“Hửm ~ ai muốn ở cùng em vậy?” Một giọng nam trầm thấp khàn khàn truyền đến từ ngoài cửa, ngữ khí có chút lo lắng: “Tử Lê, mấy hôm này em đừng nên đến gần rừng trúc bên kia nhé, sáng nay thủ vệ bên ngoài mới đánh chết một con hổ Huyền Vũ có thể bởi vì trên núi quá lạnh không tìm thấy đồ ăn mới chạy xuống săn....”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng... Ở chỗ chúng thần còn có một con đây!” Tiểu Thích Tử thấy người đến là Băng Khôi lập tức quỳ xuống, vẻ mặt ‘cứu tinh đến rồi’ vội bẩm báo với hắn: “Ngài hãy khuyên Lê chủ tử đừng giữ nó ở bên người nữa! Rất nguy hiểm ạ!”
“Hả?! Tử Lê à ~ em muốn giữ lại con Tiểu Huyền Vũ này sao?” Băng Khôi nghe xong nhướn mi nhìn lướt qua Tiểu Thích Tử quỳ trên mặt đất, vung tay lên bảo hắn bình thân, liền quay sang hỏi Tử Lê đang ngồi trên ghế cho Thanh Liên đấm bóp.
“Đúng vậy, ta muốn giữ lại Tiểu Nguyệt Nha!” Tử Lê vẻ mặt kiên trì nhìn Băng Khôi nói rõ.
“Ngay cả tên đều đã đặt rồi sao ~ Tiểu Nguyệt Nha! Ha hả...” Băng Khôi lộ vẻ bó tay nhìn Tử Lê, ngồi xổm xuống vuốt ve lông con hổ, Tiểu Nguyệt Nha dịu ngoan để yên cho hắn sờ: “Thật đúng là rất đáng yêu! Được rồi! Em đã kiên quyết như thế, trẫm đành đáp ứng em thôi!”
“Hoàng Thượng~~~~~~~~~~” Tiểu Thích Tử kêu rên: “Hoàng Thượng, ngài đây là muốn dưỡng hổ di họa sao?! Nếu nó lớn lên rồi tấn công chủ tử thì biết làm thế nào?!”
“Vậy ngươi liền rửa cổ cho sạch, chờ đầu rơi xuống đất đi!” Băng Khôi quay đầu nhướn mi với Tiểu Thích Tử, nói: “Đi đi! Đều lui xuống hết cho trẫm!”
“Dạ (Dạ)!” Thanh Liên cười trộm nhìn vẻ mặt suy sụp của Tiểu Thích Tử, cùng tuân lệnh rời khỏi phòng.
“Hôm nay em mặc như vậy thật đúng là rất đẹp mắt~” Băng Khôi thả Tiểu Nguyệt Nha đang ôm xuống đất, rồi mới bế Tử Lê ngồi lên đùi mình, nói: “Đám phi tử nọ của ta còn đến quấy rầy em không?”
“Đã không còn thường xuyên như lúc đầu nữa, bất quá vị Tuyết Cơ nương nương tự xưng là được ngươi sủng ái nhất kia vẫn chăm chỉ đến điểm danh mỗi ngày.” Tử Lê đem Tiểu Nguyệt Nha đang cào cào quần áo của y lên đặt tới trên đùi, tươi cười nói với Băng Khôi: “Nàng thật đúng là rất có tinh thần trẻ trung đặc trưng của một tiểu cô nương đó! Hôm nào cũng đến chỗ ta hô to gọi nhỏ.”
Băng Khôi nghe xong nhíu mày: “Thật sự là hỗn xược! Ta đều đã cảnh cáo bọn họ hết rồi, vậy mà còn dám như thế!”
“Ta thấy đâu có sao! Náo nhiệt một chút cũng không tồi, dù gì các nàng cũng không dám thật sự làm gì ta...” Tử Lê nhắm mắt lại gối đầu lên vai hắn nhẹ nhàng nói, vị nước trong veo trên người Băng Khôi y càng ngửi thấy càng quen. “Ngươi có rảnh thì ở bên các nàng nhiều chút đi! Dù sao các nàng cũng là phi tử của ngươi, ngươi còn phải dựa vào các nàng nối dõi tông đường cho mình nữa ~ ”
“Em cũng là phi tử của ta mà! Đằng nào ta cũng đã có vài hoàng tử công chúa rồi, căn bản không cần lo lắng loại vấn đề này nữa...” Băng Khôi nói: “Hơn nữa nếu bây giờ ta muốn có con, cũng là muốn em sinh cho ta...”
