DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 122: Ô Ngạn Lê

Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực sau khi ăn xong cơm sáng tì mang theo quà tặng ngồi xe ngựa rời đi Hắc phủ. Lúc này, bởi vì Ô Hi muốn cùng Ô Thần Lưu học tập huyền thuật, cho nên, không đi theo.

Đi vào Ô gia, Ô Tiền Thanh nhìn cửa lớn màu son thì nhướn mày: “Hy vọng không xảy ra chuyện gì xấu.”

Mỗi lần đi vào nơi này, đều có một loại cảm giác rất áp lực, thật sự không thích nơi này.

Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực nhìn nhau, không nói lời nào.

Quản gia biết được Ô Nhược là Quốc Sư đại nhân mời đến, nhanh chóng tươi cười đi Tử mời bọn họ ăn là bữa chiều nên Ô Nhược quyết định đi thăm thiên tổ phụ.

Thiên tổ phụ của Ô Nhược tuy là con vợ cả, nhưng năng lực về huyền thuật không bằng người, nên bị phân cho nơi ở rất hẻo lánh, khách ra vào cùng người hầu rất ít, không khí rất quạnh quẽ, nhưng đối với người đã sống hơn hai trăm tuổi như thiên tổ phụ và thiên tổ mẫu mà nói thì, đây chính là một nơi rất thích hợp để dưỡng lão, vì sẽ không có ai tới quấy rầy hai người họ.

Hai người họ linh giai cũng không cao, có thể sống đến hai trăm tuổi đã là chuyện không dễ, cũng bởi vì như thế, dung mạo bọn họ đã rất già, tóc trắng, khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn cùng đốm đen, hơn nữa, lỗ tai và đôi mắt cũng đã kém, thường xuyên nhận sai người hoặc là nghe không thấy mọi người nói chuyện, hai chân đi đường thì run lên, rõ ràng đã là người gần đất xa trời.

Đây là lần đầu tiên Ô Nhược nhìn thấy thiên tổ phụ cùng thiên tổ mẫu, đời trước trong trí nhớ của cậu, hai vị lão nhân này đều không sống đến mùa xuân sang năm.

Bởi vì hai người già cả thính lực có vấn đề, nên không nghe được lời của bọn cậu nói, nhóm người của Ô Nhược ở lại ăn cơm cùng hai người, sau đó mới rời đi, đến nơi của Ô gia ở Cao Lăng thành đang dưỡng thương vấn an nhóm người Ô Huyền Nhiên.

Bốn người còn chưa đi vào trong, đã nghe được có người đang tức giận quát: “Lang băm, lang băm, đám lang băm các ngươi, cho chúng ta toàn là dược liệu bình thường, sẽ chữa khỏi được thương thế của bọn ta sao?”

Y sư đã chụi đựng đám người này đủ rồi, nên tức giận đá văng cái ghế bên cạnh mình: “Rốt cuộc lão phu là y sư, hay các ngươi là y sư? Lão phu muốn ra thang thuốc như thế nào đương nhiên là do lão phu quyết định, các ngươi nếu không muốn ta chữa trị, vậy thì đi mời người khác cao minh hơn ta, nói không chừng có thể chữa khỏi cho các ngươi.”

“Bọn ta có thánh chỉ, ngươi không chữa trị cho bọn ta, thì ngươi chờ bị chém đầu đi.”

“Thánh chỉ viết chính là để Quốc Sư đại nhân chữa khỏi cho các ngươi, cho các ngươi dược liệu tốt nhất, nhưng không liên quan gì đến chuyện của lão phu, các ngươi kêu Quốc Sư đại nhân tìm y sư khác đi, lão phu không đủ năng lực.”

Sau đó là một người tóc bạc râu muối tiêu đeo theo hòm thuốc biểu tình như muốn hộc máu đến nơi đi từ trong ra.

