DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 195: Sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài

Edit + beta: Iris

Ô Hi đứng ở cửa đại sảnh, nhìn thấy Ô Nhược thì vội hô: "Nhị ca, trận pháp trong phủ bị phá rồi."

"Ta biết rồi, mọi người cứ chờ ở đây, đừng ra ngoài." Ô Nhược huy kiếm, tham gia chiến đấu.

Ngày càng nhiều thi thể trên đất, có cả tộc hàng đầu và hộ vệ Hắc phủ, nhưng hộ vệ Hắc phủ bị gϊếŧ khá ít, bởi vì đa số hộ vệ đều là thi phó cao cấp, đối với thi phó thì thân thể chỉ là vật chứa, cho dù có bị trọng thương cũng không cảm thấy đau gì, vẫn có thể tái chiến như cũ, hơn nữa còn không bị cổ trùng khống chế, có thể nói thi phó chính là thiên địch của tộc hàng đầu.

Lúc này, ba gã nam nhân mặc y phục lông thú nhảy lên cổng lớn, nam nhân đứng giữa mở lòng bàn tay ra, vô số con nhện đen đúa bay ra từ lòng bàn tay hắn.

Nhện rơi xuống đất, lập tức chui vào thi thể của mấy người tộc hàng đầu.


Nam nhân vừa niệm chú vừa nâng hai tay lên.

Bỗng dưng thi thể dưới đất đứng lên, gáy của chúng nó có một sợi chỉ bạc nối với năm ngón tay của nam nhân kia, chỉ cần hắn cử động ngón tay, thi thể sẽ chủ động tấn công về phía địch, thi thể bị hắn khống chế căn bản không thể gϊếŧ được, chỉ có thể chặt đi tứ chi của chúng mới làm chúng nó ngừng di chuyển.

Hai nam tử bên cạnh nhanh chóng thổi cây sáo nhỏ trong tay, giai điệu quái dị vang lên, vô số rắn, chuột, kiến, nhện và các loại sâu khác như cơn sóng đen cuộn trào, từ ngoài tường bò vào trong. Những thi thể bị mấy con sâu bao lấy, sẽ bị gặm thành một đống bạch cốt.

Hộ vệ Hắc phủ thấy thế, liên tục lui ra sau để tránh đi.

"Pi - -" một con đại điểu bay từ trên trời xuống, nó há miệng phun ra liệt hỏa, đốt đám rắn chuột kiến sâu thành một đống tro bụi, nam nhân thổi sáo trầm mặt, thấy chiêu này không thể chế địch, lại chuyển sang kêu gọi quỷ nô đến đối phó người Hắc phủ.


Ô Hi lén trốn ở một bên xem đánh nhau, quay đầu lại hỏi Hắc Tuyển Dực đang ngồi trên ghế: "Dực ca, thuộc hạ Quỷ tộc của ca đâu hết rồi? Quỷ tộc chắc là có thể đối phó với quỷ nô đi."

Trước kia nàng thấy bên cạnh Hắc Tuyển Dực có rất nhiều Quỷ tộc, nhưng bây giờ sao chỉ còn có Hắc Dương, Hắc Âm và năm, sáu Quỷ tộc thôi vậy, mấy Quỷ tộc khác đâu hết rồi?

Ánh mắt Hắc Tuyển Dực hơi lóe lên, không trả lời Ô Hi.

Ô Hi sốt ruột, hận không thể tham gia chiến đấu.

Ô Nhược vung trường kiếm, chém chết con nhện khống chế thi thể tộc hàng đầu, lấy linh phù dán lên người quỷ nô, đám quỷ nô hét thảm như bị sét đánh sấm giật, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Hắc Tuyển Đường và Hắc Càn ném pháp bảo có tính công kích đánh chết ba nam nhân đứng trên cổng, một tên trong số đó mất mạng tại chỗ vì né không kịp, hai tên khác thấy phe mình thất thế, cũng không tham chiến, cuống quít bỏ chạy.


Mấy người Ô Nhược cũng không đuổi theo bọn chúng.

Hắc Tuyển Dực thấy đám tộc hàng đầu rời đi, nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.

Hắc Tuyển Đường nói: "Đại ca, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi."

Hắc Tuyển Dực ừ một tiếng.

Hắc Tuyển Đường nói với mấy người Ô Tiền Thanh: "Ông thông gia, bà thông gia, chúng ta đi nhanh lên."

"Được." Mấy người Ô Tiền Thanh xách theo tay nải đến đại môn.

Ô Trúc thấy Ô Nhược vẫn đứng im giữa đống thi thể, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nhược, đệ không đi sao?"

Mọi người dừng lại nhìn Ô Nhược.

"Đi." Ô Nhược chậm rãi bước ra, liền nghe có người hô: "Phu nhân, chờ ta với, chờ ta."

Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Lão Hắc đang cầm hai tay nải lớn, thở hổn hển chạy đến trước mặt Ô Nhược: "Phu nhân có thể mang ta theo cùng không?"
Ô Nhược nhướng mày: "Chúng ta phải rời Hoàng Đô Thành, thậm chí là đến Thiên Hành Quốc, ngươi cũng muốn đi theo sao?"