Tử Lê vừa nghe xong lập tức mở to mắt.
“Ta không phải nữ nhân, sao sinh con cho ngươi được?” Y cười khổ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Băng Khôi, nói. Mặc nữ y chỉ là vì thói quen... Nhưng là vô luận có giống thế nào, mình rốt cuộc vẫn là một nam tử...
“Chính thế... Vậy mới nói, loại chuyện này là vĩnh viễn không thể thực hiện, em thấy có đúng không?” Trên mặt Băng Khôi hiện lên một tia tiếc nuối: “Bằng không, nếu do em sinh, vậy nhất định là một đứa bé rất tuyệt vời...”
“Đồ ngốc, đồ ngốc...” Tử Lê cười mắng hắn, lệ liền cứ thế lăn xuống từ hốc mắt y. Đột ngột đến mức ngay cả chính Tử Lê cũng giật mình.
“Khóc? Sao em lại khóc nữa rồi...” Băng Khôi có chút luống cuống lau đi nước mắt trên mặt Tử Lê, nhẹ nhàng nói: “Thật sự là đóa hoa thích khóc, thật không biết câu ‘lê hoa mang lệ’ này có phải từ em mà ra không...”
Đừng khóc đừng khóc! Em, bé hoa tiên này, sao lại thích khóc như vậy? Câu ‘lê hoa mang lệ’ chắc chính là từ em mà ra đi ~ lê hoa tiên khóc, thần tình mang lệ!
Dật... Cũng từng nói những lời giống thế...
Tử Lê nhìn hắn, nhớ tới khi đó Huyền Dật cười lau đi nước mắt cho y, lệ của y... rơi càng nhiều...
Trần tiểu xuân – thủ tiêu tư cách
Lão hữu khán kiến liễu dã hội kinh nhạ
Bình nhật bôi tửu bất triêm kim vãn tổng hát bất yếm
Thiển hôi sắc yên quyển tẩm một liễu ngã đích kiểm
Trữ nguyện thính cựu tiếu thoại an úy khả miễn tắc miễn
Ngã thuyết ngã ái nhĩ cú phân lượng liễu mạ
Ngã nỗ lực thí tham nhĩ tiếp thụ ngã đích chân tâm khả dĩ mạ
Ngã thái quá ái nhĩ nhĩ hội bị ngã hách phạ bất thị mạ
Chẩm ma nhĩ nhãn lý chích đắc tha
Ngã dã bất tri đạo ( đa ma tưởng tri đạo)
Như kim giá toán thậm ma nhĩ thị phủ phi tha bất giá
Đương tuyển liễu thị tha ngã nhận thâu đô bất khả phạ
Tối phạ kỳ thực bị thủ tiêu tư cách
Hoàn bất tri đạo bính mệnh tránh trát
Như kim giá toán thậm ma ngã thị phủ giá ma thảo yếm
Chích tri đạo phó xuất dĩ hậu đô bất tri chẩm toán
Tối phạ kỳ thực thị thâu đắc ngận viễn
Hoàn bất tri đạo nhạ nhân sinh yếm
Bài hát trên kia chính là tiếng lòng của Băng Khôi...
(Lười dịch bài hát nên để nguyên âm hán (_ _!!))
————————————————————–
“Đừng...” Tử Lê gạt tay Băng Khôi ra, quay đầu qua hướng khác, thấp giọng thì thào tự nói. “Sao lại... giống nhau như thế... giống đến mức khiến cho ta... thiếu chút nữa lại đem ngươi và người ấy hòa lẫn vào nhau...”
