DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 161: Là phúc không phải họa

Edit + beta: Iris

Bảo tháp được Đế Quân đời đầu của Thiên Hành Quốc chi một số tiền khổng lồ để dựng nên, có lịch sử lâu đời và là biểu tượng của Liên Hoa tự*, hơn nữa bên trong đặt rất nhiều bảo vật, pháp khí và xá lợi tử của các đại phương trượng trụ trì. Nhưng trận hỏa hoạn lúc nãy đã thiêu rụi bảo tháp, chỉ kịp thời lấy ra được sáu mươi phần trăm số bảo vật, còn lại các pháp khí và xá lợi tử được đặt ở tầng cao đều bị đốt sạch. Chỉ có linh hỏa chuyên dùng để luyện chế pháp khí mới có thể thiêu hủy được pháp khí một cách dễ dàng, ngoài ra thì không có loại lửa nào làm được.

*Mấy chương trước mình toàn ghi Liên chùa á, có một bạn chỉ lại là Liên Hoa tự cho hay nên mình sửa lại luôn, thanks bạn ( ˘ ³˘)♥

"Sao lại bị đốt thành như vậy? Ai phóng hỏa?" Đồng Diệu trưởng lão cũng cực kỳ kích động rống lên, bảo tháp chính là nơi đặt xá lợi tử của sư phụ hắn.


Ô Thần Tử: "..."

Tiểu hòa thượng phụ trách quét tước sân của khách hành hương chỉ vào thi thể trên mặt đất, hô lên: "Đồng Diệu trưởng lão, chính là mấy người này phóng hỏa thiêu bảo tháp!"

Đồng Diệu trưởng lão ngẩn ra nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, những người này thiêu bảo tháp sao? Mà những người này là được hắn mang vào chùa, nói cách khác, đầu sỏ gây tội là hắn? Nếu không phải tại hắn đưa người vào thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, tất cả hòa thượng đều bi phẫn trừng mắt với thi thể, rồi hắn thấy Ô Thần Tử đứng ở kia.

Biểu tình Đồng Diệu trưởng lão ngưng trọng, đen mặt tức giận hỏi: "Quốc Sư đại nhân, có phải ngài nên cho lão nạp một lời giải thích hay không?"

Tất cả mọi người nhìn về phía Ô Thần Tử.


Đồng Tế trưởng lão hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến Quốc Sư đại nhân?"

Tuy rằng một trong số đó có hộ vệ của Ô Thần Tử, nhưng mọi người vẫn lựa chọn tin tưởng Ô Thần Tử, và không ai nghi ngờ rằng một Quốc Sư có phẩm chất tốt sẽ làm ra chuyện đoạt bảo này.

Đồng Diệu trưởng lão trừng mắt Ô Thần Tử: "Mấy người trong đại viện dành cho khách hành hương là chính Quốc Sư đại nhân kêu lão nạp đi an bài cho bọn họ đến ở."

Lúc Quốc Sư đại nhân sắp xếp bọn họ ở lại đây thì hắn đã không thích, nếu không phải vì nể mặt Quốc Sư đại nhân, hắn đã không để mấy người này tiến vào đây.

Mọi người đều nhìn Ô Thần Tử với vẻ mặt khó tin.

"..." Ô Thần Tử rất bực bội, lúc hắn sắp xếp bọn Tang Luân vào Liên Hoa tự thì cũng chỉ có hắn, Đồng Diệu trưởng và bọn Tang Luân biết, hắn tin rằng Đồng Diệu trưởng lão sẽ không đi nói bậy, Tang Luân cũng vì bảo mệnh nên sẽ không nói lung tung khắp nơi, cho dù Ô Nhược có phát hiện bọn Tang Luân ở Liên Hoa tự cũng không nên biết là hắn sắp xếp mới đúng.


"Bản tôn thấy bọn họ không có chỗ ở nên mới nhờ Đồng Diệu trưởng lão sắp xếp cho bọn họ ở trong Liên Hoa tự, nhưng không ngờ..." Hắn vẻ mặt đau khổ đập vào ngực: "Nhưng không ngờ bọn họ lại nhân cơ hội làm ra chuyện vô sỉ như thế này."

Cho dù hắn biểu hiện cực kỳ tức giận khổ sở thì mọi người vẫn tỏ vẻ nghi ngờ hắn.

