Tô Tư Ninh ngủ thẳng đến chiều hôm sau. Y vốn thể nhược, bị lăn qua lăn lại một đêm, Mạch Thanh Mạch Hồng kỳ thực cũng không có hy vọng hắn sẽ tỉnh lại trước bữa cơm tối.
Thử động một ngón tay, phát hiện không thể. Tô Tư Ninh thử gọi người nhưng thanh âm khàn đặc, vô lực. Vì vậy lẳng lặng nằm nghiêng, đợi người đến.
Mạch Hồng cuối cùng cũng vào xem, thấy y đã tỉnh, liền ra ngoài gọi Mạch Thanh. Một lúc sau, hai người bưng nước nóng và cháo bước vào.
Tô Tư Ninh đã thay tiết y, được đỡ ngồi dậy, sau đó Mạch Thanh lau tay, lau mặt cho y. Mạch Hồng bưng cháo đến, y ăn từng muỗng một.
Hai thị nữ cũng không nhiều lời. Thế nhưng thần tình rõ ràng cho ý cười tủm tỉm. Tô Tư Ninh vốn mặt trắng, bị các nàng nhìn đến phiếm hồng.
Ăn xong cháo, Mạch Hồng hỏi:”Muốn nằm nghỉ hay muốn ngồi dậy.”
“Ngủ thêm một chút.” Tô Tư Ninh thanh âm khàn khàn trả lời.
Hai người đỡ y quay về giường.
Mạch Hồng nhìn y, cười nói:”Hảo hảo nghỉ ngơi, chủ nhân sẽ sớm trở về. Hắn ở cùng ngươi đến trưa mới có người tới gọi ra ngoài.”
“Ân.” Tô Tư Ninh gật đầu.
Hai người thu dọn một chút rồi rời phòng.
Tô Tư Ninh có chút khí lực, sờ tay lên ngực. Vừa rồi y cảm giác được trên cổ mình có một sợi dây, trên ngực nặng trịch một vật gì đó. Mò lấy, Tô Tư Ninh cúi đầu, chậm rãi móc ra. Là một khối hắc ngọc trong suốt, hai mặt khắc hoa văn, một mặt khắc một con hổ và một con lang, một mặt khắc chữ “Thương.”
Buổi tối, Thương Mặc trở về. Thấy y đã tỉnh, khẽ mỉm cười tiến đến ngồi ở bên giường: “Cơm tối ăn chưa?”
Tô Tư Ninh gật đầu, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời.
“Sao?” Thương Mặc phiêu mi.
Tô Tư Ninh xuất ra bàn tay vẫn ôm trước ngực, lấy ra miếng hắc ngọc đã ấm nhiệt độ cơ thể y.
Thương Mặc cười cười, cầm tay: “Đây mới là lễ vật định tặng ngươi.”
Tô Tư Ninh đỏ mặt một chút.
Thương Mặc đeo lại ngọc bội lên cổ y:”Nó cũng là dược thạch, có thể làm ấm, thông huyết khí tức.”
Tô Tư Ninh tay được hắn nắm lấy, nở nụ cười điềm tĩnh “Cảm tạ.”
Thương Mặc cười, cúi người: “Ta đây, phải tạ ơn ngươi thế nào?”
Tô Tư Ninh đỏ mặt, rút tay ra đút vào chăn, rũ mắt.
“Mệt ư?” Thương Mặc giả bộ không hiểu, còn quan tâm giúp y chỉnh góc chăn:”Hảo hảo nghỉ ngơi. Ta đi rửa mặt một chút, rồi trở lại nằm cùng ngươi.”
Tô Tư Ninh nằm ngủ trên giường ba, bốn ngày, thân thể mệt mỏi. Thương Mặc hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng cùng y, có việc thì bàn luận cùng thuộc hạ tại ngoại ốc.
“Chủ nhân?” Sau nghị sự, Mộc Tu ánh mắt sắc bén phát hiện điểm khác lạ.
Thương Mặc nheo mắt nhìn hắn.
“Ngọc bội trên người ngài ——” Mộc Tu lời còn chưa dứt liền bị Công Tôn Tề kéo góc áo, quay đầu lại nhìn hắn một cái, bừng tỉnh, liền quay sang Thương Mặc cười làm lành, “Không có gì, tiểu nhân mạn phép rồi.”