“Em đang nói gì... tại sao lần nào em cũng úp mở như vậy?!” Băng Khôi có chút tức giận xoay mặt y lại đối diện với hắn: “Em thiếu chút nữa đem ta với ai hòa lẫn vào nhau? Lại là người kia sao? Lại là cái tên mỗi đêm em ngủ đều gọi tên chứ gì?!”
Tử Lê không nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Hắn đã chết!!! Đã chết rồi!!! Tại sao em không thể quên hắn đi... Liếc nhìn ta một cái?” Băng Khôi vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa đau khổ siết lấy hai tay y, cúi đầu khàn giọng nói: “Ta nguyện ý... Ta nguyện ý thay thế hắn cùng em đi hết quãng đời này... Món nợ kiếp này hắn phụ em, ta nguyện ý thay hắn trả cho em...”
Tử Lê trừng lớn cặp mắt phượng đang mang lệ kia của mình nhìn nam nhân trước mặt, run giọng khẽ hé môi...
“Thế nhưng ta chính là không tài nào quên hắn được! Ta làm sao có thể quên mất hắn?! Ta yêu hắn yêu đến sâu nặng như vậy!! Cho dù hiện tại hắn đã không còn trên thế gian này... Ta vẫn không có cách nào ngừng nhớ đến hắn, không vì hắn mà tan nát cõi lòng a!!!”
“Mà ngươi... ngươi lại quá giống hắn... khiến ta đôi lúc sẽ đem hình ảnh của ngươi cùng hắn xếp chồng lên nhau... Tuy rằng rõ ràng chính là hai người hoàn toàn khác... Nhưng là cảm giác kia, thanh âm kia, những lời thốt ra kia lại giống như đã sớm hẹn! Ta biết tâm ý của ngươi dành cho ta... Thế nhưng ta không muốn đem ngươi trở thành vật thay thế...”
Băng Khôi sau khi nghe xong liền buông lỏng bàn tay đang siết chặt y ra, sắc mặt chuyển thành tái nhợt nhìn Tử Lê trân trối. Hắn đuổi Tiểu Nguyệt Nha xuống khỏi đùi Tử Lê, rồi mới ở khoảnh khắc hoàn toàn không báo động trước đè Tử Lê xuống đất. Búi tóc của Tử Lê bị tuột trong kinh hách giãy dụa, cây trâm đính hạt châu hồng cũng không biết đã rơi đâu. Băng Khôi hoàn toàn mặc kệ, cố ý xem nhẹ biểu tình hoảng sợ hiện trên mặt Tử Lê, hắn thô lỗ xé nát quần áo y, khiến chiếc cổ cùng bờ vai tuyết trắng lại mảnh khảnh của Tử Lê liền cứ vậy lộ ra trước mắt hắn.
Tiếp đó, hắn hung ác cắn một miếng xuống bả vai của Tử Lê!
Máu tươi lập tức trào ra. Băng Khôi sau khi nhìn thấy miệng vết thương sâu đến đáng sợ kia liền thoáng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Tử Lê bởi vì đau đớn mà sắc mặt chuyển trắng, trong ánh mắt hiện lên áy náy mở miệng:
“Ta biết em không muốn đem ta trở thành kẻ tên Dật kia... Thế nhưng nếu em không buông tha những tưởng niệm mà chính em dành cho hắn, thì sao em có thể tách hình bóng hắn ra khỏi ta được? Thanh âm giống, lời nói giống, cảm giác giống thì sao chứ? Hắn là hắn, ta là ta, trên đời này những người có thanh âm, cảm giác tương tự nhau nhiều vô kể!! Chẳng lẽ em đều gán thân ảnh của ‘Dật’ vào tất cả bọn họ sao??! Chẳng lẽ em cứ vậy sa vào nỗi tưởng niệm đau thương đối với hắn cho đến chết mà không thèm liếc mắt nhìn ta một cái?! Đừng đem ta hòa vào hắn... Đừng khi đang nhìn ta hay nói chuyện với ta đến một nửa lại đột nhiên rơi lệ... Ta bây giờ... không cần em hoàn toàn quên mất hắn... Chỉ xin em tự mình bước ra khỏi nỗi đau thương vô tận dành cho hắn, rồi liếc nhìn ta một cái... cầu xin em...!!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Lê
Chương 7
Chương 7