Đột nhiên, Đồng Chu trưởng lão kinh hô.

Trụ trì vội hỏi: "Sao vậy?"

"Trụ trì, ngài mau nhìn Kiền Phật." Đồng Chu trưởng lão đem Tiên Khí đến trước mặt trụ trì, Tiên Khí nguyên bản là kim cầu có khắc chữ Phạn giờ lại biến thành một kim cầu bóng lưỡng, sau khi dùng linh lực chỉ có thể hóa thành một đóa kim liên, không thể biến ra các hình thái khác, hiển nhiên Tiên Khí đã bị đánh tráo.

"Sao, sao lại như vậy?" Trước mắt trụ trì tối sầm lại, suýt nữa đã té khuỵu xuống đất, Đồng Chu trưởng lão nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn: "Trụ trì không sao chứ?"
Trụ trì phất tay, kích động nói: "Nhất định phải bẩm báo việc này với Đế Quân, để Đế Quân làm chủ cho chúng ta."

Ô Thần Tử nhíu mày, diễn biến hiện giờ rất bất lợi với hắn, nhất định phải nghĩ cách giải quyết.

Ô Nhược xoay người lại, vùi mặt vào lòng Hắc Tuyển Dực, khóe miệng cong lên tạo thành một vòng cung đẹp mắt.

Sự việc này nhanh chóng truyền đến tai của Đế Quân, khi biết tin bảo tháp bị đốt, Đế Quân vô cùng tức giận và tự mình dẫn người đến Liên Hoa tự, lúc hay chuyện này có liên quan đến Ô Thần Tử thì càng tức giận hơn.

"Quốc Sư đại nhân, trẫm đã ký thác kỳ vọng cao đối với việc phục chức lần này của ngươi, mà ngươi báo đáp trẫm thế nào? Vừa phục chức ngày thứ hai lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Hộ vệ bên cạnh dẫn người đi đoạt bảo? Sắp xếp người thiêu bảo tháp sống ở đại viện dành cho khách hành hương? Quốc Sư đại nhân, bất kể ngươi có làm chuyện này hay không, ngươi đều không thể thoái thác tội danh của mình."
Lúc Đế Quân nhìn thấy bảo tháp bị thiêu rụi ngoài cửa sổ thì phẫn nộ đập bàn.

Thái giám tổng quản vội trấn an: "Xin Đế Quân bớt giận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến long thể."

Ô Thần Tử nhanh chóng quỳ xuống: "Lão thần có tội vạn lần, thỉnh Đế Quân trách phạt."

Linh Mạch Hàn đứng bên cạnh Đế Quân khẽ cong môi, Ô Thần Tử, lúc này ngươi trốn không thoát rồi.

"Trách phạt?" Đế Quân cười lạnh: "Cho dù có lôi đi chém đầu cũng không bù được lỗi lầm của ngươi."

Đáy mắt Ô Thần Tử hiện lên một tia hung ác nham hiểm: "Đế Quân, trước khi trừng phạt lão thần, ngài có thể tra rõ việc này trước hay không, lão thần cho rằng chuyện này liên quan đến Ô Nhược."

Đáy mắt Linh Mạch Hàn hiện lên lãnh quang.

"Ô Nhược?" Vẻ nghi hoặc xẹt qua mắt Đế Quân.

"Chính là người hôm tỷ thí mong Đế Quân ngài đổi ban thưởng."
Đế Quân càng thêm hoang mang: "Việc này thì liên quan gì đến hắn?"

"Nếu không phải vì hắn muốn xem Tiên Khí thì thần đã không dẫn hắn đến Liên Hoa tự, ngoại trừ lão thần cũng chỉ có hắn và phu quân hắn biết chúng ta đến Liên Hoa tự là để nhìn Tiên Khí."

Đế Quân suy nghĩ một hồi, sai tổng quản thái giám gọi Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đến.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực vào phòng bái kiến Đế Quân và Thái Tử.

Đế Quân nghiêm nghị nhìn Ô Nhược: "Quốc Sư đại nhân nói nếu không phải vì ngươi yêu cầu muốn nhìn Tiên Khí thì đã không xảy ra chuyện đoạt bảo, nên chuyện đoạt bảo có dính dáng đến ngươi, ngươi có gì muốn nói không?"