Lão Hắc vội nói: "Ta là người hầu của ngài, ngài đi đâu, ta đi theo đó, sau này tiểu nhân làm trâu làm ngựa cho ngài, tuyệt đối không oán hận."

Hắn nằm suy nghĩ cả đêm hôm qua, bất kể là nhị hoàng tử hay Thái Tử lên ngôi vị hoàng đế thì hắn đều sẽ chết, bởi vì nhị hoàng tử kế vị, người Ô gia chắc chắn sẽ diệt trừ hắn vì từng giúp Ô Nhược làm nhục người Ô gia, còn nếu Thái Tử kế vị thì càng khỏi phải nói, hắn miễn cưỡng xem như là một nửa người Ô gia, Thái Tử sao có thể tha cho hắn?

Ô Nhược vừa nhìn là biết hắn sợ chết, nhưng người này khá khôn khéo, dẫn hắn theo có lẽ vẫn còn chỗ dùng, sau khi đến Tử Linh tộc, có thêm một người phe mình vẫn tốt hơn.
Hắn gật đầu: "Đi thôi."

"Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân." Lão Hắc cười tủm tỉm: "Sau này ta sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài."

"Đừng nói lời vô nghĩa."

"Dạ, dạ." Lão Hắc nhanh chóng chạy theo sau mấy người Ô Trúc.

Ngay khi ra khỏi đại môn, Ô Nhược hơi luyến tiếc nhìn vào bên trong, nơi này đối với cậu mà nói là nơi chứa rất nhiều hồi ức của cậu, không biết sau này có thể về lại đây hay không.

"Tiểu Nhược." Hắc Tuyển Dực gọi.

Ô Nhược bước nhanh đến chỗ Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu: "Sau này vẫn còn cơ hội về đây mà."

Ô Nhược cũng nắm tay y, mỉm cười: "Ừm."

Tất cả người Hắc phủ ra khỏi đại môn, hộ vệ nhanh chóng khóa đại môn lại, như thể chưa từng có ai ở tòa phủ này bao giờ. Những căn nhà và cửa hàng gần đó đều đóng chặt cửa, không ai dám ló đầu ra ngoài.
Ngồi xe ngựa và cưỡi ngựa rất dễ bị phát hiện, nên cả đám chỉ có thể đi bộ ra ngoài thành, còn chưa đi được nửa dặm thì đã thấy hai bên giao chiến rất kịch liệt, âm thanh huyền thuật va chạm nhau, phát ra tiếng nổ điếc tai.

Vốn dĩ cửa thành Hoàng Đô Thành có thiết lập đại trận, chỉ cần quân địch tấn công là mở trận pháp ngay, nhưng chỉ có thể ngăn cản một thời gian ngắn, tuy nhiên khá xui là đại trận ở cửa thành là do Ô Thần Tử và thuật sư ngự dụng của hắn bày trận, còn Yến Thiên Sư chỉ mới nhậm chức không lâu, phải tiếp quản rất nhiều chuyện nên không chú ý tới điều này, cũng không nghĩ tới là phải thay trận pháp khác. Kết quả, trận đấu chỉ vừa mới diễn ra thì đại trận đã bị Ô Thần Tử phá hủy, làm các thuật sư khác có cơ hội tiến công vào thành.
Thế cục hơi nghiêng về phía Ô Thần Tử, các thuật sư tiến công vào thành ngày càng nhiều, bên phe Thái Tử bại lui liên tục, càng đánh càng lùi dần vào trong.

Đúng lúc này, một nhóm lớn con cháu gia tộc xuất hiện từ bốn phương tám hướng, tấn công kẻ xâm lược, bức bọn họ lui về cửa thành.

Hắc Càn dẫn người đến nơi an toàn để tiện quan sát trận chiến: "Chủ tử, phu nhân, những người có đeo vải trắng trên cánh tay hẳn là người của Thái Tử."

Ô Nhược cúi đầu nhìn vải trắng trên cánh tay, bởi vì đang là quốc tang lên mới phải đeo lên: "Mấy con cháu lao ra lúc nãy hình như là người Tống gia, Thượng gia, Diêu gia và Trương gia, bọn họ muốn giúp Thái Tử đoạt vị sao?"

Hắc Tuyển Dực thấp giọng nói: "Với tình hình này, dù không có sự trợ giúp của tứ đại gia tộc, thì phần thắng của Ô Thần Tử vẫn rất lớn, hơn nữa sau chuyện của Ô Úy Tuyết và Liên Hoa tự, tứ đại gia tộc lấy Ô gia dẫn đầu đều nhìn rõ bộ mặt thật của Ô Thần Tử. Ô Thần Tử tâm địa quá tàn ác, không phải là người đáng tin cậy, trận chiến này, dù Thượng gia, Tống gia, Diêu gia và Trương gia có giúp Ô Thần Tử đi chăng nữa, cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt, thậm chí là khi nhị hoàng tử thành công đăng cơ, có khả năng hắn sẽ trở mặt không nhận. Nhưng giúp Thái Tử thì khác, hiện tại Thái Tử đang rơi vào thế yếu, chỉ cần giúp Thái Tử yên ổn trên ngôi vị hoàng đế, cho dù không được khen ngợi nhưng ít nhất Thái Tử vẫn sẽ nể mặt phần ân tình của bọn họ, không động đến tứ đại gia tộc của bọn họ."
Ô Nhược nhíu mày: "Linh Mạch Hàn chắc sẽ không ngốc đến mức không phát hiện ra Ô Thần Tử cấu kết với người Linh Kỳ quốc, hoặc là muốn tranh ngôi mà lại không có chút chuẩn bị nào, nhưng sao lại bị Ô Thần Tử bức lui vào thành cơ chứ."

