Giết Hàn Khải thì hắn có thể sống, lấy mạng đổi mạng.
Thẩm Ngọc run rẩy nhận kiếm, hai tay cố cầm chắc, gửi hết cơ hội sống của mình vào thanh kiếm này. Đến khi xuống tay, đầu gối nhũn ra muốn đứng không nổi, hắn hít sâu một hơi, một hồi lâu, nhắm mắt lại giơ kiếm đâm vào.
Tiếng lưỡi kiếm sắc bén xuyên vào nhân thể rất rõ, ném vũ khí giết người xuống. Thẩm Ngọc vội lui ra sau vài bước, ngón tay xoa gương mặt, lau những giọt máu bắn tung tóe trên mặt.
Hắn ngơ ngẩn bàn tay dính đầy máu của mình, rốt cuộc cố gắng không được nữa mà ngã ngồi trên mặt đất, vì sợ mà nước mắt chảy ào ạt.
Hắn cắn chặt răng, quay đầu nhìn Hàn Cẩn đang đứng một bên ôm cánh tay xem diễn.
“Ta không hối hận, ta còn muốn sống.”
Người này không chỉ yếu đuối lại còn ích kỷ, là cái thứ lên không được mặt bàn.
Hàn Cẩn bỏ qua cảm giác không thú vị mà ngáp một cái, đi qua nhặt trường kiếm lên, móc ra từ trong lòng ngực chiếc khăn tay chậm rãi chà lau.
“Từ nay về sau, ngươi không được lấy tên Thẩm Ngọc, còn sau này làm sao sông được là chuyện của ngươi, hiểu chưa?”
Thẩm Ngọc cảm kích gật đầu.
Hàn Cẩn đi rồi, thi thể Hàn Khải còn chưa xử lý, Thẩm Ngọc biết, lát nữa sẽ có một đám người xông vào kéo thi thể này đi, trong tối nay, nguyệt hắc phong cao, nói không chừng sẽ đưa đi cho chó ăn hoặc tìm nơi hẻo nào đó chôn. Hắn mỉm cười đi đến cạnh thi thể, lấy ngón tay dính máu đưa vào miệng, hương vị thơm ngọt nháy mắt lan tràn khắp da đầu.
Đêm nay, ở bãi cỏ ngoài quân doanh, lửa trại nổi lên, cá nướng, gà rừng nướng, thỏ hoang nướng vàng rộp, binh lính ngồi trên chiếu hít sâu một hơi, cầm rượu trong tay ăn uống thỏa thích.
Có người ngửa đầu ôm bình lớn hớp một ngụm, yết hầu trượt nhanh mấy cái, uống không hết rượu khiến rượu chảy tràn lên mặt. Hắn lấy tay áo lau, cất tiếng than thỏa mãn.
Cách đó không xa, một đám binh lính khác quay thành vòng vỗ tay, người ở giữa cất tiếng quân ca lãnh lót. Mùa thu, đêm dài gió mát, nhưng ở đây lại không cảm nhận được điều này. Bọn họ đắm chìm trong niềm vui sướng của thắng lợi, hiếm khi được tiêu xài phóng túng.
Phương Nghị mở cổ áo rộng chút, đến sông Cửu Long cách đó không xa muốn hít thở không khí. Lúc đó, một trận gió to nổi lên, ánh trăng trên bầu trời bị mây che khuất hơn nửa, cảnh vật chung quanh chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ mờ ảo ảo.
Từ bờ sông cất lên tiếng hát uyển chuyển, rất nhẹ, như chiếc lông chim mềm mại gảy vào trái tim. Phương Nghị không tự chủ được bước đến tìm tiếng hát ấy. Bỗng tiếng hát nhừng lại, trong lòng hắn thoáng mất mát, không khỏi có hơi thất vọng.
Phương Nghị đang đinh trở lại đường cũ, phía trước bỗng nhảy ra một bóng đen, bóng đen ôm một thứ gì đó khá lớn, đi lảo đảo về phía hắn. Phương Nghị muốn tìm hiểu đến cùng, đi về trước vài bước. Đối phương như không phát hiện hắn, cứ đi về hướng này, rồi bỗng vấp vật gì, cả người sắp té ngã.
“Cẩn thận!”
Phương Nghị đi nhanh mấy bước, đỡ người sắp té ngã kia. Hắn đến gần mới thấy rõ ràng đối phương là một thiếu niên, rất lạ mặt.
Thẩm Ngọc kêu một tiếng, thùng gỗ trong tay không giữ được mà rơi xuống trên đất, lăn lăn, quần áo mới giặt xong rớt xuống hết.
Hắn không rảnh lo Phương Nghị, vội bước nhanh qua nhặt quần áo trên đất lên, lật trái lật phải xem mấy lần, lại nhặt một cái khác lên, lật xem mấy lần. Lặp lại mấy lần giống vậy, hắn rũ tay xuống, biểu tình buồn khổ.
“Dơ hết rồi.”
Phương Nghị chú ý thấy quần áo trong tay thiếu niên đều là của binh lính, trong lòng hiểu rõ, đi qua giúp thiếu niên nhặt quần áo bị rơi vào thùng gỗ.
“Tối rồi sao ngươi còn giặt quần áo bên sông một mình?”
Trong quân có nô lệ chuyên làm mấy việc vặt vãnh, họ không làm xong việc của mình thì ngày mai sẽ không lãnh đủ ba bữa cơm, còn bị người dẫn đầu quở trách.
Bây giờ đang vào cuối thu, nước sông lạnh băng, tuy nói địa vị của quân nô thấp hèn, nhưng cũng không đáng để họ bị lạnh chết. Rốt cuộc, quân nô ăn ít, làm nhiều, thiếu một người lao động thì quân đội bị thiệt chứ ai.
Nhưng cũng có vài chuyện đặc biệt, thí dụ như quần áo để nhiều thì nhất định phải giặt xong trong đêm, lúc này sẽ có người phụ trách phái vài quân nô lại, vài người cùng làm, có nhiều quần áo mấy cũng nhanh giặt xong.
“Ta mới tới, họ ném quần áo cho ta nói đây là quy củ, ta không chịu thì không chỉ không cho ăn cơm còn bị đại nhân bề trên trách nặng.”
“Ngươi giặt bao lâu rồi?”
“Từ trưa tới giờ, khi nảy giặt xong rồi, mà bây giờ dính bùn hết, nhất định phải giặt một lần nữa rồi.”
Thẩm Ngọc nói, cảm thấy không biết mình phải giặt tới khi nào, buồn quá mà rơi mấy giọt nước mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phúc Quốc
Chương 4
Chương 4