Edit: Qizie; Beta: Leslie
Sau khi Ô Nhược đi khuất, Ô Ngạn Lan tò mò hỏi đám người hầu đang dẫn hắn đến Bặc Cẩm Viện:
- Tên mập kia là ai?
- Bẩm công tử, đó là Ô Nhược - tiểu nhi tử Tam gia ở Nam Đại Viện. - Gia nhân cung kính trả lời.
- Hóa ra là hắn. - Ô Ngạn Lan cười khẩy.
Thân là dòng chính của Ô gia, dĩ nhiên Ô Ngạn Lan không thể biết hết được toàn bộ người ở chi thứ không tên không tuổi như Ô Nhược. Nhưng thời gian trước, hắn từng nghe phụ thân nói có một nam nhân họ Hắc đã từng cứu ông sơ của hắn đến phủ cầu thân cô út. Lúc đó, ông cố của hắn cảm thấy nam nhân họ Hắc kia có chút tà khí, hơn nữa cô út lại chê tên họ Hắc kia quá xấu xí nên ông đã giao hôn sự này cho chi thứ gia tộc. Sau này, lại có người nói họ Hắc kia thích nam nhân nên trưởng tộc chi thứ Ô gia lập tức gả một tiểu bối tên Ô Nhược - một kẻ không có linh lực - cho nam nhân họ Hắc. Cuối cùng, chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng không ngờ, khi được gặp tận mặt, tên tiểu bối này còn là kẻ mập mạp như vậy.
- Ngươi có nghe gì không? Đại gia, Nhị gia, Tứ gia và Ngũ gia của Nam Đại Viện Ô gia trộm sính lễ mà Hắc gia đưa tới. – Độ nhiên, có tiếng nói truyền đến từ bên kia tường.
Nghe thấy hai chữ “Hắc gia”, đột nhiên Ô Ngạn Lan bước chậm lại rồi giơ tay ngăn cản gia nhân, ra hiệu ngừng bước.
- Nghe nói chuyện này đã truyền khắp thành rồi, giờ gia chủ có muốn đè xuống cũng không được. Haizz, Tam gia Nam Đại Viện thật đáng thương. Nửa năm trước, linh điền của hắn bị hủy, sau đó bị ép gả con trai cho một nam nhân. Bây giờ sính lễ của Hắc gia đưa tới lại bị người ta lấy hơn phân nửa. Người Nam Đại Viện đúng là khinh người quá đáng.
- Ta nghe nói nguyên nhân mấy người Nam Đại Viện trộm sính lễ là do Ô quốc sư gợi ý.
Ô Ngạn Lan nổi giận đùng đùng, những người này đang nói bậy, phá hỏng danh tiếng Ô gia ở Hoàng Đô.
- Lẽ nào lại thế? Ô Quốc sư nghèo đến mức phải trộm sính lễ người khác à?
- Ai mà biết. Thôi không nói nữa, mau quét sân đi! Bằng không lát nữa quản gia bắt được, chúng ta sẽ bị phạt.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Ô Ngạn Lan đen mặt tức giận nói:
- Dẫn ta đi gặp tộc trưởng.
Ngươi hầu vội vàng gật đầu dẫn đường.
Thật ra, người bên kia tường không hề rời đi mà bọn họ chính là Thi Nguyên và Thi Hựu được Ô Nhược phái tới và cố tình nói những lời vừa rồi cho Ô Ngạn Lan nghe. Nghe giọng điệu tức giận của Ô Ngạn Lan, hai người không khỏi bật cười.
Ô Ngạn Lan đi đến Bặc Cẩm Viện thì thấy Ô Bặc Phương bước ra nghênh đón. Hắn hừ lạnh:
- Ô tộc trưởng, ta luôn cho rằng ông là một người khôn khéo tài năng, chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi đã xây dựng Ô gia quy mô lớn như vậy. Nhưng hôm nay, khi ta tới Cao Lăng mới biết được Ô gia các người đã nghèo đến mức phải trộm sính lễ tiểu bối để sống. Chuyện này thật sự xấu hổ, nhưng đáng hận nhất chính là... - Hắn càng nói càng tức giận - Chuyện này còn liên lụy tới ông cố của ta. Bọn họ dám bảo là ông ấy bảo các người làm như thế. Sau khi trở về, ta nhất định sẽ báo lại việc này cho ông cố biết, để ông ấy xóa tên chi thứ của các ngườii ra khỏi phả hệ của Ô gia, đỡ phải bị các người liên lụy phá hỏng danh tiếng.