“Dương y sư, Dương y sư, bọn họ chỉ là quá lo lắng cho bệnh tình của bản thân nên mới có những lời nói khó nghe như vậy, ngài không nên so đo với tiểu bối như họ” Ô Bặc Phương vội vội vàng vàng mà đuổi theo.

Dương y sư không để ý tới Ô Bặc Phương, trực tiếp phất tay áo chạy lấy người.

Ô Bặc Phương nhìn thấy nhóm người của Ô Nhược, xấu hổ mà cười cười.

Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh nhìn nhau, cùng đi vào.

Người Ô gia Cao Lăng thành đều ngồi ở trong viện chờ đợi y sư chữa thương, nhìn thấy Ô Nhược quần áo ngăn nắp mà tiến vào, tiếng cãi cọ ồn ào bên trong bỗng chốc

trở nên nặng nề.

Ô Tiền Đồng không quản được miệng: “Tới xem bọn ta để chê cười ư.”

Ô Nhược trực tiếp trả lời: “Đúng vậy.”

“Ngươi……”

Ô Tiền Bân nhanh chóng đè lại Ô Tiền Đồng, ý bảo hắn không cần cùng Ô Nhược ồn ào, hiện tại bọn họ có thể chữa trị khỏi hay không, hoàn toàn dựa vào thánh chỉ trong tay của Ô Nhược, nếu không có thánh chỉ, Ô Thần Tử sẽ không để ý tới bọn hắn, mặc cho bọn hắn ở chỗ này vô cớ gây rối.

Ô Nhược thấy mọi người giận mà không dám nói gì, trong lòng vô cùng sảng khoái; “Cha, chúng ta nếu đã tới nơi này xem xong, vậy thì đi thôi.”

Ô Tiền Thanh nhìn cha mẹ mình, gật đầu xoay người rời đi.

Ô Huyền Nhiên cùng Mục Tú Uyển muốn gọi lại, nhưng nghĩ đến bọn họ gọi người lại sau đó thì thế nào, lại không thể rời đi Ô gia, bằng không, ai bỏ tiền cho bọn họ chữa thương?

Ô Nhược vừa đi, Ô Tiền Đồng xì một tiếng khinh miệt, còn muốn nói chút lời nói khó nghe, nhưng nhớ tới laij thôi, đem tức giận chuyển tới trên người Ô Huyền Nhiên: “Này, con trai tốt của cha phải đi, cha còn không mau đuổi theo, kêu hắn tìm y sư tốt nhất chữa bệnh cho cha”

Lời này Ô Huyền Nhiên tức giận đến nhảy dựng lên: “Ngươi cái tên bất hiếu này.”

“Ta không có biện pháp hiếu thuận với người chém đứt chân ta.”

Ô Huyền Nhiên nhìn chân của hắn, trong lòng có áy náy, không muốn cùng hắn khắc khẩu.

Có người nói: “Hiện tại không có y sư, làm sao bây giờ?”

“Bảo Quốc Sư đại nhân lại tìm y sư tới.”

Trong viện lại trở nên ồn ào.

Ô Tiền Thanh còn chưa đi xa thở dài: “Tiểu Nhược, hai con đợi lát nữa muốn đi gặp Quốc Sư đại nhân, ta và mẹ con không muốn đi, nói với ông cố con một câu.”

“Được.”

Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh tách ra, để hạ nhân dẫn cậu đi gặp Ô Thần Tử.

Người vừa tới đại viện, nha đầu bên người Ô Úy Tuyết đã đến đón, hành lễ với bọn họ: “Quốc Sư đại nhân sau giờ Thân mới trở về, tiểu thư nhà ta cho nô tỳ trước mang hai vị công tử tới đình hóng mát trước đại điện dùng trà.”

Ô Nhược cong cong môi: “Làm phiền  ngươi.”

Chi Đào mặt mang ngượng ngùng cúi đầu, thầm nghĩ, nam nhân này tươi cười so tiểu thư nhà nàng còn đẹp hơn nhiều.