"Thái Tử vào thế yếu nhanh như vậy, hẳn là vì muốn diễn cho Tống gia, Thượng gia, Diêu gia và Trương gia xem, cho tứ đại gia tộc đó có cơ hội đầu nhập dưới trướng của hắn."

Tứ đại gia tộc đó giờ luôn theo phe nhị hoàng tử, sau này dù đã hiểu rõ bộ mặt của Ô Thần Tử, lòng sinh dao động nhưng vẫn không có cơ hội đầu nhập phe Thái Tử, nên Thái Tử chỉ đành tạo cơ hội cho bọn thôi.

Hắc Tuyển Đường nói với Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, xem tình hình này chúng ta cần phải đánh nhau mới lẻn ra ngoài được."

Nếu bọn họ không trà trộn vào đó để ra khỏi thành, thì khi có một phe bị đánh bại, cửa thành sẽ giới nghiêm để bắt phản tặc, đến lúc đó sẽ rất khó ra ngoài.
Hắc Tuyển Dực híp mắt gật đầu: "Thừa dịp người của Thái Tử đánh lui Ô Thần Tử, chúng ta trà trộn vào đó để ra khỏi thành."

"Được."

Hắc Càn, Hắc Dương và Hắc Âm dẫn đội nhảy vào tham chiến, lấy ra các loại pháp khí phòng ngự, cố gắng chỉ thủ không công, một đường ra tới ngoài cửa thành.

Ô Thần Tử đứng trên thành lâu đánh nhau với Yến Thiên Sư, bởi vì đang ở trên cao nên hắn chỉ cần liếc một cái là thấy mồn một đám người Ô Nhược.

"Vậy mà chưa chết sao."

Hôm qua hắn nhận được một phong thư nặc danh, nói là đại trận Hắc phủ đã bị phá, Hắc Tuyển Dực thì bị trọng thương, có thể phái người ám sát Ô Nhược bất cứ lúc nào nhưng phải là bát giai trở lên.

Tộc trưởng tộc hàng đầu biết chuyện này liền nói cứ giao chuyện này cho nàng ta xử lý, vậy sao người nhà Ô Nhược lại bình yên vô sự xuất hiện trước mặt hắn?
Yến Thiên Sư đang đánh nhau với Ô Thần Tử nên nghĩ rằng Ô Thần Tử đang nói hắn, tức giận nói: "Cho dù ngươi chết rồi, ta vẫn sẽ không chết."

Ô Thần Tử cười lạnh: "Yến Đăng Đạo, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn gϊếŧ ta, nằm mơ đi, Thần Trung, ngươi lại đây ứng phó Yến Đăng Đạo."

Ô Thần Trung nghe Ô Thần Tử kêu mình thì nhanh chóng đến trước mặt Yến Thiên Sư.

"Ô Thần Tử, tên nghịch tặc, không được đi."

Ô Thần Tử hừ lạnh, nhân cơ hội tìm trưởng lão tộc hàng đầu hỏi: "Không phải tộc trưởng các ngươi đã nói sẽ phái người gϊếŧ Ô Nhược sao? Vì sao Ô Nhược vẫn còn sống?"

Đáy mắt trưởng lão tộc hàng đầu hiện lên tia chột dạ: "Ta không biết."

Mắt Ô Thần Tử trở nên hung ác: "Là không biết, hay không muốn nói thật?"

Trưởng lão tộc hàng đầu thấy không thể gạt được, đành nói thật: "Lúc đó tộc trưởng kêu lão phu phái bát giai sư hàng đầu đi, nhưng lão phu chỉ phái ba tên thất giai sư hàng đầu qua đó..."
Theo như hắn biết, Ô Nhược chỉ là thuật sư lục giai, không cần phải điều động tới bát giai đi giải quyết bọn họ, vậy thì khác nào đại tài tiểu dụng, hơn nữa thuật sư cao cấp của tộc hàng đầu ngày càng ít, tất nhiên không thể để bát giai sư hàng đầu đi mạo hiểm, nên chỉ phái thất giai sư hàng đầu đi.

"Ngu không tả nổi." Ô Thần Tử tức giận, một chưởng đánh bay hắn.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đang lông nhông đi sắm quà chuẩn bị ăn Tết, ai dè trường quất cái thông báo sáng mai thi môn của học kỳ trước '-'

Đăng: 22/1/2022

Đọc truyện chữ Full