Ô Bặc Phương vốn đang tươi cười nhưng nghe thấy thế thì mặt mũi cứng đờ, hắn vội vàng giải thích:
- Ngạn Lan, đây là hiểu lầm.
Nếu như bị xóa tên khỏi phả hệ, Ô gia sẽ không còn là đệ nhất đại gia tộc ở Thành Cao Lăng này nữa.
- Ta không quan tâm có phải là hiểu lầm hay không, ta không cho phép danh tiếng Ô gia bị phá hủy trong tay các người.
- Ta biết rồi. - Ô Bặc Phương cảm thấy mình thật xui xẻo, vốn dĩ hắn định đè chuyện này xuống nhưng không ngờ ngay lúc này, Ô Ngạn Lan lại đến đây.
- Ông biết rồi? Nếu ngươi đã biết rồi thì mau bảo người của Nam Đại Viện trả lại toàn bộ sính lễ cho Ô Nhược, sau đó đè chuyện này xuống cho ta. - Hiện tại, Ô Ngạn Lan thầm nghĩ phải nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện này. Nếu bị người của đại gia tộc bên Hoàng Đô biết được thì nhất định bọn họ sẽ dùng chuyện này để chế giễu Ô gia bọn họ. Đến lúc đó, người Ô gia làm saop còn mặt mũi mà ra ngoài gặp người khác nữa chứ.
- Ta đã bảo người của Nam Đại Viện trả lại sính lễ cho Ô Nhược rồi.
- Vậy thì tốt. - Ô Ngạn Lan nhận tách trà nóng của hạ nhân nhấp một ngụm, lại cảm thấy không an tâm - Ta nghĩ ông vẫn nên đích thân đi một chuyến thì tốt hơn. Ta ở đây chờ tin của ông. Nội trong ngày hôm nay, ông phải bắt đám người đó trả lại toàn bộ sính lễ cho Ô Nhược.
Ô Bặc Phương hơi do dự nhưng cũng gật đầu:
- Được, ta đi ngay.
Hắn vừa bước ra đại sảnh đã lập tức phân phó quản gia bảo đám người Ô Tiền Cạnh đưa lễ vật sang Thư Thanh Viện. Đây là một phần trong số sính lễ của Hắc gia đã cho Ô Nhược.
Một khi trưởng tộc Ô gia xuất mã, đám người Ô Tiền Cạnh chỉ có thể ngoan ngoãn giao sính lễ và pháp khí ra mà thôi. Nửa canh giờ sau, từng xe sính lễ lần lượt được đưa đến Thư Thanh Viện.
- Phu nhân, người không biết đâu, lúc mở nhà kho lấy sính lễ, sắc mặt bọn họ vô cùng xấu xí. Ngũ gia tức giận đến mức rút roi mây rượt đánh Cửu công tử và Thập công tử, tình huống náo nhiệt vô cùng. - Thi Hựu đi nhìn trộm rồi trở về thuật lại tình hình Ô Bặc Phương tự mình tới cửa bảo bọn người Ô Tiền Cạnh mở nhà kho lấy sính lễ.
Thi Nguyên mím môi cười nói:
- Ô tộc trưởng nói chúng ta không cần trả lại sính lễ vật, coi như là quà xin lỗi. Sau đó, ông ta dẫn ông nội của người và đám người kia đến Bặc Cẩm Viện chịu gia pháp. Bây giờ đám người đó xem như mất cả chì lẫn chài rồi.
Ô Nhược mỉm cười nhìn mười tám xe sính lễ bên ngoài, ý cười bên môi càng sâu nhưng lại lạnh lẽo dọa người.
Chẳng qua chỉ lấy lại đồ thuộc về mình mà đám người Ô Tiền Cạnh đã tức giận đến giậm chân rồi. Nếu như có người chết thì không biết bọn chúng sẽ có thái độ gì đây nhỉ?
A, thật chờ mong ghê!
- ---- Hết chương 53 -----
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 53: Hóa ra là hắn
Chương 53: Hóa ra là hắn