Ô Nhược liền đáp: "Hồi Đế Quân, thảo dân thật sự bị oan, tuy rằng thảo dân cực kỳ muốn thấy Tiên Khí, nhưng Quốc Sư đại nhân mãi vẫn không thấy đồng ý, vốn tưởng chuyện này bất thành, nào ngờ sáng nay thảo dân còn đang ngủ thì Quốc Sư đại nhân đột nhiên đến phủ đệ của thảo dân bảo là dẫn thảo dân đến Liên Hoa tự nhìn Tiên Khí. Lúc này thảo dân dù có muốn đoạt bảo cũng không đủ thời gian chuẩn bị, tất cả bảo bối của Liên Hoa tự đâu phải ai muốn cướp là cướp được? Hơn nữa trước khi đến đây, thảo dân còn tưởng Quốc Sư đại nhân sẽ dẫn thảo dân và phu quân thảo dân vào trong tháp bảo xem Tiên Khí, vì vậy thảo dân khá ngạc nhiên khi được gọi đến thiện phòng của trụ trì để xem Tiên Khí, thảo dân không ngờ Tiên Khí lại được mang ra khỏi bảo tháp để quan sát, như vậy sao có thể phái người nhân cơ hội Tiên Khí được mang ra khỏi bảo tháp để đoạt bảo đây? Huống chi thảo dân đâu quen biết gì mấy người đoạt bảo đó, sao có thể sai sử bọn họ đến đoạt bảo được?"
Lời này rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không hoài nghi Ô Nhược tí nào.

Đế Quân nhìn về phía Hạ đại nhân phụ trách bản án này: "Hạ đại nhân, ngươi thấy thế nào?"

Hạ đại nhân trả lời: "Hồi Đế Quân, theo như lời vị công tử này nói, ngoại trừ việc hắn muốn nhìn Tiên Khí nên mới dẫn đến vụ việc này, mấy chuyện còn lại thấy thế nào cũng không liên quan đến hắn, dù sao trong số người đoạt bảo đó còn có cả Diêu hộ vệ, vị công tử này không có bản lĩnh sai sử được Diêu hộ vệ."

Ô Thần Tử tức giận phản bác: "Hắn có thể khống chế Diêu Cẩn Khôn."

Hạ đại nhân nhìn hắn: "Theo ta được biết, vị công tử này chỉ mới lục giai, sao có thể khống chế thất giai?"

"Hắn có thể kêu những người khác khống chế Diêu Cẩn Khôn."

Linh Mạch Hàn trào phúng: "Bổn cung thấy những người khác này chính là Quốc Sư đại nhân thì có, bổn cung nhớ rõ ngôn linh chi thuật của Quốc Sư đại nhân rất lợi hại, ngài thấy chuyện bại lộ nên muốn đẩy hết chuyện này lên tiểu bối gánh tội thay chứ gì."
Ô Thần Tử nheo mắt lại: "Thái Tử điện hạ, lời này không thể nói bậy được, lão thần thân là Quốc Sư, sao có thể làm ra chuyện đoạt bảo như này."

Linh Mạch Hàn cười lạnh: "Bổn cung nói bậy gì? Diêu Cẩn Khôn kia là người của ngươi đúng chứ? Người ở đại viện dành cho khách hành hương cũng là ngươi sắp xếp đúng chứ? Mấy cái này đâu phải bổn cung nói bậy bạ gán tội ngươi đâu. Đúng rồi, còn việc này nữa." Linh Mạch Hàn nhìn Đế Quân: "Phụ hoàng, nhi thần chợt nhớ ra một chuyện quan trọng."

"Nói đi."

"Lúc vừa đến Liên Hoa tự, chúng ta có nghe Đồng Chu trưởng lão nói Tiên Khí thật đã bị tráo đi, mà Tiên Khí giả chỉ có thể biến thành hình hoa sen."

Đế Quân gật đầu: "Quả thật là như vậy."

"Chuyện Tiên Khí có thể biến thành các hình thái khác nhau hẳn chỉ có phụ hoàng, Quốc Sư đại nhân và các phương trượng, trưởng lão trong chùa biết. Còn những người khác cùng lắm chỉ nghe nói bảo tháp có Tiên Khí, nhưng lại không biết nó có hình dáng thế nào, ngay cả mẫu hậu cũng không biết chuyện này, càng đừng nói tới một người không có chức quan gì."
Linh Mạch Hàn nói đến đây, mọi người đều hiểu rõ.