Thương Mặc liếc hắn một cái, không nói gì.
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng ho nhẹ, mặc dù đã áp chế, nhưng mấy người ngoài phòng lỗ tai rất thính. Thương Mặc liền buông sổ ghi chép trong tay: “Còn có việc không?”
“Hồi chủ nhân, không có.” Mấy người cung kính nói.
“Vậy đi làm chuyện của mình đi.” Thương Mặc nói rồi đứng dậy, cũng không buồn để ý tới chúng thuộc hạ, vén rèm đi vào trong.
Còn lại mấy người trao đổi ánh nhìn với nhau, liền thức thời lui ra.
——————————-
Tô Tư Ninh ngày ấy nhiễm chút phong hàn, ngày thứ ba bắt đầu nghiêm trọng, vừa sốt vừa ho. Đại phu đến chẩn bệnh, nhìn Tô Tư Ninh, nói với Thương Mặc: “Tô công tử vốn nhược, phải tránh không thể tham hoan, đề phòng tổn thương thêm nguyên khí.”
Một câu nói xong, Tô Tư Ninh tai mắt đỏ bừng không biết nhìn đâu, Thương Mặc vẻ mặt cao thâm chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, Mạch Thanh đứng hầu hạ bên cạnh, cúi đầu giấu tiếu ý.
Đại phu căn dặn vài câu mới rời đi, Mạch Thanh theo ông ra ngoài, đem dược đi sắc.
Thương Mặc liền cởi giày lên giường, ôm lấy bờ vai gầy của Tô Tư Ninh,dẫn theo tiếu ý nói:” Xem đi, ngay cả đại phu cũng nói không được tham hoan ái…….”
Tô Tư Ninh nhất thời im lặng, một lát sau khẽ mở miệng:”Ta đâu ham, là ngươi…”
“Ngươi chỉ nghĩ đầu, không nghĩ cuối a?” Thương Mặc hỏi, ghé bên tai y thổi nhiệt khí, khiến nó càng hồng lên, “Nếu ngươi định cho, nên nghĩ thêm cả ta mới đủ…..”
“Ta…” Bị hắn buộc mở miệng, Tô Tư Ninh chậm rãi nói, “Ta biết mình bệnh nhược, ngươi thương hại ta, từ trước đến nay ngươi cũng không được khoái hoạt… Là ta cam tâm tình nguyện tại dưới thân ngươi … Cũng chỉ có một mình ngươi.”
“Kia là ngươi báo ân?” Thương Mặc nheo mắt, thanh âm dẫn theo điểm nguy hiểm.
“Phương thức báo ân nhiều như vậy, ta sao lại chọn cách này.” Tô Tư Ninh nói.
“Vì ta muốn?” Thương Mặc tiếp tục hỏi.
“Nếu như, ta đối với ngươi không có…” Tô Tư Ninh nắm hai tay lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói tiếp, “Ta sẽ không cho.”
Thương Mặc lúc này mới hài lòng, mỉm cười hôn lên đôi môi nhỏ lành lạnh.
Đợi Tô Tư Ninh dưỡng bệnh thương hàn hảo, có thể xuống giường, Thương Mặc mới yên tâm đem chuyện công đến thư phòng bàn bạc.
Ban ngày khi Thương Mặc không ở bên, Tô Tư Ninh chỉ thích một bên nằm phơi nắng trong sân, một bên đọc sách, uống trà. Thương Mặc không cho y đến Tàng thư các tầm thư nữa, nói y viết danh sách ra rồi sai phó nhân đi, nếu thư không có trong Tàng thư các, liền ra ngoài bảo tìm. Cứ như vậy, tiết kiệm không ít sức, thế nhưng lại chẳng có chuyện gì để làm.
Thương Mặc từng hỏi y sao không rời tiểu viện đi dạo trong bảo. Tô Tư Ninh nói đã dạo xem mọi chỗ. Y muốn ra ngoài bảo thăm thú, nhưng biết thân thể mình bất hảo nên cũng không muốn phiền mọi người. Tổng quản nói không phiền, Tô Tư Ninh liền sửa lại, chính là sợ mệt.
