DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 157: Không tiễn

Edit + beta: Iris

Ô Tiền Hồng cảm giác có người đang nhìn nàng, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt của Ô Nhược, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, rồi lại thấy Ô Nhược mặc đồ tang với nhìn hơi quen mắt, nghi hoặc hỏi: "Vị này là..."

Ô Tiền Thanh: "Đại tỷ, nó là Tiểu Nhược, khoảng thời gian trước gầy đi, tỷ không biết cũng bình thường thôi."

Ô Tiền Hồng nghe người này là Ô Nhược liền mất hứng thú: "Thì ra là Tiểu Nhược a."

Đối với nàng, chỉ có dung mạo xinh đẹp mà không có năng lực thì cũng chỉ là đồ vô dụng.

Ô Nhược gật đầu, không hề có ý nói chuyện chào hỏi.

Khi cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, nữ nhân này luôn giả bộ thương cậu trước mặt cha, nhưng sau lưng lại làm lơ cậu, thậm chí còn thường xuyên châm chọc mỉa mai cậu, sau này dần dần hiểu chuyện thì biết đại cô mẫu này rất không thích cậu.


Ô Tiền Hồng cũng không quan tâm thái độ của cậu, ánh mắt chuyển đến nam tử tuấn mỹ kinh thiên luôn đứng phía sau bảo hộ Ô Nhược: "Còn vị này là..."

Ô Tiền Thanh giới thiệu với nàng: "Đại tỷ, đây là phu quân Tiểu Nhược."

Ngày đó ông còn đang khổ sở vì phải gả con trai cho người khác nên không có viết thư báo cho Ô Tiền Hồng, sau này thì xảy ra đủ loại chuyện nên quên mất chuyện này luôn, thế nên Ô Tiền Hồng không biết Ô Nhược thành thân với nam nhân.

Ô Tiền Hồng sửng sốt: "Phu quân Tiểu Nhược? Tiểu Nhược không phải là nam sao? Sao lại có phu quân?"

Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Đại tỷ, một lời khó nói hết, sau này rảnh sẽ kể lại."

Ô Tiền Hồng cũng biết đây không phải là lúc nói chuyện khác, nàng ôm lấy Mục Tú Uyển bắt đầu khóc lớn.

Ô Nhược rất bội phục nàng, nói khóc là khóc, nói rơi lệ là rơi lệ, không biết là thật sự thương tâm hay là diễn cho người khác xem, vì sao sau khi vạn quỷ tập kích không thấy Ô Tiền Hồng đến Hoàng Đô Thành vấn an mấy người Ô Huyền Nhiên, bây giờ mới hối hận chạy đến thì có ích gì, trước đó là đang làm gì?


Cậu dời mắt về nơi khác, đúng lúc đối diện với tầm mắt Ô Thế.

Ô Thế cuống quít nhìn sang chỗ khác, tự ti nhìn hai ống tay áo trống không.

Từ sau khi đến Hoàng Đô Thành, hắn luôn cố né tránh Ô Nhược, đúng là hắn từng cười nhạo Ô Nhược là phế vật, nhưng hiện tại hắn đã không còn tư cách đó nữa, vì bây giờ hắn còn phế vật hơn cả Ô Nhược. Mất đôi tay thì thôi đi, linh giai cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục lại đến tam giai, khi thi đấu hắn phải giả chết mới thoát được một kiếp. Còn Ô Nhược thì sao, không chỉ có lại linh điền mà linh lực cũng đã đạt tới lục giai, còn cao hơn cả Ô Bặc Phương, bây giờ hắn không còn mặt mũi nào để đứng trước mặt Ô Nhược nữa, càng không cách nào tiếp thu được chuyện Ô Nhược sẽ cười nhạo hắn.

Ô Nhược không biết tâm tình của hắn, thấy hắn tránh cậu thì cậu cũng dời mắt.


Đã qua tám ngày từ khi phát thiếp báo tang, phần lớn người đều vội về Hoàng Đô Thành chịu tang, mọi người gặp nhau đều cực kỳ vui mừng, tiếng tức giận át cả tiếng khóc luôn, ai cũng muốn tìm ra hung thủ báo thù cho thân nhân, đáng tiếc tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, chỉ biết nói bằng miệng mà không có hành động thiết thực nào, hơn nữa cũng không ai đi tra chuyện này.

Tới ngày thứ mười, tất cả linh cữu bắt đầu hạ táng, đến đêm mới kết thúc.

Mấy người từ nơi khác về chịu tang đều ở trong đại viện Ô gia, sáng sớm hôm sau liền bị Ô Bặc Phương lấy cớ đuổi bọn họ rời khỏi Hoàng Đô Thành, mấy người còn lại vốn là ở tại Ô gia cũng bị Ô Bặc Phương đưa về viện của mình.

Nhưng bọn Ô Tiền Ly không muốn rời đi, đối với bọn họ mà nói, rời khỏi Ô gia thì sẽ không xin Ô Thần Tử giúp Ô Ngọc áp chế ma khí được, cũng không có phương pháp nào trị liệu được thân thể của bọn họ.
Ô Bặc Phương muốn nói ra chuyện người Cao Lăng Thành bị ngộ hại có liên quan đến Ô Thần Tử, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của hắn, hơn nữa không có chứng cứ xác minh, nên nhiều lần khuyên bảo đều không có kết quả.