Đế Quân biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô Thần Tử: "Quốc Sư đại nhân, ngươi giải thích chuyện này thế nào?"

Ô Thần Tử: "..."

Cái này hắn không cách nào giải thích được, trừ khi Đế Quân, trụ trì và các trưởng lão muốn hại hắn nên nói chuyện Tiên Khí với Ô Nhược, nhưng chuyện này là không thể nào. Trụ trì và các trưởng lão lý nào lại hại hắn, Đế Quân muốn đối phó với hắn thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải lấy Tiên Khí ra làm lý do.

Vậy chuyện Tiên Khí có thể hóa thành hoa sen là ai để lộ ra?

Ô Thần Tử nhìn về phía Ô Nhược vẫn luôn cúi đầu, lần nữa cảm thấy bản thân quá xem thường người này, không được, hắn không thể bại ở chỗ này.

"Hồi Đế Quân, Diêu Cẩn Khôn là hộ vệ bên người lão thần, gần như ngày nào cũng theo sát lão thần, nói không chừng lúc lão thần uống say lỡ nói với hắn chuyện Tiên Khí có thể thay đổi hình dáng nên hắn mới biết được."
Ô Nhược dùng dư quang khóe mắt liếc hắn một cái, vậy là quyết định đẩy chuyện này lên đầu Diêu Cẩn Khôn à.

Linh Mạch Hàn cười lạnh, hắn cũng đoán được sơ sơ dụng ý của Ô Thần Tử: "Quốc Sư đại nhân, có phải ngươi lại muốn nói Ô Nhược khống chế Diêu Cẩn Khôn, ép hắn nói ra hình thái của Tiên Khí?"

Ô Thần Tử liếc hắn một cái: "Lúc trước lão thần chỉ đoán là chuyện đoạt bảo có liên quan đến Ô Nhược chứ không phải nói một cách chắc chắn, bởi vì Diêu Cẩn Khôn biết lão thần sắp xếp những người đó ở đại viện dành cho khách hành hương, hẳn là cũng đoán được lão thần sẽ dẫn Ô Nhược đến xem Tiên Khí nên mới lên kế hoạch lớn mưu toan đoạt bảo."

Đế Quân nhướng mày: "Không phải vừa rồi ngươi nói là chỉ có ngươi với phu phu Ô Nhược biết các ngươi đến Liên Hoa tự xem Tiên Khí sao?"
"Quả thật là vậy, nhưng hôm qua lão thần có nói với Diêu Cẩn Khôn là hôm nay không đến Tư Thiên Giám, có thể hắn đoán được chuyện gì đó nên phái người giám thị lão thần, rồi nhân cơ hội đoạt bảo."

Đế Quân hỏi Hạ đại nhân: "Hạ đại nhân, ngươi thấy thế nào?"

"Hồi Đế Quân, vi thần cho rằng Diêu hộ vệ lên kế hoạch rất lớn, nên khi bị bắt hắn đã lập tức cắn độc tự sát, chứng tỏ hắn chột dạ sợ hãi."

Đế Quân gật đầu, nhìn Ô Thần Tử: "Quốc Sư đại nhân, theo như lời vừa rồi, tuy chuyện này không liên quan đến ngươi nhưng ngươi cũng không thể thoát được tội. Vì ngươi đã dẫn người đến xem Tiên Khí, hộ vệ của ngươi dẫn người đoạt bảo, thêm vào đó người ngươi sắp xếp vào Liên Hoa tự cũng tham gia đoạt bảo, bây giờ trẫm muốn cách chức ngươi, ngươi có oán hận không?"
Hình phạt như vậy đã được coi là nhẹ.

"Lão thần không có oán hận nào, lão thần nguyện ý nhận trừng phạt của Đế Quân."

Ô Nhược và Linh Mạch Hàn nhìn nhau liền nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.

Đế Quân nghiêm nghị phân phó Hạ đại nhân: "Đốt bảo tháp cướp Tiên Khí là chuyện trọng đại, ngươi nhất định phải điều tra rõ việc này, những hành vi này đủ để trẫm tru tam tộc bọn chúng."

