Edit: Trà Chanh; Beta: Leslie
Vu chưởng quỹ nhíu mày. Hắn trộm nghĩ rằng Lục công tử này vừa không có linh lực vừa hành động bất tiện nên tỏ vẻ coi thường và không hề sợ Ô Nhược chút nào.
Gã do dự một lát rồi đi đến gần y.
Khi gã vừa bước đến trước mặt Ô Nhược, thi bộc bên cạnh lập tức đè hắn lại, đá một cái vào sau đầu gối hắn. Rầm một tiếng, Vu chưởng quỹ quỳ rạp xuống trước mặt Ô Nhược.
“Các… Các người muốn làm gì?”
Đám người Thi Cửu đè chặt gã quỳ trước mặt Ô Nhược.
Y cắn đầu ngón tay một cái, nhỏ một giọt máu lên trán Vu chưởng quỹ. Chờ máu tươi dần thấm vào da của tên kia, y từ tốn nói: “Có thể trở thành khế nô của ta chính là phúc phận của ngươi”
“Ngươi…” Vu chưởng quỹ phẫn nộ nhìn chằm chằm Ô Nhược. Tuy hắn không biết khế ước kia là gì nhưng hắn lại hiểu rõ chuyện này có nghĩa là hắn phải làm người hầu. Thân là chưởng quỹ của Đổ Nhạc phường, tuy không có thế lực lớn và địa vị cao như Ô gia nhưng dù gì ở Cao Lăng thành này thì gã cũng là một nhân vật có chút danh tiếng. Như vậy làm sao mà gã có thể chịu làm người hầu cho kẻ khác chứ?
Cho dù làm người hầu đi nữa thì hắn cũng phải làm cho một người có thân phận, năng lực và địa vị như gia chủ Ô Bặc Phương của Ô gia chứ không phải cái tên rác rưởi trước mặt này.
Thế nhưng, trong lòng Vu chưởng quỹ vừa có ý nghĩ phản kháng thì ngay lập tức, toàn thân hắn như bị lửa nóng thiêu đốt, đau đến toàn thân run rẩy lăn lộn trên mặt đất kêu gào: “Lục công tử, ta tình nguyện làm người hầu cho ngài. Xin ngài tha cho ta. Cầu xin ngài tha cho ta!”
Ô Nhược cười lạnh: “ Khẩu phục nhưng tâm không phục. Làm sao ta có thể tha cho ngươi được?”
Nghe vậy, Vu chưởng quỹ chợt nhớ đến chuyện người Ô gia có thể thao túng linh thể, có nghĩ là chỉ cần ký khế ước với bọn họ thì làm cho khế nô ngoan ngoãn nghe theo sai bảo của họ. Nếu khế nô có ý đồ bất chính thì khế ước sẽ lập tức có tác dụng, đó là trừng phạt linh thể. Nói như vậy, không lẽ khế ước người hầu cũng giống như khế ước linh thể sao?
Nhưng mà, không phải là người Ô gia chỉ có thể ký khế ước với yêu, ma, quỷ, quái sao? Còn nữa, không phải Ô Nhược là người không có linh lực sao? Tại sao lại có thể ký khế ước với hắn được?
Vu chưởng quỹ bị đau đến không thể suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì nữa. Khi hắn thử không phản kháng Ô Nhược thì thân thể dần dần bớt đau đớn.
Nhìn Vu chưởng quỹ nằm lăn lộn trên mặt đất, Ô Nhược vui vẻ cong khóe miệng: “Xem ra Vu chưởng quỹ sẽ giúp ta giải quyết tốt việc này. Vậy ta cũng không cần thiết phải nói nhiều nữa. Thi Cửu, đưa hắn trở về!”
“Vâng” Sức mạnh của Thi Cửu vô cùng lớn, chỉ cần dùng một tay hắn có thể nhấc bổng Vu chưởng quỹ lên. Khi hắn vừa định quay người thì phát hiện Hắc Tuyên Dực đang đứng ngoài cửa và nhìn bọn họ. Thi Cửu lập tức hành lễ: “Thi Cửu tham kiến chủ nhân”
Thấy Hắc Tuyên Dực ở cửa, Ô Nhược nhíu nhíu mi tâm. Y không biết phu quân mình đã đứng đó từ lúc nào rồi, liệu hắn có cảm thấy những việc y làm lúc nãy không? Nghĩ tới đây, Ô Nhược không màng để ý nữa. Trong lòng y tự giễu rằng Hắc Tuyên Dực có thấy thì đã sao chứ, hà cớ gì mình phải để ý đến tâm trạng của hắn chứ?
Ô Nhược lên tiếng hỏi: “Công việc của huynh xong rồi à?”
“Ừm” Hắc Tuyên Dực ngồi xuống ghế bên cạnh Ô Nhược.
Ô Nhược lại hỏi tiếp: “Cha của ta có cho một ít điểm tâm. Huynh có muốn nếm thử không?”
Thi Nguyên đặt bát đũa đã chuẩn bị sẵn lên bàn. Sau đó, hắn lại mở hộp đựng nhiều tầng đã được giữ ấm bằng linh lực ra và bưng sáu đĩa điểm tâm ra bày trước mặt Hắc Tuyên Dực.
Hắc Tuyên Dực nhìn ngắm những đĩa điểm tâm tinh xảo kia. Sau đó, hắn gắp một miếng bánh ngọt khoai sọ đưa lên miệng cắn một cái.
Ô Nhược khẩn trương quan sát ánh mắt lãnh đạm của hắn: “Sao rồi? Có ngon không?”
“Ừm” Hắc Tuyên Dực nuốt xuống rồi tiếp tục cắn thêm một miếng nữa.
Ô Nhược nhoẻn miệng cười: “Huynh thích là được rồi. Cơ mà cũng đừng ăn mỗi món đó, ăn thử món khác xem có ngon không” Y liếc Thi Nguyên một cái.
Thi Nguyên lập tức gắp một miếng điểm tâm đặt vào bát của Hăc Tuyên Dực.
“….”Nhìn khôn mặt trắng mịn tròn tròn của Ô Nhược cùng với hàng mi dài đang chớp chớp, Hắc Tuyên Dực có cảm giác như phu nhân nhà mình đang muốn dỗ cho mình vui?
—– Hết chương 40 —–
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 40: Khẩu phục nhưng tâm không phục
Chương 40: Khẩu phục nhưng tâm không phục