Ô Tiền Đồng ham ở lại Ô gia vừa có thể trị liệu thân thể, vừa lấy được dược liệu quý báu nên cũng khăng khăng không đi, Ô Bách không muốn ở cái nơi thương tâm này nhưng cũng không muốn đến ở với Ô Bặc Phương, thế là cầm tay nải rời khỏi Ô gia, không ai biết hắn đã đi đâu.

Ô Hạo và Ô Thế sau sự kiện vạn quỷ dạ hành đều trở nên thành thục hơn rất nhiều, với lại bây giờ đã không còn cha mẹ nên đã thương lượng sẽ cùng ra ngoài rèn luyện với nhau, cho dù một người chưa khôi phục linh điền, một người mất cả hai tay thì vẫn muốn cùng nhau đi xem thế giới bên ngoài.
Ô Thăng và Ô Hạ thì cùng rời khỏi Ô gia, đi tìm Ba Sắc tính sổ, chỉ có Ô Tiền Hằng và Ô An Thục là đến viện của Ô Bặc Phương.

Còn Mục Tú Uyển thì cứ luôn do dự, nàng thật sự muốn rời khỏi Ô gia, dù sao thì nơi này không phải là nơi ở lâu dài được, mà nàng cũng chỉ bị thương ở hai chân, cho dù Ô gia có mời y sư tốt cũng không thể làm nàng đứng lên chạy nhảy như trước kia được nữa, nên có ở lại Ô gia cũng vô dụng. Nhưng hai con trai đều ở lại Ô gia, nàng là mẫu thân đâu thể nào bỏ lại hai đứa con để về sống chung với công công và bà bà được.

Ô Tiền Hồng biết được suy nghĩ của Mục Tú Uyển, liền nói: "Mẹ cũng đừng quên mình còn một người con trai tên Ô Tiền Thanh, bây giờ rõ ràng hắn đang sống rất suиɠ sướиɠ, ngài là mẹ của hắn, hẳn là phải theo hắn hưởng phúc mới đúng."
Lần này vội về chịu tang nàng mới biết Ô gia Cao Lăng Thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong mắt nàng cũng chỉ có Ô Tiền Thanh là đáng tin, hắn không chỉ là thuật sư ngũ giai mà còn có con gái là thuật sư tứ giai, con trai là thuật sư lục giai, tiền đồ vô lượng, hơn nữa còn có một tôn tế đặc biệt có tiền, không đầu nhập vào Ô Tiền Thanh thì chính là đồ ngốc.

Ánh mắt Mục Tú Uyển sáng lên, thật ra nàng đã sớm muốn dọn đến ở cùng Ô Tiền Thanh, nhưng khi nhớ đến ánh mắt thất vọng của Ô Tiền Thanh thì không khỏi lùi bước.

Ô Tiền Hồng thấy nàng không nói gì liền đứng dậy: "Nếu mẹ không mở miệng được thì để con đi nói cho."

Mục Tú Uyển cười lạnh: "Bây giờ trong lòng nó chỉ có tức phụ, đâu còn có chỗ cho người mẹ này, nó sẽ không nguyện ý để ta dọn vào ở chung."
"Buồn cười, vậy con càng phải nói chuyện với nó." Năm đó khi Quản Đồng tiến vào Ô gia, Ô Tiền Hồng và mẹ nàng đều cực kỳ phản đối đệ muội là một cô nương không có bối cảnh không có linh lực, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đời sau. Nên sau khi Quản Đồng sinh ra Ô Nhược không có linh lực thì nàng càng có thành kiến với Quản Đồng hơn.

Ô Tiền Hành đi vào Hắc phủ muốn gặp Ô Tiền Thanh, nhưng chỉ gặp được mỗi Ô Nhược.

Vào lúc Ô Nhược thấy Mục Tú Uyển ôm cha cậu khóc thì cậu đã biết sẽ có ngày này, thấy Ô Tiền Hồng đi vào đại sảnh, cậu cũng chỉ bình tĩnh uống trà.

Ô Tiền Hồng trực tiếp hỏi: "Tiểu Nhược, cha mẹ ngươi đâu?"

Ô Nhược buông tách trà: "Bọn họ đang nghỉ ngơi ở hậu viện."

"Gọi bọn họ ra đây." Ô Tiền Hồng xem nơi này như nhà của mình, trực tiếp ngồi xuống cái ghế thuộc về Hắc Tuyển Dực.
Ô Nhược lười nhác liếc nàng một cái: "Không rảnh gặp ngươi."

Ô Tiền Hồng nghiêm khắc nhìn chằm chằm cậu: "Quản Đồng dạy ngươi đối đãi với trưởng bối như vậy sao?"

Ô Nhược trào phúng: "Vậy hẳn là tổ mẫu dạy ngươi tiến vào nhà người khác thì ngồi lên ghế của chủ nhân nhà khác đúng không?"