Tiên Khí chính là bảo vật bảo hộ của Thiên Hành Quốc, nên tội cướp Tiên Khí là tội lớn.

"Vâng."

Khi Đế Quân ra khỏi phòng, hắn nhìn Ô Nhược một cái thật sâu rồi mới bước đi, nói với mấy người trụ trì đang đợi bên ngoài: "Trẫm nhất định sẽ điều tra rõ việc này để giải thích với các ngươi. Trẫm cũng sẽ phái người mau chóng tìm lại Tiên Khí Kiền Phật sớm nhất có thể, còn chuyện dựng lại bảo tháp..."
Hắn nhìn Ô Thần Tử ở sau lưng: "Để cho Quốc Sư đại nhân chịu trách nhiệm đi, dù sao cũng do hắn an bài người vào Liên Hoa tự."

"Tạ Đế Quân." Trụ trì và các hòa thượng cảm kích quỳ xuống.

Thái Lâm tổng quản hô: "Bãi giá hồi cung."

Ô Thần Tử rời khỏi Liên Hoa tự cùng Đế Quân.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ở lại đây cũng không ổn, cũng đi theo sau đội ngũ rời đi.

Đồng Chu trưởng lão nhìn người đã đi xa, lẩm bẩm: "Chuyện này quả nhiên vẫn xảy ra, haizz, là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi, Liên Hoa tự đã định trước sẽ có kiếp nạn này, chúng ta coi như đã trả hết nghiệt nợ của mình."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trở lại Hắc phủ, Nỗ Mộc lập tức cười to đi ra đón: "Phù Kim trốn trong Liên Hoa tự đã bị chúng ta bắt được."

Ô Nhược hỏi: "Vậy bọn Tang Luân thì sao?"
Nỗ Mộc ngừng cười: "Tên Tang Luân này rất xảo quyệt, lợi dụng lúc hỗn loạn, hắn mang theo ba người thoát khỏi chùa, mấy người còn lại thì bị chúng ta gϊếŧ rồi ném xuống sông, đến cả người của Quốc Sư đại nhân chúng ta cũng gϊếŧ hết, trừ một người."

"Ai?"

"Các ngươi nhìn sẽ biết, bây giờ hắn đang ở trong viện của ta."

Nỗ Mộc dẫn bọn họ vào phòng của hắn, liền thấy một người bị trói trên ghế, hơn nữa còn bị che mắt.

Ô Nhược nhìn kỹ lại thì nhận ra người bị trói chính là Ô Ngọc, lập tức hiểu ra kế hoạch Ô Thần Tử muốn hại cậu ra sao. Ô Ngọc là ngũ ca của cậu, có quan hệ thân thích với cậu, sau đó lợi dụng chuyện Ô Ngọc đi đoạt bảo để giá họa lên người cậu, chỉ cần chuyện này bị bại lộ thì cậu chạy không thoát, đến lúc đó người Ô gia Cao Lăng Thành cũng sẽ bị cậu liên lụy, như lời Đế Quân đã nói, tru tam tộc.
"Ta vốn không nhận ra tiểu tử này, nhưng hắn nói hắn từng thấy ta và ngươi ở trong hiệu thuốc, sau đó hắn xưng là ngũ ca của ngươi, nên ta mới đem hắn về."

Ô Ngọc nghe Nỗ Mộc nói liền kích động: "Tiểu Nhược, Tiểu Nhược, ngươi ở đây đúng không?"

Ô Nhược hỏi: "Ma khí trên người ngươi đã loại sạch chưa?"

"Loại sạch rồi, loại sạch rồi, là Quốc Sư đại nhân giúp ta loại sạch." Ô Ngọc sốt ruột nói: "Tiểu Nhược, ngươi nhanh nói với bằng hữu của ngươi là ta sẽ không tuồn chuyện của hắn ra ngoài, ngươi kêu hắn thả ta ra đi, ta cam đoan với ngươi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

Ô Nhược cười lạnh.

Xem ra Ô Ngọc chưa biết chuyện mình bị Ô Thần Tử lợi dụng để đối phó với cậu.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Tin làm chó :)))

Đăng: 24/12/2021

Đọc truyện chữ Full