Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ
"Ta không hề biết gì về việc này cả" Vẻ mặt của Quản Đồng mờ mịt: "Con nói Trường Sinh bài phong ấn linh lực của mình? Nói như vậy con vốn là có linh lực sao?"
Nàng vội vàng hỏi: "Vậy con đã đập vỡ nó chưa?"
Ô Nhược gật đầu: "Con đã làm rồi. Hiện giờ, con đã giải được phong ấn linh điền"
"Vậy là con đã có thể tu luyện rồi sao?" Quản Đồng mừng rỡ nắm chặt tay Ô Nhược, nàng nức nở nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc Tiểu Nhược đã có thể cùng tu luyện với đại ca và muội muội của con rồi"
Việc tiểu nhi tử của nàng từ lúc sinh ra không hề có linh lực đã làm cho nàng rất khó chịu. Hơn nữa, y càng lớn lại càng béo ra làm cho rất nhiều người khinh thường. Từ trước đến giờ Quản Đồng luôn cảm thấy bản thân nàng rất vô dụng vì không cho tiểu nhi tử một thân thể tốt.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh tiểu nhi tử khi còn bé khóc hỏi nàng vì sao không có linh lực. Mỗi khi tỉnh giấc, lòng của nàng liền khó chịu vô cùng.
Biết Quản Đồng vì chuyện thân thể của mình mà thường xuyên mất ngủ, Ô Nhược đau lòng mà lau khóe mắt nàng: "Vâng, sau này con đã có thể tu luyện cùng với đại ca và tiểu muội, mẹ cũng sẽ không cần lo lắng về chuyện của con nữa. Hơn nữa, bây giờ ngoài việc con có linh lực, trong đầu con còn có bảy bí thuật"
"Cái gì?" Quản Đồng sửng sốt: "Con vừa nói cái gì?"
"Con nói trong đầu con có bảy bí thuật, ngoại trừ ảnh......"
"Không được nói" Quản Đồng vội vàng che miệng của Ô Nhược lại. Nhìn nhìn bốn phía thấy cửa đang mở, nàng vội chạy ra nhìn xem bên ngoài có người hay không, sau đó Quản Đồng đóng cửa lại, nàng thận trọng nói với Ô Nhược: "Chuyện trong đầu con có bí thuật tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai nghe"
Ô Nhược hỏi: "Ngay cả cha cũng không được nói sao?"
Đời trước, mẹ y cũng nói với y giống như vậy. Khi đó Ô Nhược lại cho rằng Nguyễn Trì Tranh rất đáng tin cậy nên đã kể tất cả cho hắn nghe.
"Không được!" Quản Đồng lắc đầu: "Cho dù là ai cũng không được. Từ giờ cho đến khi con mạnh lên, con tuyệt đối không được kể với bất kỳ ai, nghe rõ không?"
Ô Nhược gật đầu: "Con hiểu rồi, vậy mẹ có biết ảnh......"
Quản Đồng lập tức cắt ngang: "Ta không thể tiết lộ bất cứ điều gì, con đừng hỏi"
Ô Nhược chưa từ bỏ ý định: "Mẹ thật sự không thể nói?"
Đời trước, bởi vì không biết việc Trường Sinh bài là do ông ngoại đưa đến nên y cứ nghĩ Quản Đồng thật sự không biết gì cả và cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà đời này, Ô Nhược biết là người nào tặng nên y đương nhiên muốn biết tất cả mọi việc. Ô nhược đặc biệt muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì với Ảnh Thiết bí thuật.
Quản Đồng cười khổ: "Trước khi rời tộc, ta từng lập độc thệ rằng không thể tiết lộ ra bất cứ chuyện gì của tộc"
Ô Nhược ngẩn ra rồi thở dài: "Con hiểu rồi"
Quản Đồng cầm tay Ô Nhược thành khẩn nói: "Tiểu Nhược, tuy hiện giờ con xuất phát chậm hơn nhiều năm so với người khác nhưng sau này, mỗi khi thấy người ta thi triển pháp thuật, con nhất định phải chuyên tâm nhìn cho kỹ cách thức họ thi triển. Có như vậy, con mới có thể tiến bộ mau chóng, có hiểu không?"
Ô Nhược cố gắng ghi nhớ lời của mẹ mình trong lòng bởi vì y cảm thấy được những lời này của mẹ là ngầm chỉ điểm cho mình. Có điều, nàng lại không thể trực tiếp giải thích rõ cho y nghe nên chỉ có thể nói như thế.
"Mẹ, con hỏi hỏi người một việc được không?"
Quản Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, con hỏi đi"
Ô Nhược hỏi: "Trước kia,mẹ cũng có linh lực, cũng sử dụng huyền thuật được như những người khác có phải không?"
Cho đến tận bây giờ, ông bà nội và mọi người vẫn luôn coi thường mẹ của y vì họ cho rằng mẹ y chỉ là một người bình thường, không xứng với cha y.
Quản Đồng do dự một chút rồi gật gật đầu.
"......" Ô Nhược không biết nói cái gì hơn nữa, sự hy sinh của mẹ vô cùng to lớn. Chỉ vì muốn ở bên trượng phu mà nàng nguyện ý mất toàn bộ tu vi, thậm chí là rời tộc để thành thân. Khó trách cha y vẫn luôn nói rằng ông nợ phu nhân của mình rất nhiều.
"Mẹ, chúng ta ra ngoài thôi"
Quản Đồng vừa dìu Ô Nhược ra khỏi hậu viện liền có người hầu đến hồi báo: "Nhị thiếu gia, có Nguyễn thiếu gia tới tìm người. Hiện tại, hắn đang chờ ở đại sảnh"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 19: Không được nói
Chương 19: Không được nói