Tô Tư Ninh xuất thân thư hương thế gia, từ nhỏ yêu thích đọc sách, đọc rất nhiều loại. Sau khi ẩn trong rừng, không có điều kiện. Lúc này tại Ngân Tùng Bảo như cá gặp nước.
Nhưng người vốn không có gì đặc biệt, Tô Tư Ninh đọc sách rất lung tung. Chỉ dùng để giải sầu, không có gì đặc biệt ghi tạc trong lòng.
Sở dĩ vì thế thông thường nhìn qua, đều thấy sách đặt trên đùi, còn y nhắm mắt ngủ gật.
Thương Mặc, Mạch Hồng nhìn y ngủ gật, tiến tới, cười ghẹo:”Ngươi ngủ suốt ngày như vậy, không sợ yếu người?”
Tô Tư Ninh không mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt:”Ta ngủ quen rồi. Không ngủ thì biết làm gì?”
“Cũng có nhiều việc, đi chăm sóc thảo cỏ với chúng ta?” Mạch Thanh nói.
“Không thì nuôi một con vật nào đó cũng được.” Mạch Hồng nói tiếp.
“Hoa cỏ, động vật đều là vật sống, sợ rằng ta không dưỡng được, có khi còn làm hư.” Tô Tư Ninh đáp.
“Vậy ngươi chỉ biết ngủ ngủ thôi, mọi người còn tưởng rằng ngươi đang an thai a.” Mạch Hồng tức giận.
Mạch Thanh kéo tay áo nàng, che miệng cười.
Tô Tư Ninh trợn mắt nhìn nàng:”Dù ta là nữ cũng không dễ có….”
Mạch Thanh cười đến rung người, Mạch Hồng cũng cười khẩy:”Không thẹn sao, chúng ta thế nào lại theo một chủ tử không biết thẹn như vậy?”
Tô Tư Ninh nhìn các nàng, mỉm cười, dẫn theo điểm xấu hổ:”Ta không phải chủ tử các ngươi, ta chỉ là khách nhân.”
“Rồi rồi, khách nhân không biết thẹn.” Mạch Hồng nói.
Tô Tư Ninh không để ý tới nàng nữa, cầm sách lên xem.
Buổi chiều Thương Mặc trở về Tiểu Trúc, vài hạ nhân theo phía sau, đưa tới vật dụng hàng ngày của Thương Mặc. Tô Tư Ninh nhìn hạ nhân đem đồ đạc của hắn vào phòng, mới quay đầu lại nhìn Thương Mặc đang châm trà ngồi cạnh y. Tô Tư Ninh nói:”Nếu mang thêm đồ nữa, chỗ ta không đủ chứa.”
Thương Mặc nhếch miệng:” Ngân Tùng Bảo lớn như vậy, ngươi mà nhận hết họa chăng có lòng Bồ Tát?”
Tô Tư Ninh không trả lời.
“Hôm nay đọc sách gì?” Thương Mặc liền hỏi.
“Không có gì, nhàn thư.” Tô Tư Ninh đáp.
“Nằm đây cả ngày sao?”
“Không có.” Tô Tư Ninh cười nhẹ “Chưa hết một ngày mà.”
Lần này đến phiên Thương Mặc im lặng.
Thương Mặc ngồi lên ghế dựa, để Tô Tư Ninh nằm trong lòng hắn, một lát sau mới nói:”Trong khoảng thời gian này, ngươi không giúp ta sao sổ sách, việc thư phòng chất đồng.”
Tô Tư Ninh yên lặng nghe, Thương Mặc nói tiếp:”Ngươi khỏe hoàn toàn chưa?”
Tô Tư Ninh không đáp, Mạch Hồng đã nhanh nhảu mở miệng:”Hồi chủ nhân, thân thể công tử chưa hảo để vận động, nhưng sao sổ sách thì có thể.”
Thương Mặc không để tâm chuyện nàng quá phận, nheo mắt hỏi người trong lòng:”Thật sao?”
Tô Tư Ninh im lặng một hồi, cũng không nhìn hắn, rồi gật đầu.
“Vậy ngày mai theo ta đến thư phòng.” Thương Mặc cầm cổ tay y lên nói:”Luyện chữ, tĩnh tâm, khí mạch cũng thuận.”
“Ân.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhược Thụ
Chương 18
Chương 18