Trong đình, Ô Úy Tuyết đã chờ lâu, xa xa nhìn Hắc Tuyển Dực đi tới, vội vàng sửa sang lại quần áo trên người, chờ hai người đến gần, tự nàng tiến lên nghênh đón, ngăn chặn sự mê luyến với Hắc Tuyển Dực, duy trì cao lãnh ngày thường nói: “Hôm nay mời hai vị lại đây, một là vì nhận lỗi, thứ hai là muốn giải thích chuyện xâm nhập Hắc phủ đều không phải là xuất phát từ bản thân ta.”

Nói thực ra, mấy ngày bị người hạ cổ kia, nàng căn bản là không nhớ đã xảy ra chuyện gì.

Ô Nhược giả vờ khó hiểu mà nhìn nàng: “Không biết Ô Tiểu tỷ nói  lời này là có ý gì? Đúng rồi, nếu theo bối phận* mà nói, ta nên gọi người một tiếng bà cô mới phải.” (bối phận chỉ vai vế trong một gia đình như cô cháu, chú cháu ở đây Ô Nhược gọi Úy Tuyết là bà cô tức là em gái của ông nội)

Ô Úy Tuyết nghe được chữ bà, khuôn mặt vặn vẹo: “Chúng ta tuổi không khác biệt nhiều, không cần nói vấn đề bối phận, kêu ta Ô Tiểu tỷ hoặc là Úy Tuyết đều được.

Đương nhiên, nàng hy vọng nhất chính là Hắc Tuyển Dực có thể kêu nàng Úy Tuyết, đáng tiếc, từ đầu đến giờ, Hắc Tuyển Dực chưa từng nói qua một câu, sau khi ngồi xuống vẫn luôn rũ mắt uống trà.

“Vậy được, ta kêu ngươi Ô Tiểu tỷ, ngươi nói chuyện xâm nhập vào Hắc phủ đều không phải xuất phát từ bản thân ngươi là có ý gì?”

Ô Úy Tuyết giải thích: “Mấy ngày trước, ta bị người hạ cổ, bị người khống chế mới có thể làm ra hành vi vô lễ, còn mong hai người thứ lỗi, nói thực ra, mấy ngày ta trúng cổ kia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Ô Nhược biết lời này không phải giả, cười cười: “Thì ra là thế, người của bọn ta đều không quen biết Ô Tiểu tỷ, nên nhầm Ô Tiểu tỷ thành thích khách nên mới có thể đánh người bị thương nặng như vậy, hy vọng ngươi không để trong lòng, không biết Ô Tiểu tỷ có bắt được người hạ cổ?”

“Còn chưa bắt được” Ô Úy Tuyết cũng rất buồn bực với chuyện nàng bị hạ cổ, hại nàng mất hết mặt mũi ở trước mặt người nàng thích, nghe nói ngày đó, nàng bị hộ vệ của Hắc phủ ném ra ngoài.

Lúc này, Hắc Tuyển Dực đứng lên đi đến bên cạnh vườn hoa, lẳng lặng thưởng thức hoa.

Ô Úy Tuyết nghi hoặc: “Huynh ấy đây là……”

Ô Nhược cười nói: Tuyển Dực, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng thích ngắm hoa, hoa trong vườn nhà tỷ nở đẹp như vậy, huynh ấy sao có thể bỏ qua.”

Ô Úy Tuyết vừa nghe, vội vàng tìm cớ nói: “Trong vườn có rất nhiều chủng loại hoa, huynh ấy nhất định không thể nhận biết hết ta đi giới thiệu một chút, Chi Đào, ngươi hầu hạ Nhược thiếu gia.”

“Dạ.”

Ô Nhược nâng chung trà lên, giấu đi nụ cười trên mặt.

Ô Úy Tuyết đi đến bên người Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, ta có thể kêu huynh là Tuyển Dực không?”

Hắc Tuyển Dực không phản ứng với nàng.