Ô Tiền Hồng biến sắc, vẻ mặt nan kham đứng khỏi ghế chủ vị.

Lúc này Ô Nhược mới kêu hạ nhân dâng trà cho nàng: "Không biết đại cô mẫu đến đây làm gì."

"Việc này ta chỉ nói với cha mẹ ngươi."

"Ồ, vậy mời về, ta sẽ không để cha mẹ gặp ngươi."

"Ngươi..." Ô Tiền Hồng tức muốn chết, vốn tưởng tới đây sẽ được mấy người Ô Nhược chiêu đãi thật tốt, nào ngờ chỉ rước lấy bực tức.

Ô Nhược cũng không quanh co với nàng nữa, trực tiếp nói: "Nếu đại cô mẫu chỉ tới đây làm khách thì ta rất hoan nghênh, nhưng nếu tới với mục đích muốn khuyên cha ta ở cùng với tổ mẫu thì không cần thiết đâu."
Ô Tiền Hồng híp mắt: "Ý ngươi là Ô Tiền Thanh không muốn nuôi mẫu thân của mình? Không có khả năng, Tiền Thanh là người hiếu thuận, chắc chắn sẽ không nói ra mấy lời này."

"Cha ta tất nhiên hiếu thuận." Ô Nhược lắc lắc tách trà: "Nhưng lúc phân nhà, là chính mấy người tổ mẫu nói không muốn ở cùng chúng ta, là bọn họ không muốn đi theo chúng ta, muốn mặc chúng ta tự sinh tự diệt, như thế nào? Bây giờ nàng sống chật vật thì muốn đầu nhập vào chúng ta? Ha ha, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Ô Tiền Hồng: "..."

Ô Nhược này rõ ràng đã không còn là đứa bé vâng vâng dạ dạ như trước kia.

Ô Nhược cười lạnh nhìn nàng: "Đại cô mẫu, phiền ngươi trở về nói với tổ mẫu, bây giờ cha mẹ đang được ta chăm sóc, sau này sẽ luôn ở cùng chúng ta, nên Ô Nhược ta không muốn ở cùng với nàng, Hắc phủ cũng không dung được nàng, không có sân để nàng ta ở đâu."
Trước khi Ô Tiền Hồng tức giận, cậu nói tiếp: "Đại cô mẫu, ngươi cũng không cần giả bộ hiếu tâm trước mặt ta làm gì, nếu ngươi thật sự hiếu thuận thì sau khi xảy ra sự kiện vạn quỷ dạ hành sao lại không đến thăm mấy người tổ mẫu, rồi sau khi nghe ta nói xong sẽ lập tức dẫn tổ mẫu về nhà chồng. Hơn nữa ta khuyên ngươi nên rời khỏi Hoàng Đô Thành sớm chút đi, nếu không lần ám sát tiếp theo sẽ là mấy người vội về chịu tang như ngươi đó. Đừng bảo ta nói chuyện giật gân, lúc ngươi ở Ô gia hẳn là có thấy tằng tổ phụ vội vã đuổi các ngươi rời khỏi Ô gia đúng không, chính là vì hắn biết ai động tay động chân nhưng hắn lại không đủ lợi hại để báo thù nên mới nôn nóng bảo các ngươi rời đi."

Ô Tiền Hồng nén xuống tức giận, cẩn thận nhớ lại tình huống hai hôm nay, quả thật tổ phụ rất nôn nóng giục bọn họ rời khỏi Hoàng Đô Thành. Theo lý thuyết, hiếm khi mọi người tụ họp được một lần, cho dù đang xử lý tang sự thì tổ phụ cũng phải vui mừng mới đúng, chứ không phải là vội đuổi bọn họ đi như vậy, chẳng lẽ thật sự như Ô Nhược nói sao?
Càng nghĩ càng không ngồi yên.

Ô Nhược nói: "Không tiễn."

Ô Tiền Hồng bỗng chốc đứng lên, bước nhanh ra khỏi Hắc phủ như đang chạy trốn, sau khi trở lại Ô gia truyền đạt lại mấy lời của Ô Nhược cho Mục Tú Uyển, nàng liền vội vàng thu thập hành trang rời khỏi Ô gia. Mục Tú Uyển nhìn bóng lưng như bị ma rượt của nàng thật lâu cũng chưa hồi thần lại.

Ô Nhược lạnh lùng cười, chỉ dọa có chút mà đã sợ đến vậy.

"Phu nhân." Hắc Dương xuất hiện trước mặt Ô Nhược.

Ô Nhược liếc hắn một cái: "Chuyện gì?"

"Thái Tử nói ngài nén bi thương, thuận tiện còn nói hai ngày nữa Ô Thần Tử sẽ trở về phục chức."

Ô Nhược nhướng mày: "Chứ không phải đã phục chức rồi hả?"

"Yến Thiên Sư kiếm cớ nên mới bị kéo dài hết nửa tháng."

Ô Nhược rũ mắt nghĩ: "Vậy cứ để hắn phục chức thôi."
°°°°°°°°°°

Đăng: 15/12/2021

Đọc truyện chữ Full