, có phải là hắn đã có biện pháp đối phó với đạo sĩ phái Thanh Vân hay không?

Còn hắn có thể lợi đôi điều trong đó không?

Không nhắc tới bên này Truyền Sơn đang dốc lòng suy nghĩ phải lợi dụng vị hoàng thái tử điện hạ Lãng quốc này kiểu gì cho tốt nhất, mà nói sang vị hoàng thái tử lòng dạ khó lường này vừa tiến vào hầm mỏ đã che mũi lại.

Thối! Thực sự quá là thối!

Không nói tới cái khác, chỉ cần mùi thi thể hư thối cộng thêm mùi cứt đái của hơn ba trăm con người cùng nhau bày ra đã đủ xông chết người.

Minh Linh Tử thân là người tu chân tự nhiên có biện pháp có thể cách ly những thứ mùi này, những ngục tốt này cũng đã quen các loại mùi lạ trong lao tù, mùi ở đây mặc dù nồng hơn đôi chút, nhưng nhịn thì vẫn nhịn được.

Nhưng Tiết Triêu Nguyên là người thế nào? Dù hắn đã từng sống nơi chiến trường một thời gian, nhưng ai có thể thực sự dám để hắn trải qua những huyết vũ tinh phong này? Càng đừng nói tới các loại dơ bẩn của quân đội.

Tiết Triêu Nguyên vào lầm ma đạo, thi thể sau khi bị ăn tim cũng được người khác xử lý ngay lập tức, chưa kịp cảm nhận mùi thối của thi thể bị hư thối. Giờ đây, các loại mùi tanh tưởi quyện vào nhau xông vào mũi, suýt thì xông cho hắn bỏ chạy. (oái, thế nhỡ dẫm vào cứt đái thật thì sao =,=)

Vừa rồi ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi thối, nhưng không ngờ bên trong lại thối thành như vậy.

Mấy hộ vệ thiếp thân của Tiết Triêu Nguyên cũng bụm chặt mũi, chỉ có tên quan viên trực thuộc kia không dám bịt mũi mà cố chịu đựng.

Tiết Triêu Nguyên cảm thấy hứng thú của mình thoáng cái đã giảm đi nhiều, nhưng hắn cũng không thể bảo bọn thuộc hạ cùng ra ngoài, đợi rửa sạch rồi lại ra tay lần nữa được nhỉ?

Thấy ngục tốt đầu mục ra hiệu, mấy đầu mục lớn lớn nhỏ nhỏ cùng tiến lên trước bái kiến.

Tiết Triêu Nguyên vung tay lên, “Các ngươi đều bảo vệ tốt người cho bản cung rồi.”

“Vâng.”

Tiết Triêu Nguyên ngó Minh Linh Tử ngồi xếp bằng bất động trên đài cao, lại vô thức sờ bảo bối trong túi bách bảo.

Là hiện giờ ra tay, hay chờ lát nữa? Nhưng nếu để đạo sĩ kia thấy việc hắn sắp làm, có lẽ cũng không dung nổi hắn đi? Xem ra hắn vẫn phải giải quyết đạo sĩ này trước đã.

Minh Linh Tử đã để hạc giấy truyền tin, lúc này đã ở trên đài cao chờ hành động bước tiếp theo của vị hoàng thái tử này. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy vị hoàng thái tử này tựa hồ không có ý tốt với hắn, hoàn toàn không khúm núm giống như trước đây khi thấy họ.

Đường đường hoàng thái tử Lãng quốc sao lại vào lầm ma đạo? Minh Quyết Tử sư huynh không phải làm quốc sư ở đó sao? Sao lại không phát hiện ra? Nhân sĩ giới tu chân trên tinh cầu này ai chẳng biết Lãng quốc được phái Thanh Vân che chở? Sao còn có người dám dạy thái tử Lãng quốc phương pháp tu ma? Hay có người thầm đối nghịch với phái Thanh Vân? Người này là ai chứ? Có phải là…

“Ai?!” Minh Linh Tử mở choàng hai mắt, khoát tay bắt được thanh đoản kiếm bay vụt tới.

Phương hướng đoản kiếm đến từ cửa hang kia, mà chỗ cửa hang kia chính là chỗ đám thủ hạ của hoàng thái tử Lãng quốc vào lầm ma đạo kia và hắn đứng.

Tiết Triêu Nguyên cũng đã chú ý tới động tĩnh trên đài cao, cũng thấy được cảnh tượng thanh đoản kiếm bay ra.

Thanh đoản kiếm bắn ra từ đằng sau hắn, điểm này khỏi cần nghi ngờ. Nhưng ai dám ra tay trước khi hắn hạ lệnh?

Tiết Triêu Nguyên không quay đầu lại, bởi vì Minh Linh Tử đã đứng dậy ở trên đài cao.

Làm thế nào? Giải thích, hay dứt khoát đã làm là làm cho xong?

Gió lạnh nổi lên, đèn ***g treo cao lắc lư một đợt. Bóng đen trong hầm mỏ giao nhau, nhất thời thần và ma khó mà phân biệt.

“A!” Có người nhẹ giọng kêu lên, phát hiện mình mất đoản kiếm.

Tiết Triêu Nguyên cũng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của thủ hạ, lúc này, hắn lại thấy do dự.

Dựa theo ý kiến của người kia, đạo sĩ phái Thanh Vân dù chỉ là hàng chữ Minh, cũng cao hơn pháp thuật của hắn mấy cấp. Hắn muốn đánh, cũng chỉ có thể đánh lén thôi.

Hôm nay xem ra, tựa hồ không phải thời cơ tốt để ra tay.

Tiết Triêu Nguyên do dự, nhưng có người không muốn hắn tiếp tục do dự nữa.

Truyền Sơn quyết định được ăn cả ngã về không. Bước thứ hai của lấy yếu thắng mạnh, bắt trộm trước bắt thằng đầu tiên. Hắn không bắt được, cũng phải tạo cơ hội để bắt!

Hắn cũng biết ẩn thân thuật mất đi hiệu lực, bản thân hắn chắc chắn không thể gạt được đạo sĩ kia, thế là dứt khoát xé vải quấn người xuống, chỉ bao lấy mặt, thừa dịp ánh đèn lay lắt, bằng tốc độ nhanh nhất hóa thành bóng đen lẻn đến trên đài cao, vung tay phải chộp tới phía Minh Linh Tử.

Đọc truyện chữ Full