Ô Úy Tuyết tiếp tục nói: “Hoa trước mặt huynh kêu hồng môn tuyết, đừng nhìn nó bề ngoài giống mẫu đơn, kỳ thật nó là một loại dược liệu, tất cả các loại hoa trong vườn này đều có thể làm thành đan dược, huynh nếu là có hứng thú, ta có thể giải thích cho huynh nghe.”

Hắc Tuyển Dực giơ tay chạm vào hoa tâm, đột nhiên lên tiếng nói: “Người còn đẹp hơn hoa”

Ô Úy Tuyết sửng sốt, hai má nhanh chóng hồng lên, người nam nhân này là khen nàng, nói như vậy huynh ấy cũng thích nàng?

Nàng vui vẻ trong lòng, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp.

Hắc Tuyển Dực không nhìn  nàng, cũng không nhìn hoa, mà là……

Ô Úy Tuyết theo ánh mắt nhìn lại, thì nhìn đến một người nữ nhân mặc áo hoa mỹ lệ được hạ nhân dìu đi ngang qua người nàng.

Nữ nhân kia tất nhiên là phát hiện ra cơ người nhìn nàng ta, mới đầu thì cảm thấy tức giận, nhưng sau khi phát hiện người luôn nhìn chằm chằm nàng là một người nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, mặt nàng ta ngay lập tức nóng lên, sau đó không kiềm chế được mà hướng về phía Hắc Tuyển Dực ngắm lại.

Ô Úy Tuyết bỗng chốc trầm mặt.

Người nữ nhân kia cũng thấy được Ô Úy Tuyết, do dự một lát, liền đi đến trước mặt Ô Úy Tuyết: “Lê nhi chào tiểu cô cô.”

“Ngạn lê, ngươi hôm nay sao lại rảnh tới đại viện đi dạo?” Ô Úy Tuyết nói lời này như là tứ kẽ răng nói ra, Người này không phải ai khác, đúng là con gái mà đại ca nàng thương yêu nhất Ô Ngạn lê, cũng chính là muội muội của Ô Ngạn Lan.

Ô Ngạn lê phát hiện Ô Úy Tuyết nhìn nàng một cách không thích hợp, vội vàng cúi đầu nói: “Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, liền ra ngoài đi dạo một chút không biết Lê nhi có hay không quấy rầy đến tiểu cô cô?”

Đâu chỉ quấy rầy đến nàng, căn bản là đang đoạt nam nhân với nàng, con tiện nữ này. Ô Úy Tuyết gắt gao nắm chặt tay, trên mặt lại vẫn cứ mang theo ý cười: “Hôm nay gia gia muốn ở trong vườn chiêu đãi khách quý, ngươi vẫn là tránh một chút thì tốt hơn.”

Ô Ngạn lê có chút luyến tiếc nhìn thoáng qua Hắc Tuyển Dực, gật gật đầu: “Lê nhi cáo từ.”

Ánh mắt của Hắc Tuyển Dực chuyển động theo bước nàng rời đi.

Ô Ngạn lê rời đi đại viện, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Thẳng đến khi nhìn không tới thân ảnh của nàng, Hắc Tuyển Dực mới thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại trong đình.

Ô Úy Tuyết hung hăng mà trừng mắt phương hướng Ô Ngạn lê rời đi, thở sâu, xoay người trở lại trong đình, cười hỏi: “Ta nghe nói Tuyển Dực có con trai, là thật sao?”

Nếu chuyện này là thật, vậy chứng tỏ vẻ Hắc Tuyển Dực ngay từ đầu cũng không phải thích nam nhân, vậy nàng cũng có cơ hội làm Hắc Tuyển Dực thích nàng.

Ô Nhược cười nói: “Ô Tiểu tỷ tin tức thật đúng là linh thông.”

“Nói cách khác Tuyển Dực thực sự có cái con trai? Vậy sao không mang theo cùng nhau tới Ô gia?”

Đọc truyện chữ Full